Đấy là lần đầu tiên cậu tiếp xúc gần gũi với cha mẹ người khác như vậy, tuy đến bây giờ cậu vẫn không biết thân phận mình là con dâu hay con rể, tâm trạng khá căng thẳng nhưng cũng có chút mới lạ.
Hóa ra trong một gia đình bình thường, con cái và cha mẹ lại hòa hợp với nhau như vậy.
Hạ Đông sẽ nói đùa với cha anh, sẽ đá vào chân cha mình để nhờ ông lấy giúp đồ gì đó, hay bóp vai cho Chúc phu nhân để kiếm chúc phúc lợi...
Bầu không khí như thế này, trước nay Diệp Dạng chưa từng được cảm nhận.
Hạ Đông bị cha mình kêu đi rửa bát, Chúc Anh kéo Diệp Dạng ngồi xuống sofa.
"Con thêm WeChat của dì đi, sau này có gì thì nhắn với dì, nếu Hạ Đông dám ức hiếp con cứ nói cho dì biết."
Diệp Dạng ngoan ngoãn đáp lại, cậu có hơi ngượng ngùng lấy chiếc điện thoại di động mới được Chúc Anh mua cho, trong lòng có chút xấu hổ.
Hạ Đông nghe được ló đầu ra ngoài, hỏi:
"Sao con có thể ức hiếp em ấy chứ?"
Hạ Thành Nghiệp cười lạnh:
"Anh hả, một bụng ý xấu."
Hạ Đông không quan tâm đến lời trào phúng của cha mình, nói tiếp:
"Chúc phu nhân cũng thật là, mua điện loại đắt như thế. Dạng Dạng cũng ngại nhận, nhưng do con ép mãi em ấy mới chịu lấy đó."
"Có gì ngại đâu."
Chúc Anh nhéo nhẹ trên má Diệp Dạng.
"Dì vốn phải mua cho Hạ Đông nhưng trùng hợp con ở đây nên mua cho hai đứa một thể."
Diệp Dạng cảm tạ:
"Cảm ơn dì Chúc ạ."
Chúc Anh bật cười:
"Đừng khách sáo thế, từ nay chúng ta cũng tính là người một nhà, đương nhiên Hạ Đông có gì con cũng phải có."
Lồng ngực như vừa cháy lên một mồi lửa, nóng bỏng như thiêu đốt, lại ấm áp dễ chịu.
Cậu cúi đầu, mới nói một câu:
"Cảm ơn dì ạ."
"Ái chà, thật ngoan."
Chúc Anh xoa xoa đầu Diệp Dạng.
"Một đứa bé ngoan vậy sao lại để Hạ Đông lừa gạt thế này?"
Hạ Đông rửa chén xong rất nhanh, Hạ Thành Nghiệp cau mày hỏi:
"Rửa nhanh vậy có sạch không?"
Hạ Đông lười biếng ngồi xuống bên cạnh Diệp Dạng.
"Cha không yên tâm có thể tự mình rửa lại."
Hạ Thành Nghiệp hừ lạnh một tiếng:
"Sớm muộn gì tôi cũng đánh anh một trận."
"Con chờ ạ."
Hạ Đông huýt sáo vài tiếng.
"Đi, anh dẫn em xem phòng anh."
Diệp Dạng chần chừ nhìn thoáng qua Chúc Anh, bà gật đầu nói:
"Đi đi, bảo Hạ Đông đưa con đi thăm quan một vòng, làm quen."
Nếu vậy thì không vội xem phòng trước, Hạ Đông dẫn Diệp Dạng đi quanh tầng một.
Ngôi nhà này là một căn nhà song lập lớn, tổng cổng có hai tầng, ở giữa có thể nhìn lên trần nhà, cao vô cùng, nhìn rất thoải mái.
Bên lối vào tầng một có một phòng nhỏ cho cô giúp việc, bên cạnh là phòng giặt, tiếp đó là phòng tắm và nhà kho.
"Chỗ này có một phòng gym nhỏ, chỉ có mấy thiết bị cơ bản."
Hạ Đông vừa mở cửa vừa nói:
"Nhưng sau khi anh dọn đi thì ít dụng hẳn, thỉnh thoảng Chúc phu nhân sẽ tập yoga ở đây."
Diệp Dạng lén lút nhéo hai lạng thịt trên eo, Hạ Đông vô tình thấy hàng động nhỏ này của cậu, nhìn qua cặp vợ chồng ngoài phòng khách không để ý bèn trực tiếp kéo người vào phòng gym.
Phòng gym thông với phòng khách qua một lớp kính dày, Diệp Dạng bị áp vào mặt kính lập tức đỏ mắt nói:
"Họ vẫn còn ở phòng khách đó anh!"
"Anh mặc kệ."
Hạ Đông chống tay bên người Diệp Dạng.
"Vén áo lên anh xem."
Diệp Dạng quay đầu nhìn cặp vợ chồng đang ngồi trên sofa trò chuyện với nhau, dường như muốn cầu xin mà nói:
"Chúng ta vào phòng xem nhé?"
"Không được."
Hạ Đông hừ một tiếng.
"Anh muốn xem ngay bây giờ."
Đôi mắt Diệp Dạng hơi ửng đỏ, dường như rất lo lắng.
"Họ sẽ thấy mất..."
Hạ Đông có hơi luống cuống, vội vàng dỗ dành:
"Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh không nhìn nữa được không, em đừng khóc..."
Diệp Dạng mím môi:
"Em đâu có khóc."
Hạ Đông hôn lên khóe mắt cậu.
"Ừm, là anh khóc... Vừa nãy, anh chỉ đùa em chút thôi, trong đây đều là kính một chiều, bên ngoài không nhìn vào trong được đâu."
"Vậy, anh phải nói rõ từ đầu chứ..."
Diệp Dạng có chút uất ức:
"Anh không nói rõ, làm em sợ."
"Xin lỗi em, bé cưng à. Lần sau sẽ không thế nữa."
Hạ Đông ôm Diệp Dạng vào lòng, cậu vùi mặt vào lồng ngực anh.
"Người khác thì không nói, nhưng đó là cha mẹ anh, em sợ họ không chấp nhận được chúng ta quá thân mật ạ..."
Trong lòng Hạ Đông chợt run lên.
"... Vậy nếu, vừa rồi người bên ngoài là người khác, em sẽ cho anh nhìn sao?"
"Dạ, được mà."
Diệp Dạng do dự nói:
"Vậy giờ anh còn muốn xem không?"
Hạ Đông nhìn cậu, trái tim như muốn tan chảy, sao bỏ được ý muốn bắt nạt cậu, anh nghiêm túc nắm tay Diệp Dạng rời khỏi phòng gym, dạo một vòng lầu một, sau đó lên lầu hai.
Cuối lầu hai có một phòng cho khách, bày trí bên trong rất đẹp, Hạ Đông dẫn Diệp Dạng vào xem một lát.
Toàn bộ bức tường phía sau căn phòng đều được lót kính một chiều, bên ngoài cửa kính hiện lên dòng sông Trường Giang đang chảy cuồn cuộn, nơi sông Trường Giang chảy qua này là một trung tâm thương mại lớn và sầm uất vô cùng.
Hạ Đông nói:
"Buổi tối ở đây có tầm nhìn siêu đẹp, phòng của anh quay cùng hướng với căn phòng này nên vẫn nhìn thấy, chỉ là không tốt bằng ở đây."
"Em muốn xem phòng anh được không ạ..."
Hạ Đông đáp đầy vẻ chiều chuộng:
"Được."
Phòng ngủ của Hạ Đông liền với phòng ngủ chính, bày trí bên trong kha khá đồ đạc chứ không trống trải như phòng cho khách.
Cả căn nhà được trang hoàng bằng một gam màu ấm áp, trông vô cùng thoải mái, khi bước vào cửa đã nhìn thấy một dãy kệ và giá sách tựa vào tường, sau đó là bàn ghế, phía sau có một bình phong bằng gỗ.
*Hình minh họa:
Sau tấm bình phong là giường ngủ, căn phòng này về cơ bản có cùng kích thước với phòng cho khách, nhưng ban công lại cực rộng.
Hạ Đông cười hỏi:
"Em thích không?"
"Dạ thích ạ."
Đây là nơi Hạ Đông đã sống nhiều năm, đọng lại dấu vết trưởng thành của anh, mỗi cơn hít thở dường như cũng cảm nhận được hương vị của Hạ Đông.
Làm sao cậu có thể không thích chứ.
"Tối này, em ngủ ở đây."
"Em không ngủ phòng cho khách sao ạ?"
Trước đó Diệp Dạng không có kinh nghiệm nhiều lắm, nhưng cũng biết lần đầu tiên về nhà ra mắt không nên ở chung phòng với người yêu cho lắm.
Nhưng có lẽ do họ đều là nam, nên cũng không sao.
Hạ Đông bé cậu ngồi lên giường, thở dài:
"Em không ngủ trong phòng cho khách, là anh ngủ ở đó."
Anh lặp lại lời của Hạ Thành Nghiệp đã nói:
"Cha anh sợ anh làm gì em."
Diệp Dạng đỏ mặt lên.
"Hay là em ngủ phòng cho khách ạ?"
"Không được, em phải ngủ trong phòng anh."
Hạ Đông nhếch môi cười.
"Em đến đây mà không mang đồ ngủ phải không?"
Lúc ấy do quá lo lắng, Diệp Dạng cũng chẳng thể suy nghĩ quá nhiều, chỉ mang đại một bộ quần áo rồi đi.
"Vậy đêm nay em tắm xong thì có thể mặc đồ của anh."
Hạ Đông vẫn cong môi cười.
"Dùng sữa tắm của anh, mặc đồ ngủ của anh, nằm trên giường của anh được không?"
"... Dạ, được."
Tiếng Diệp Dạng đáp lại nhỏ như không.
Ha Đông không nhịn nổi, đẩy cậu ngã xuống giường.
"Vừa rồi anh không xem được, bây giờ có thể vén lên cho anh xem không?"
Diệp Dạng liếc nhìn cánh cửa đã đóng kín, bàn tay run rẩy vài lần nhưng vẫn ngập ngừng vén áo lên, mãi đến trước ngực.
Thân hình của cậu thiếu niên gầy gò, thật sự thì Diệp Dạng không thấp, nhưng khung xương không lớn, trên cơ thể cũng không có bao nhiêu thịt.
Vòng eo hay bụng của cậu không mềm mại như con gái, cũng không rắn chắc như cơ bụng của Hạ Đông, mang chút cảm giác cứng cáp dẻo dai chỉ thuộc về thời thiếu niên.
Hạ Đông hôn lên phần eo đáng yêu của cậu, liền đó cởi áo cậu ra.
"Em gầy quá, phải nuôi béo lên mới được."
Diệp Dạng không nhịn được tự biện hộ:
"Sau tháng này em đã tăng hơn năm ký rồi đó."
Hạ Đông đỡ phần đầu của cậu.
"Sao em có vẻ không lớn lên nhiều nhỉ?"
"Em đã cao hơn một centimet rồi! Còn sẽ cao nữa ạ..."
Diệp Dạng lẩm bẩm:
"Dù thế nào cũng phải qua một mét tám."
Chiều cao hiện tại của Diệp Dạng đã là một mét bảy bảy, không tính là thấp, nhưng so với Hạ Đông vẫn còn kém xa.
Hạ Đông cao đến một mét tám tư, có tỷ lệ cơ thể đẹp, hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng hoàn hảo trong lòng phụ nữ, chỉ đáng tiếc anh là gay.
Hạ Đông không đành lòng đả kích Diệp Dạng nữa, kỳ thật sau mười tám tuổi rất khó để cao thêm nữa.
Anh nén cười.
"Vậy thì em ăn nhiều lên, cố gắng vượt qua anh."
Diệp Dạng nằm trên ngực Hạ Đông, cảm nhận rõ ràng lồng ngực anh đang run lên, cậu vừa bực vừa xấu hổ đánh anh một cái.
"Em cao như vậy làm gì chứ?"
Hạ Đông bắt được bàn tay Diệp Dạng.
"Em bây giờ đã rất tốt rồi, cao một chút cũng không sao, như thế nào anh cũng thích."
...
Bữa tối do Hạ Đông nấu, Diệp Dạng vào làm phụ bếp. Hạ Thành Nghiệp và Chúc Anh bị Hạ Đông đuổi ra với lý do muốn thế giới riêng hai người.
Không còn người khác, Hạ Đông vừa nấu nướng vừa chọc ghẹo Diệp Dạng đang sơ chế rau củ bên cạnh, thỉnh thoảng lại hôn hôn một cái.
Khi thức ăn trong nồi vừa chín đến, Hạ Đông bèn tắt bếp sau đó ôm lấy Diệp Dạng từ phía sau. Anh cầm tay cậu cùng nhau rửa rau, suốt cả quá trình, Diệp Dạng bị ăn sạch sẽ không chừa chỗ nào.
Sau bữa tối cũng không có hoạt động gì đặc biệt, Hạ Thừa Nghiệp và Chúc Anh chuẩn bị xuống phố đi dạo, còn Hạ Đông kéo Diệp Dạng về phòng.
Trước khi ra ngoài, Hạ Thành Nghiệp trừng mắt cảnh cáo Hạ Đông.
Diệp Dạng không thấy được ánh mắt đó của Hạ Thành Nghiệp, ngoan ngoãn theo Hạ Đông về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Diệp Dạng phát hiện trên kệ sách treo một cây đàn guitar.
"Anh Đông còn biết chơi nhạc cụ à?"
Hạ Đông ừ một tiếng.
"Muốn nghe không?"
Hai mắt Diệp Dạng sáng lên:
"Muốn ạ!"
Hạ Đông chỉ vào khóe miệng đang nhếch lên của mình.
"Nói sao nào?"
Diệp Dạng tiến đến gần, hôn lên khóe miệng của anh.
"Xin anh mà..."
Hạ Đông ôm đàn guitar xuống, chơi một bản nhạc nhẹ nhàng, Diệp Dạng yên tĩnh ngồi bên cạnh lắng nghe.
Hạ Đông lúc chơi đàn có chút khác biệt so với thường ngày, thi thoảng nhìn về phía Diệp Dạng với ánh mắt mang theo sự dịu dàng ấm áp, đôi tay nhàn nhã múa trên dây đàn, điềm tĩnh mà trang nghiêm.
Diệp Dạng dường như không nghe rõ những giai điệu phía sau nữa, chỉ cảm thấy cảm xúc dễ chịu đọng lại trong tâm trí, trong đôi mắt cậu chỉ chứa đựng ánh mắt dịu dàng lại chăm chú của Hạ Đông.
Cậu đắm chìm trong đại dương dịu dàng này, bằng lòng chết đuối nơi đó.
Diệp Dạng hỏi:
"Bản nhạc này tên gì ạ?"
Hạ Đông đặt đàn guitar về chỗ cũ, cười khẽ hôn lên khóe môi cậu, đáp:
"Đêm tỏ bày."
(*Bài được dán phía trên)
Đêm đến, Hạ Đông và cậu chúc nhau ngủ ngon, sau đó anh về phòng cho khách.
Tuy chỉ có mình cậu, nhưng hôm nay khác với những lần trong quá khứ, Diệp Dạng mặc quần áo của Hạ Đông, ngủ trên giường của Hạ Đông, được bao bọc bởi hơi thở và cả mùi hương của anh.
Yên tâm vô cùng.
Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ có hoa có cỏ, còn có một người đàn ông cao gầy.
Người đó đột nhiên quay đầu lại mỉm cười với cậu, trong phút chốc, tất cả màu sắc tươi đẹp của hoa cỏ dần nhạt nhòa, chỉ còn lại nét tình dào dạt trong trong đôi mắt của người ấy.