Cái cầu thang xoắn ốc kia đi mãi đi mãi cũng chỉ là những hình ảnh giống hệt nhau, ngược lại lại có hiệu quả thôi miên.
Theo lý thuyết, sau kỳ Trúc Cơ thì tu sĩ có thể tích cốc (không ăn uống gì), cũng không còn cần phải ngủ nữa. Nhưng mà Lâm Thu từ lúc bước vào tháp đều ở trong tình trạng mệt đến tàn nhẫn, nếu tâm thần hơi hơi lơi lỏng một chút, hai mắt sẽ tự nhiên mở không lên, còn đầu thì gật như gà con mổ thóc.
Ngụy Lương có chút buồn cười, mắt nhìn nghiêng một cái, Đấu Long liền ngoan ngoãn nằm xuống trước mặt Lâm Thu, thuận đà đẩy nàng lên trên lưng nó. Nó hơi hạ hai bên xương bả vai xuống, cúi đầu, đẩy cái gáy cùng phần lưng của mình thành một cái giường lông xù êm ái.
Lớp lông cứng giữa sống lưng cũng bè sang hai bên như một lớp lót, còn lớp lông nhung nhung trên trên cổ va hai bên mé ngoài lưng lại xẹp vào trong, tất cả đều nhẹ nhàng đáp lên người Lâm Thu.
Xương bả vai thì bảo vệ hai bên trái phải nàng, giống như cạnh giường bảo hộ.
Chỉ một giây sau Lâm Thu liền ngủ rồi.
Trong mộng tất cả đều là lông. Không biết ngủ bao lâu, loáng thoáng hình như cảm thấy trong mộng có tiếng tiểu hài tử đang khóc.
Khóc đến nỗi lòng nàng bất an, giãy giụa tỉnh dậy.
Lúc này tình hình chiến đấu đã trở nên thập phần kịch liệt.
Ma chướng nồng đậm đến mức ngưng kết lại thành một con sóng dữ phảng phất bao trùm hết phân nửa tháp. Đấu Long chở nàng đã đi tới một chỗ cao trên vách tháp, thân thể Ngụy Lương lại đang treo phía trên ngọn sóng mãnh liệt kia, trên đôi bàn tay giấu trong ống tay áo ẩn ẩn phát ra hào quang màu trắng, mỗi lần hắn phẩy tay áo một cái, liền đánh gục một ngọn sóng xuống chân tháp.
Ma chướng đang rít gào, một lần lại một lần không cam lòng xông lên phía trên, trên vách tháp cũng bò lan vô số dòng chảy màu đen, lặng lẽ lan về hướng Đấu Long cùng Lâm Thu đang đứng.
Trản băng đăng kia đã biến thành thuần một màu đen, treo bên cạnh cái đầu của Đấu Long, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ.
Nương theo mấy tia sáng mỏng manh, Lâm Thu nhìn thấy bàn chân của Đấu Long đã bị thiêu đốt đến đỏ bừng. Nó dịch chân qua trái, phải, tránh né những luồng ma chướng đen tuyền đang bò theo vách tường tháp leo lên, bàn chân nó không ngừng dẫm đạp lên mấy phù văn mờ nhạt trên vách tháo, mỗi khi đạp vỡ một dấu phù văn, nó đều đau đến hơi hơi run rẩy, trong cổ họng tràn ra tiếng nức nở khe khẽ.
Khó trách trong mộng lại cảm giác có tiếng tiểu hài tử khóc!
Đấu Long đau, nhưng không dám làm cho nàng tỉnh giấc, chỉ có thể nghẹn khóc.
Một cơn ảo não bỗng nhiên nảy lên ót Lâm Thu.
"Sao mfinh có thể lăn ra ngủ trong thời điểm như thế này chứ......"
Ngụy Lương luôn cho người ta cái cản giác là hắn không có gì làm không được, nàng lại vô tình quên mất trên người hắn còn mang theo nhiều vết thương như vậy.
Giờ phút này hắn hiển nhiên cũng không thoải mái, nếu không thì dựa vào tính tình của hắn, sẽ không thể nào mặc kệ Đấu Long đạp trên mấy phù văn của vách tháp mà bị thương như vậy đâu.
Lâm Thu không chần chờ nữa, lập tức giục Nghiệp Liên, đồng thời duỗi tay chộp một cái, bắt được một cạnh của băng đăng đang treo gần đó!
Giờ phút này, băng đăng đã bị nhuộm thành màu thuần màu đen, ngón tay chạm phải không hề có cảm giã lạnh lẽo như trước, ngược lại là một loại cảm xúc nóng hầm hập, táo bạo đến ngộp thở.
Đây chính là ma chướng!
Nghiệp Liên nhanh chóng xoay tròn, hung hăng hút một cái ——
Lúc này, ma chướng và "ý" trong băng đăng đang phong ấn chúng nó đã thế lực ngang nhau, giằng co tới điểm giới hạn. hành động chạm vào của Lâm Thu làm cho ma chướng càng có thêm một cửa đột phá, trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng vọng bạo liệt giòn vang ầm lên bên trong tháp, đám ma chướng đã ngưng tụ thành một trạng thái cố định trong băng đăng hơi trố mắt một lát, sau đó lại phát ra tiếng cười quái dị "ha ha ha", ngưng tụ thành hình một anh linh tà dị.
Lâm Thu cũng không hoảng hốt chút nào.
Nàng có thể cảm giác được Nghiệp Liên đang hân hoan nhảy nhót. Cái gì anh linh tà ác chứ, trong mắt Nghiệp Liên thì đó chỉ là quả nhân sâm đại bổ căng tròn thơm phức mà thôi.
Chẳng qua, nàng còn chưa kịp ăn uống thỏa thích, liền nghe thấy Đấu Long phát ra một tiếng rít gào kinh thiên động địa: "Gào——"
Nó giơ thân thể lông xù xù lên, dưới tình thế cấp bách, nó lại dùng chính cái bụng yếu ớt nhất của mình quăng người đến bên đám ma chướng đang ngưng tụ thành hình dáng anh linh, bảo hộ Lâm Thu chặt chẽ ở phía sau.
Trực giác của thú làm nó cảm giác được nỗi kinh hãi, nó dựng đứng hết lông trên người, thân thể không tự giác mà nhẹ nhàng phát run, trong miệng lại phát ra từng tràng gầm rú nho nhỏ.
Mà Ngụy Lương cũng ngay lập tức lướt đến.
Một làn sóng to đuổi theo phía sau sắp đập vào trên lưng hắn, nhưng hắn không tránh ra, chỉ có đôi mắt đang lập lòe lóe sáng.
Tay áo rộng phất một cái, đẩy Đấu Long ra xa mấy trượng.
Anh linh ma chướng một kích thất bại, bay lên há miệng to, cắn được lên mu bàn tay Ngụy Lương một ngụm!
Ngụy Lương cười lạnh một tiếng, tay áo khẽ chuyển, một luồng sương trắng lạnh lẽo bốc ra. Chỉ thấy luồng sương đó dày đặc đến giống như thực chất, phong ấn lên tay trái hắn và cả con anh linh ma chướng kia.
Lâm Thu nhìn đến xiêm y phía sau lưng hắn đã bị xé rách một đường thật dài, máu thấm ra chảy xuống, theo vạt áo rơi "tí tách".
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, ngay cả cơ hội nói chuyện nàng cũng chưa kịp có.
Sau khi tạm thời phong bế anh linh đó, Ngụy Lương cau mày nhìn thoáng qua bàn chân đang đỏ ửng của Đấu Long, lại phẩy tay áo một lần nữa, dùng băng sương màu trắng phong bế phù ấn trên vách tháp.
Mấy động tác này nói thì lâu chứ diễn ra như điện xẹt, ngay cả Đấu Long đang ở kỳ Hóa Thần còn chưa kịp phản ứng gì, nó vẫn ngơ ngác giơ hai chân trước bảo hộ lấy Lâm Thu phía sau nó. Ngụy Lương nhàn nhạt liếc mắt đảo qua một cái, thấy một người một chó này đều vô sự, liền muốn xoay người lướt xuống đáy tháp, tiếp tục đối phó với một cơn sóng ma chướng dày đặc bên dưới.
"Khoan đã!" Lâm Thu lấy lại tinh thần, vội vàng gọi cái tên làm hư chuyện tốt của nàng lại.
"Hử?" Khi đối mặt với nàng, Ngụy Lương luôn là bộ dáng bình tĩnh, không một gợn sóng.
Lâm Thu không khỏi sửng sốt, chớp mắt một cái.
Nàng vốn nghĩ rằng trên mặt hắn ít nhiều gì cũng có một chút lo âu gấp gáp, hay có chút căng thẳng nào đó, nhưng lại gì cũng không có.
Nếu không phải cái áo choàng sau lưng hắn bị rách bươm đang nhẹ nhàng tung bay, trên tay trái còn dính theo một con anh linh đang bị đông cứng lại, bộ dáng này của hắn chả khác với ngày thường bao nhiêu, giống như ngày nào đó thời gian thanh thản sau giờ ngọ, tay hắn cầm một quyển sách, tựa vào cạnh giường liếc mắt nhìn nàng.
Vẫn khí định thần nhàn, không chút để ý như cũ.
Hô hấp Lâm Thu hơi hơi cứng lại, không biết như thế nào, hốc mắt liền hơi hơi ướt một chút.
"Ta có thể đối phó ma chướng, để ta thử xem đi!"
Đuôi lông mày Ngụy Lương hơi nhướng lên, khóe môi tinh xảo vô song hiện lên ý cười: "Trách ta không tốt, làm cho phu nhân đau lòng. Không có việc gì, ta chỉ cần dùng ba phần khí lực là xong thôi mà."
Lâm Thu: "Không phải......"
Chỉ thấy cái tên vô cùng tự đại này hai tròng mắt hơi hơi trắng bệch, trong ánh mắt dường như kết một tầng bông tuyết mỏng.
Ngay sau đó, gió lạnh không biết từ đâu thổi đến, tiếng gió gào thét dữ dằn nấn ná vòng quanh trong tháp, âm thanh vang dội vọng về, làm người thấy gan ruột đều run lên.
Đấu Long cuộn thân thể lại, ôm lấy Lâm Thu vào trước ngực, dùng đám lông của nó bao phủ nàng.
Chỉ nghe từng đợt tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt" của băng đang đóng vang lên, phía chân tháp dày đặc bóng tối đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đóng lại thành băng, Ngụy Lương nhẹ nhàng phất tay áo, ném con anh linh đang cắn dính bên tay trái xuống, sau đó khóe môi nhếch lên, bình tĩnh nhìn Lâm Thu, liếc mắt một cái.
Lâm Thu: "......"
"Chỉ tới trình độ này," đôi mắt dài hẹp của Ngụy Lương hơi nghiêng, khinh thường nói, "A."
Dưới chân tháp bỗng truyền đến tiếng phá băng rất nhỏ.
Ánh mắt Ngụy Lương bất động, tay vung lên.
Ma chướng thăm dò lại bị đánh rớt về, đông lại thành một hình dạng khó coi.
"Đây là tầng bao nhiêu rồi?" Lâm Thu thở dài hỏi.
"Mười bảy." Ngụy Lương trầm ngâm một lát, nói, "Ngươi và Đấu Long cứ ở lại chỗ này, ta đi lấy Tiền Mông kiếm tủy trước, sau đó mang hai người rời đi."
Lâm Thu lập tức nói: "Ngươi đừng nhúc nhích, đứng yên tại chỗ nhìn! Ta thu thập cái đám ma chướng này xong, sau đó theo ngươi đi đánh lão cương thi."
Ngụy Lương: "?"
Chỉ thấy nàng vươn một bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vỗ lên trên cái bụng béo của Đấu Long một cái —— "Bang."
Sau đó mượn lực nhảy lên, tay nhoáng ra, triệu ra một thanh lưu ly xích kiếm tinh oánh nhưng bằng nước, linh khí từ mũi kiếm trào ra, một dây xích màu vàng kim nhảy lên bay múa trên không trung, sau đó quấn lấy một cái cột ma chướng to đã bị đông lạnh thành băng.
"Thu."
Thân thể của nàng nhẹ nhàng như một con chim yến, hơi hơi xoay tròn trên không trung, sau đó thẳng một đường lao đi theo dây xích vàng kim, khi sắp hết đà thì trường kiếm bên người xẹt qua một đường cong xinh đẹp, hai chân khẽ điểm vào bước, vững vàng dừng lại trên mặt băng.
Ngụy Lương cũng không ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, hắn bất động thanh sắc lướt đến phía sau nàng, chuẩn bị ra tay tương trợ bất cứ lúc nào.
Lâm Thu ngồi xổm xuống, giục Nghiệp Liên, một tay liền dán lên trên mặt băng.
"Tê ——" ui da, siêu cấp siêu cấp lạnh!
Ngay sau đó, ma chướng đang bị đông cứng ở trong băng sương bỗng nhiên phát ra tiếng kêu "Chi chi" kỳ quái, lập tức hóa thành hình dạng như nước chảy, xuyên qua mặt băng hướng về phía lòng bàn tay nàng.
Ngụy Lương biến sắc, rướn người tiến lên.
Lâm Thu đang ngồi xổm trên mặt đất bỗng nhiên quay đầu, giơ khuôn mặt đang mỉm cười vô cùng ngọt ngào, nhẹ giọng nói với hắn: "Suỵt—— đừng dọa chạy điểm tâm của ta chứ."
Ma chướng đen tuyền đang như một dòng nướng chạm vào trong lòng bàn tay nàng, Ngụy Lương lạnh mặt, đôi mắt hơi hơi nheo lại, chăm chú nhìn đám hung vật đang cuồn cuộn gào rít bên dưới lớp băng.
Lâm Thu phát hiện, con ngươi hắn đang dần dần co rút lại về hướng trung tâm mắt, cơ hồ như rút lại thành một đường thẳng đứng, trong tòa Cửu Dương tháp tối tăm này, như có như không phát ra hào quang vàng kim óng ánh.
Ánh mắt như vậy, lạnh băng, đạm mạc, không mang theo một chút tình cảm, tựa như vị thần trong truyền thuyết đang nhìn xuống con kiến ở dưới chân.
Cảm giác khác thường này chỉ giằng co ngắn ngủn trong một cái chớp mắt. Nàng lại chăm chú nhìn lên, chỉ thấy tầm mắt của Ngụy Lương đã từ trên mặt băng chuyển dời đến trên người nàng, thấy nàng không hề có chút thống khổ cùng miễn cưỡng nào, đường môi của hắn mới không còn căng chặt nữa, trong ánh mắt hơi hơi nhiễm một tia tìm tòi nghiên cứu, ý vị thâm trường mà nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Thu cũng không nói gì. Cùng lắm thì lại cho hắn giảng một nói cái gì gọi là "Schrodinger(*) ma chướng".
(Editor: Schrodinger(*): Schrodinger là tên một nhà vật lý của Áo đã từng đoạt giải Nobel (Erwin Schrödinger),nổi tiếng nhất của cụ là thí nghiệm có tên gọi "Schrödinger's cat" / "Chú mèo của Schrödinger". Thí nghiệm này đề nghị tra Google để hiểu rõ hơn, ở đây chúng ta có thể hiểu nôm na là, khi chúng ta chưa tìm ra đến tận cùng, sẽ không thể biết được ma chướng đó có phải là ma chướng hay không! Lúc trong tình huống này thì nó là ma chướng, tình huống khác thì không chắc!)
Ma chướng bị hút vào trong thức hải, bị Nghiệp Liên há to mồm cắn nuốt.
Vòng cánh hoa thứ hai của Nghiệp Liên, chậm rãi mở ra!
Lâm Thu nhìn nhìn đám ma chướng đang đóng lại đen kịt dưới chân, trái tim không khỏi nhảy loạn"thình thịch" lên.
Theo cái tiến độ này......
Cánh hoa sen đầu tiên của vòng thứ hai sẽ nhanh chóng hoàn toàn nở ra.
Không giống mấy cánh sen ở vòng ngoài cùng, cánh sen ở vòng thứ hai của Nghiệp Liên nhỏ hơn và tinh xảo hơn rất nhiều, thoạt nhìn hơi nặng nề nhưng rất có cảm xúc. Cánh hoa sen đang mạch lạc rung động nhè nhẹ rất rõ ràng, đám ma chướng dũng mãnh xông vào trong theo thân hoa dẫn vào cánh hoa sen, nhanh chóng bị chuyển hóa thành màu vàng kim nhạt, cánh hoa sen cũng run run kích động, từng luồng sáng nhạt giúp cánh hoa sen ngưng thành thực thể.
Lâm Thu phát hiện, cánh hoa sen ở vòng thứ hai này, sau khi nở ra liền tự động ngưng lại thành thực thể, không hề cần cô phải dẫn linh khí vào nuôi dưỡng nữa!
Lại cẩn thận quan sát một chút, mới phát hiện ra dưới đóa hoa sen có ẩn ẩn một dòng nước màu đỏ sáng lóng lánh, Nghiệp Liên tự mình rút ra chất dinh dưỡng trong dòng nước đỏ đó, đã có thể tự cung tự cấp cho bản thân.
...... Đây là một cơ duyên hiếm có giúp nàng mở ra một chân trời mới rồi đúng không?!
Sau khi cánh hoa sen thứ nhất hoàn toàn nở ra, một dòng linh khí thật nồng đậm lại trừ thức hải trào ra, một đường tràn xuống, rót vào bên trong kinh mạch của nàng.
Lâm Thu không khỏi hít một ngụm khí lạnh thật lớn. Cái dòng linh khí cuồng cuộn này ít gì cũng phải đến 300 năm!
Còn chưa kịp hết kinh ngạc, thì cánh hoa thứ hai của vòng hoa sen này đã lập tức có dấu hiệu bắt đầu nở ra. Tuy càng về sau càng cần có nhiều ma chướng hơn nữa, nhưng nhìn theo số lượng ma chướng đang ở dưới tảng băng, chắc chắn cũng phải còn đủ để nở hai ba cánh.
Từ Kim Đan đến Nguyên Anh, chỉ cần một ngàn năm đạo hạnh.
Như vậy mà nói, nàng, sẽ rất mau, có đủ linh khí! Kết! Anh!!
Tu sĩ kỳ Nguyên Anh là có thể ngự kiếm lăng không!
tất cả những sinh mệnh sống trên mặt đất, cái này chả có mộng tưởng được bay lượn trên không kia chứ?!
Lâm Thu kiềm chế kích động trong lòng, lẳng lặng chờ.
Cánh hoa thứ hai, dưới ánh mắt chăm chú tha thiết của nàng, rốt cục cũng hoàn toàn nở rộ.
Một dòng linh khí càng tinh thuần, càng khổng lồ hơn dũng mãnh xông vào kinh mạch, Lâm Thu giật mình phát hiện, dòng linh khí này lại ước chừng khoảng 500 năm!
Kinh mạch đan điền đã bắt đầu nóng lên, phình phình trướng trướng mà nhảy lên.
Lâm Thu thầm nghĩ: Nếu nở thêm một cánh nữa, hẳn là có thể trực tiếp đi sâu vào bình cảnh Nguyên Anh rồi!
Sau khi lượng cha chướng rút vào làm nở rộ ra hai cánh hoa sen, màu đen trên mặt băng đã phai nhạt đi rất nhiều, mấy dòng ma chướng may mắn còn sót lại lúc này dường như phảng phất cảm thấy bản thân đang từ hung vật biến thành đồ ăn, bắt đầu ngượng ngùng xoắn xít, run run co rút lại.
Nhưng tiếc là chúng nó hoàn toàn bị kẹt trong lớp băng sương phong ấn của Ngụy Lương, căn bản không chỗ nhưng trốn.
Thực mau chóng, đám ma chướng dưới tầng băng đã nhạt nhòa đi như một bức tranh sơn thủy. Mà Lâm Thu, cũng như nguyện mở ra được cánh hoa thứ ba của Nghiệp Liên, lại nhận thêm luồng linh khí tám trăm năm dồi dào!
Cơn sóng linh khí mênh mông dũng mãnh đánh sâu vào kinh mạch, nhưng nàng cũng không cảm giác được cái gì gọi là "đánh sâu vào bình cảnh", ngược lại là cảm giác có gì đó không ổn —— kinh mạch đang bị thổi lên như một cái khinh khí cầu, đang muốn nổ tung!
Nàng luống cuống tay chân, cố gắng đem linh khí dư thừa dẫn về hướng thức hải.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng, ngón tay dài tái nhợt lạnh băng của Ngụy Lương lại một lần điểm trúng giữa trán nàng.
"Sao ngươi còn ngốc hơn cả Đấu Long nữa thế......"
Thanh âm hắn vừa tức giận vừa buồn cười.
Ngay sau đó, linh khí bên trong kinh mạch đều bị đóng băng. Một luồng lực lượng cường đại dũng mãnh lao vào trong thân thể của nàng, giúp nàng đem linh khí dư thừa từng chút từng chút một dọn vào trong thức hải.
Hắn tựa hồ như không chút nào cảm thấy kỳ lạ khi thấy nàng đem linh khí dư thừa giấu vào trong thức hải.
Giải quyết xong linh khí dư thừa, Ngụy Lương thu ngón tay lại, nói: "Trước khi kết anh còn phải độ vấn tâm kiếp. Không cần sốt ruột, sau khi ra ngoài ta sẽ giúp ngươi."
"Đa tạ," Lâm Thu nhìn vào mắt hắn, nửa đùa nửa thật mà nói, "Ta cũng không biết mình đã miệt mài tích được bao nhiêu công đức mới có thể may mắn gặp gỡ ngươi."
Biểu tình Ngụy Lương bất biến, trong mắt lại rõ ràng hiện lên một tia đắc ý.
Hắn hạ đuôi lông mày, nhàn nhạt nói: "Biết ta tốt rồi à?."
Đôi môi Lâm Thu khẽ nhúc nhích, lại không nói chuyện.
Sau một lúc lâu, nàng nói: "Ta đều nhớ kỹ mà."
Biểu tình Ngụy Lương bất động, nhưng ngay cả Đấu Long cũng cảm giác được tâm tình hắn hiện giờ rất tốt, nhịn không được phe phẩy đuôi tiến lên phía trước, bạo gan mà nhìn hắn đòi một gốc cây Khiêu Khiêu Phong.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Chuẩn bị tốt rồi chứ? Ta muốn trừ bỏ phong ấn cuối cùng."
Lâm Thu khẩn trương gật gật đầu, Đấu Long rung đùi đắc ý, tiến đến bên cạnh nàng, hất nàng lên trên lưng, dùng chính thân hình của mình bảo vệ nàng kín mít.
Ngụy Lương giơ tay ra một chiêu, đem tất cả ma chướng còn thừa phong ấn vào trong băng đăng, trong làn băng sương mờ mịt, đôi tay khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nắm lấy ——
Chỉ nghe một tiếng tan biến vang lên, quanh quẩn trong tháp, vách tháp bằng hắc thạch kiên cố vô cùng dưới sự tấn công của tiếng gầm, ẩn ẩn có chút không xong, giống như sắp sửa sụp đổ bất cứ lúc nào.
Băng sương ngưng tụ thành một con rồng dài, dữ tợn bò lên hướng đỉnh tháp, khảm mình thật sâu vào các kẽ hở của hắc thạch, tàn bạo xé rách ra.
Không bao lâu, phù ấn mờ nhạt được khắc trên vách tháp đồng thời tắt ngúm. Đỉnh tháp nứt toạc, từng khối đá nhỏ, đá lớn theo nhau lăn xuống dưới.
Tay áo rộng của Ngụy Lương khẽ nhếch lên, phất rơi hết cơ mưa đá lởm chởm trên đầu Lâm Thu cùng Đấu Long, rồi cùng một người một chó lướt lên phía trên!
Lâm Thu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, sau đó trong tầm nhìn xuất hiện một mảng sáng đen.
Màu đen, vốn dĩ không ánh sáng.
Nhưng nơi đây tuy tối đen, nhưng lại là màu đen phát ra hào quang. Bóng của mình kéo dài theo phía sau lại nổi lên hơi hơi trắng.
Lâm Thu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy, hai mắt không khống chế được mở to thật to, tò mò đánh giá khắp mọi nơi.
Chỉ thấy nơi này cũng là một tầng cao bình thường bên trong toà tháp hắc tháp hắc thạch, vô số xiềng xích bằng hắc thiết to như cái cẳng chân từ trên bốn phía vách tháp kéo dài đến giữa đáy tháp, gắt gao trói chặt một thân người.
Người này dung mạo quái dị, rõ ràng là nam tử, lại có bộ dáng một nữ tướng chanh chua. Hai mắt hắn nhắm nghiền, lồng ngực hơi hơi phập phồng, là người còn sống!
Lâm Thu tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không cần đánh nhau với lão cương thi vạn năm đã là tin tức tốt lắm rồi.
Chỉ thấy một thanh ngọc tuỷ ngũ sắc xuyên qua thân thể người này, như một sợi dây thừng xuyên thấu qua mỗi một huyệt vị quan trọng trên người hắn, đem hắn bó lại đến mức không thể nhúc nhích chút nào. Còn những sợi dây xiềng xích hắc thiết khổng lồ làm cho người ta sợ hãi kia, lại nhìn giống như chỉ để trang trí.
"Hắn chính là tiền đại Kiếm Quân, Tần Vô Xuyên?" Lâm Thu nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.
"Ừ."
Nơi an tĩnh vạn năm này đột nhiên có một chút tiếng vang, liền như tiếng sấm sét, đánh thức người đang ngủ say.
Tần Vô Xuyên chậm rãi mở đôi mắt ra.
Lâm Thu phát hiện, trong ánh mắt hắn không có tròng trắng mắt, chỉ có hoàn toàn là tròng đen như hai hạt đậu khổng lồ.
Kinh khủng! Thật sự quá kinh khủng!
"Ngụy...... Lương?" Tần Vô Xuyên mở miệng, "Con rốt cuộc, cũng muốn cho vi sư ra đi thống khoái sao."
Trong lòng Lâm Thu hơi kinh ngạc —— lời này nghe hình như có gì đó không đúng nha?
Đây là cái tuồng kịch cẩu huyết tranh quyền đoạt lợi gì thế này!!
Ngụy Lương không nói gì.
Tần Vô Xuyên lại nói: "Vi sư không tin tà, cảm thấy những đệ tử bị nhập ma đó đều là vì ý chí không kiên định mới bị ma chướng khống chế. Vi sư cho rằng bằng ý chí sắt thép của chính mình, định có thể áp chế hàng phục ma chướng, không dự đoán được...... Vào rồi mới biết Ma đạo sâu như biển! Nhiều năm như vậy, Cửu Dương tháp chỉ sợ sắp không thể trấn áp được ma chướng trong cơ thể ta nữa rồi! Cũng đã đến lúc nên đưa vi sư lên đường! Tiễn vi sư đi, Tiền Mông kiếm tuỷ này liền có thể lại thấy ánh mặt trời...... Nhiều năm như vậy rồi, cũng khổ cái ông bạn già này!"
Mặt Ngụy Lương lộ vẻ trầm ngâm.
Tần Vô Xuyên ước chừng lâu lắm không cùng người nói chuyện, vừa mở miệng nói ra mấy lời, liền có chút thao thao bất tuyệt: "Mấy năm nay, ta biết trong lòng con cũng thật sự rất khổ! Từ nhỏ ta đã dạy dỗ con, phải chém yêu trừ ma, phù hộ thương sinh, lại không nghĩ rằng...A, ha hả, ta cư nhiên nhập ma! Ai, ai! Con gạt thiên hạ, bảo trụ tánh mạng của ta nhưng lại sợ ta làm hại thế gian, vì thế dùng Tiền Mông kiếm tuỷ phối hợp với Phục Ma Pháp Liên, nhốt ta lại ở chỗ này, nói với bên ngoài là tháp đang trấn áp điềm xấu......"
"Hài tử, nhiều năm như vậy, con quá khổ rồi! Những năm gần đây, vi sư đã thành tâm ma của con đúng không?"
Ngụy Lương đạm đạm cười: "Không đâu. Còn lời nói gì, ngươi cứ nói."
Tần Vô Xuyên cong cong khóe môi, nói: "Thật không dám dấu diếm, mấy ngàn năm qua, vi sư vẫn luôn nỗ lực tự giải thoát mình. Nhưng thật sự là không có cách nào, một khi nhập ma, tuyệt đối không có một đường sống nào tự cứu vãn. Cho nên, con không cần do dự nữa, hôm nay cứ đưa ta lên đường đi. Trước khi động thủ thì lấy Tiền Mông kiếm tuỷ đi, để tránh chí bảo trấn tông bị hư hao."
Khoé môi Ngụy Lương hiện lên nụ cười nhạt: "Sai rồi. Ma chướng có thể khắc chế, ngươi không được, là bởi vì ngươi quá yếu."
Tần Vô Xuyên ngơ ngác nhìn hắn, miệng kinh ngạc mở ra: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ có người thành ma lại có thể không gây họa thương sinh sao?"
Trong mắt hắn hiện lên mờ mịt.
"Ngay cả ta còn làm không được...... Ta từng cho rằng mình có thể làm được...... Nhưng mà...... Căn bản không có khả năng, căn bản không có khả năng! Khi ma chướng đã khống chế thân thể, lại mạnh mẽ cắm rễ vào thần hồn, căn bản không có khả năng áp chế được...... Ngụy Lương, đồ nhi tốt, không cần an ủi ta!" Tần Vô Xuyên dùng cặp mắt chỉ còn một màu đen tuyền kia nhìn thẳng Ngụy Lương, "Lấy Tiền Mông kiếm tủy trước, sau đó động thủ giết ta đi! Ta tuyệt đối không phản kháng!"
Lâm Thu muốn nói chuyện, lại bị Ngụy Lương ôm vào trong lòng, một ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống môi nàng.
Lồng ngực hắn khẽ nhúc nhích, phát ra tiếng buồn cười nho nhỏ.
Một lát, tiếng nói thanh lãnh lại quanh quẩn mở ra: "Ngươi đã nói ma vật không có khả năng "phóng hạ đồ đao", giờ phút này lại sao lại cam tâm chịu chết?"
Tần Vô Xuyên phảng phất bị nghẹn thật mạnh, thanh âm hơi có chút mất tự nhiên: "Đó chẳng phải là do ta cũng có điểm tư tâm sao, nhốt ở nơi này mấy ngàn năm, thật là sống không bằng chết, ta chỉ muốn chết cho xong! Dù sao, lấy Tiền Mông kiếm tuỷ đi cũng còn có Phục Ma Pháp Liên khóa ta, cho dù ta có muốn phản kháng cũng không có năng lực."
Ngụy Lương cười hai tiếng, tay áo phất qua.
Chỉ thấy đám xiềng xích bằng hắc thiết mới vừa rồi còn kiên cố đến phảng phất như vạn năm không đổi kia, bỗng nhiên từng đoạn lớn đoạn lớn bị chùng xuống, dưới cái bề ngoài hắc thiết bóng loáng đó lại là hàng đống các lỗ thủng rậm rạp! Ma chướng đen tuyền đã ngưng tụ thành giòi bọ, đấu đá vặn vẹo bên trong xích sắt.
Tần Vô Xuyên thấy mưu kế bị người vạch trần không lưu tình chút nào, sắc mặt tức khắc âm trầm vặn vẹo.
Thứ chân chính có thể vây khốn hắn, từ đầu đến cuối đều chỉ có Tiền Mông kiếm tủy.
Nếu Ngụy Lương thật sự trúng kế, lấy đi kiếm tuỷ trước, vậy Tần Vô Xuyên nhất định có thể lấy được tự do!
Năm đó khi Tần Vô Xuyên mới vừa phát hiện có gì đó không thích hợp, lại có thể dựa vào ý chí miễn cưỡng giữ được thần trí thanh tỉnh, tự nguyện bị nhốt vào Cửu Dương tháp. Nhưng trải qua hơn ngàn năm, ma chướng sớm đã mọc rễ nẩy mầm trong thân thể hắn, hoàn toàn ăn mòn thần trí hắn.
Hiện giờ Tần Vô Xuyên một lòng chỉ muốn thoát vòng vây, sau đó đại sát tứ phương, làm thiên hạ này máu chảy thành sông!
Mưu kế thất bại, hắn tự biết mình không còn đường sống, nhịn không được ngửa đầu rít gào, há mồm to muốn hút vào đám ma chướng bị Tiền Mông kiếm tuỷ đuổi đi khỏi thân thể, đang phiêu lãng trong không trung nuốt trở về, muốn mạnh mẽ trốn thoát.
Ngụy Lương cười lạnh lướt lên trên, bàn tay toả ra ánh sáng màu trắng nhạt ấn xuống cái đầu đang đong đưa phải trái của Tần Vô Xuyên, sau đó rũ mục mắt Lâm Thu ——
"Thu nhi, động thủ."
Lâm Thu không chút do dự, đặt tay lên trên vai của Tần Vô Xuyên.
Nàng biết, Ngụy Lương vốn muốn giết chết Tần Vô Xuyên, nhưng nếu như nàng có thể hấp thu ma chướng mà tăng tu vi, liền xem như gián tiếp cứu Tần Vô Xuyên một mạng.
Nghiệp Liên cọ quậy giãn cánh hoa sen ra, tùy ý hấp thu chất dinh dưỡng.
Vòng cánh hoa thứ hai của Nghiệp Liên chỉ còn sót lại hai cánh chưa mở, hiện tại đang dần dần nới rộng ra!
Tần Vô Xuyên táo bạo dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt càng ngày càng quái dị.
Một lúc lâu sau, màu đen tuyền trong đôi mắt Tần Vô Xuyên dần dần thối lui, trong mắt khôi phục lại hai màu đen trắng. Hắn vô cùng mờ mịt, hơi hơi hé miệng, phát ra một tiếng thở nhẹ nhàng, sau đó liền ngất đi.
Vòng thứ hai của cánh hoa trên Nghiệp Liên, đã nở rộ bảy cánh!
"Hết rồi?" Lâm Thu có chút thất vọng, duỗi tay kéo kéo trên người Tần Vô Xuyên vài cái.
Ngụy Lương hút một hơi dài, nắm chặt bàn tay nàng không an phận của nàng vào lòng bàn tay mình, ngón trỏ giơ ra điểm thật mạnh ở giữa trán nàng, giúp nàng phong ấn lại hết tất cả linh khí mới vừa đạt được về lại thức hải.
Thân thể Lâm Thu vừa mới phồng lên như khinh khí cầu nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.
"Nếu như không có ta, ngươi phải làm sao bây giờ." Hắn vừa tức giận vừa buồn cười, "Xem ra ngươi gả đúng người rồi."
Nghe hắn nhắc lại chuyện xưa, Lâm Thu liền nhịn không được hỏi một câu: "Có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi không thích Liễu Thanh Âm hay không?"
Ngụy Lương đầy mặt không sao cả, mở miệng hỏi lại: "Vì sao phải thích?."
Lâm Thu nói: "Nàng ta xinh đẹp, tính tình cũng không tồi, thành tựu trên con đường kiếm đạo càng nổi bật nhất thế gian, cho dù ai gặp gỡ một nữ tử như vậy đều sẽ thích mà?"
Trong sách đúng là cũng có viết như thế.
Ngụy Lương thẳng sống lưng, khoanh tay đi vòng qua hai bước, nói: "Nếu ta không phải bộ dạng như vầy, không phải thân phận Kiếm Quân, cũng không có thân tu vi này, ngươi còn thích ta sao?"
Lâm Thu theo bản năng mà trả lời: "Ngươi có bộ dạng như vầy, thân phận hay tu vi như vầy, ta cũng không thích mà?"
Ngụy Lương: "......"
Đấu Long: "......"
Lâm Thu vội vàng cứu lại: "Ấy ấy, ta đối với ngươi lòng tràn đầy cảm kích, nhất thời không rảnh nghĩ mấy chi tiết khác?"
Ngụy Lương cười nhạt, lộ ra ba phần dữ tợn: "Phu nhân không cần giải thích, không oán ngươi, là vi phu làm, không, đủ."
Không biết vì cái gì, Lâm Thu cứ cảm thấy những lời này của hắn giống như vô cùng không có ý tốt nha.