-Công tử, người là muốn nghe đàn ngay hay là ?
Giọng nói uyển chuyển của Hồng Phấn cô nương vang lên đánh thức người nào đó còn đang hồn bay trong mộng.
-A a… ! Đàn ! Nghe đàn trước đi !
Bị hỏi đến bất ngờ, Nguyễn đại công tử không khỏi liền thuận miệng theo lời nói của đối phương qua loa đáp lời. Đối diện Hồng Phấn cô nương thấy vậy liền không khỏi hơi hơi hé miệng cười.
Nói tới tuy rằng vị công tử này có hơi… ngu ngơ một ít thế nhưng cũng rất thú vị không phải sao. Tâm tình vui vẻ, Hồng Phấn cô nương quyết định hôm nay cũng không có đánh một khúc Tương Tư Buồn như mọi khi nữa mà chuyển thành một khúc Thế Gian Muôn Dặm Đường hơi mang chút lãng mạng tình hoài.
Tiếng đàn réo rắt ôm ấp tình cảm từ đó vang lên.
Thời gian trôi qua, trong căn phòng nho nhỏ ấy, một người đánh đàn chăm chú, một kẻ ăn uống hăng say thích ý cực kì. Có lẽ nếu trên cái thế gian này có một loại gọi là tự nhiên hòa hợp vậy chính là nói tới hai người bọn họ đi.
Nguyễn đại công tử không cảm thấy được người đánh đàn là hay là dở, chỉ cảm nhận được thâm tâm mình không buồn không lo, dễ chịu cực kì. Hồng Phấn cô nương cũng không có cảm thấy được vị ngồi đối diện này vô lễ thô bỉ, chỉ cảm thấy được lòng mình chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế, quên hết mọi thế gian phiền não khổ đau. Cuộc đời giống như nhân gian muôn dặm đường, tất cả cũng chỉ vì để đi về phía trước mà thôi
~
Một khúc đàn ngân nga mãi rồi cũng đến hồi kết! Một khay rượu và thức ăn bên người cũng đã nhẵn nhụi rồi
~
Hồng Phấn cô nương đôi mắt nhắm lại chậm rãi cảm nhận lấy cái không khí yên tĩnh lúc này. Nguyễn đại công tử ngược lại đôi mắt mở to liên láo, xa xa quan sát người ngọc.
Cũng bởi thế mà lúc Hồng Phấn cô nương mở choàng đôi mắt ngọc mày ngài của mình ra, một bức khung cảnh vẻ mặt ngây ngô buồn cười dùng tay gãi gãi cằm của Nguyễn đại công tử không khỏi làm nàng ấy bật cười. Cười như trăm hoa đua nở, nhẹ nhàng tựa mây bay
~
-Ách! Có gì buồn cười lắm sao?
Nguyễn đại công tử nghe xong một khúc đàn. Tuy rằng không hiểu được lời nói ẩn chứa bên trong bài nhạc là gì, có điều nghe nghe cũng cảm giác hẳn là thôi thúc người ta hướng tới vươn lên, cũng coi như là một khúc nhạc chính diện. Cả người bởi vì vậy cũng tràn đầy chính năng lượng. Bớt đi cái gọi là phố phường nhốn nhao tính cách, công tử nhà giàu vô lý ép người. Thái độ nghiêm chỉnh hiền lành hơn xưa rất nhiều. Đối với Hồng Phấn cô nương ngay trước mặt cười mình chuyện xấu cũng không có tức giận, chỉ là cười cười ngây ngô gãi gãi đầu hỏi lại mà thôi.
Có điều đối diện Hồng Phấn cô nương thấy kiểu thái độ này của hắn ta ngược lại hảo cảm tầng tầng nảy sinh. Cảm thấy cái tên này tuy rằng ngây ngô ngu đần thế nhưng tính cách hẳn là cũng không xấu. Trước kia suy tính đánh đàn xong liền khách sáo đuổi hắn đi liền vì vậy không cánh mà bay. Đột nhiên trong thâm tâm có chút cảm giác đêm khuya người vắng, mong mỏi có người bầu bạn chuyện trò.
Nàng bởi vì vậy mà thu lại nụ cười, giọng nhẹ nhàng uyển chuyển bắt chuyện, nói:
-Công tử người thấy người ta đánh đàn như thế nào?
Ẩn ý là ngài mau mau khen khen ta đi. Không khen ta là ta nổi giận, ta oánh ngài vào sổ đen đó… vv
Tất nhiên là Nguyễn đại công tử thông minh lắm lắm. Nghe lời đoán ý cái này quả thực là chuyện nhỏ như con thỏ ăn cỏ. Thế là hắn ta vừa nghe liền lập tức hiểu ra được ẩn ý trong lời nói của đối phương, ngôn từ khen ngợi cứ gọi là tầng tầng lớp lớp phun ra không biết trời đâu đất đâu, đại loại như :
-Tiểu thư đánh đàn hay hay lắm. Một khúc này thật sự là nhân gian không thể có, có chăng chỉ có ở tận trên chín tầng trời. Cái gọi là tối nay nghe được một khúc đàn liền nên có giác ngộ, sáng mai đi chết cũng được.
-Đời chúng ta người đọc sách đam mê cầm kì thư họa. Nay được nghe một khúc đàn của tiểu thư liền cảm thấy thắng được mười năm đèn sách, cảm thấy cả người khoan khoái sáng ngời. Tâm tình cứ gọi là hồn vía lên mây. Ừ ? Cứ gọi là hồn vía lên mây. Nghe mà tưởng như một khúc ông trời ban tặng vậy… Ừ ? Nói chung là hay tuyệt cú mèo !
Hắn mồm miệng vòng vo khen tặng đủ kiểu ấy vậy mà Hồng Phấn cô nương đều không nhíu mày thay đổi vẻ mặt lấy mảy may. Từ đầu đến cuối vẫn he hé miệng cười cười mà thôi. Này Nguyễn đại công tử trong lòng không khỏi bồn chồn suy nghĩ sâu xa.
Không phải đâu ? Đoạn văn khen tặng này bạn thân đây tự nhận cũng gọi là bay bổng cao xa, mới lạ khác người. Quả thật là không giống với người thường, không đi vào thế tục bình thường. Này không có lẽ nàng ta nghe xong lại không có chút cảm xúc như vậy đi. Thật chẳng lẽ các bậc tiền bối nghe đàn trước ta lại cũng còn khen tặng ác hơn thế này ? Chẳng lẽ ta khen còn chưa đủ đô vì vậy nàng ấy mới không hài lòng. Cái này… cái này làm sao cho phải a?
Nghĩ nghĩ Nguyễn đại công tử càng khen lại càng nhỏ, đến cuối cùng dứt khoát liền không nói nữa. Cảm giác trước khi đến đây hẳn là tự đánh giá quá cao năng lực mồm mép của mình rồi. Đoán chừng tối nay tiết mục gì gì cũng không có. Thật là lãng phí hôm nay trăng thanh gió mát tài tử hội ngộ giai nhân tình cảnh như vậy. Cái meo meo đấy! Đáng tiếc ! Thật là đáng tiếc nha
~
Phía bên kia, Hồng Phấn cô nương thấy đối phương rốt cục không có nói nhảm nữa trong lòng cũng không khỏi than nhẹ. Thật sự là đàn gảy tai trâu ! Bản thân mình cũng thật là già rồi mà còn hồ đồ. Sao có thể lại đi hỏi một kẻ không biết âm luật tới nhận xét âm nhạc. Này không phải là tự làm khó mình, tự làm khó người hay sao. Vì vậy đối với việc Nguyễn đại công tử lung tung nhận xét ca ngợi cũng không có quá mức để ý. Thấy Nguyễn Trọng Lăng im lặng không nói liền tự nhiên bỏ qua chuyện cũ, nói chuyển sang việc khác.
-Công tử,…
Hồng Phấn cô nương giọng điệu từ tốn vang lên.
-Ừ dạ ?
Nguyễn đại thiếu gia nuốt nuốt nước miếng đáp.
-Hôm nay … trăng sáng sao thưa…
Nàng giọng điệu u u thanh thoát như hương hoa quỳnh…
-Đúng đúng! Trăng sáng sao thưa?
Chàng ngẩng đầu nhìn cửa sổ khép kín, meo meo thấy trăng sao đâu?
-Công tử?
Giọng gắt gỏng giận dỗi.
-Làm mao rồi?
Giọng ngây ngô kì quái hỏi ngược lại.
Nàng : “……”
Này còn làm sao làm sao giao lưu tâm tình đây???
…
Kết thúc chương 36.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)
Danh Sách Chương: