Mấy ngày qua Thiên mệnh tử không login, nhưng cuộc sống vẫn đặc sắc như cũ, trong khoảng thời gian Đắc Kỷ dưỡng thương và V384 nhàn đến mức không có chuyện làm, liền sử dụng Viên Quang Kính xem chuyện vui.
Hôm đó sau khi chạy trốn, bản thân Thiên mệnh tử số mệnh tuyệt hảo kia bị trọng thương, đi nhầm vào một khu di tích của Cấm Vũ Vực, di tích kia đúng là truyền thừa mà một vị Thiên Đế trước khi lạc định lưu lại, vị Thiên Đế kia là một thiên tài cái thế vang danh khắp trên hai đại lục, thiên bẩm không chịu ảnh hưởng của Cấm Vũ Vực, sau khi đi đến Cấm Vũ Vực, vì tranh đoạt một chỗ thiên tài địa bảo, đã ra tay giết chết một nhóm thủ vệ đệ tử của Trường Sinh thế gia, thái độ vô cùng lớn lối, khiến cho toàn bộ Thiên Thượng Thành truy sát.
Thiên Đế đó vốn là một Nhân hoàng Thiên giai ba tầng, hắn chiến đấu liên tiếp đột phá ba tầng, thăng cấp Thiên Đế, rõ ràng đạp phá hư không đang ở ngay trước mắt, lại muốn tranh đoạt nhất thời mà bị bố vị Nhân Hoàng Thiên Thượng Thành phái tới đuổi giết, ngàn năm trước thành chủ của Thiên Thượng Thành đã là Thiên giai tầng hai tầng, sau khi giết vị kia chứng đạo liền giẫm lên hài cốt hắn, đạp phá hư không mà đi.
Thiên Đế kia oán khí quẩn quanh mãi không đi, dung chút than hồn cuối cùng lưu lại truyền thừa ở Cấm Vũ Vực, mưu đồ sau này có thể sẽ có người báo thù thay hắn, chỉ tiếc có vết xe đổ của hắn, không còn võ giả cao cấp nào dám làm loạn ở Cấm Vũ Vực, cũng không cách nào dẫn động truyền thừa của hắn, ngàn năm qua đi, cũng chỉ có một mình Sở Dịch.
Sở Dịch chỉ là hoàng giai, sau khi tiếp nhận Thiên đế truyền thừa, cũng chỉ đột phá lên thành Vũ Đế Địa giai tầng bảy, thần hồn của Thiên Đế tức giận đến hộc máu, không ngờ, sau khi Sở Dịch đột phá Vũ Đế, lại thừa kế thể chất không chịu ảnh hưởng của Cấm Vũ Vực từ vị Thiên Đế này, đây quả thực là tin tức vô cùng tốt!
Võ giả cấp thấp đi đến Cấm Vũ Vực không thể vận chuyển linh lực trong cơ thể, cho dù là Vũ Đế bên trên Võ giả, cũng bị áp chế hơn nửa, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu để năm đó vị Thiên Đế kia có thể một mình đánh lại bốn vị Nhân Hoàng của Trường Sinh thế gia, hiện thời Sở Dịch thừa kế thể chất này, nói cách khác, trừ phi Thiên Đế đích thân tới, nếu không ở Cấm Vũ Vực này hắn có thể nói là vô địch.
Thỏ yêu bị giết, người yêu cũng bị mang về Thiên Thượng Thành, Sở Dịch vô cùng tức giận, chờ khi Đắc Kỷ xuất hiện, sẽ uy hiếp nàng cứu Bạch Hiểu Tĩnh về, chỉ tiếc đã nhiều ngày như thế rồi, Đắc Kỷ vẫn không xuất hiện.
V384 nhìn mà phát sầu, Thiên mệnh tử của mỗi một thế giới không phải là đã xuất hiện thì không thay đổi được, Thiên mệnh tử chỉ là người có số mệnh cường thịnh nhất trong thế giới đó và chỉ trong khoảng thời gian người đó sống, mà số mệnh của con người sẽ luôn bị tiêu phí rớt. Trong nguyên văn Sở Dịch vốn dĩ là bước từng bước từng bước làm gì chắc cái đó, cuối cùng trở thành Thiên Đế đi du ngoạn sơn thuỷ rồi phi thăng mà đi, nhưng thời khắc hắn bị Đắc Kỷ đánh trọng thương, bản thân đã dẫn động tràn ngập oán hận, phải sử dụng số mệnh của nửa đời sau, có được Thiên Đế truyền thừa cũng tương ứng, số mệnh hắn cũng bị tiêu phí không ít.dien*dan*le*quy*don
(cắt nghĩa một chút: Thiên mệnh tử là người được trời ưu ái cho một số mệnh tốt nhất trong một thế giới đủ để người đó sống thuận lợi cả đời đến lúc phi thăng, sau khi người đó phi than, có thể sễ xuất hiện Thiên mệnh tử mới, nhưng nếu vì một vài lý do đặc biệt nào đó mà số mệnh bị tiêu phí hết trước khi phi thăng, người đó sẽ không còn là Thiên mệnh tử nữa, sẽ xuất hiện một Thiên mệnh tử mới)
Nghĩ tới đây, nó đột nhiên có chút tỉnh ngủ, có lẽ đây không phải là lần đầu Đắc Kỷ chống lại Thiên mệnh tử nên cũng biết rõ đạo lý này, cho nên ngày đó nàng cũng không phải nhất thời xúc động, mà là cố ý tiêu phí số mệnh của Sở Dịch, nàng là người từ ngoài mà đến, số mệnh của nàng là chính là chống lại thế giới này, chỉ có thể hành động vòng vèo tiêu hết số mệnh của hắn.
Bạch Khuynh là người đứng đầu Thiên Thượng Thành, mới thiếu niên đã nhận chức, khi trưởng thành đi du ngoạn sơn thuỷ đột phá Nhân Hoàng bốn tầng, số mệnh tuyệt hảo, nhưng tất nhiên số mệnh của Thiên mệnh tử mạn hơn hắn, cho nên Đắc Kỷ mới để mắt tới người vừa nhìn đã biết chính là thiên chi kiêu tử- Bạch Vũ An, vì vậy có thể giải thích vì sao mấy ngày nay ánh mắt của nàng liên tục để ý theo dõi những đệ tử ưu tú của Bạch gia, còn “không cẩn thận” triển khai toàn bộ sức quyến rũ của bản thân, một bộ dáng muốn mở rộng hậu cung.
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, khói thuốc cũng chưa kịp nhả, V384 chỉ muốn quỳ kêu một tiếng 666, làm cho Đắc Kỷ kỳ quái thoáng nhìn về hướng nó một cái.
Toàn bộ tâm trí của Bạch Vũ An đều hướng về Hồ yêu, tỷ thí cũng không nhìn, mang tai đỏ lên thỉnh thoảng nhìn về phía Đắc Kỷ, bộ dạng cố sức tỏ ra như không có gì lại không biết do hành động quá kém, đã khiến choánh mắt của những người chung quanh nhìn hắn đều thay đổi trở nên bất đắc dĩ.
Huyền giai võ giả tỷ thí liên tục một ngày, ngày thứ hai chính là Địa giai võ giả tỷ thí, Đắc Kỷ cũng nhìn thấy Bạch Kỳ, hắn đứng giữa một đám đệ tử Bạch gia thứ tộc, cũng cùng màu tóc và màu mắt ảm đạm, nhưng lưng rất thẳng, ánh mắt sáng, lúc nhìn thẳng phía trước, tựa như một gốc cây thanh tùng đứng sừng sững.
V384 không kỳ quái Đắc Kỷ luôn trêu chọc Bạch Vũ An, nhưng thật tò mò tại sao nàng lại coi trọng Bạch Kỳ, rõ ràng chỗ nào cũng đều không đặc biệt, nếu nói tuấn mỹ thì dung nhanh đó cũng chưa đủ, huống chi đệ tử Bạch gia sẽ không có dưa vẹo táo nứt, nam thần như nước.
Nhưng bình thường Đắc Kỷ sẽ không trả lời những vấn đề của nó, nàng đưa tay lấy một trái nho đã được rửa sạch, liếc về phía Bạch Vũ An một cái, khẽ liếm một cái, sau đó môi đỏ mọng mở ra, bỏ nho vào trong miệng, Bạch Vũ An sặc một ngụm rượu, ho đến kinh thiên động địa, gò má đỏ ửng trừng mắt về phía Đắc Kỷ.
Nhưng vừa nhấc mắt liền thấy ánh mắt thiếu nữ quyến rũ như tơ nuốt đồ trong miệng xuống, ngọc thủ nhẹ nâng lên cầm lấy đũa bạc, chậm rãi gắp điểm tâm linh quả đã cắt sẵn lên đưa đến bên môi.
Cơn tức của Bạch Vũ An không có tiêu đành phải hạ xuống, mặt đỏ đến không nỡ nhìn, chỉ có thể căm giận dời đi ánh mắt, giả vờ như mình đang rất nghiêm túc xem tỷ thí!
Vũ Đế trên Thiên Thượng Thành so với Huyền giai Võ giả chỉ nhiều hơn chứ không ít, tỷ thí là phân chia theo cảnh giới trước sau, Vũ Đế Địa giai tầng bảy cấp thấp thi đấu trước tiên, sau đó chọn ra một người mạnh nhất trong những người cùng cảnh giới, người kia mới có khiêu chiến vượt cấp.
Bạch Vũ An là Vũ Đế Địa giai năm tầng, lúc này còn chưa tới lúc hắn ra sân, ánh mắt hắn tập trung vào tỷ thí trên võ đài, cứ một lúc lại liếc mắt nhìn người đang ngồi cách hắn một lát, đột nhiên một tiếng động lớn trên võ đài không xa kia hấp dẫn tầm mắt của hắn qua.
Sau khi nhìn thấy người đang đứng trên võ đài kia, cho dù là hắn cũng nhịn không được nhíu mày lại, Trường Sinh thế gia đích thứ rõ ràng, không phải là bởi vì quan niệm thế tục, mà là thứ tộc cùng họ nhưng khác chi, huyết mạch không thuần khiết, tu luyện không chỉ khó khan hơn so với đích hệ mà cho dù trong cùng giai, cơ bản cũng không ai có thể so được đệ tử thuộc đích hệ, [email protected]|e.quy.d0n.nhiều năm truyền thừa xuống, đương nhiên hình thành ý niệm đích hệ vi tôn.
Nhưng một hồi vừa rồi, bị nâng xuống là một đệ tử đích hệ, người đang đứng kia màu tóc thuần trắng ảm đạm không ánh sáng, hiển nhiên là một đệt tử thứ xuất.
Đắc Kỷ cũng nhìn thấy, nhưng nàng không kinh ngạc giống những người khác, mắt nàng cong cong nhìn về phía đệ tử thứ xuất chiến thắng kia, môi đỏ mọng cong lên một cái, thế nhưng thần sắc lại không giống như khi trêu chọc Bạch Vũ An.
Hô hấp của Bạch Kỳ cứng lại, không hề nghe thấy tiếng hét to tên mình của một đám đệ tử thứ xuất đang cao hứng bừng bừng sau lưng hắn, vô thức đi vài bước về hướng Đắc Kỷ mới bị một đệ tử thứ xuất cũng là hộ vệ ôm lấy cổ kéo lại.
"Bạch Kỳ, ngươi vui mừng đến ngốc rồi sao?" Hộ vệ kia cười đến vui vẻ: "Ngươi không nhìn thấy sắc mặt của Bạch Thành Kỳ khi bị khiêng đi đâu, bị thương nặng như vậy, hắn còn cố che mặt ha ha ha ha..."
Lúc này Bạch Kỳ mới phản ứng lại, đôi mắt cụp xuống, nhẹ giọng nói: "Vũ An công tử còn nhỏ tuổi hơn ta mà đã là Vũ Đế năm tầng."
Hộ Vệ huynh đệ không nghe rõ, chỉ nghĩ là Bạch Kỳ vui mừng đến ngốc rồi, chụp vỗ vai hắn, nghiêm mặt nói: "Tỷ thí bao nhiêu năm nay, chi thứ xuất chúng ta chưa từng thắng đệ tử đích hệ, lát nữa ngươi đừng đi khiêu chiến, ta đoán có rất nhiều đệ tử đích hệ tức giận muốn dốc sức đánh ngươi."
Bạch Kỳ không lên tiếng, ánh mắt khẽ nâng lên, ngắm Đắc Kỷ đang mỉm cười nhìn hắn, quả đấm nắm chặt.
Không lâu sau tỷ thí giữa Vũ Đế sáu tầng kết thúc, Bạch Vũ An từ trên chỗ ngồi đứng dậy, làn gió âm hàn trên Thiên Thượng Thành thổi phất qua tóc mái trắng bạc trên trán hắn, lúc đi ngang qua chỗ Đắc Kỷ ngồi, Đắc Kỷ liếc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Ta đang nhìn ngươi đó, đi đi."
"Đừng cho là ta không có thấy ngươi nhìn người hộ vệ ..." Bạch Vũ An thấp giọng lý sự, "Ngươi chờ xem, nếu như hắn dám tới khiêu chiến, ta nhất định đánh cho hắn đến cha mẹ cũng không nhận ra."
Chặp mày đen của Đắc Kỷ khẽ nhếch, thấy bộ dáng tức giận của Bạch Vũ An, cười nhẹ, cũng không trả lời hắn.
Từ sau khi Bạch Vũ An đột phá Địa giai ngũ tầng, hắn đã chính là vô địch trong những đệ tử cùng giai, lần tỷ thí trước hắn mới là Địa giai tầng bảy mà đánh lên Địa giai bốn tầng cũng không có địch thủ, lần này hắn hao phí không ít tu vi vì Đắc Kỷ, cũng không chuẩn bị đi khiêu chiến thêm, chỉ bảo vệ danh tiếng người mạnh nhất Địa giai năm tầng của mình mà thôi.
Lời này nói ra thì kiêu ngạo, nhưng với các võ giả đây chính là thái độ bình thường, rất nhiều người nhọc nhằn khổ sở tu luyện vài thập niên cũng không địch lại được vài năm tu hành của người có thiên phú tuyệt hảo,die^en*[email protected]*le^e*quy/dd0^n Trường Sinh thế gia nhiều thiên tài, nhưng thiên tài cũng được xếp theo Kim tự tháp, Bạch Vũ An không hề nghi ngờ chính là một trong những người đứng ở tầng cao nhất kia.
Đắc Kỷ chỉ mới ăn hết một nửa bàn Linh quả, Bạch Vũ An đã thắng liên tiếp bảy trận, sau đó cũng không ai dám tới khiêu chiến, mỗi một lần thắng hắn đều nhìn về phía đài, nhưng lại thấy có lúc Đắc Kỷ cúi đầu ăn Linh quả, có lúc lại liếc mắt đưa tình với hộ vệ kia, lập tức giận đến cắn răng.
Hắn biết rõ nha đầu này chắc chắn là thích mình, nàng làm mấy hành động này, đơn giản là giận chuyện hắn chạy trốn vừa rồi, hắn biết rõ mình đuối lý, nhưng dám liếc mắt đưa tình với một người hộ vệ ở ngay trước mặt hắn, căn bản không để ý tới tâm tình hắn, thật sự nghĩ hắn không còn cách nào khác sao?
Trong lòng có cơn tức, quả đấm phát ra Bạch Vũ An càng uy vũ sinh phong, hắn không giống với những người khác, những Võ giả khác cho dù tu hành như thế nào, chỉ cần không phải nghèo kiết xác, đều sẽ cố luyện một binh khí dùng thuận tay, có thêm binh khí, tăng thêm chiến lực. Hắn lại chỉ dùng hai quả đấm, nhưng nhìn qua lại không giống với hai quả đám của những võ giả nghèo chỉ có hai quả đấm kia.
Không có người tới khiêu chiến, hắn liền từng bước từng bước chỉ đi qua, sau bảy trận này lại thêm bảy trận khác, người mạnh nhất Địa giai năm tầng vẫn là hắn, Bạch Vũ An đang muốn quay về chỗ ngồi, đúng lúc này, một tiếng giọng nói trầm thấp vang lên: "Vũ An công tử, không biết có thể đánh một trận cùng tại hạ không."
Giọng nói này rất quen thuộc, Bạch Vũ An quay đầu lại, quả nhiên là hộ vệ mà Đắc Kỷ vẫn luôn nhìn chằm chằm, hắn còn không nói gì, mọi người phía dưới lại nở nụ cười, một đệ tử thứ xuất, có thể thắng đích hệ cùng giai đã là may mắn, bây giờ còn muốn vượt cấp khiêu chiến, khiêu chiến lại là thiên tài Bạch gia một đời này công nhận?
Bạch Kỳ đón nhận ánh mắt trào phúng của mọi người t, sắc mặt cũng không có thay đổi gì, chỉ là nhìn Bạch Vũ An, quả đấm khẽ nắm chặt, Bạch Vũ An hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi có vài phần can đảm, là một hán tử, những thứ kia sợ hãi không dám lên võ đài lại ở dưới đó cười vui."
Một đám Võ giả phía dưới lập tức không cười nữa, lý sự trong lòng, nhưng có chút lý giải Bạch Kỳ, tính tình của Bạch Vũ An như vậy, cho dù lợi hại hơn nữa cũng không làm cho người ta sùng kính, chỉ muốn hung hăng vung một quyền đấm thẳng vào mặt hắn!
(t vừa đọc lướt thế giới này và không thích Đắc Kỷ lắm, aizz nhưng dù sao đây cũng là bản tính của nàng, Vũ An về đây tỷ tỷ thương nè)