Hạ Đông phản đối ngay lập tức:
"Không được, nhóc ấy còn nhỏ."
Giang Nam không nói nên lời.
"... Em họ của tôi mới tám tuổi muốn làm trùm KTV, tuy có uống rượu với tôi nhưng không quậy phá quá đáng."
"Cũng không được, tửu lượng nhóc ấy không tốt."
"Ai rót rượu đâu? Nhân vật chính hôm nay là Chương Anh mà, tôi muốn chuốc say cô ấy, uống say thì dễ nói thật... Hehe."
"Tôi còn tưởng cậu muốn chuốc say rồi hai người ôn lại chuyện xưa trong đêm chứ?"
Trương Minh nói xong thì kinh ngạc hỏi Hạ Đông:
"Tôi chưa nghe nói chuyện cậu có em trai đó. Con của mẹ kế cậu sao?"
Hạ Đông đoạn muốn trả lời thì phía sau truyền đến giọng của Ngụy Lạc.
"Em trai nào vậy?"
Tiếp đó cũng vang lên tiếng cười nhạo của Chương Anh:
"Các cậu vừa nói muốn chuốc say ai?"
Giang Nam giật mình trả lời:
"Không có ai hết! Chúng tôi vừa bàn chuyện lát nữa đi KTV hát, chuốc say em trai Hạ Đông thôi."
Bạn trai Giang Nam này vốn là một người phong lưu, tính tình phóng khoáng, ngang ngược có quyền thế, vậy mà bạn gái cũ vừa mới nói một câu đã nhát co rúm cả người.
Trương Minh giúp đỡ, ha ha mấy tiếng.
"Đúng vậy, em trai cậu ấy còn chưa từng uống rượu, muốn trải nghiệm cảm giác say xỉn một lần."
Hạ Đông cười lạnh, không chút quan tâm mà phá đám.
"Dám chuốc say nhóc ấy, tôi đánh gãy chân hai người các cậu."
Cuối cùng Hạ Đông vẫn không gọi bạn nhỏ trong nhà đến mà chỉ gọi điện thoại về.
"Hôm nay tôi về hơi muộn, họ còn muốn đi KTV chơi một lát."
Diệp Dạng đang đợi Hạ Đông về ngủ, có hơi thất vọng.
"Vậy anh uống ít thôi ạ, uống say không không tốt lắm..."
Không tốt như thế nào?
Hạ Đông nhếch khóe miệng, trêu chọc:
"Sao thế? Sợ người khác nhặt được thi thể tôi sao?"
Diệp Dạng đơn thuần nghe không hiểu ý của Hạ Đông.
"Nhặt thi thể?"
Hạ Đông không khống chế được miệng mình, còn giải thích:
"Kiểu như bị người khác nhặt về làm tình một đêm chẳng hạn."
"!"
Diệp Dạng lập tức từ trên giường đứng lên.
"Vậy thì anh đừng đi."
Hạ Đông sửng sốt, sau đó bật cười.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không uống nhiều đâu."
Nhưng lời nói này rất nhanh bị vả mặt, anh cảm thấy Ngụy Lạc chắc chắn không đi nhưng khi mọi người tụ tập lại lần nữa, mặt lại bị vả một cái.
Bây giờ họ đang chơi đổ xúc xắc và bài Poker, cho dù kỹ năng anh cũng khá tốt nhưng sau hai giờ cũng uống một bụng rượu.
Kì thật, Hạ Đông di truyền tựu lượng từ cha mình, cũng xem như không tệ, nhưng cơ thể anh kiêng uống nhiều loại đồ cồn trộn với nhau. Trước khi ăn cơm đã uống rượu vang đỏ, còn ít rượu trắng, bây giờ lại bắt đầu uống bia.
Anh nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ, nếu không vì giúp Giang Nam, anh đã về từ lâu.
Hạ Đông nói:
"Các cậu cứ chơi đi, tôi đi vệ sinh."
Chương Anh cười đáp:
"Okay, mà công tử Hạ muốn đi...?"
Hạ Đông xua xua tay, trực tiếp vào nhà vệ sinh, anh không đi nôn mửa mà chỉ sợ say quá không về nhà được.
Bây giờ không thể trông cậy vào tên Giang Nam trọng sắc khinh bạn được nữa, Hạ Đông do dự một lúc mới gọi cho Diệp Dạng, lúc này có lẽ bạn nhỏ đã ngủ mất.
Hạ Đông nghĩ, nếu Diệp Dạng không ngủ thì gọi cậu đến đón anh, nhỡ có người muốn nhặt anh thật thì sao?
Chẳng hạn như Ngụy Lạc.
Cuối cùng anh cũng hiểu, hôm nay Ngụy Lạc đến đây là vì anh, Giang Nam cố rót bia cho Chương Anh, Ngụy Lạc lại cố rót bia cho anh, hai người này đều muốn nối lại tình xưa.
Nhưng vấn đề là, giữa Giang nam và Chương Anh vẫn còn tình cảm, một kẻ muốn cho một người muốn nhận.
Còn anh với Ngụy Lạc thật sự không có chút tình cảm nào, lúc trước không có, hiện tại sẽ không, tương lại càng không.
Diệp Dạng gần như nhận điện thoại ngay lập tức, âm thanh vui vẻ từ trong di động phát ra.
"Anh Đông về rồi sao?"
Nghe vậy, anh biết bạn nhỏ vẫn luôn chờ mình trở về.
Có lẽ anh say thật rồi, trong lòng hiện lên những suy nghĩ không rõ.
"Thật sự sợ có người nhặt được tôi sao?"
Diệp Dạng rầu rĩ đáp:
"... Dạ."
Hạ Đông hiếm khi không nói nên lời, kì thật anh hiểu rõ, anh đối với Diệp Dạng khác với những người khác.
Diệp Dạng sẽ để anh chọc ghẹo cậu, thỉnh thoảng làm nũng, giận dỗi với anh, ở trước mặt anh rất ngoan, bảo gì sẽ làm nấy.
Kiểu ngoan ngoãn này không giống với Tô Tri Vi hay những người khác, dường như mặc kệ Hạ Đông làm gì với Diệp Dạng, cậu cũng sẽ không phản đối.
Dù sao Diệp Dạng cũng chỉ là một thiếu niên, biến cố lớn nhất cậu trải qua là tuổi thơ u ám, chuyện ở trường học, về mặt tình cảm cậu hoàn toàn ngờ nghệch, Hạ Đông có thể cảm nhận rõ ràng sự ỷ lại của Diệp Dạng với anh.
Nhưng Hạ Đông không biết, Diệp Dạng cũng có chút cảm xúc phức tạp với anh.
Vì sự ngờ nghệch trong chuyện tình cảm của bạn nhỏ, nếu Hạ Đông muốn anh hoàn toàn có thể lợi dụng sự ý lại đó lừa người nắm trong tay, thật sự dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh không dám, không phải lo sợ chuyện tuổi tác, chẳng tới hai tháng nữa bạn nhỏ đã lớn rồi.
Anh chỉ sợ bản thân sẽ dẫn Diệp Dạng trên một con đường không thể quay lại, một con đường... Lạc lối.
Trong lòng Hạ Đông biết Diệp Dạng khác với mình, tính hướng của anh là trời sinh, nhưng Diệp Dạng không như vậy, anh cảm giác được điều đấy.
Có lẽ chuyện anh cảm nhận được một chút yêu thích của bạn nhỏ, chỉ là sự ảo tưởng vì cậu quá ỷ lại mà thôi.
Cũng có thể do anh là người duy nhất biết toàn bộ quá khứ của Diệp Dạng, thế nên Diệp Dạng hết lòng hết dạ tin tưởng anh, chuyện thích anh có thể chỉ là một ảo giác viễn vông.
"Anh Đông ơi? Sao anh không nói gì thế?"
Diệp Dạng phát hiện Hạ Đông đã im lặng một lúc, lo lắng anh uống quá nhiều nên ngất đi.
"Anh Đông không sao chứ ạ?"
Hạ Đông khàn khàn giọng đáp:
"Không sao, tôi chưa say."
Anh hơi dừng lại mới nói tiếp:
"Nhưng lát nữa có lẽ tôi sẽ say đó, nhóc có muốn đến ở cùng tôi không, chờ tôi say rồi thì nhặt tôi về nhà?"
Bốn chữ "nhặt tôi về nhà" này vốn không có ý gì khác, nhưng Diệp Dạng còn nhớ Hạ Đông từng nói "nhặt xác là chỉ tình một đêm".
Cậu còn chưa kịp nghĩ trả lời thế nào, thì ngoài miệng đã nhanh lẹ đồng ý.
"Được ạ!"
Hai người đều im lặng một lúc, Hạ Đông mới thấp giọng cười.
"Vậy tôi chờ nhóc."
Hạ Đông dùng nước lạnh rửa mặt, cố gắng dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng.
Anh nhìn vào gương, nhưng thứ hiện lên là khuôn mặt thanh tú ngoan ngoãn của Diệp Dạng.
Cút con mẹ nó đi chứ băn khoăn!
Diệp Dạng trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không phải một tên ngốc, chẳng lẽ cậu không hiểu rõ mình thích ai, thích loại người như thế nào?
Tại sao bản thân anh lại tự mình lo được lo mất nhiều như vậy làm gì?
Anh cúi đầu xuống nhanh chóng gửi vị trí của mình cho Diệp Dạng, quay trở lại phòng karaoke nói:
"Lát nữa em trai tôi đến, mấy cậu không được nhóc ấy uống rượu, nhóc ấy bị dự ứng với cồn."
Sắc mặt Giang Nam và Ngụy Lạc đều thay đổi, Giang Nam có chút hiểu tính Hạ Đông, trực giác nói với hắn rằng, thằng nhóc đó không phải đơn giản chỉ là em trai như vậy.
Mà Ngụy Lạc cũng hiểu, ý tưởng nhỏ kia của cô sợ là không thành rồi.
Hạ Đông tiếp tục chơi xúc xắc như không có chuyện gì. Dưới ánh đèn nhiều màu sắc giao nhau, hiện lên vẻ mặt bình tĩnh của anh.
Anh đem quyền chủ động trong chuyện tình cảm này giao cho Diệp Dạng, mặc kệ cậu tiến tới một bước hay lùi lại một bước, anh vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận.
Nếu không thể làm người yêu, anh cũng vui lòng làm một người anh trai không bao giờ vượt quá giới hạn.
Chờ tương lai bạn nhỏ kết hôn sinh con, anh sẽ gửi cho cậu những lời chúc phúc chân thành nhất với nụ cười trên môi.
Chúc cậu một cuộc đời bình an, luôn hạnh phúc, vui vẻ.
Khi Diệp Dạng đến thì trời đang đổ mưa, Hạ Đông xuống đón cậu. Hai người dùng chung một chiếc ô mà cậu mang đến, khoảng cách cả hai thật sự rất gần, cậu có thể ngửi được mùi rượu và thuốc lá đan xen nhau trên người Hạ Đông.
"Nào, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Dạng, em trai của tôi."
Chương Anh nghi hoặc hỏi:
"Lúc nào mà cậu có một đứa em trai lớn như thế vậy?"
"Không phải em ruột."
Hạ Đông đã có chút say không muốn giải thích quá nhiều, lần lượt giới thiệu với mọi người có mặt ở đó.
"Đây là Chương Anh, gọi là chị Anh cũng được, người này là Giang Nam, bạn trai chị Anh của nhóc, cũng là người phụ trách bên Tiger studio."
Diệp Dạng thận trọng chào hỏi từng người, Chương Anh liếc Giang Nam một cái, cười nhạo nói:
"Bạn trai gì? Nói bạn trai cũ còn nghe được, sao có thể thành bạn trai?"
Giang Nam cũng không cam lòng chịu yếu thế.
"Đúng vậy, rõ ràng là bạn gái cũ, Hạ Đông à, cậu nói bừa cái gì vậy?"
"..."
Được thôi, cho các cậu mạnh mồm, chờ một ngày tự vả đi.
Hạ Đông lại giới thiệu với Diệp Dạng một nam một nữ nữa, người nam là Trương Minh. Điều làm cậu ấn tượng nhất là người phụ nữ bên cạnh Chương Anh, dáng người xin đẹp, đôi chân mày quyến rũ, và vẫn luôn chăm chú nhìn mọi động tác của Hạ Đông.
Cậu nghe thấy người phụ nữ này tên Ngụy Lạc.
Diệp Dạng cảm thấy mình đã nghe được cái tên này ở đâu đó.
Hạ Đông kéo Diệp Dạng ngồi bên cạnh minh, Chương Anh chớp mắt chợt có một ý tưởng.
"Tiểu Dạng bị dị ứng với cồn không thể uống rượu, không chơi xúc xắc nữa. Chúng ta chơi sự thật hay thử thách đi."
Người ở đây trong lòng lập tức có tính toán, muốn thông qua trò chơi này hỏi ra một số câu hỏi trong lòng.
Chỉ là... Diệp Dạng không hiểu lắm, ở đây chỉ có mình cậu tên Dạng, không rõ từ khi nào mà mình bị dị ứng với cồn?
Hạ Đông thì thầm bên tai bạn nhỏ:
"Tôi sợ họ ép nhóc uống, nên nói với mọi người nhóc dị ứng với cồn."
Chương Anh cười tủm tỉm đặt một chai rượu giữa bàn, cầm xúc xắc trong tay.
"Bây giờ chúng ta có đúng sáu người, vậy bắt đầu từ tôi là số 1, tính theo chiều kim đồng hồ thì kết thúc chỗ Giang Nam là số 6. Người được xúc xắc chọn sẽ được hỏi một cậu hoặc giao một thử thách cho người bị bình rượu xoay trúng."
Trương Minh hỏi:
"Vậy lỡ như gặp người không muốn trả lời mà không thể thực hiện thử thách thì sao?"
Chương Anh lắc lắc chai rượu trong tay, cười nói:
"Vậy thì thổi bình(*)."
((*)Dốc ngược chai lên uống)
Giang Nam chật lưỡi:
"Ác quá."
Ngụy Lạc hỏi:
"Vậy Tiểu Dạng thì sao?"
Chương Anh cười tủm tỉm nhìn Hạ Đông.
"Vậy thì chỉ có thể để công tử Hạ uống thay!"
"..."
Hạ Đông âu yếm vuốt tóc bạn nhỏ, xem ra đêm nay không say không về được thật rồi.
Ngụy Lạc ngơ ngẩn nhìn nụ cười đầy vẻ say mê của Hạ Đông, tuy đã chín năm chưa gặp nhau nhưng cô nhưng nhớ rõ nụ cười này mang theo hình bóng năm đó.
Như ánh mặt trời mê hoặc lòng người.
Nhưng bây giờ nụ cười ấy lại chứa chút dung túng, nuông chiều không thuộc về cô.
Chương Anh lên tiếng:
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi?"
Theo như cách tính đó thì Diệp Dạng số 3, Hạ Đông số 4, Trương Minh số 5, Giang Nam số 6, Chương Anh là số 1 còn Ngụy Lạc là số 5.
Bình rượu xoay vòng trên bàn, ước chừng mười giây sau mới từ từ chậm lại, mọi người nhìn vào nó không chớp mắt, cuối cùng miệng bình chỉ về hướng Chương Anh.
Miệng bình xoay về hướng Chương Anh, còn viên xúc xắc đổ ra số 6.
Trương Minh cảm thán:
"... Định mệnh rồi, sao hai người không trực tiếp ở bên nhau luôn đi?"
Giang Nam có hơi khẩn trương hỏi:
"Sự thật hay thử thách?"
"Thách..."
Chương Anh nhìn mười ngón tay đang cọ xát nhau của Giang Nam, chợt thấy giống những động tác nhỏ mà hắn làm trước khi tỏ tình.
Trong đó vừa có căng thẳng vừa chờ mong, vừa có chút thấp thỏm bất an, cô thấy không đành lòng.
"Sự thật đi."
Giang Nam vui chết nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Mối tình cuối cùng của cậu kết thúc khi nào?"
Bầu không khí nháy mắt tĩnh lặng đi, chỉ có tiếng nhạc vẫn vang lên như cũ, ánh đèn đỏ chiếu lên mặt Chương Anh, cô cầm chai rượu lên, cạy nắp chai đưa lên miệng.
Giang Nam thất vọng cúi đầu thì mấy giây sau nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng.
"Mối tình cuối cùng, kết thúc vào tháng 7... Bốn năm trước."
Giang Nam ngẩng mạnh đầu lên, thời điểm họ chia tay là bốn năm trước ngày khi mới tốt nghiệp, vào tháng bảy.
Đôi mắt hắn có hơi đau xót, thì ra, không phải chỉ có hắn mới không quên được, không buông được...
__________
Tác giả có lời muốn nói: Sắp tới rồi, hehe...
...
(*)Thổi bình (吹瓶):
Kiểu vậy, bên Trung còn có cuộc thi nữa cơ.