Ôn Nhã vươn một bàn tay, để dải sáng xanh xanh ấy phủ lên da.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy mơ hồ đồ đạc được sắp xếp trong phòng. Một cái tủ quần áo, một chiếc bàn bằng gỗ lớn, một cái ghế gỗ treo quần áo, một chiếc giường, một hộc tủ đầu giường ở bên trái. Trên tủ đầu giường có đặt một cốc nước trong suốt, trong đó là một hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa, còn có một cây kẹo mút bảy sắc cầu vồng được bày ra ở ngay bên cạnh, to bằng bàn tay.
Thuốc hỗ trợ tiêu hóa là do Lâm Tuyết Hà mua, ném cho cô thuốc cùng với một câu.
“Mau khỏe.”
Chữ thứ hai được phát ra rất nhẹ, dường như là hừ ra.
Ôn Nhã kéo chăn cao lên, trở mình ấn tay lên dạ dày, không bao lâu sau lại xoa xoa, một lát sau lại lật người, để lộ đầu và hơn nửa cánh tay ra.
Cô lăn lộn như thế nửa tiếng đồng hồ, rồi lại duỗi tay ra, để lộ dưới ánh trăng.
Ôn Nhã.
Đừng nóng vội, từ từ tìm cách.
Từ từ tìm cách.
Không ngủ được a a a…
Ôn Nhã nhảy dựng ra khỏi giường, vặn mình lại thành một cái bánh quẩy.
Nói chuyện thì nói đi, sao lại quyến rũ người ta vậy chứ!
Thế thì cô còn tìm được cách, ngủ thế nào đây chứ!
Cô khó chịu đến nỗi muốn điên lên rồi!
Mặt trăng và mặt trời thay phiên nhau, lại đến thời gian làm việc – làm trâu làm ngựa.
Ôn Nhã với đôi mắt gấu trúc không thể che lấp được bởi hai lớp phấn, cô bước vào văn phòng giống như một linh hồn lang thang, khiến Lưu Vân phải hoảng sợ.
“Em yêu dấu ơi, sao em bị thương tới nỗi thành ra như vậy luôn rồi?!”
Ôn Nhã kiệt sức ngồi xuống vị trí của mình, vỗ vào nút nguồn của máy tính, thong thả thở hắt ra một hơi: “Mất ngủ…”
“Bởi vì ăn quá no à?”
“Không phải.” Ôn Nhã cúi đầu cọ cọ vào mặt bàn, dáng vẻ mềm nhũn: “Chỉ là nghĩ nhiều thứ quá nên không ngủ được. Haiz, dù sao thì em cũng đã tới tuổi này rồi, thi thoảng tương tư cũng dễ hiểu thôi mà…”
Lưu Vân nịnh nọt: “Thí chủ, buông đi thôi.”
Buông đi.
Ôn Nhã thở dài: “Haiz, chị nói xem, sao mà mắt em cứ luôn hướng lên trên vậy, chẳng lẽ cặp mắt thứ hai của em ở trên đỉnh đầu thật ư?”
“Em nói cái gì vậy, cái gì mà luôn hướng lên trên ngắm, là người thì cứ hướng lên chỗ cao cao đi, yêu cầu cao thì đã sao?” Lưu Vân bĩu môi: “Dù sao thì quyền lựa chọn cũng thuộc về mình, hơn nữa, chuyện tình cảm cũng không thể chính xác hoàn toàn được, giống chị đây vậy, trước kia chị muốn tìm một người vừa cao vừa đẹp trai vừa thương chị, kết quả, cuối cùng lại lấy một anh mập ngoài ba mươi bụng phệ, đã vậy còn đặc biệt thích ăn hành tây nữa chứ.”
“Bà chị à…”
Lưu Vân: “Hả?”
Mặt Ôn Nhã vô cảm: “Khi nói những lời như thế này thì xin chị hãy làm vẻ mặt chán ghét hơn một chút, đừng cười tươi như vậy, cảm ơn chị.”
Lưu Vân cười duyên, cho cô một tát: “Ghét ghê ~”
Quả thật thế giới này không thèm chừa cho chó độc thân một con đường sống nào.
Ôn Nhã che mặt, lấy cốc nước, quyết định đi đến khu pha trà uống hai cốc nước lọc để bình tĩnh lại.
Cách đó ba ki-lô-mét.
“Sếp Lâm, lịch trình mà anh cần ở đây.” Trợ lý đặt tài liệu đang cầm trong tay xuống, Lâm Tuyết Hà rút ra một tập từ đống tài liệu bên trái rồi đưa cho cô ấy: “Chút nữa tôi xem, đây là tài liệu hệ thống lưu thông vật liệu mới, đưa cho mỗi trưởng phòng một cái, chiều nay sẽ mở cuộc họp lúc bốn giờ.”
“Vâng.” Trợ lý nhận lấy, lúc chuẩn bị đi thì không nhịn được mà xoay người lại, cô ấy bèn hỏi một câu: “Sắc mặt anh không được tốt lắm, có phải anh đã mệt mỏi quá độ không?”
Lâm Tuyết Hà nghe thấy câu này, anh phê duyệt xong báo cáo đang xem dở dang, sau đó giơ tay xoa xoa thái dương.
“Chỉ là tối qua ngủ không ngon, không sao.”
Anh đã có một cơn ác mộng, lăn lộn trong đống rác cả một đêm.
Nghĩ lại mà vẫn còn thấy kinh hoàng.
Buổi tối, khi tan làm thì trời đổ mưa to, rào rào rào rào, những vũng nước nhỏ bình thường không thấy mà nay, độ nông sâu của nó lại gây rắc rối, khiến đôi giày bệt ướt hơn một nửa.
Ôn Nhã chen chúc trong đám đông, cô ấn thang máy xuống tầng một, tâm trạng cực kỳ nhẹ nhàng.
Ngày mưa mà có xe cũng thật tốt.
Bíp bíp.
Sau khi bước ra khỏi thang máy, cô bước từng bước nhỏ về phía xe Lâm Tuyết Hà, khi cô lên xe thì điện thoại vang lên. Cô lấy nó từ trong túi ra, là Kiều Mộc.
“Kiều Mộc, sao vậy?”
Giọng nói uể oải của Kiều Mộc truyền tới từ đầu kia điện thoại: “Chị Ôn Nhã, chị đã đi rồi sao?”
“Vẫn chưa, sao vậy, em nói đi.”
“Em tìm chìa khóa xe khắp nơi mà không ra, hôm nay trời lại mưa to như vậy nữa, chị có thể tiện đường chở em đi một đoạn không ạ? Xin chị ạ, mưa lớn quá, em không muốn làm quần áo bị ướt.”
Ôn Nhã do dự, vốn dĩ là cũng không có gì hết, nhưng cô muốn đi đón Lâm Tuyết Hà, lúc gặp nhau mà lại chở theo một người nữa thì có vẻ hơi xấu hổ.
“Chị Ôn Nhã, em biết chị rất khó xử, nhưng chút nữa em sẽ giải thích với anh Lâm… Chị Lưu Vân cũng đã về rồi, em lại không thân với những người khác, ngại đi nhờ xe của bọn họ…”
Cô ấy đã nói đến mức này rồi, Ôn Nhã đành phải cắn răng đồng ý: “Vậy được rồi, em chạy xuống dưới nhanh đi.”
Anh Lâm lương thiện như thế cơ mà, chắc sẽ không để ý.
… Mới là lạ.
Lâm Tuyết Hà thường hay ném sổ ở ghế sau, sau khi lên xe thì anh khựng lại một chút, đổi thành đặt sổ lên trên đầu gối mình. Anh không nói lời nào kể từ sau khi ngồi vào, ngồi giống y như một cục đá vậy, lạnh như băng, bất động không hề nhúc nhích.
Tay Ôn Nhã đang nắm chặt tay lái mà mồ hôi cứ chảy ròng ròng.
Tại sao Kiều Mộc không nói gì vậy hả!
Ba phút sau, ánh mắt sắc bén của Lâm Tuyết Hà quét qua: “Còn không lái xe?”
Ôn Nhã ấm ức: “Anh còn chưa thắt dây an toàn mà.”
“…” Lâm Tuyết Hà yên lặng kéo dây an toàn qua, cài vào.
Sinh mạng rất đáng trân quý, không vui thì không vui thôi, dây an toàn thì vẫn phải cài.
Sự im lặng bị phá vỡ, Kiều Mộc do dự rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh Lâm, em tên là Kiều Mộc, hôm nay trời mưa quá nên em đi nhờ xe của anh, thật ngại quá.”
“Không sao.”
Khóe môi đang nhếch lên của Kiều Mộc bị đông cứng ở ngay hai chữ “không sao”, rồi lại chậm rãi hạ xuống. Ôn Nhã thầm lắc đầu, đây là công nghệ đen khiến bầu không khí ngạt thở – anh Lâm chứ đâu, nói chuyện phiếm là điều không thể xảy ra trong đời này.
Kiều Mộc suy nghĩ một lúc, sắp xếp lại từ ngữ một lần nữa: “Anh Lâm, anh cũng thích Porsche sao? Em cũng…”
“Công ty cấp.”
“… Vậy anh Lâm thích xe gì, vừa hay gần đây em đang muốn đổi xe, muốn nghe ý kiến của mọi người.”
“Tôi không nghiên cứu về xe.”
“… À, vậy thì ha ha ha ha…”
Ôn Nhã không nỡ nhìn thẳng, thảm không nỡ nhìn, thảm không nỡ nhìn.
Dường như cô đang “ôn lại” quá khứ của chính mình.
“Kiều Mộc em muốn đổi xe à?” Vì không muốn để bi kịch tái diễn, cô vẫn nên ra tay ngay thôi.
Cuối cùng thì Kiều Mộc cũng không cần phải dùng nụ cười gượng gạo để che giấu sự ngượng ngùng nữa, vì thế bèn gật đầu: “Em thấy lái M3 không thoải mái cho lắm, muốn đổi một chiếc khác thử xem sao, xe thì chủ yếu vẫn nên xem độ thoải mái mà.”
Ôn Nhã, người thậm chí còn không có Chery, không thể hiểu được thế giới của những người có tiền rốt cuộc là như thế nào, cô cũng không biết M3 là cái khỉ gì, cô chỉ biết nhìn bằng mắt thường và thấy rằng, chiếc xe kia của Kiều Mộc vẫn còn mới toanh, hình như xe trông cũng khá đẹp, không hề nghi ngờ gì, đó là một chiếc xe tốt.
“Vậy lần này phải chọn thật kỹ.” Ôn Nhã vắt óc suy nghĩ mới thốt ra được một câu như vậy, thứ lỗi cho cô, cô chỉ là một con gián đất không quan tâm đến xe, thật sự không thể tiếp lời được.
Kiều Mộc cúi đầu khảy móng tay được làm kỳ công của mình, gật đầu: “Ừm.”
Không khí lại rơi vào sự im lặng thêm lần nữa, chỉ còn lại tiếng thở mạnh yếu bất đồng của ba người, có chút xấu hổ. Lâm Tuyết Hà bỗng lên tiếng: “Đưa đồng nghiệp về trước đi.”
Ôn Nhã: “Chỗ em ấy còn xa hơn anh.”
Kiều Mộc vội xua xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh Lâm, em ngồi ké xe anh là em đã thấy ngại lắm rồi, nếu chở em về trước thì em còn xấu hổ hơn.”
“Không sao, Ôn Nhã, làm theo lời tôi nói đi.” Lâm Tuyết Hà trầm mặt, ngón tay xoa nhẹ chóp mũi, hơi nhăn mày.
Cơ thể Kiều Mộc cúi về trước, hơi ngượng ngùng cười: “Cảm ơn, vậy phiền anh rồi anh Lâm.”
Cô ấy còn muốn nói thêm gì đó để tiếp tục cố gắng nhưng Lâm Tuyết Hà ở đằng trước đã nhắm hai mắt lại nên cũng chỉ đành thôi.
Ôn Nhã nhìn trộm Lâm Tuyết Hà một cái, hôm nay mệt à?
Cô tập trung mọi sự chú ý, gần như kỹ năng lái xe đã được phô bày đến tối đa, vững chắc cả đoạn đường, phanh lại giẫm cực kỳ nhẹ nhàng.
Lâm Tuyết Hà nhắm mắt suốt đoạn đường, cho đến khi Kiều Mộc xuống xe, anh cũng không thèm quay đầu liếc nhìn cô ấy lấy một cái.
Kiều Mộc đi rồi, Ôn Nhã dời tầm mắt khỏi căn biệt thự cao cấp, đánh tay lái quay đầu xe, đồng thời, cô nghĩ, đường về nên lái với tốc độ bao nhiêu đây, đi nhanh lên để anh có thể về nhà sớm nghỉ ngơi sớm, hay là đi chậm một chút để anh ngồi dựa vào đó chợp mắt một lúc.
Lâm Tuyết Hà mở mắt: “Đi siêu thị một chuyến.”
Ôn Nhã lập tức quay đầu lại nhìn anh: “A, anh không ngủ à?”
“Cô cảm thấy vừa nãy tôi đang ngủ à?”
Ôn Nhã bị hỏi như vậy, lông tơ trên người lập tức dựng đứng hết cả lên.
Quả nhiên là không thể trêu vào anh được mà!
“Không, không có.”
“Tại sao lại để cô ta lên xe?”
Kiều Mộc xinh đẹp như vậy cũng không thể bỏ qua được sao? Ôn Nhã vừa hoài nghi Lâm Tuyết Hà mắt mù thêm tính cách lãnh đạm lại thêm xu hướng giới tính không bình thường, vừa căng thẳng đáp: “Trời mưa quá lớn, em ấy không tìm thấy chìa khóa xe của mình, lại hơi hơi thân thiết với tôi cho nên xin tôi chở em ấy đi…”
“Cô ta không tự gọi xe được à?”
“Ngày mưa nhiều người gọi xe, có lẽ khi ấy không thể bắt được xe …”
“Đây là lý do cô ta xin cô cho cô ta lên xe?”
“Câu sau là tôi tự đoán…”
Lâm Tuyết Hà nhìn người nào đó không đủ tự tin, môi mỏng mấp máy: “Thật đúng là không biết cái gì mọc trên cổ cô nữa.”
“…” Ôn Nhã tự nói với bản thân mình, không được tức giận, không thể nổi nóng.
“Anh Lâm, anh không vui vì tôi tự quyết định sao?”
Lâm Tuyết Hà liếc cô một cái: “Không phải, tôi ghét mùi nước hoa trên người cô ta.” Cùng với đó, ánh mắt anh nhìn Ôn Nhã như thể là đang nhìn chằm chằm vào cô, khiến lưng cô nóng ran lên.
Vẫn may, vẫn may, không phải vì mình dẫn người lên xe bậy bạ nên mới chọc giận anh. Ôn Nhã thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nhíu mày: “Nhưng mùi nước hoa của Kiều Mộc rất thanh, tôi cảm thấy rất tao nhã ấy chứ, không hề nồng chút nào, khi ngửi cẩn thận còn có cảm giác tràn trề sức sống…” Rõ ràng là rất dễ ngửi, cô rất thích luôn.
“Tôi không thích.” Lâm Tuyết Hà cực kỳ lạnh nhạt: “Sau này đừng để cô ta ngồi lên xe của tôi, tôi tốn rất nhiều công sức với chiếc xe này, còn muốn dùng nó thêm mấy năm nữa.”
Ôn Nhã: “… Không phải là công ty cấp cho anh à?”
“Câu này mà cô cũng tin?”
Ánh mắt khinh khỉnh của Lâm Tuyết Hà như một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng cô, sau đó dùng sức siết thật chặt.
Ôn Nhã, đã chết rồi.