• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thu cùng Ngụy Lương lẻn vào tông môn Vương thị, tìm được đại viện mà gia chủ Vương Vệ Chi cư trú, ẩn nấp mình vào trong hai cây nấm nâu lùn, cả hai ngồi trong góc tường ẩm ướt, lặng im chờ đợi.



' Sẽ thành công sao? ' Nấm nhỏ Lâm Thu đong đưa mũ nấm của mình, nhẹ nhàng chạm vào nấm lớn Ngụy Lương.



Ngụy Lương vừa thấy động tác của nàng liền biết, cái vị thê tử dọc đường đi tự tin tràn đầy, tới lúc công bố thành tích thì lại khẩn trương thấp thỏm.



Hắn trấn an dùng vành nón bao lấy nàng.



' An tâm đi. '



Sinh thần bát tự của Liễu Thanh Âm thực dễ dàng có trong tay, mà tinh huyết của nàng ta cũng vừa lúc bị Lâm Tú Mộc thu được —— lúc trong ám cảnh, sau khi phát hiện người điều khiển thi thể đả thương người chính là Mi Song, Lâm Tú Mộc liền thuận tay cất luôn thanh kiếm trên tay thi thể kia. Trên thân kiếm vừa vặn có máu của Liễu Thanh Âm.



Vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ đợi chìa khoá bí mật của Huyền môn.



Vương Vệ Chi hắn...... sẽ buông sao?



Ngay lúc Lâm Thu chờ đến sắp mất kiên nhẫn, bắt đầu duỗi người giãn cái mũ nấm của mình, Vương Vệ Chi, đã trở lại.



Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, Lâm Thu thiếu chút nữa không dám nhận ra.



Trước nay, khi đi đường, Vương Vệ Chi luôn là cột tóc cao đuôi ngựa, một mắt thon dài cao cao nhìn lên phía trên, giống như bị túm tóc đuôi ngựa kia nặng quá mà làm hắn ngẩng mặt lên trời suốt vậy. Nhưng hôm nay, hắn lại dùng ngọc quan bới toàn bộ đầu tóc lên đỉnh đầu, thần sắc cũng ổn trọng rất nhiều, hung ác nham hiểm trong ánh mắt hắn tiêu tán hơn phân nửa, hơi có chút bộ dáng bình tâm tĩnh khí.



Duy chỉ khóe miệng vẫn cứ treo một mạt cười trào phúng.



Hắn bước nhanh trầm ổn, đi đến dưới cây tùng trong viện, nâng một bàn tay lên nhẹ nhàng xoa xoa vỏ cây.



"Là nên buông xuống."



Trái tim của cái nấm nhỏ Lâm Thu thình thịch nhảy lên.



Vương Vệ Chi từ trong lòng lấy ra một cái hộp ngọc trong suốt, đặt trong lòng bàn tay nhìn trong chốc lát, sau đó trở tay dùng kiếm đào một cái hố, chôn nó dưới cây tùng.



Hiện giờ, cây tùng nhỏ đã trưởng thành thành cây tùng già.



Hắn lẳng lặng đứng dưới tàng cây trong chốc lát, sau đó xoay người rời đi.



Lâm Thu kiên nhẫn chờ đến khi bóng dáng của Vương Vệ Chi biến mất bên ngoài viện, sau đó từ góc tường nhảy ra, chạy đến dưới cây tùng già, lấy hộp ngọc ra, mở nắp lên.



Liền thấy một chìa khoá phiếm hai màu đen trắng vô cùng kỳ dị đang lơ lửng bên trong hộp ngọc.



"Là cái này sao?"



"Ừ."



Hai người đang định rời đi, bỗng nhiên cảm thấy một luồng sát khí cuồng liệt từ sau người vọt tới.



Lâm Thu không cần nghĩ ngợi, triệu ra lưu li kiếm, trở tay phát ra một đường kiếm hư không.



"Oanh ——"



Hoa viên nhỏ sau hậu viện của Vương Vệ Chi trong khoảnh khắc bị san thành bình địa.



Lâm Thu nuốt xuống ngụm máu đang quay cuồng trong ngực, ngoái đầu nhìn lại.



Chỉ thấy Vương Vệ Chi đứng trong một mảnh phế tích, ánh mắt lạnh băng, nhìn nàng.



Tuy rằng giờ phút này nàng sớm đã thay cái bộ quần áo vàng nhạt kia ra, cũng không còn búi tóc nghiêng thấp thấp kia nữa, nhưng Vương Vệ Chi vẫn nhận ra nàng.



"Giả trang Hoàng Ngân Nguyệt. Ngươi rất có bản lĩnh."



Lâm Thu: "......" Chuyện này không khoa học nha! Chỉ số thông minh của Vương Vệ Chi hai đời đều rơi mất, sao tại thời điểm mấu chốt này liền online chứ?!



Vương Vệ Chi cười lạnh nói: "Trác tiên sinh thật sự thần cơ diệu toán. Chỉ nghe ta nhắc tới ' buông ', liền nói cho ta có người đang chờ ' nhặt lên ', bảo ta nhanh chóng trở về dẫn rắn xuất động."



Lâm Thu sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn Ngụy Lương, liếc mắt một cái —— thật là cảm ơn ngươi thần cơ diệu toán.



Bất hạnh trong vạn hạnh là, Vương Vệ Chi thật sự là cuồng ngạo đến không biên giới, biết rõ là có bẫy, cố tình còn đem chìa khoá bí mật Huyền môn chân chính ra làm như thật. Chìa khóa bí mật đã ở trên trên tay, Lâm Thu liền có biện pháp đối phó với Vương Vệ Chi.



Giờ phút này, Vương Vệ Chi đang ngạo mạn mà chuyển tầm mắt từ trên người nàng về hướng nam nhân bên cạnh nàng.



Khi thấy rõ dung nhan của người nam nhân này, Vương Vệ Chi tức khắc sợ ngây người.



"Ngụy Lương?! Sao lại là là ngươi......"



A nga.



Lâm Thu nhún vai, buông tay nói: "Vốn dĩ không muốn để ngươi thấy, đỡ phải mọi người đều xấu hổ. Như thế này cũng rất tốt, vậy nói thẳng ra hết đi."



Khoé mắt Vương Vệ Chi hơi cứng đờ, cảnh giác nhìn thẳng hai người bọn họ: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì."



"Vương Vệ Chi," Lâm Thu nói, "Ngươi đừng quá có thành kiến, cảm thấy chúng ta là người xấu."



Vương Vệ Chi tức đến vui vẻ: "Chẳng lẽ không phải?"



Lâm Thu lắc đầu: "Tất nhiên không phải. Ngươi suy nghĩ một chút, những lời hôm qua ta nói với ngươi, có phải vì tốt cho ngươi không?"



Vương Vệ Chi cười lạnh không ngừng: "Ta chỉ biết mục đích của ngươi không thuần."



"Mục đích của ta, đích xác không thuần," Lâm Thu thành thật thừa nhận, "Nhưng mục đích của ta cùng với mục đích của ngươi kỳ thật cũng không khác nhau mấy."



Vương Vệ Chi nhíu mày nhìn chăm chú nàng.



Lâm Thu không chút nào để ý, nắm lấy tay Ngụy Lương.



Con ngươi Vương Vệ Chi tức khắc co chặt, miệng chậm rãi há lớn: "Ngươi, các ngươi......"



"Ai," Lâm Thu nói, "Nếu ngươi đã thấy, vậy cũng không cần gạt ngươi. Ta muốn chìa khoá bí mật của Huyền môn, mục đích chính là muốn giúp Liễu Thanh Âm buông bỏ. Ngươi cũng biết nàng ta mấy năm nay sống rất vất vả, đều là vì trong lòng nàng ta chấp niệm quá sâu, không muốn buông tay."



Vương Vệ Chi: "......"



"Ngươi xem, nếu như thành công làm Liễu Thanh Âm buông tay, thành toàn cho chúng ta, cũng là thành toàn cho ngươi." Lâm Thu làm ra bộ dáng hữu hảo mà kéo người nhập bọn, "Ngươi và ta, mục đích là giống nhau. Đây là một chuyện đẹp cả đôi đàng, chẳng qua không thể nói lớn ra bên ngoài mà thôi, bởi vì như vậy sẽ tạo thành thương tổn rất lớn, ngươi hẳn là hiểu rõ."



Dung lượng não của Vương Vệ Chi không đủ dùng: "Ý của ngươi là, ngươi có biện pháp làm Thanh Âm buông tay Ngụy Lương, cùng ta ở bên nhau? Là ý này đi?"



"Đúng đúng đúng." Lâm Thu giơ ngón tay cái lên, "Thông minh."



"Ngươi có thể có biện pháp nào?" Vương Vệ Chi không tin, "Ta biện pháp nào cũng dùng rồi."



Lâm Thu ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: "Thì giống như ta hôm qua đối phó ngươi vậy. Ngươi xem, ta từ đầu đến cuối chưa từng thừa nhận ta là nương của nương, nhưng ngươi cuối cùng không phải cũng tự giác hô một tiếng nương sao. Thế nào, hiện giờ trong lòng có phải hay thông thoáng đi nhiều không? Vương Hữu Nhiên, ngươi xem, ngay cả người thông minh như ngươi vậy đều có thể bị ta thành công khuyên nhủ, đủ để chứng minh ta thực am hiểu chuyện cởi bỏ khúc mắc cho người. Đối phó người nhạy cảm như Liễu Thanh Âm, tất nhiên chỉ là một bữa ăn sáng."



Nàng quơ quơ hộp ngọc trong tay, phô diễn thành quả của chính mình.



Vương Vệ Chi thành công bị đánh lạc hướng: "Hừ, cũng xem như có một chút bản lĩnh đi. Nếu ngươi có thể thật sự làm Liễu Thanh Âm quên Ngụy Lương, cũng đúng là một chuyện tốt."



"Nhất định như vậy rồi." Lâm Thu quyết đoán đánh nhịp, "Ngươi phải giữ bí mật, trước khi thành sự, ngàn vạn đừng để lộ chuyện của ta cùng Ngụy Lương ra, nếu như khơi dậy cơn ghen tuông của Liễu Thanh Âm, để nàng ta phát hiện sự tồn tại của ta, vậy khả năng là không làm được. Sau khi sự thành, ta sẽ đem chìa khoá bí mật của Huyền môn trả lại cho ngươi, nhạ, lấy nhân cách Ngụy Lương ra đảm bảo."



Ngụy Lương chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu.



Vương Vệ Chi cong khóe môi cười nói: "Ngươi người này, cũng rất thú vị —— ngươi tên là gì?"



"Ngươi sớm muộn gì cũng biết." Lâm Thu tiêu sái phất phất tay, "Chúng ta đi đây, không cần tiễn."



"Xuy, ai muốn tiễn." Vương Vệ Chi khoanh tay lên, lười nhác ngồi xổm trong phế tích.



......



Ngụy Lương nhịn không được gập ngón tay lên, gõ gõ đầu Lâm Thu.



"Làm gì?" Nàng giống một con chim con, đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt lên nhìn hắn.



"Trong óc nàng để mấy cái thứ linh tinh quái đản gì vậy." Hắn cười nói.



Vốn là cục diện cái không tốt lắm, thế nhưng lại bị nàng xoay chuyển thành như vậy —— Vương Vệ Chi bị kéo xuống nước, con đường phía trước của Tần Vân Hề không biết bị đào bao nhiêu hố.



Nàng cười đến cong mắt lên: "Hắc hắc."



Ngụy Lương hỏi: "Nàng không lo lắng Trác Tấn cũng đến đây?"



"Hắn sẽ không," Lâm Thu lắc đầu, "Lấy sự thông minh tài trí của hắn, chỉ sợ đã đoán được chuyện mộng hương cùng chúng ta có quan hệ. Hắn lại không biết chính hắn có thể chống chọi nổi hay không, loại thời điểm này, nhất định sẽ không lựa chọn cùng chúng ta chính diện chống chọi."



Ngụy Lương hơi hơi nhướng mày, tiếc nuối nói: "Đều bị phu nhân nhìn thấu, ngày sau quả nhiên phu cương khó chấn."



"Bất quá vẫn nên đề phòng hắn." Lâm Thu thở dài, "Chuyện cùng hắn đấu trí đấu dũng, vẫn để chàng đi làm đi."



Ngụy Lương bất động thanh sắc, ôm nàng vào trong lòng ngực.



Thê tử của hắn, quả nhiên cho hắn kinh hỉ khắp nơi chốn —— bình tĩnh, thông minh, độ thích ứng cực mạnh, không khoe khoang tài cán, dám nhận thua.



Trong lúc nói chuyện, Lâm Thu đã đem sinh thần bát tự cùng máu của Liễu Thanh Âm rót vào trong chìa khoá bí mật Huyền môn, liên kết với âm dương hư thật, chỉ đợi Liễu Thanh Âm đi vào.



"Chàng ở ngoài hộ pháp cho ta, hay là cùng đi với ta?" Lâm Thu hỏi.



Ngụy Lương nói: "Tìm một cái an toàn chỗ, ta cùng đi với nàng."



"Được."



Hai người vừa mới xẹt qua một dãy núi tuyết đọng, thân thể Lâm Thu bỗng nhiên ngưng lại, chỉ kịp lưu lại một câu "Tới rồi", thần hồn liền bị chìa khoá bí mật Huyền môn kéo vào trong kiếp cảnh.



Cùng thời gian, Liễu Thanh Âm đang liếc liếc Cung Lâm, giáo huấn nói: "Tu sĩ chúng ta, lúc này lấy hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, nếu ai nấy cũng tầm thường vô vi giống như ngươi vậy, sống cũng uổng thời gian, thế gian sớm bị tà ma chiếm cứ."



Cung Lâm hiện giờ tâm thái đã không giống như trước, nghe xong, chỉ nhàn nhạt cười trả lời: "Có người ở chiến trường liều mạng, cũng có người đến vận chuyển tiếp viện, dự trữ hậu cần. Chỉ là phân công không giống nhau thôi, đâu ra đắt rẻ sang hèn. Đại kiếm tiên không lẽ cho rằng các quản sự trong tông đều sống tầm thường sao?"



Liễu Thanh Âm chán nản.



Hiện giờ Mộ Dung Xuân làm tổng quản hậu cần, Cung Lâm làm trợ thủ cho hắn, tu hành càng lười biếng hơn trước, lại giống như một quả cầu tròn xoe thủ thật chặc, làm Liễu Thanh Âm không thể nào hạ miệng.



Một hơi mới vừa mở miệng, bỗng nhiên mặt lại cứng đờ.



"Nha, vấn tâm kiếp!" Cung lâm là tu sĩ hóa thần, vừa thấy bộ dáng nàng ta, liền biết nhập kiếp cảnh.



Nàng nhanh chóng đỡ lấy Liễu Thanh Âm, kêu người kêu Tần Vân Hề tới, ôm Liễu Thanh Âm trở về động phủ.



......



Vấn tâm kiếp cảnh.



Lâm Thu mở mắt ra, chỉ thấy một mảnh đen nhánh.



Nàng dùng sức chớp chớp mắt vài cái, vẫn cái gì cũng nhìn không thấy.



"Ta sẽ không mù chứ?!"



Nàng nghe được thanh âm của mình mang theo tiếng vang, ong ong lượn vòng bên người.



Ai? Là thanh âm của nàng, không sai.



Cái âm thanh nổi quen thuộc vờn quanh này...... Lâm Thu bừng tỉnh đại ngộ.



Cửu Dương tháp.



Quả nhiên, quả nhiên, Liễu Thanh Âm vấn tâm kiếp, quả nhiên có quan hệ với Lâm Thu! Đây là...... lúc Lâm Thu bị nhốt vào trong Cửu Dương tháp!



Liễu Thanh Âm đã làm cái gì để vấn tâm hổ thẹn với Lâm Thu sao?



Lâm Thu chậm rãi lắc lắc đầu, thầm nghĩ, Ô Quý lúc trước cùng Vương Hàn Ngọc liên thủ hạ dược hại Liễu Thanh Âm, kết quả phải trả giá tánh mạng, Liễu Thanh Âm là không thẹn với lương tâm. Lâm Thu, cũng là cùng một kiểu.



Dựa theo cốt truyện trong sách, sau khi Lâm Thu được ra tháp, liền xông đến điện phủ của Liễu Thanh Âm làm trọng thương nàng ta, Tần Vân Hề thấy vậy, nổi giận mà rút kiếm, đem Lâm Thu chọc thành cái sàng.



Liễu Thanh Âm, tất nhiên không thẹn với lương tâm, thuận lợi độ kiếp.



"Tê ——"



Nàng bỗng nhiên che ngực lại, ngồi xổm xuống.



Tuy rằng chả thấy cái gì, nhưng nàng biết, giờ phút này hít vào thở ra đều là không khí lạnh băng trong tháp, phảng phất như làn sương mù đen ma chướng đã thấm xuống tận tầng thứ nhất của Cửu Dương, tuy không đủ để xâm nhập vào thân thể, nhưng lại có thể mang đi toàn bộ hơi ấm.



Mà giờ phút này, những ma chướng đó lại bắt đầu rụt rịt chui vào thân thể nàng, ngực lại rung lên một chấn động kỳ dị, phảng phất như có thứ gì đang điên cuồng mấp máy cắn nuốt, làm nàng ghê tởm đến muốn nôn.



Từ từ.



Lâm Thu da đầu tê dại, ngơ ngác cứng đờ người trên mặt đất.



Bên trong thức hải, cũng không có nghiệp liên.



Cho nên...... 'Lâm Thu' vốn không có nghiệp liên?!



Lâm Thu cố nén cảm giác ghê tởm kịch liệt trong ngực cùng với từng trận tê dại từ trên da đầu truyền đến, vội vàng mà tìm tòi ký ức.



Đúng rồi, trong sách xác thật trước nay chưa từng nhắc tới chuyện nữ xứng Lâm Thu có được chiêu thức hoa lệ sáng lạn gì, nàng ta vừa ra tay, liền bị người xác định là ma, nhốt vào Cửu Dương tháp.



Lâm Thu vốn tưởng rằng chỉ là do kỹ năng của nữ xứng không xứng có được tên gọi, không nghĩ tới...... 'Lâm Thu' căn bản không có nghiệp liên!



Như vậy, 'Lâm Thu' sao lại......



Suy nghĩ bỗng dưng cứng lại, Lâm Thu đã biết.



Mấy thứ đang mấp máy trong lồng ngực nàng bỗng nhiên phát ra âm thanh cực kỳ cổ quái, giống như giọng một tiểu lão đầu sắc nhọn, đang rít gào trong cơ thể nàng.



"Thất thần làm gì! Làm việc cho ta! Làm việc! Có nghe hay không?! Ta muốn ma chướng, ta muốn ma chướng! Ta muốn càng nhiều càng nhiều ma chướng! Không có ma chướng, ta phải ăn tuỷ sống của người sống, nghe được không có!"



Nó đang mấp máy, làm Lâm Thu mơ hồ cảm giác được hình dạng nó.



Khoé miệng nàng run run rẩy rẩy kịch liệt.



Đây là một con cổ trùng.



Nếu muốn hỏi trong lòng Lâm Thu giờ phút này có ý tưởng gì...... Viết lên thành văn bản chính là %^#@$% thảo @#$.



"Ê? Sao ngươi không trả lời? Ê?!" Tiếng thét chói tai của con cổ trùng quanh quẩn trong đầu Lâm Thu, "Ngươi sao lại thế này?! Ê, nhanh lên, ta cảm giác được chung quanh đây còn có ma chướng khác, nhanh hút nhanh lên cho ta ——!"



Lâm Thu ngừng hô hấp lại.



Thân thể này có tu vi là cuối kỳ Kim Đan, đã có thể sử dụng nội tức.



"Hết rồi." Nàng nhàn nhạt mở miệng.



"Hả?! Sao lại hết?!" Nó thét chói tai, "Vậy ngươi nhanh chóng nghĩ cách cho ta, mau chóng chạy ra khỏi cái chỗ quỷ quái này đi! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ta quá đói, liền hút tu vi của ngươi, hút tuỷ ngươi, hút óc của ngươi!"



Lâm Thu hiện giờ đã hoàn toàn hiểu rõ.



Hoá ra nữ xứng Lâm Thu không phải vì yêu đến điên cuồng, mà là bị cái thứ này khống chế.



"Câm miệng." Lâm Thu không kiên nhẫn nói.



"A giỏi lắm, giỏi lắm! Ngươi xong đời rồi!" Cổ trùng kêu lên chói tai.



Chợt, Lâm Thu cảm giác được sau sống lưng truyền đến một trận đau đớn, cột sống bị đâm, hơi lạnh thấu xương đánh thẳng vào gáy, làm nàng không tự giác mà run rẩy, cái loại đau đớn này cực kỳ thâm trầm rét lạnh, một cơn sợ hãi cùng với đau nhức từ trên đầu chụp xuống, thân thể của nàng bắt đầu tự phát cuộn tròn, mồ hôi lạnh nháy mắt thấm ướt xiêm y.



Cổ trùng cười quái dị nói: "Hừ hừ hừ hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, sợ rồi sao? Lần này tạm thời tha cho ngươi tội bất kính......"



Lâm Thu gồng mạnh tay chống lên sàn tháp, chậm rãi dựng thẳng eo.



Trong bóng đêm, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh không ai thấy.



"Ngươi muốn thì tiếp tục hút đi." Thanh âm nàng tràn đầy ác ý.



Thứ như trùng hút máu này, nàng cũng hiểu không ít.



Giọng cười sắc nhọn của cổ trùng lại vang lên quái dị, một lần nữa đâm thủng xương sống nàng.



Lúc này Lâm Thu có chuẩn bị, nàng thẳng tắp một đường nằm dài trên mặt đất, bày ra bộ dáng như thi thể, thanh âm run rẩy, lại vô cùng lười biếng: "Như thế nào, không có sức? Ngươi cứ giết ta nhanh nhanh lên một chút đi, giết chết ta, ta xem ngươi có thể tự mình sống sót trong cái chỗ quỷ quái này hay không! Ta nằm xong rồi, đừng để ta chờ lâu."



Không đợi kia cổ trùng đáp lời, nàng lại nói: "Như thế nào, muốn chậm rãi tra tấn ta? Không sao cả. Chết muộn một chút, cũng chỉ tốn thêm mấy hơi thở thôi."



Trong miệng há ra nói hai chữ ' hơi thở ', nhưng không thèm hít vào một ngụm ma chướng nào.



Cổ trùng phẫn nộ chọc nàng vài cái, sau đó liền bất động.



Sau một lúc lâu, nó mở miệng, thanh âm gần như không thể phát hiện mà yếu đi vài phần: "Nhanh lên nghĩ cách bỏ chạy giùm ta đi! Đừng quên, lúc trước nếu không có ta, ngươi đã bị Vương Hàn Đàm thải thành đống xương trắng! Hôm qua nếu không phải ta, ngươi đã chết dưới chưởng của con Huyết Ngẫu kia! Ngươi không thể vong ân phụ nghĩa nha! Ngươi đút ta no rồi, ta có thể cho ngươi mượn thần lực, cho dù ngươi có muốn giết ả tiện nhân Liễu Thanh Âm kia cũng không phải không được......"



Trong lòng Lâm Thu cười lạnh không ngừng. Trùng hút máu đều chỉ có một kịch bản như vậy, một khi ngươi chơi trò cứng đối đứng với nó, nó liền bắt đầu kéo nợ cũ, nói ân tình, hứa hẹn điều tốt đẹp.



Nàng nhàn nhạt nói: "Từ trước như thế nào ta mặc kệ, ta chỉ biết, ngươi hiện tại phải dựa vào ra mà sống. Ký sinh trùng thì phải có bộ dáng của ký sinh trùng chứ! Thành thật ngậm miệng lại cho ta, ta không gọi ngươi, không được phát ra tiếng động nghe chưa."



Dứt lời, nàng ngồi xếp bằng lại, bắt đầu điều tức.



Qua non nửa khắc sau, nàng cẩn thận hút vào nửa ngụm ma chướng, cố nén sự ghê tởm trong lòng ngực, nàng nói: "Muốn ăn, thì ngoan ngoãn nghe lời cho ta."



Cổ trùng: "......" Ký chủ ngươi thay đổi.



Dễ dàng bắt chẹt cổ trùng, Lâm Thu không những không cảm thấy cao hứng, ngược lại còn yên lặng thở dài.



Nàng thật sự thấy bi ai cho Lâm Thu.



Một đời ngắn ngủi, nửa trước thì bị mẹ đẻ và đệ đệ vô lương khống chế, nửa sau thì lại bị một con sâu khống chế.



Đều là trùng hút máu mà thôi.



Áp cổ trùng xuống xong, Lâm Thu bắt đầu tự hỏi mình xem tình cảnh trước mắt là gì.



Lần này tình thế lại có chút khó khăn.



Lần trước khi độ vấn tâm kiếp,kiếp thân nàng là Ô Quý, tuy bên cạnh có rất nhiều đệ tử ngoại môn lắm lời ăn xằng nói bậy, nhưng nàng cũng dễ dàng có thể hiểu rõ tình huống xung quanh mình. Nhưng mà lúc này, ngoại trừ một tòa tháp tràn đầy ma chướng tăm tối và một con cổ trùng đang tạm thời yên lặng bên cạnh, nàng không thể tiếp xúc với bất cứ kẻ nào, cũng không thể chiếm được tin tức hữu dụng gì.



Ủa? Từ từ.



Lâm Thu nói: "Ê, Tiểu lão đầu, ra đây."



Cổ trùng không trả lời.



Lâm Thu nín thở lại, nén khí đầy lồng ngực.



Sau một lúc lâu, nó không nín được: "Kêu ta là thần trùng trùng đại nhân! Không được kêu ta Tiểu lão đầu."



Lâm Thu suy nghĩ một lát, thoái nhượng một bước: "Thần mẹ nó tiểu lão đầu trùng, ta hỏi ngươi, ngươi có bản lĩnh đánh vỡ mấy cái phong ấn này không?"



Đầu óc cổ trùng chung quy cũng không lớn lắm, nó do dự một lát, tiếp nhận tên mới của chính mình.



Nó nói: "Cái phong ấn gì, ngươi đến chạm vào chúng nó, ta mới biết được đánh vỡ được hay không chứ."



Vì thế Lâm Thu tất tất tác tác đứng lên, sờ soạng đi đến bên thành tháp, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm đến vách tháp.



Nàng còn nhớ rõ những phù văn phong ấn nhàn nhạt đó, thoạt nhìn giống như dùng sơn vẽ lên vậy, sờ vào xúc cảm cũng không mấy khác biệt với chỗ khác trên vách tường.



"Đây, mấy chỗ này."



"Ố?! Đây là tủy huyết." Cổ trùng đột nhiên liền hưng phấn, "Là tủy huyết thấm ra từ kiếm tủy, ta muốn!"



Lâm Thu bình tĩnh thu tay.



"Ê! Ê! Ê!" Cổ trùng nóng nảy, "Ngươi ——"



"Không được lớn tiếng với ta." Ngữ điệu Lâm Thu bình thản.



Cổ trùng trợn tròn mắt: "Ngươi có phải chịu kích thích quá lớn rồi ngu ngốc luôn hay không? Ê ta nói với ngươi, ta cảm thấy cái tên Kiếm Quân Ngụy Lương kia cũng không phải hoàn toàn dứt tình với ngươi đâu...... Thật sự thật sự, ngươi tỉnh lại chút đi, sáng nay khi nhốt ngươi vào đây, hắn không phải còn sờ soạng mặt ngươi một phen sao? Ngươi, ngươi sáng suốt lại chưa?"



Trong lòng Lâm Thu nhảy ra một câu chửi tục.



Quả nhiên, đã là một cái điều hòa tổng, thì ngày bắt đầu nó đã chính là một cái điều hòa.(Editor: cái điều hòa là lạnh được, nóng được, ý chỉ đồ đàn ông mà phụ nữ nào cũng ăn:smile:)). Cái tên Tần Vân Hề này, ngay cả nữ xứng Lâm Thu cũng không chịu buông tha sao?!



Sao nào, dùng một lần sờ mặt như vậy, liền muốn trả ân tình nàng ta chắn một chưởng này của Huyết Ngẫu cho hắn sao?



Cái bàn tính này gõ cũng vang thật đấy.



Cổ trùng còn đang ép bức: "Ta nói với ngươi, ngươi lúc trước chính là thua ở chỗ quá không rụt rè, không phải ta nói ngươi nha, vừa thấy đến tên Ngụy Lương kia, ngươi liền nhào lên như vậy, làm sao coi được chứ? Rõ ràng cầm lên một tay bài tốt, vậy mà lại tự mình đập nát. Mấy chuyện loại nam nhân nữ nhân này, ngươi tiến thêm một bước, hắn liền lui lại một bước, ngươi phải ỡm ờ với hắn một chút —— ỡm ờ, có hiểu hay không? Ngươi cứ liên tiếp xông vào người ta như vậy, ai lại không bị ngươi doạ chạy chứ?"



Lâm Thu lại thở dài.



Lâm Thu à Lâm Thu, sao ngươi lại không thể hiểu rõ bằng một con sâu cơ chứ?



"Ta vốn dĩ muốn dọa chạy hắn." Lâm Thu bình tĩnh nói, "Ngươi còn không ngốc sao, thần mẹ nó Tiểu lão đầu trùng? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, tiến vào Cửu Dương tháp này mới là mục đích chân chính của ta sao?"



"Cái —— cái gì?" Cổ trùng hàng thật giá thật chấn kinh, "Khó trách ngươi thay đổi! Ngươi, ngươi, ngươi từ trước giờ đều giả vờ à?! Trời ạ, nữ nhân này, sao ngươi lại đáng sợ như vậy? Quả thực, quả thực liều mạng như thần mẫu!"



Lâm Thu nhạy bén bắt giữ được một tin tức khác thường.



Cổ trùng tự xưng là thần trùng, như vậy cái gọi là ' thần mẫu ' này, tất nhiên là cổ mẫu.



Cho nên, nó cũng bị khống chế sao?



Lâm Thu bất động thanh sắc, nói: "Cái Cửu Dương tháp này, tổng cộng có mười tám tầng, càng lên cao, ma chướng và tuỷ huyết sẽ càng thêm nồng đậm. Tới tầng cuối cùng kia...... A, ngươi khó có thể tưởng tượng được đó là quang cảnh gì nga."



Cổ trùng tức khắc máu nóng lên đầu: "Mau! Mau mang ta lên, ngươi muốn giúp đỡ gì, chỉ cần nói với ta!"



Lâm Thu nói: "Vậy ngươi nói hết chuyện của nhà ngươi chân chân thực thực cho ta nghe, đừng lừa gạt ta, nếu không, chính là một thây hai mệnh."



"Vậy ngươi cho ta nếm một chút tủy huyết trước đi." Cổ trùng cò kè mặc cả.



"Được." Lâm Thu hào phóng mà đến vách tháp, sờ soạng đến một chỗ phù văn vẽ dày đặc nhất, ấn bàn tay lên.



Một trận kích động từ trong ngực phát ra, theo cánh tay, trào đến bàn tay. Lâm Thu có thể rõ ràng cảm giác được, phù văn dưới bàn tay mình đang dần dần hòa tan thành máu, mà lòng bàn tay nàng thì giống như một cái giác hút, cắn nuốt toàn bộ máu của kiếm tủy đó.



"A...... Ực." Cổ trùng vừa lòng thở dài, "Hoá ra ngươi là cái đồ giả heo ăn hổ, ai, ngày tháng gian khổ mấy năm nay, ta thật không hiểu được. Nhưng mà đáng giá! Hừ hừ hừ, ngươi phải cố gắng tranh đua lên, nếu như ngươi có thể sống lâu hơn cái ả nữ tôn chủ kia, ta chính là lão đại rồi! Ha, ha ha, ta xem bọn nó có còn dám xem thường ta nữa hay không!"



A nha, trong lòng Lâm Thu lại là một nốt nhạc. Hoá ra còn có những con sâu khác khống chế những người khác.



Nữ tôn chủ?! Thật như lập tức rẽ mây nhìn thấy mặt trời nha, chuyến đi này thật sự không uổng công rồi.



"Ai xem thường ngươi vậy?" Lâm Thu thuận miệng hỏi.



Cổ trùng lập tức im lặng.



Không chịu nói sao?



Lâm Thu không để bụng, hơi hơi cong môi, tiếp tục sờ soạng phù văn trên vách tháp, làm con cổ trùng này ăn đến căng no bụng.



Khả năng khống chế của nàng đối với linh khí hơn xa Lâm Thu, khi cổ trùng cắn nuốt mấy cái tủy huyết đó, nàng thao túng linh khí, cuốn những năng lượng ấm áp mà cổ trùng chưa kịp chuyển hóa đó vào trong kinh mạch, chữa trị mấy loại nội thương mà mấy năm nay Lâm Thu không thèm để ý.



Thực mau, những phù văn mà bàn tay Lâm Thu có thể với tới đều bị rửa sạch đến không còn một mảnh.



"Được rồi, hiện tại nên nói rõ ngọn ngành rồi." Lâm Thu nói, "Nếu ngươi có thể giúp ta mau chóng tăng lên đến Nguyên Anh, vậy là có thể ăn được tuỷ huyết ở tầng trên. Đây chỉ mới là phong ấn của tầng một, tầng yếu nhất, ngươi ngẫm lại liền biết, lên nữa, lên lên nữa còn có bao nhiêu mỹ vị."



"Ta nói, ta nói." Cổ trùng nấc một cái, "Khi ngươi chắn một chưởng của Huyết Ngẫu kia cho Ngụy Lương, cơ hồ tiêu hết toàn bộ gốc gác của ta ra luôn rồi, thiếu chút nữa thôi, hai chúng ta đều để mạng lại đó. Cho nên ta hiện tại vô cùng suy yếu......"



Lâm Thu không vui: "Hử?"



Cổ trùng vội vàng vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm, chờ ta tiêu hoá xong đống tuỷ huyết này, ta liền có thể trực tiếp giúp ngươi thăng cấp lên Nguyên Anh. Nhưng mà nhiều nữa thì không được, trừ phi ngươi cho ta thêm nhiều năng lượng —— chỉ cần năng lượng đủ, ta có thể mang ngươi lên đến Đại Thừa luôn! Thế nào, có phải ta rất lợi hại hay không?"



"Đến Nguyên Anh cần bao lâu." Thanh âm Lâm Thu nghe có vẻ không kiên nhẫn.



"Mau lắm, mau lắm, chừng nửa canh giờ thôi."



"Được, nhanh lên." Lâm Thu lạnh lùng phân phó.



"Ai, ai." Cổ trùng bất tri bất giác trở nên chân chó.



Cũng không sai biệt lắm với con số tính toán trong lòng Lâm Thu. Giờ phút này tu vi Lâm Thu chỉ cách Nguyên Anh có một đường chỉ nhỏ, mà mới vừa rồi những năng lượng kích động trong tủy huyết đó, ước chừng đủ để nàng kết anh hai lần.



Cho nên sau khi cổ trùng lấy được năng lượng, có thể mang ra một nửa cho nàng.



Trong bóng đêm, thời gian phảng phất trôi qua đặc biệt chậm.



Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cảm giác được thân thể cổ trùng hơi nhẹ nhàng rung lên.



Ngay cùng lúc này, cánh cửa dày nặng của toà tháp đen vĩ đại bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào.



Đứng giữa ánh nắng chính ngọ chói chang, một thân ảnh màu trắng cao dài, như thiên thần đứng giữa thế giới màu đen.



Tần Vân Hề? Ngụy Lương?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK