Hoạt động vui chơi do các câu lạc bộ tổ chức cũng khiến sân trường cực kỳ náo nhiệt, Khám Tụng Ninh từ tòa nhà văn phòng đi thẳng một đường đến quảng trường trung tâm bắt gặp tới bốn người mặc trang phục gấu bông chặn đường phát kẹo.
Người thứ năm anh gặp mặc bộ đồ hóa trang Winnie the Pooh có cái đầu gấu rất cồng kềnh, bước đi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Khám Tụng Ninh nhận kẹo, nói một tiếng cảm ơn rồi lập tức cắm đầu đi tiếp về phía trước. Anh và Bùi Dữ Minh đã hẹn gặp nhau đúng 8 giờ 30 bên dưới cây thông Noel, cho nên phải đẩy nhanh tốc độ hơn để nhóc con không phải chờ mình quá lâu.
Khám Tụng Ninh quấn chặt khăn quàng cổ rảo bước về hướng quảng trường trung tâm, một chuỗi tiếng bước chân cồng kềnh cũng lạch bạch đuổi theo phía sau. Khám Tụng Ninh quay đầu, nhận ra là con Winnie the Pooh vừa rồi phát kẹo cho mình.
Thấy anh dừng lại, Winnie the Pooh cũng dừng bước theo, cái bụng tròn tròn ưỡn ra, hai tay giấu sau lưng, dáng vẻ dường như rất tủi thân.
Khám Tụng Ninh không thể không thừa nhận bộ đồ gấu này thật sự rất đáng yêu, anh dùng ngữ khí trò chuyện với trẻ con theo phản xạ, hỏi thăm người bên trong bộ đồ gấu: "Gấu Pooh, cậu tìm tôi có chuyện gì à?"
Đúng lúc này, quảng trường trung tâm ở cách đó không xa bắt đầu phát vang giai điệu nhẹ nhàng của bài ca Giáng Sinh.
Đúng 8 giờ 30.
Đã đến giờ hẹn với Bùi Dữ Minh, Khám Tụng Ninh trở nên hơi sốt ruột, "Gấu Pooh, hôm nay tôi có hẹn rồi, không chơi tiếp với cậu được đâu."
Giây tiếp theo, Winnie the Pooh bất ngờ lắc lư nhảy theo giai điệu Giáng Sinh trước mặt anh, khi thì quay vòng vòng, lúc lại đá đá rồi khoanh tay giậm giậm chân, cuối cùng còn giơ hai tay lên đỉnh đầu tạo hình trái tim. Vì đang mặc bộ đồ Winnie the Pooh nên động tác nào cũng mang dáng vẻ rất ngây ngô khả ái.
Nhảy múa xong, gấu Pooh lại đứng yên trước người Khám Tụng Ninh.
Khám Tụng Ninh càng nhìn càng thấy không đúng lắm, càng xem càng nhận ra thân hình con gấu này rất quen thuộc.
"Cục cưng? Là em đúng không?" Anh chần chừ vươn tay muốn gỡ cái đầu gấu xuống xem thử.
Gấu Pooh tránh khỏi bàn tay anh lùi từng bước về sau, sau đó khua tay như làm ảo thuật, rút từ trong túi ra một quả táo và một tấm thiệp đưa cho Khám Tụng Ninh.
Quả táo không được gói trong giấy gói quà nhưng vừa lớn vừa đỏ au, nhìn qua là biết đã được tỉ mỉ lựa chọn một phen, giống hệt như con người Bùi Dữ Minh, rất đơn giản, thuần khiết và chân thành. Cậu sẽ không thiết kế ra những kịch bản lãng mạn mùi mẫn, nhưng món đồ cậu tặng nhất định là thứ tốt nhất đẹp nhất.
Trên tấm thiệp viết:
"Bà xã, chúc Giáng Sinh vui vẻ.
Mỗi một ngày lễ ngày hội sau này đều phải trải qua cùng em nhé, em yêu anh.
Bây giờ anh có thể ôm em, muốn ôm bao lâu cũng được."
Khám Tụng Ninh gấp tấm thiệp lại nhìn con Winnie the Pooh ngốc nghếch trước mặt mình, vươn tay hơi nhấc đầu gấu lên, nghẹn ngào hỏi: "Cục cưng, em là bé gấu Giáng Sinh của anh đấy phải không?"
Gấu Pooh gật gật đầu, vì cái đầu quá lớn nên động tác cũng chậm chạp theo.
Khám Tụng Ninh không quan tâm đến gì nữa, vội nhào qua ôm cậu. Xung quanh người đến người đi tấp nập, nhưng vì Bùi Dữ Minh đang mặc trang phục gấu bông nên bọn họ muốn ôm đến khi nào cũng không thành vấn đề.
"Anh có thích quà Giáng Sinh của em không?"
Giọng nói của Bùi Dữ Minh phát ra từ cái đầu gấu, vừa trầm vừa hơi khàn khàn, chân thành đến mức làm người ta muốn khóc.
"Thích..." Khám Tụng Ninh ôm cái đầu lớn của gấu Pooh áp lên trán mình, "Cục cưng, em đã là món quà lớn nhất trong đời anh rồi."
Một người một gấu ôm nhau rất lâu mới chịu rời ra.
Bùi Dữ Minh gỡ đầu gấu xuống lộ ra mái tóc hơi ẩm ướt, hóa trang thành gấu bông hiển nhiên khiến cậu ngượng ngùng. Cậu gãi gãi đầu nở nụ cười tự cho là rất ngầu nhưng luôn thất bại, nói: "Feliz Natal, Giáng Sinh vui vẻ."
•
Đêm Giáng Sinh còn rất dài, chúc các bạn luôn hạnh phúc, giây phút nào cũng cảm nhận được tình yêu thương, ngập trong hạnh phúc mà không cần quá hiểu về hạnh phúc, tìm thấy tự do và lòng dũng cảm trong tình yêu.
Còn nữa, chúc năm mới bình an.