• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


-Há! Công tử người muốn một toàn biệt viện trống để làm gì?
Nguyễn quản gia vẻ mặt ngạc nhiên hỏi vị công tử vốn bình thường… không quan tâm bất cứ vấn đề gì ngoài chuyện tiền tiêu vặt hàng tháng của bản thân mình này.
-Hì hì… Cũng không có gì! Cũng không có gì! Chỉ là… gần đây… có chút… bạn bè từ phương xa tới… Ừ! Nói chung… tạm thời người ta không tìm được chỗ ở vì vậy mới cần phải nhờ đến Nguyễn thúc ngài giúp đỡ.
-Ừm! Sẽ không là Nguyễn gia của chúng ta to lớn như vậy cũng không có lấy một tòa biệt viện trống đi? Như vậy cũng quá… không thể tưởng tượng nổi rồi!!!
Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt kì kì đáp lời.
-Không không! Cái này thì cũng không đến nỗi. Chỉ là việc lo liệu bảo dưỡng rồi thì sử dụng nhà cửa các thứ đều phải từ ông chủ đánh nhịp quyết định. Cái này… liên quan tới đất đai hương hỏa truyền thừa đều là chuyện lớn. Công tử ngài hiểu đấy
~
Nguyễn quản gia vẻ mặt cười xòa hiền hòa đáp lời. Ẩn ý chủ yếu là bé con ngươi đừng nghịch. Linh tinh beng là lão đây đi mách với ông nhà đấy. Đến lúc đó thì có mà chết no đòn lúc nào cũng không biết chừng.
Còn có mà vì thế để vị… Nguyễn đại công tử này căm thù chính mình hay không. Nói thật Nguyễn quản gia tuổi tác cũng đã có chút gần đất xa trời rồi. Có mỗi đứa con trai độc nhất thật lâu trước đây lại chết vì chiến tranh loạn lạc mất toi. Công tác của hắn hiện tại cũng ngang ngửa nghỉ hưu dưỡng lão, chỉ chuyên xử lý một ít việc riêng trong nội phủ nhà họ Nguyễn và một ít chuyện đặc biệt quan trọng kiểu sản nghiệp truyền thừa giống như chuyện đất đai đang nói lúc này mà thôi. Hắn cũng không lo lắng sau này mình sẽ vì chút chuyện nhỏ như vậy mà chịu Nguyễn gia xa lánh.
Nói khó nghe một câu tới lúc Nguyễn đại thiếu gia chấp chưởng cái nhà này lão đây sợ rằng cũng đã đi về chầu trời không biết bao nhiêu năm tháng rồi ấy chứ. Nào có thể vì chút tương lai thái độ của Nguyễn đại công tử mà làm trái nguyên tắc được.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, chính bởi vì con trai độc nhất mất sớm, đối với nhìn lớn lên từ bé đến lớn Nguyễn đại thiếu gia lão đây cũng là có cảm tình đấy. Không đưa khế ước địa chỉ nhà các kiểu cho Nguyễn đại thiếu gia ấy cũng là sợ hắn trẻ người non dạ học lên người ta bài bạc thuốc phiện các kiểu để rồi hủy hoại Nguyễn gia mà thôi. Bởi vậy nói chuyện nói chuyện lão liền không khỏi mở miệng hơi hơi ẩn ý khuyên nhủ Nguyễn Trọng Lăng.
-Công tử! Ngài cũng đừng trách lão đây lắm lời. Người năm nay cũng có không ít tuổi đầu rồi. Cũng nên chăm chú lại vào việc tiếp thu sản nghiệp của Nguyễn gia chúng ta đi thôi. Không thể cứ mãi nhàn tản như thế này nữa. Ông lớn sức lực chung quy là có hạn, người…
-Được được! Nguyễn thúc đừng nói! Đừng nói! Mấy cái này ta hiểu! Ta hiểu cả! Ngài tiếp tục làm việc! Tiếp tục làm việc đi~ Ta đây đi tìm mẹ ta nói chuyện. Thế nhé Nguyễn thúc!
Nói nói Nguyễn Trọng Lăng liền không chịu nổi Nguyễn quản gia tiếp tục lải nhải, hắn quyết định chuyển hướng suy nghĩ. Không đi dây dưa với vị lão quản gia này nữa. Có câu là mẹ chiều thì con hư. Tuy rằng hắn không cho rằng mình là trẻ hư thế nhưng việc bà Hải Như chiều chuộng hắn lại là sự thực không thể chối cãi. Hiện tại tình thế này hắn cũng chỉ có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của mẹ hiền rồi.
Nguyễn đại công tử ý nghĩ trở nên rõ ràng, thân hình liền nhẹ nhàng linh hoạt hẳn. Bước một bước như đi hai ba bước, rất nhanh liền rời đi tìm mẹ hắn đi rồi. Để lại tại chỗ Nguyễn quản gia lắc lắc đầu ngao ngán. Miệng không ngừng than thở giới trẻ thời nay thật sự là rất không khiến cho người ta bớt lo. Còn ý tưởng của Nguyễn đại thiếu gia thì lão vừa liếc nhìn liền biết. Có điều lão cũng biết chuyện liên quan tới đất cát hương hỏa đều là chuyện lớn bằng trời.
Đừng nói bà Hải Như không có quyền quyết định. Dù có thì cũng không có chuyện dễ dàng liền cho Nguyễn đại công tử đắc thủ được như vậy đâu. Nếu không hỏi rõ ràng mọi chuyện ra ngô ra khoai thì đừng có hòng mà được bà lớn đồng ý.
Có điều… vẫn là một câu kia, mẹ chiều thì con hư. Tuy rằng bà Hải Như cũng nổi tiếng là tinh minh sắc sảo, có điều đối với Nguyễn đại công tử mà nói…. Vẫn là lão đây vất vả đi thông báo ông lớn một tiếng đi thôi. Tin rằng chỉ cần ông lớn ra tay, Nguyễn đại công tử là rồng thì phải lặn xuống, là hổ thì phải phục quỳ. Nói chung là đừng có mà hòng linh tinh beng léng phéng gì được.
Đúng! Cứ quyết định như vậy đi! Nghĩ nghĩ Nguyễn quản gia liền chuyển thân rời đi. Vừa đi còn vừa đắc ý vì sự tinh minh và trung thành của mình lắm lắm chứ đùa.
Thời gian trôi qua thật nhanh…
Trên đời này có một cái gọi là không xảo thì không thành sách truyện tiểu thuyết. Nguyễn đại công tử vẻ mặt hăng hái đi tìm bà Hải Như muốn năn nỉ kiếm lấy một tòa biệt viện đen đủi thế nào lại gặp đúng lúc hai ông bà nhà đang ngồi nói chuyện với nhau. Nội dung ngược lại là thân thiết liên quan đến tương lai đại sự của hắn. Tóm lại một câu là trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng. Hai ông bà đang đau đầu tìm đâu ra một mối hôn nhân môn đăng hộ đối lại tốt đẹp để phối hợp cho hắn thì chính chủ Nguyễn đại công tử ngu ngơ như con gà tơ mò tới.
Kết quả là…
-A! Không phải đâu! Tại sao lại có thể như vậy!
-Hai người các ngài bàn chuyện nhân sinh đại sự của ta sao có thể không nói cho ta biết một tiếng???
Nguyễn đại công tử vẻ mặt rất là…. ủy khuất lên tiếng kiến nghị.
-Hồ đồ! Trẻ nít như ngươi thì biết cái gì! Ngồi nghe là được rồi. Lắm lời
~
-Đúng rồi! Ngươi không có chuyện gì thì nhất định sẽ không tới chỗ của mẹ ngươi. Nói đi! Lần này lại tới đây muốn xin xỏ gì hả?
Hiểu con không ai bằng cha, ông Trọng Kim chỉ liếc mắt một cái thôi liền biết tỏng Nguyễn đại công tử tới đây tìm bà Hải Như lại là muốn chơi đường cong cứu quốc đây mà. Vừa thấy cái vẻ mặt ủy ủy khuất khuất của hắn ông liền không vui quát lên.

-Này ! Ông sao có thể nói như vậy được chứ
~
-Lăng nó yêu quý tôi, qua hỏi thăm sức khỏe cho tôi liền không được à. Ông ấy ! Đay nghiến con nó cho lắm vào. Sau này cẩn thận đến lúc đưa ma cũng không có ai giúp cho ông đâu !!!
Bà Hải Như rất không hài lòng thái độ của ông nhà, vừa phản kích liền vô cùng sắc bén.
-Rầm !!!
-Nó lại dám !!!!
Ông Trọng Kim vừa nghe liền đập bàn đánh rầm một cái, trợn trừng mắt nhìn về phía Nguyễn đại thiếu gia chờ đợi hắn tỏ thái độ.
-Đúng đúng ! Con này dám ~ Con nào dám~ Đưa ma ai chứ đưa ma cha làm sao có thể vắng mặt được.
Không còn cách nào khác. Tình thế bức bách con người, đối mặt với ông Trọng Kim trợn trừng mắt Nguyễn đại công tử không hiểu sao trong bản năng liền sợ. Ông Trọng Kim vừa trừng một cái, hắn… liền héo rồi. Miệng còn không ngừng cười xòa cười xòa ngọt ngào đáp lại đây.
-Cái đồ vô dụng nhà ngươi ! Nói đi ! Tới đây là muốn làm gì ? Đừng có mà quanh co lòng vòng.
Ông Trọng Kim bản thân đôi khi cũng có chút không hiểu thấu mình nghĩ gì. Chỉ biết là bất kể Nguyễn đại công tử bướng cũng tốt, sợ túng cũng tốt, nói chung là chỉ cần nhìn thấy cái bản mặt của hắn liền bất kể ba bảy hai mươi mốt, thấy thế nào cũng đều cảm thấy rất không hài lòng. Suy nghĩ kĩ hơn có lẽ hẳn là do bậc làm cha làm mẹ ai cũng mong con thành rồng phượng trong lòng người đi. Mỗi tội Nguyễn đại công tử thật sự là số con chuột. Vừa nhìn liền để người ta sinh ghét rồi.
Hạ hỏa a hạ hỏa! Ông Trọng Kim tự nhủ với mình như vậy, một tay nâng lên tách trà uống một ngụm dài cho đỡ bực. Nghĩ tới thì dạo này thằng lỏi nhà mình cũng coi như là an phận thủ thường, ngày ngày chăm chỉ tới trường, không có giống như trước kia suốt ngày nhặt lá đá ống bơ phá hoại của công các kiểu nữa.
Tuy rằng nghe thầy đồ Trần phàn nàn nói hắn đến lớp cũng chỉ toàn ngủ với nói chuyện riêng thế nhưng chung quy cũng coi như là có tiến bộ không phải. Đối với lời thầy đồ Trần tán dương thằng lỏi này có tài học trong người ông mới méo tin đây này.
Nhìn cái bản mặt nó nếu còn có thể đỗ được trạng nguyên tiến sĩ chẳng khác nào gà trống biết đẻ trứng vàng, lợn nái có thể leo cây bay lên trời. Nói chung chỉ cần nó bớt phá phách đi là ông bà ở nhà cầu trời khấn phấn lắm rồi.
Cũng còn tốt tình hình hiện tại cũng đã không tệ. Dạy con từ thuở còn thơ. Ông đã dạy nó biết bao nhiêu năm rồi nay mới có chút khởi sắc. Hiện tại không thể gấp gáp tự hủy thành quả được. Cái gì cũng phải từ từ. Cũng phải từ từ mới được không phải sao. Nghĩ nghĩ như vậy quả nhiên liền thấy trong lòng dễ dàng hơn hẳn. Uống ngụm nước trà thôi mà cũng thấy ngọt miệng hơn nhiều
~
Bên cạnh bà Hải Như tuy rằng trước đó miệng lưỡi phản kích ông Trọng Kim sắc bén lắm, có điều không thể không chấp nhận một điều là Nguyễn đại công tử của chúng ta bình thường bận bịu trăm công nghìn việc, nếu như không có vấn đề gì khó làm hắn mới meo meo đến chỗ bà hỏi thăm sức khỏe đây này.
Tuy rằng thương con nhưng bà cũng biết lúc này không thể vì thế mà làm giận ông nhà quá chừng được. Dù sao tay phải là thịt, tay trái cũng là thịt cả thôi không phải sao. Bởi thế đối với việc ông Trọng Kim đặt câu hỏi bà Hải Như cũng không có thêm gì lời nói phá. Chỉ là vẻ mặt mỉm cười nhìn xem hai cha con nói chuyện mà thôi.

-Cái này… Cái này… Cũng không có gì! Con chỉ là muốn một tòa biệt viện trống thôi mà
~
Đối mặt với ông Trọng Kim hùng hùng hổ hổ Nguyễn đại công tử cũng không có dám nói láo, không còn cách nào khác đành làm vẻ mặt thành thật đáp lại.
-Phụt!!!!
-Cái gì???
-Muốn một tòa biệt viện???
Ông Trọng Kim vừa nghe liền giật mình kinh hãi, một ngụm trà vừa vào miệng cũng không khỏi phụt thẳng vào mặt Nguyễn đại công tử. Trong lòng kinh nghi không chừng…
-Mả ** nó! Con ta không phải là bài bạc thua tiền mất luôn cả một tòa nhà đi??? Thằng trời đánh thánh đâm này quả nhiên là ông trời phái xuống để hành hạ ta đây mà!!!
-Oan nghiệt a oan nghiệt
~
Ông Trọng Kim đã khóc không ra nước mắt rồi.

Kết thúc chương 40.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK