• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng gọi “A Hoài” của Lâm Tri Dịch khiến Chu Hoài Sinh cảm thấy như quay ngược thời gian về ba năm trước. Bất kể là ở căn nhà nhỏ ở thôn Nhạn Mông hay căn nhà thuê tạm bợ ở một thành phố nào đó, mỗi khi anh vừa về đến nhà, Lâm Tri Dịch lại lao vào ôm anh, khóc nức nở gọi “A Hoài“.

Nhìn vào tưởng chừng như Chu Hoài Sinh đã nhẫn tâm bỏ rơi cậu, nhưng thực ra anh chỉ đi ra ngoài mua thức ăn.

Rõ ràng là buổi sáng anh đã hỏi Lâm Tri Dịch có muốn đi cùng không, nhưng cậu lại không chịu dậy, bây giờ lại khóc lóc thảm thiết trách móc anh. Chu Hoài Sinh cảm thấy rất bất lực, nhưng anh vẫn buông mọi thứ xuống, ôm Lâm Tri Dịch vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, dùng những câu dỗ dành trẻ con để vỗ về cảm xúc của Lâm Tri Dịch.

Cũng như lúc này đây, Lâm Tri Dịch vùi mặt vào vai Chu Hoài Sinh nức nở, Chu Hoài Sinh vừa dỗ dành vừa nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu. Sau một hồi lâu, Lâm Tri Dịch mới nín khóc.

Cậu khụt khịt nói: “Chúng ta bắt đầu lại, được không?”

Chu Hoài Sinh lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lâm Tri Dịch, đáp: “Ừm.”

Lâm Tri Dịch muốn nói thêm, muốn giải thích thêm, nhưng cậu nghĩ những mâu thuẫn trong quá khứ có thể từ từ hóa giải sau này, cậu chỉ muốn được tắm mình dưới ánh nắng mặt trời cùng Chu Hoài Sinh. Cậu ngồi xuống bên Chu Hoài Sinh, cả người dựa vào anh, đầu gối lên vai anh.

Những ngón tay đan vào nhau, siết chặt.

Quyển Quyển vốn đang ngồi trên sàn chơi ô tô đồ chơi, quay sang nhìn thấy hai ba của mình đang ngồi cạnh nhau, bé liền lon ton chạy đến, leo lên ghế sofa, sau đó muốn ngồi giữa Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch, mông nhỏ xíu ngọ nguậy, nhưng hai ba dường như không có ý nhường chỗ cho bé. Bé ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, không còn cách nào khác, bé đành xoay người, nằm ngang ra, bĩu môi nhìn hai người lớn xấu xa.

Chu Hoài Sinh cười nói với Lâm Tri Dịch: “Nhóc con bị em chiều hư rồi.”

Lâm Tri Dịch nhéo má Quyển Quyển: “Phải chiều hư, để thằng bé trở thành một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, lớn lên trong tình yêu thương.”

Chu Hoài Sinh cười: “Ừm, một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương.”

Lâm Tri Dịch cù lét Quyển Quyển, Quyển Quyển lập tức chui vào lòng Chu Hoài Sinh, một lúc sau, thấy không có động tĩnh gì, bé lại không hề giận dỗi mà ngồi lên đùi Lâm Tri Dịch, cọ trán vào má Lâm Tri Dịch.

“Nhà ở ngõ Thạch Phương của anh khi nào hết hạn thuê?” Lâm Tri Dịch hỏi.

Chu Hoài Sinh tính toán, “Cuối tháng này.”

“Vừa đúng lúc, anh gọi điện cho chủ nhà, bàn bạc xem có thể kết thúc sớm không, rồi chiều nay dọn qua đây luôn.”

Khi nói những lời này, Lâm Tri Dịch không mấy tự tin, cậu sợ Chu Hoài Sinh nghe xong sẽ giận. Sự chênh lệch về tài chính khiến Lâm Tri Dịch cẩn trọng hơn Chu Hoài Sinh nhiều, cậu lo lời nói của mình sẽ giống như đang bao nuôi anh, làm tổn thương đến lòng tự trọng của Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh lại không do dự nhiều như thế, anh nói: “Được, bây giờ anh sẽ đi gọi điện.”

Lâm Tri Dịch thở phào nhẹ nhõm.

Chu Hoài Sinh cầm điện thoại đi vào bếp, gọi điện cho chủ nhà, trong lúc đó, Lâm Tri Dịch ghé vào tai Quyển Quyển thì thầm: “Quyển Quyển sau này sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới.”

Quyển Quyển không hiểu lắm, nhưng vẫn dựa vào Lâm Tri Dịch, vui vẻ đung đưa chân nhỏ, đôi dép gấu trúc bị đung đưa đến đầu ngón chân, sau đó bị rơi xuống đất. Quyển Quyển căng thẳng ngẩng đầu nhìn Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch liền cúi đầu hôn lên má bé.

Quyển Quyển càng thêm thích Lâm Tri Dịch.

Chu Hoài Sinh gọi điện xong, trở lại nói: “Chủ nhà khá dễ tính, ông ấy đồng ý trả lại tiền thuê.”

“Vậy thì tốt rồi, chiều nay em giúp anh dọn đồ.”

“Cảm ơn em.”

Trước khi ra ngoài vào buổi chiều, Lâm Tri Dịch lại gọi Chu Hoài Sinh, “Trên kệ trong phòng chứa đồ có một hộp bánh A Giao (*), anh mang cho dì Vương dưới lầu đi.”

Vừa nói xong, cậu liền thấy hoa quả trong tay Chu Hoài Sinh, có lẽ mua từ buổi trưa.

“Chúng ta nghĩ giống nhau rồi.”

Chu Hoài Sinh cười mỉm.

Khi đến ngõ Thạch Phương, dì Vương đang phơi quần áo trong sân. Thấy Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch đi cùng nhau, dì ngạc nhiên một chút rồi nhanh chóng tỏ vẻ như đã đoán trước được. Chu Hoài Sinh nói: “Dì Vương, chiều nay con sẽ chuyển đi. Hai năm qua dì đã giúp con chăm sóc cho Quyển Quyển, con thực sự không biết phải cảm ơn dì thế nào. Mong dì nhận mấy thứ này.”

“Ôi dào, mua mấy thứ này làm gì, hàng xóm láng giềng, giúp đỡ nhau là chuyện nhỏ thôi mà.” Dì Vương liên tục từ chối.

Lâm Tri Dịch đặt Quyển Quyển xuống đất, bé chạy đến bên dò Vương, ngẩng đầu nói: “Cảm ơn bà Vương ạ.”

Dì Vương ngồi xổm xuống, ôm Quyển Quyển, “Quyển Quyển ngoan quá, béo lên một chút, khuôn mặt cũng hồng hào hơn rồi.”

Dì Vương nhìn Lâm Tri Dịch, cười nói: “Lần đầu con đến, dì đã đoán quan hệ giữa con và Tiểu Chu không bình thường rồi. Quyển Quyển trông giống con đến thế, Tiểu Chu lại không chịu nói gì, dì lập tức đoán ra con chắc là vợ cũ của Tiểu Chu. Thật tốt, cuối cùng lại quay về với nhau, sống thật hạnh phúc nhé.”

“Vâng ạ.” Lâm Tri Dịch đáp.

Chu Hoài Sinh nghe vậy, mặt cứng đờ.

Khi lên lầu, Lâm Tri Dịch nắm lấy tay Chu Hoài Sinh, giọng trầm trầm: “Vợ cũ?”

“...” Chu Hoài Sinh ngượng ngùng gãi đầu, “Anh chỉ sợ họ hỏi nhiều thôi.”

“Không ngờ em chưa từng kết hôn mà bây giờ lại trở thành vợ cũ của ai đó rồi,“ Lâm Tri Dịch nói, dừng lại ở cửa phòng, xoay người, tay đút túi, ánh mắt trêu chọc, không rõ vui buồn. Chu Hoài Sinh vô cùng bối rối, cầm nhầm chìa khóa mấy lần.

Hành lý không nhiều, chỉ có quần áo và đồ dùng sinh hoạt, dầu, muối, tương, giấm còn lại cũng không nhiều. Lâm Tri Dịch bảo Chu Hoài Sinh vứt hết đi, Chu Hoài Sinh có chút không nỡ, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tri Dịch, anh đành bỏ tất cả vào thùng rác.

Hai người bận rộn đến hơn năm giờ, sau khi chủ nhà kiểm tra xong, họ lái xe về biệt thự. Lâm Tri Dịch mệt lả, nằm xuống sofa, Quyển Quyển bò lên nằm cạnh cậu. Chu Hoài Sinh lặng lẽ sắp xếp đồ đạc, quần áo của Quyển Quyển được cất vào phòng trẻ em, còn quần áo của anh thì đặt trong tủ của phòng cho khách. Anh lại mang những món đồ chơi Lục Cẩn Thừa mua lên lầu, lắp lại, rồi dùng máy hút bụi dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà.

Khi mọi việc đã xong xuôi, cả hai bé tóc xoăn đã ngủ say trên sofa. Chu Hoài Sinh khó khăn lắm mới tìm được một tấm chăn lông vũ để đắp lên người họ, sau đó anh vào bếp nấu bữa tối.

Có thời gian, anh dùng nồi áp suất nấu nhừ bò gân, làm món bò hầm cà chua.

Anh nhớ lần đầu tiên nhận lương sau khi tìm được việc, anh đã đưa Lâm Tri Dịch đi ăn nhà hàng. Lâm Tri Dịch lật menu một hồi, cuối cùng chọn món này. Nhưng khi món ăn được dọn ra, Lâm Tri Dịch thử vài miếng rồi lại nói không ngon.

Chu Hoài Sinh chưa từng ăn món đó, nhưng anh thử nếm vị, nhìn nguyên liệu, đoán được cách làm, rồi về nhà thử nấu cho Lâm Tri Dịch. Không ngờ Lâm Tri Dịch rất thích, hiếm khi ăn hết cả bát cơm. Vì bò gân đắt, nhà lại không có nồi áp suất, mỗi lần nấu đều tốn nhiều thời gian nên không ăn thường xuyên, nhưng mỗi lần ăn món này, Lâm Tri Dịch đều rất vui.

Sau này, mỗi lần đi giao hàng, cứ nhìn thấy đơn ghi “bò hầm cà chua”, Chu Hoài Sinh lại ngẩn ngơ vài giây.

Đột nhiên, eo anh bị ai đó ôm lấy. Lâm Tri Dịch từ phía sau vòng tay ôm lấy Chu Hoài Sinh, lẩm bẩm: “Ngửi thấy mùi thơm rồi.”

Chu Hoài Sinh cười nói: “Mèo con tham ăn.”

Anh đặt tay lên mu bàn tay Lâm Tri Dịch, ngăn không để cậu bị nóng đến. “Anh nấu nhiều một chút, mai em mang đi làm, trưa hâm nóng lên là ăn được.”

Tay Lâm Tri Dịch bị giữ chặt, nhưng đầu ngón tay vẫn cố ý xoay vòng trên bụng dưới của Chu Hoài Sinh, “Là hộp cơm tình yêu à?”

“Hộp cơm tình yêu là gì?”

“Là loại hộp cơm mà chồng cũ làm cho vợ cũ mang đi làm.”

Chu Hoài Sinh ngượng ngùng, đặt muôi xuống, quay lại nhìn Lâm Tri Dịch với vẻ bất lực. Lâm Tri Dịch đắc ý nháy mắt với anh, rồi kiễng chân hôn lên má Chu Hoài Sinh một cái, sau đó lả lướt bước đi, “Anh tiếp tục nấu đi.”

Em ấy luôn biết cách quyến rũ như thế.

Trong thời gian mang thai, Chu Hoài Sinh bị Lâm Tri Dịch làm cho sắp phát điên. Lòng mang đầy cảm giác tội lỗi, anh giải thích với Lâm Tri Dịch với vẻ mặt ngây thơ, rằng cái này không thể làm, cái kia cũng không được, nhưng Lâm Tri Dịch chẳng hề để ý, nửa đêm không ngủ, trần như nhộng chui vào chăn của Chu Hoài Sinh để cởi đồ của anh.

Lúc đó, Chu Hoài Sinh chỉ nghĩ rằng do mang thai, pheromone của Lâm Tri Dịch không ổn định nên thời kỳ phát tìn.h dục kéo dài. Bây giờ nghĩ lại, Lâm Tri Dịch lúc đó đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu biết mình đang làm gì, cũng biết Chu Hoài Sinh đang cố gắng nhịn.

Em ấy biết tất cả, nhưng vẫn giả vờ ngốc nghếch để quyến rũ mình.

Thật quá đáng!

Chu Hoài Sinh lắc đầu, nhìn hai người đang quấn quýt trên ghế sofa với vẻ bất lực.

Khi ăn tối, Lâm Tri Dịch đột nhiên nói: “Ngày mai em sẽ đến trại giam gặp Lâm Diễn Đức.”

Chu Hoài Sinh gắp thức ăn cho cậu: “Ừm.”

“Tình cha con đã đứt đoạn, coi như đây là lần gặp cuối cùng. Nghĩ lại, ông ta cũng thật thất bại, bị giam đến giờ mà không ai đến thăm hỏi. Ngày thường những kẻ luôn miệng gọi ông ta là “Tổng giám đốc Lâm” giờ đây đều né tránh ông ta. Điền Mẫn Nghiêu cũng bán thương hiệu mỹ phẩm của mình cho người khác, lấy tiền mang theo Lâm Tri Văn ra nước ngoài. Đôi lúc, em tự thấy mình có phần giống Lâm Diễn Đức, cũng rất ích kỷ.”

“Em khác ông ta.”

“Khác ở chỗ nào?”

Chu Hoài Sinh gắp gân bò vào bát của Lâm Tri Dịch, nói: “Em chỉ là do được cưng chiều nên mới sinh hư.”

Lâm Tri Dịch cong môi, bỗng dưng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu ăn cơm, âm thầm chén sạch cả chén cơm. Chu Hoài Sinh lấy chén rỗng của cậu, mang vào bếp múc thêm.

Vì ăn tối quá nhiều, Lâm Tri Dịch không thể ngồi xuống nổi, cậu đi qua lại trong phòng khách. Chu Hoài Sinh rửa tay xong ra, Lâm Tri Dịch lao vào ngực vào anh: “Tất cả là lỗi của anh, cho em ăn nhiều như vậy, có phải anh muốn làm cho em bể bụng rồi thừa kế tài sản của em, bỏ lại Quyển Quyển đi tìm một beta trẻ đẹp để kết hôn không?”

“Em nói linh tinh gì vậy?” Chu Hoài Sinh nhăn mày, đưa tay xoa bụng Lâm Tri Dịch.

“Nếu không gặp em, có phải anh sẽ cưới một beta cùng tuổi với anh ở thôn Nhạn Mông không?”

“Sao mà có cái "nếu" đó được.”

“Trả lời em!”

Chu Hoài Sinh bị Lâm Tri Dịch mè nheo đến mức không có cách nào khác, đành phải nói: “Không có.”

“Thế này còn tạm được.”

Quyển Quyển nằm trên sofa vẽ tranh, ban đầu bé hứng thú tô màu, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy cha đang ôm ba nhỏ, hai người áp sát nhau nói chuyện riêng.

Quyển Quyển lại bị bỏ rơi, bé chán nản lăn lộn, quyết định tô con cá vàng thành con cá nhiều màu sắc, tự mình chơi.

Lâm Tri Dịch trước mặt Quyển Quyển thì còn bình thường, nhưng khi ở riêng với Chu Hoài Sinh thì lại lộ rõ bản chất, hành động lời nói đều trở nên rất trẻ con, khi tắm thì kêu đau tay, bắt Chu Hoài Sinh phải vào giúp cậu tắm, nhưng khi Chu Hoài Sinh đã chuẩn bị tâm lý bước vào, thì cậu lại trở nên ngại ngùng, quay lưng yêu cầu Chu Hoài Sinh không được nhìn lung tung. Chu Hoài Sinh cầm bông tắm đầy bọt, vừa chà lên lưng Lâm Tri Dịch, hai người như bị lửa đốt, phòng tắm lập tức nóng hừng hực như phòng xông hơi. Chu Hoài Sinh khẽ ho hai tiếng, giọng khàn nói: “Tri Dịch, tự tắm đi.”

Lâm Tri Dịch cũng không làm loạn nữa, ngoan ngoãn đáp một tiếng “ừ” rồi nhận lấy quả bóng tắm.

Tắm xong, cậu nằm trên giường xem vài tài liệu, rồi gọi Chu Hoài Sinh đến, nói: “Muốn uống nước.”

Chu Hoài Sinh rót nước cho cậu.

Trước khi đi ngủ, cậu lại ôm gối vào phòng khách, Chu Hoài Sinh vừa tắm xong, Lâm Tri Dịch nói: “Không ngủ được.”

Chu Hoài Sinh vẫn chưa rõ ý của cậu, xoa xoa trán nói: “Lại đây đi.”

Lâm Tri Dịch vứt gối qua một bên, trực tiếp kéo tay Chu Hoài Sinh, nằm vào lòng anh, đầu ngón chân bắt đầu quậy quọ, Chu Hoài Sinh ban đầu còn kiềm chế được, nhưng chưa đầy năm phút đã đầu hàng, anh giữ chặt tay Lâm Tri Dịch, đặt nụ hôn lên cổ cậu.

Cuối cùng, Chu Hoài Sinh vẫn kiềm chế được.

Anh cảm thấy mình còn cần thêm chút thời gian.

Để Lâm Tri Dịch không buồn phiền, anh có thể nhượng bộ, có thể buông bỏ, nhưng không có nghĩa là trong lòng anh không còn vướng mắc, có thể vì sự chênh lệch về thân phận, anh luôn không dám thừa nhận mình có ham muốn với Lâm Tri Dịch. Mỗi khi trong đầu xuất hiện những hình ảnh không nên có, phản ứng đầu tiên của anh là cảm thấy xấu hổ.

Cuộc sống lạc hậu ở thôn Nhạn Mông luôn kiêng kỵ việc tình ái, Chu Hoài Sinh lớn lên một mình, lại càng không tiếp xúc được với những vấn đề này. Không ai chỉ dẫn đúng đắn cho anh, không ai nói với anh rằng ở một độ tuổi nhất định thì cơ thể và tâm lý sẽ có những thay đổi, và những thay đổi đó đều là bình thường.

Anh cũng không có nhận thức rõ ràng về ngoại hình và cơ thể của mình, luôn cảm thấy bản thân thậm chí còn chưa đạt tới mức trung bình.

Mỗi khi Lâm Tri Dịch chủ động hôn anh, Chu Hoài Sinh không thể kiềm chế được mà muốn tiến gần hơn, nhưng ngay sau đó, trong lòng anh sẽ tự chửi rủa bản thân là đồ cầm thú rồi chọn cách chịu đựng.

Lần này cũng vậy, anh dùng chăn quấn lấy Lâm Tri Dịch. Lâm Tri Dịch thất vọng, nhưng vẫn không chịu thua, nói: “A Hoài, anh còn nhớ chuyện đêm đó không? Em thì nhớ rõ toàn bộ quá trình, anh có muốn nghe không?”

“Không muốn.”

“Hôm đó anh ở cửa đã...”

“Tri Dịch!”

Lâm Tri Dịch chu môi, cố gắng thò đầu ra khỏi chăn, Chu Hoài Sinh cúi xuống hôn cậu, “Cho anh thêm chút thời gian, được không?”

Lâm Tri Dịch nhớ lại buổi học tâm lý hôm đó, đột nhiên hiểu ra lý do tại sao Chu Hoài Sinh lại dừng lại vào lúc này. Cậu không ép nữa, lật người lại, gối đầu lên cánh tay Chu Hoài Sinh, nói: “Được.”

Miệng thì nói được, nhưng trong lòng cậu nghĩ: Sớm hay muộn gì em cũng sẽ để anh phải nhìn nhận nhu cầu của bản thân.

____

Chú thích:

Bánh A Giao: còn gọi là cao/keo da lừa, là 1 loại thuốc truyền thống của TQ, có công dụng bổ huyết, an thai, cầm máu, chữa chứng mất ngủ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK