• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu nói Lâm Tuyết Hà dọn lên lầu trên có gì tốt, thì có lẽ là buổi sáng anh có thể ngủ nhiều thêm vài phút.

Lâm Tuyết Hà nói anh muốn sự náo nhiệt của ngày hoàng đạo có nghĩa là anh thật sự muốn sự náo nhiệt này, vậy nên, cho dù có dọn vào ở rồi thì cũng sẽ kiên trì, kiên trì đợi đến tối thứ ba tuần sau mới chính thức bật lửa bếp.

Làm một bữa ăn thịnh soạn, Ôn Nhã phụ giúp gọt hai củ khoai tây, cực kỳ yên tâm, thoải mái mà ăn hết cả bữa, ăn đến nỗi cái miệng bóng nhẫy.

Sau khi ăn xong, cô vẫn rửa bát theo như thường lệ, thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Tuyết Hà đang hỗ trợ lau bát.

Sau khi nghe lời nói kia của Kiều Mộc, lúc ấy cô hùng hổ bảo vệ bản thân, nhưng sau này nghĩ lại, thật ra thì cô cũng thấy hơi hơi chột dạ. Ngẫm lại thì, cô có tài đức gì nhỉ, còn phải cần Lâm Tuyết Hà quay người lại mà kéo mình đi nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ gì cả.

“Lại nhìn cái gì đấy?” Lâm Tuyết Hà buông cái bát đang cầm trên tay xuống, vươn ngón tay ướt đẫm ra mà búng trán cô một cái: “Anh nói với em rồi, trông rất giống biến thái.”

Ôn Nhã lắc đầu, do dự rồi nói: “Anh Lâm này…”

“Nói đi.”

“Anh có cảm thấy mặt em dày không?”

Tay cầm bát của Lâm Tuyết Hà khựng lại, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô: “Có thể hỏi câu hỏi này thì em có cảm thấy mặt em dày không?”

Không, không hề.

Ôn Nhã ngượng ngùng, cảm thấy anh nói có lý lắm.

“Em lại gặp phải chuyện lo lắng gì rồi, nói anh nghe chút đi.”

“Không có.” Ôn Nhã cảm thấy gần đây mình cực kỳ thuận lợi, có bạn trai số một thế giới, có người mẹ hiền hậu tươi tắn (tuy rằng sắc mặt ba không ổn cho lắm), có mức lương cao hơn, có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp và đã quay về mức hài hòa… cực kỳ thỏa mãn.

Lâm Tuyết Hà cười nhạo: “Vậy em coi không biết xấu hổ giống như là giỡn thôi à?”

Anh đang hỏi cô lý do cho câu hỏi vừa rồi. Ôn Nhã dùng miếng rửa bát chà mạnh cái xẻng lật, sau khi im lặng một lúc thì cô nói ra cuộc trò chuyện giữa cô và Kiều Mộc.

“Em nói như vậy có đúng không?”

Vẻ mặt cô trông hơi mờ mịt, sau khi cân nhắc kỹ càng, cô càng lúc càng thấy nghi ngờ suy nghĩ của mình.

“Cơ bản là đúng.”

“Cơ bản?”

“Có một chỗ sai.”

“Ở đâu?”

“Anh không có kéo em qua, là em bắt được anh.”

Ôn Nhã cười ngây ngô: “Em nào có bắt được anh đâu!” Nếu cô làm được chuyện này thì sao cô lại độc thân nhiều năm như vậy chứ?

“Nhưng anh cũng không chạy thoát được.” Lâm Tuyết Hà tắt nước, lấy chiếc thìa đã sạch bong sáng bóng trong tay cô: “Không phải à?”

“Nếu em bắt đầu tự ti, tình cảm của chúng ta mới có khả năng trở nên nặng nề, mới khả năng xuất hiện vấn đề. Giả sử em chia tay anh, em cảm thấy bản thân em có thể chấp nhận việc anh ở cùng một cô gái à?”

Ôn Nhã quả quyết lắc đầu, vô cùng chắc chắn: “Em sẽ cầu nguyện anh sống cô độc hết quãng đời còn lại!”

“… Nếu vậy, để phòng ngừa trường hợp anh phải sống cô độc hết quãng đời còn lại và có cuộc sống thê lương, em nên cố gắng một chút, đừng có suy nghĩ mấy điều vô nghĩa này suốt ngày nữa, sẽ làm hỏng tâm trạng của anh đó.”

“Ừm…” Ôn Nhã trầm ngâm, ngẫm lại thì cũng thấy rất đúng.

Nếu anh Lâm nhất quyết muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại, thì chẳng thà cứ để cô làm trâu làm ngựa làm bạn anh.

“Anh Lâm.”

“Ừm.”

“Em xin phần thưởng là một cái ôm.” Hai mắt Ôn Nhã long lanh ngập nước, tràn đầy mong chờ mà nhìn anh: “Chúc mừng em lại thoát khỏi gông cùm xiềng xích một lần nữa, đang bay về phía trời xanh.”

Lâm Tuyết Hà vui vẻ gật đầu: “Nhón chân lên đi.”

Ôn Nhã làm theo theo như bản năng, sau đó mới cảm thấy hơi sai sai, tại sao ôm thôi mà lại phải nhón chân lên, cô có thể ôm eo anh mà.

Không để cô cho suy nghĩ nhiều, Lâm Tuyết Hà ngay trước mắt đã khom lưng, cho cô một nụ hôn nhẹ như mây.

Ôn Nhã thất thần, giây tiếp theo lại bị anh ôm vào trong ngực, lực rất lớn, như thể là đã làm trái tim cô co thắt lại.

Giọng nói Lâm Tuyết Hà truyền tới từ đỉnh đầu, hơi kéo dài âm cuối: “Có phải là em bị ngốc rồi hay không?” Những lời Kiều Mộc nói đang nhắm vào em đó, chẳng có mắt nhìn gì cả.

Ôn Nhã đỏ mặt, nhỏ giọng lải nhải: “Em tin anh đến vậy mà anh lại đánh lén em.”

“Là do cách mà em tin bạn trai em có vấn đề, yêu cầu ôm là đối với bạn trai chứ không phải đối với anh Lâm.”

“Cái gì mà đối với bạn trai chứ không phải với anh Lâm cơ chứ, anh Lâm chính là bạn trai em…” Ôn Nhã nói thầm: “Đây là sự thật mà.”

“Anh biết rồi, em giỏi quá, bình tĩnh đối diện với sự thật vẫn giữ nguyên cách xưng hô anh Lâm, nói câu nào cũng kèm theo chữ anh [*].”

[*] Anh Lâm trong tiếng Trung là 林先生 (dịch nghĩa: Lâm tiên sinh). Chữ “anh” này tương đương với từ “tiên sinh” trong cụm từ trên. Nữ chính thường gọi “anh Lâm” như vậy.

Chẳng phải là do cô thường hay cảm thấy mình đang nằm mơ hay sao?! Ôn Nhã ấm ức lắm, rõ ràng hiện thực này cần phải có thời gian để tiêu hóa, vì thế mà cô vẫn còn mạnh miệng: “Đó là do em kính trọng anh thôi nhé!”

“À, ra là kính trọng.” Lâm Tuyết Hà duỗi tay nhéo chiếc tai đang đỏ bừng của cô, rất am hiểu lòng người mà không nói toạc ra: “Vậy em cứ tiếp tục giữ nguyên đi.”

Ôn Nhã bị anh chế nhạo chỉ muốn cắn chết anh mà thôi.

Tại sao lại có kiểu rác rưởi này vậy chứ, không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Phải mất nửa tiếng để rửa xong hết bát đĩa, Ôn Nhã trộm một miếng thịt bò để ăn trước khi Lâm Tuyết Hà bọc thịt bò hầm khoai sọ còn thừa lại bằng màng bọc thực phẩm, sau đó rón rén đi ra cửa.

Khoai sọ và thịt bò đều cay, ăn ngon quá.

Kể từ khi Lâm Tuyết Hà bị tịch thu bằng lái xe, đều là Ôn Nhã đưa Lâm Tuyết Hà đi, sau khi trở thành mối quan hệ “lầu trên lầu dưới”, lại trở thành Lâm Tuyết Hà tiễn Ôn Nhã.

Vốn dĩ quãng đường vài bước ấy cũng chẳng phải vấn đề to tát gì, chỉ là vì hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt, đều muốn ở cạnh nhau nhiều hơn một chút, dù chỉ có hai phút thôi thì cũng muốn dính sát bên nhau.

“Sáng ngày mai lên sớm mười phút để ăn sáng.”

Ôn Nhã làm động tác chữ V: “Được thôi.”

Lâm Tuyết Hà xoa xoa đầu cô, xoay người rời đi.

Sau khi thu lại nụ cười, Ôn Nhã sờ sờ khuôn mặt mình, cảm thấy gần đây mình càng ngày càng trẻ con, đôi khi giọng điệu còn lắp bắp giống như một người thiểu năng nữa chứ. Như thế không được, cô phải khống chế, khống chế một chút.

Ôn Nhã mở cửa đi vào, không khí trong phòng khách lại có chút nặng nề, đâu đó còn có mùi vị “thuốc súng” nữa.

Mai Mộng Mộng trầm mặt đứng cạnh bàn ăn, mà bạn trai cô ấy đang ngồi khoanh chân ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt chán nản.

Người đàn ông thấy cô đi vào, anh ta giơ tay lên chào cô một tiếng như thường lệ, vẻ mặt Mai Mộng Mộng lại trở nên xấu hổ hơn, đang cãi nhau mà bỗng nhiên bị bạn cùng nhà nhìn thấy, điều này khiến cô ấy thấy rất ngại ngùng.

Cô ấy cũng chào hỏi Ôn Nhã một tiếng, sau đó nói với người đàn ông: “Anh cút đi cho tôi, anh cút ra ngoài cho tôi!”

Người đàn ông cà lơ phất phơ, Ôn Nhã liếc nhìn anh ta một cái, cảm thấy giây tiếp theo anh ta sẽ bỏ cuộc, nhưng chỉ nghe thấy tiếng anh ta cợt nhả: “Giống thứ bảy tuần trước bảo anh cút à? Sau đó anh lại ấn em lên ván cửa làm một nháy nhé?”

Má… Ôn Nhã nhanh chóng nhớ tới hình ảnh tứ chi đan nhau cùng với sống lưng trần trụi của người đàn ông, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ như mình không nghe, không thấy gì, bước nhanh chân đi vào phòng, khóa trái cửa lại.

Rất rõ ràng, bạn cùng nhà của cô đã gặp phải một gã trai tồi rồi, tuy chưa biết ai đúng ai sai, nhưng chỉ với hành vi tên này dám lớn tiếng nói ra những lời như vậy trước mặt người ngoài, thì cũng đã đủ để được “sóng vai” cùng với chữ “tồi” này rồi.

“Con mẹ nó, anh mau cút đi cho tôi…”

Tiếng thét chói tai xuyên qua ván cửa, Ôn Nhã thở dài.

Tuy rằng cô rất muốn đứng ra chống lại bọn trai tồi, nhưng đây là chuyện tình cảm của người ta mà, tóm lại là không tiện nhúng tay vào.

Cô mở tài liệu tiếng Anh đặt ở góc bàn, lật giở ra rồi xem sơ qua những phần hôm qua đã đọc một lần, cầm bút lên tiếp tục học tiếp. Học lại tiếng Anh là một ý tưởng phát sinh gần đây, Ôn Nhã miễn cưỡng vượt qua được kỳ thi tiếng Anh cấp sáu khi học đại học, và trình độ đó đã được trả lại hết cho giáo viên sau khi cô đi làm, cho nên bây giờ cô lại bắt đầu từ nghe – nói – đọc – viết lại một lần nữa.

Ban đầu, bộ tài liệu này có kèm theo âm thanh, nhưng Ôn Nhã lo Mai Mộng Mộng sẽ xảy ra chuyện nên không đeo tai nghe, vừa đọc sách vừa chú ý động tĩnh bên ngoài.

Hai người cãi nhau kịch liệt, từ ngữ trong miệng người đàn ông càng lúc càng dơ bẩn, càng lúc càng khó nghe.

Ôn Nhã cũng bị phân tâm theo, nghĩ về việc, liệu sau này cô có cãi nhau với Lâm Tuyết Hà không, liệu có cãi đến mức long trời lở đất, không nể nang ai hay không. Nhân cách trong tâm trí cô tự động phân ra thành hai vai, đứng ở hai chiến tuyến.

Chính bản thân cô: Anh lạnh lùng, anh vô tình, anh vô cớ gây sự, tôi chịu đựng anh đủ lắm rồi!

Chính bản thân cô: Anh đi mau đi, biến cho khuất mắt tôi đi, chúng ta đường ai nấy đi!

Chính bản thân cô: Anh không nghe thấy tôi nói gì à, tại sao anh không lên tiếng vậy hả!

Lâm Tuyết Hà: Anh cho em thời gian

Chính bản thân cô: Làm gì?!

Lâm Tuyết Hà: Để em có đủ thời gian tỉnh táo lại và thu hồi lại những gì em vừa nói

Ôn Nhã che mặt, trời ơi, kích thích thật sự.

Đột nhiên, ván cửa phòng cô bỗng rung rung lên, Ôn Nhã hoàn hồn lại, chợt quay đầu lại nhìn.

“Ưm ~ a đừng…”

“Đừng ở chỗ này… a… Ôn, chị Ôn Nhã còn ở bên trong ~”

“Không như vậy thì có thể thỏa mãn được em à, đồ dâm đãng!”

“Đừng… đừng như vậy… ư…”

Ôn Nhã: “…” Cô còn lo cho cô bé bạn cùng nhà sẽ bị đánh, không ngờ là bọn họ tốt đẹp tới mức đã bắt đầu xâm phạm ván cửa của cô.

Trong chốc lát, cô bình tĩnh hơn nhiều so với những gì cô dự đoán, hít sâu một hơi, lấy hết sức lực, nín thở, xoay người, bước về phía trước, nhấc chân, đá ra.

Uỳnh…

Thật là ghê tởm quá đi, con mẹ nó, mở cửa thôi cũng thấy ghê tởm, ghê đến nỗi về đến nhà cũng khiến cô muốn chết quách đi!!!

Cho nên mới nói, thật ra hiện thực còn kích thích hơn so với tưởng tượng.

Tội nghiệp cho Ôn Nhã gặp ác mộng cả đêm, mơ thấy yêu quái cầm “cái ấy” đánh nhau, cô bị nữ vương ra lệnh phải tiến lên khuyên lơi, kết quả là bị thứ mềm mềm đầy ghê tởm của con quái vật quất vào người.

Suýt thì cô đã nôn mửa trong cơn mơ.

Khi Ôn Nhã ra ngoài vào buổi sáng thì trong phòng khách vẫn còn là một mớ hỗn độn, Mai Mộng Mộng và bạn trai của cô ấy ôm nhau ngủ trên tấm thảm trước ghế sô pha, trông y như là đang phê thuốc vậy.

Khi ra ngoài, cô nhón chân lên để giảm thiểu diện tích tiếp xúc với mặt đất nhiều nhất có thể.

Cảm giác buồn nôn ảnh hưởng trực tiếp đến khẩu vị của cô, Ôn Nhã – người có thể ăn mười sáu cái bánh bao nhỏ cùng với một ly sữa đậu nành hoặc một bát cháo nhỏ, nhưng hôm nay cô chỉ ăn một nửa thì không muốn ăn nữa.

Lâm Tuyết Hà nhìn quầng thâm mắt đen thui dưới mắt cô: “Tối qua em ngủ không ngon à?”

“Em chưa bao giờ gặp một người mặt dày vô liêm sỉ như thế.” Ôn Nhã uể oải, cô ỉu xìu chọc chọc vào cái bánh bao tinh xảo đáng yêu, đẩy chúng nó sang cho Lâm Tuyết Hà: “Anh Lâm ăn không? Anh không ăn thì để đến tối cho em hâm nóng lại rồi ăn.”

Lâm Tuyết Hà nhận bánh bao, cúi đầu ăn luôn.

“Mặt dày vô liêm sỉ?”

“Ừm.” Ôn Nhã gật đầu: “Bạn cùng phòng của em với bạn trai ở trong phòng khách…”

Không phải là cô không biết xấu hổ khi kể ra cặn kẽ, thế là cô đành đỏ mặt, uyển chuyển khoanh tay trước ngực: “Thế mà em còn phải ở trong phòng, cách âm lại không quá tốt nữa chứ.”

Lâm Tuyết Hà nhăn mày: “Đừng ở đó nữa, về nhà đi.”

“Nhưng tiền thuê nhà còn chưa đến hạn.” Ôn Nhã xót tiền: “Mới ký được ba tháng.”

“Em vẫn muốn giãy giụa trong hoàn cảnh đó nữa à?”

Ôn Nhã nhìn trời: “Đi làm còn có ngày chủ nhật, không chừng bọn họ cũng có ngày nghỉ thì sao.”

Lâm Tuyết Hà cười lạnh: “Ý chí này khiến người ta khâm phục thật đấy.”

“Ha ha ha ha quá khen, quá khen.” Ôn Nhã làm bộ như cô nghe không hiểu lời châm chọc của anh, bảo cô thẳng thừng dọn đi là điều không thể xảy ra. Dù gì thì cô cũng đã trả tiền rồi, cô không thể vì hành vi cá nhân của bạn cùng phòng mà từ bỏ quyền lợi của mình được.

Chỉ là, làm thế nào để giải quyết chuyện này thì đúng là vấn đề.

Một ngày buồn rầu của Ôn Nhã trôi qua, màn đêm lại buông xuống.

Ôn Nhã đứng ở cửa, đầu tiên là quan sát màu sắc và hình dạng của miếng kim loại, sau đó là độ cong của tay nắm cửa, sau đó là khe hở giữa các khe cửa, cuối cùng, cô nặng nề giậm giậm giày cao gót.

“Không thì em ghé vào cửa nghe một chút xem sao?”

Ôn Nhã quay đầu lại, lúng túng nhìn Lâm Tuyết Hà đang chế giễu mình: “Trừ khi bọn họ củi khô lửa bốc ở huyền quan, nếu không thì không thể nghe được gì thông qua lớp cửa dày này đâu. Được rồi, được rồi, em mở cửa vào đây.”

Chìa khóa chuyển động, lạch cạch lạch cạch vài tiếng, là tiếng khóa cửa.

Ôn Nhã đẩy cửa ra, trong phòng tối om, không có ai cả.

Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay mở đèn ở huyền quan lên: “Xem ra là làm một ngày rồi nghỉ một ngày, may quá…” Dưới ánh mắt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo của Lâm Tuyết Hà, cô chỉ đành sửa lời lại: “Vào đây ngồi một chút không anh?”

Lâm Tuyết Hà cười hỏi: “Đặt chân kiểu gì?”

“…” Ôn Nhã suy nghĩ, nghiêm túc nói với anh: “Nhón chân!”

Lần này thì đã đến lượt Lâm Tuyết Hà nghẹn lời, anh thử tự an ủi mình, ngoài may mắn ra thì loại chuyện vô nghĩa này chính là điểm quyến rũ của Ôn Nhã.

“Đi…” Ngay khi anh vừa thò đầu vào, một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên từ đằng sau.

“Này, sao không vào đi?”

Mai Mộng Mộng đi đằng sau, kéo anh ta một chút: “Anh đừng lắm miệng như thế được không? Chị Ôn Nhã, tối qua ấy,thật ngại quá, đã quấy rầy chị rồi ~”

Mai Mộng Mộng không muốn bị Ôn Nhã thấy cảnh mình cãi nhau với bạn trai, nhưng cô ấy lại không cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy cảnh mình quan hệ, dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên, hơn nữa, là do tình yêu dẫn lối mà, cũng không có gì ghê gớm hết.

Ôn Nhã xanh cả mặt, cô biết, cơ bản là Mai Mộng Mộng sẽ không cảm thấy xấu hổ, thậm chí là cô ấy còn không thèm để trong lòng.

“Ôn Nhã, em thuê phòng cùng cô gái này hay là thuê cùng đôi tình nhân này vậy?” Tầm mắt Lâm Tuyết Hà lướt qua người đối phương, cuối cùng là dừng ở trên người Ôn Nhã.

Ôn Nhã không biết anh muốn làm gì, đang muốn mở miệng trả lời thì bị tên trai tồi kia giành trước.

“À, là hai cô ấy ở, tôi chỉ thỉnh thoảng ghé qua để kết thân mà thôi.”

Gã trai tồi tự cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng Lâm Tuyết Hà lại có thể nhìn thấy rõ ràng sự thù địch của anh ta, một thanh niên mới hai mươi tuổi, còn trẻ con và bốc đồng, nhưng lại muốn học theo phong cách suy đồi trong phim điện ảnh lạc hậu, chẳng ra gì cả, điều này khiến Lâm Tuyết Hà chỉ muốn bật cười.

Vốn dĩ cậu thanh niên đang thấy kiêu ngạo, thậm chí, “ăn trong chén” nên ngẫu nhiên cũng nổi lên thú tính với Ôn Nhã xinh đẹp, bây giờ chính chủ của đối phương lại xuất hiện, dù thế nào thì anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, dáng dấp lại có vẻ cao quý ưu nhã, nhìn cỡ nào cũng thấy anh mạnh hơn mình một chút, sao anh ta có thể bình tĩnh được đây?

“Anh cũng thường lui tới đi, hai đôi chúng ta có thể kết thân.” Ánh mắt thanh niên biến đổi, nở nụ cười đê tiện, vô cùng đáng khinh.

Đối diện với sự khiêu khích đến từ anh ta, Lâm Tuyết Hà còn không thèm nhíu mày một chút nào.

“Tiếc quá, tôi không hào phóng được như vậy.”

Mặt nam sinh nọ bỗng tái đi, lời này của anh mang hàm ý gì, là đang cười nhạo mình không hoàn toàn chiếm được một cô gái ư?

Vẻ mặt Lâm Tuyết Hà vẫn chẳng thay đổi gì: “Đi vào dọn đồ đi.”

Ôn Nhã đang nghe bọn họ nói qua nói lại, cảm thấy kích thích lắm, cô quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Nhưng tiền thuê nhà vừa mới trả…”

“Em có thể cho thuê lại.”

Ôn Nhã sốt ruột: “Nhưng bây giờ không phải nghỉ đông, cũng không phải nghỉ hè, chỉ ba tháng ngắn ngủi thì có ai muốn thuê đâu.”

“Anh.”

“…”

“Anh đừng làm loạn, anh thuê để làm gì?”

“Kết thân với bạn cùng phòng trước của em.”

Mai Mộng Mộng: “…” Cảm thấy bạn trai của chị Ôn Nhã rất ngầu, nhưng mà độc địa quá, không ở chung nổi.

“Đừng ném tiền lung tung, tiền thuê nhà ba tháng gần bằng một tháng lương của em đấy…”

Lâm Tuyết Hà liếc nhìn Ôn Nhã, ánh mắt không dễ chọc giống y như con dao nhỏ: “Không lãng phí tiền của em thì muốn lãng phí tiền anh hả?”

Ôn Nhã: “…” Nếu anh nói như vậy thì vấn đề đã có thể trở nên lớn hơn rồi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK