Đầu đinh một phân là kiểu tóc cắt rất nhanh, Khám Tụng Ninh ngồi trên ghế sô pha tiệm cắt tóc chứng kiến bạn trai nhỏ vừa nhặt được từ từ biến thành dáng vẻ mình thích nhất. Anh chạm mắt với Bùi Dữ Minh qua gương, nhóc con hình như hơi thẹn thùng nên cúi đầu mím môi, nhưng vẫn không ngăn được ý cười tràn ra khỏi đáy mắt, gán lên kiểu tóc này quả thực ngầu không chịu được.
Chờ thợ cắt tóc đi khuất, Khám Tụng Ninh mới đứng dậy vòng ra sau lưng Bùi Dữ Minh, ôm cổ cậu cúi đầu hôn lên vành tai, nhỏ giọng: "Cục cưng đẹp trai quá."
"Nếu... nếu em cứ để mãi một kiểu tóc này, anh sẽ luôn thích em đúng không?" Bùi Dữ Minh âm thầm mất tự nhiên một lát, đột nhiên dùng sức bắt lấy tay Khám Tụng Ninh nhìn thẳng vào mắt anh qua gương, "Em đang nói cái loại thích nghiêm túc ý."
Khám Tụng Ninh ngẩn người, giờ phút này mới chậm chạp phát giác nhóc con luôn mang thái độ nghiêm túc thái quá, dường như trước kia đã từng bị một người nào đó làm tổn thương sâu sắc.
Nhưng đứa bé ngoan ngoãn đến thế này sao lại có người nỡ tổn thương, dù cho là kẻ không ra gì như Khám Tụng Ninh, linh hồn bỉ ổi khoác túi da vô hại, chỉ tưởng tượng đến dáng vẻ Bùi Dữ Minh ngoan ngoãn hôn mình trước gương thôi mà trong lòng đã vô thức trở nên mềm mại, thậm chí không biết lấy từ đâu ra một sứ mệnh thôi thúc —— Anh nhất định phải dâng tặng cho nhóc con thứ tình cảm tốt đẹp nhất.
Xưa nay Khám Tụng Ninh luôn cho mình là người không tim không phổi, còn phải trau dồi thêm hiểu biết về phương diện tình cảm, nhưng anh vẫn vô tư đáp ứng hẹn hò. Dù có phải phùng má giả làm người mập đi nữa cũng không sao, anh có thể vừa từ từ học tập vừa yêu đương với cậu.
Nụ hôn dừng trên mái tóc mới cắt, nơi đó có một xoáy tóc rất đáng yêu, Khám Tụng Ninh cảm nhận xúc cảm châm chích trên môi, nói: "Đương nhiên rồi, cục cưng."
Bọn họ vào cửa hàng tiện lợi giải quyết bữa sáng.
Nếu có ai muốn đánh dấu toàn bộ cửa hàng 7-Eleven trong thành phố thì đại khái sẽ là một tấm bản đồ rậm rạp chấm đỏ.
Những cửa hàng 7-Eleven này nhìn bên ngoài không có gì khác nhau, đối với Khám Tụng Ninh mà nói đều là cơm nắm, ngô ngọt, oden vào sáng sớm, thuốc lá, bia, bao cao su buổi đêm và câu nói điện tử "Chào mừng quý khách" mãi mãi không đổi. Nhưng vì một vài tình tiết đặc thù rơi vào chấm nhỏ nào đó mà chúng mới sở hữu những dấu hiệu khác biệt, ví dụ như ở nơi này là gặp mặt, ở chỗ kia là tranh cãi, nơi tiếp theo có lẽ là chia tay.
Thường ngày Khám Tụng Ninh rất thích ngồi nhấp từng ngụm trà sữa nóng vừa quan sát hàng trăm sắc thái khách ra vào cửa hàng tiện lợi, nhưng hôm nay anh hoàn toàn không có tâm tình đâu mà để ý nữa.
—— Bởi vì Bùi Dữ Minh luôn nhìn anh.
Lúc uống AD Canxi nhìn anh, ăn cơm nắm cũng nhìn anh, ăn xong rồi vẫn nhìn mãi không rời mắt.
"Ăn no chưa?" Khám Tụng Ninh chống cằm, buồn cười hỏi.
Bùi Dữ Minh lắc đầu.
Khám Tụng Ninh kéo cậu ra sau lưng quầy đặt đồ ăn vặt, ở bên kia kệ hàng có cậu nhân viên đang kiểm đếm hàng hóa, trước quầy thu ngân còn mấy người khách xếp hàng chờ tính tiền. Khám Tụng Ninh ôm cổ bạn trai nhỏ, thì thầm: "Cục cưng, mau hôn anh đi."
Bùi Dữ Minh hơi sửng sốt, sau đó lập tức cúi đầu chạm vào đôi môi mềm ấm của Khám Tụng Ninh, cảm giác luyến tiếc như bé con ăn kẹo mà không nỡ ăn hết cả cây trong một lần, vì thế cậu chỉ nhẹ nhàng mím môi rồi liếm đầu lưỡi theo nhịp đứt quãng.
Sáng sớm mùa thu một ngày bình thường của năm 2020, bọn họ lén hôn môi sau kệ hàng, mãi đến khi có người đến gần mới buông nhau ra giả vờ nghiêm túc chọn đồ ăn vặt, vành tai cả hai đều ửng hồng, người đi xa rồi lại tiếp tục hôn. Khám Tụng Ninh nhón chân quá lâu đến mức cẳng chân mỏi nhừ, một bên oán giận Bùi Dữ Minh ngốc ơi là ngốc không biết cúi người xuống, một bên vẫn tiếp tục nhón chân mê luyến đuổi theo lưỡi thiếu niên.
Anh nếm được thứ hương vị ly kỳ trên đầu lưỡi bé con ngoan ngoãn, cảm thấy nơi nào trên người cũng tê tê ngứa ngứa như bị một mảnh lông chim phất qua đầu quả tim. Trình tự xuất hiện của sự kiện này, cùng với nụ hôn đầu tiên, lần lên giường đầu tiên hoàn toàn đảo lộn, đây là mối tình đầu tiên muộn màng ập vào cuộc đời anh sau ba mươi mấy năm ròng rã.
Vì thế dấu hiệu của cửa hàng 7-Eleven này chỉ có duy nhất một nụ hôn.
Bùi Dữ Minh cũng như bao cậu trai trẻ mới yêu đương lần đầu, mỗi giây mỗi phút đều muốn dính chặt người yêu không rời, còn chưa nói tạm biệt đã tranh phần hờn tủi trước, ôm rịt lấy Khám Tụng Ninh ở trạm xe bus lắc lư như một đứa ngốc, trề môi hậm hực: "Em không muốn về..."
"Không muốn về?" Khám Tụng Ninh rất ngạc nhiên, xét cho cùng trong mắt anh Bùi Dữ Minh là sinh viên gương mẫu không bao giờ cúp tiết, còn luôn dành thời gian ôn tập sau mỗi giờ học. Anh vỗ vỗ lưng Bùi Dữ Minh, tiếp tục dỗ: "Bé ngoan nhà mình sao thế này, muốn học hư theo anh à? Thế thì anh thành tội đồ mất thôi."
Bùi Dữ Minh cúi đầu như phải suy nghĩ gì ghê gớm lắm, cuối cùng gian nan nhượng bộ, "Thế... buổi trưa và tối phải cùng nhau ăn cơm."
Hai người lên xe bus trở về trường học, mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Khám Tụng Ninh đứng dựa vào vị trí cửa sau hay có thói quen đút một tay vào túi, tay còn lại nắm thanh vịn, đột nhiên bị Bùi Dữ Minh chọc chọc, anh ngẩng đầu lên đã thấy cậu nhóc đang dùng khẩu hình nói: "Nắm tay."
Khám Tụng Ninh chìa tay ra, lập tức được nhóc con thỏa đáng nhét vào túi mình, anh cào nhẹ vào lòng bàn tay đối phương, cúi đầu cười lén, cảm thấy bản thân đã một đống tuổi rồi mà còn yêu đương hẹn hò như học sinh trung học, thậm chí rung động đến mức không thuốc nào cứu được.
Xe bus giờ cao điểm chen chúc đầy người, phần lớn là dân văn phòng tranh thủ thời gian để đúng giờ quẹt thẻ. Không gian trong xe chật hẹp, mọi người đều ngủ gà ngủ gật hoặc cúi đầu xem điện thoại, không một ai chú ý đến hai người đứng trong góc lén lút nắm tay nhau, thời gian lâu dần, lòng bàn tay dán chặt còn ướt át hơn cả những tâm sự khó nói.
Chỉ vượt qua một cột đèn giao thông nữa là về đến trường học, thừa dịp xe phanh gấp, Khám Tụng Ninh thuận thế dựa hẳn vào lòng Bùi Dữ Minh, mặt dán vào ngực cậu hỏi: "Hôm nay cục cưng có tiết không?"
"Có, tiết ba và bốn," Bùi Dữ Minh ôm thắt lưng anh luyến tiếc không muốn buông tay, rầu rĩ nói: "Phải chờ em cùng ăn cơm đấy."
"Anh ở ký túc khu nào? Tan học em chạy qua tìm anh."
"Anh ấy à..." Mỗi lần phải biên soạn lời nói dối, não Khám Tụng Ninh luôn nhảy số rất nhanh: "Anh không ở trong ký túc mà thuê phòng ở một mình, nếu là ngày thường cục cưng cứ đến khu văn phòng khoa tìm anh, lúc nào anh cũng ở đó."
Đến giờ cơm trưa, quả nhiên Khám Tụng Ninh nhận được tin nhắn của bạn trai nhỏ, nói đang đứng chờ trong vườn hoa dưới lầu.
Anh tắt máy tính, tháo kính mắt soi màn hình sửa sang lại tóc, thật ra anh có chút lo lắng ngoại hình bản thân không trẻ trung như mọi người hay khen ngợi. Khám Tụng Ninh đi trên hành lang dài, ngang qua phòng trà nước, phòng họp, văn phòng của Tạ Thời Quân, tạm thời quên đi toàn bộ hiện thực và những ý nghĩ xằng bậy cầu mà không thể, anh bước nhanh xuống lầu, chưa bao giờ cảm thấy mình nhẹ nhõm và tự do đến thế.
Bùi Dữ Minh đứng trong vườn hoa lọt thỏm giữa hai tòa nhà lần trước đi lạc đường, hai tay chắp sau lưng rõ ràng là đang giấu thứ gì đó.
Khám Tụng Ninh cười khúc khích đi qua, "Cục cưng, đang giấu cái gì thế?"
Mặt Bùi Dữ Minh hơi đỏ, rút từ phía sau ra một cành hoa hồng, "Tặng anh."
Khám Tụng Ninh nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu mới phát giác ra, nhóc con đỏ mặt không phải vì xấu hổ mà bởi vì vừa vận động mạnh. Anh nhận hoa hồng, kéo Bùi Dữ Minh ngồi xuống băng ghế dài, hỏi: "Cục cưng, em nói có tiết mà? Đi mua hoa từ lúc nào?"
Mặt Bùi Dữ Minh càng đỏ hơn, lần này là ngượng thật, "Em... lén trốn ra trước mười phút."
Đang giờ cơm trưa nên vườn hoa nhỏ luôn nhộn nhịp người đến người đi đột nhiên trở thành một góc yên tĩnh, Khám Tụng Ninh cắm cuống hoa vào túi ngực áo khoác denim của Bùi Dữ Minh, "Cục cưng à, nếu em cứ tiếp tục đáng yêu như vậy mãi..." Vừa nói anh vừa hôn lên cằm cậu, "Anh sẽ muốn hôn em cả ngày mất."
Giây tiếp theo cổ tay đã bị nắm chặt, Bùi Dữ Minh kéo anh trốn ra sau một gốc cây lớn, lưng Khám Tụng Ninh đập vào thân cây hơi đau, nhưng vẫn gấp gáp ngửa mặt nhận lấy nụ hôn nóng nảy của bé con.
Hoa hồng tuột khỏi túi áo rơi xuống mặt cỏ đầy lá khô, nhưng không có ai phát hiện.
Khám Tụng Ninh suy nghĩ đứt quãng giữa những nụ hôn rằng, đúng là nên cảm ơn cậu sinh viên ưu tú nào đã thiết kế ra cái vườn hoa này, vừa vòng vèo vừa nhiều góc khuất, chỉ cần tùy ý trốn sau một gốc cây hoặc một bức tượng nào đó là có thể quang minh chính đại nắm tay, rất hợp để lén lút hôn môi, rất hợp để hẹn hò lúc thu về.
Anh nghĩ, anh sẽ cho phép bản thân hưởng thụ sai số mười mấy năm bằng một lời nói dối, hưởng thụ mối tình vô định này trong một đoạn thời gian chắc chắn có hồi kết.
•
Mùa đông ở thành phố S không hề dễ chịu, thời tiết âm u lạnh lẽo, sáng sớm sương mù rất dày tựa như một tấm lưới khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời thành phố.
Thước đo trực quan nhất trong mùa đông chính là sự thay đổi nhiệt độ, Khám Tụng Ninh lên sân thượng tòa nhà hút thuốc chỉ mặc một chiếc áo khoác len mỏng, chưa kịp bật lửa đã đánh một cái hắt xì.
Hôm nay là thứ bảy, Khám Tụng Ninh lên văn phòng tăng ca, sáng sớm Bùi Dữ Minh đã ngồi xe bus về nhà. Khám Tụng Ninh không có trải nghiệm tốt đẹp gì với quan hệ gia đình nên cảm thấy nhóc con đúng là một đứa bé rất ngoan, rất hiếu thảo, tuần nào cũng phải về nhà chơi với ông bà ngoại, đôi khi còn ngồi xe khách hết sáu tiếng đồng hồ về quê thăm bà nội.
Nhưng lần này bé ngoan kia ỉ ôi làm nũng nói ban ngày về chơi với bà, đến tối muốn sang nhà anh.
Hai người hẹn hò hơn một tháng, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt chưa trôi qua, Khám Tụng Ninh đã dần dần nhận ra muốn duy trì lời nói dối là một chuyện không dễ dàng.
Cách ăn mặc thì không có vấn đề, thường ngày anh vẫn quen ăn mặc theo lối thoải mái mang hơi hướng sinh viên, chỉ là mỗi lần dạy xong tiết ra khỏi khu giảng đường đều phải giả vờ như mình là sinh viên vừa tan học chứ không phải là giáo sư đứng trên bục giảng. Chuyện này tương đối khó làm, bởi vì sẽ luôn có sinh viên nhiệt tình đuổi theo anh gọi "thầy Khám", giảng đường quanh đi quẩn lại chỉ có mấy dãy nhà, có hôm suýt nữa thì đụng mặt Bùi Dữ Minh trượt ván vào học tiết chuyên ngành, may mà anh mau lẹ trốn kịp.
Trừ chuyện đó ra, Bùi Dữ Minh còn rất hứng thú với chuyện anh thuê phòng trọ ở ngoài, hôm nay thật sự là không trốn tránh được nữa, anh phải dẫn Bùi Dữ Minh về nhà, bởi vì cậu nói muốn ăn cơm anh nấu.
Nhà của Khám Tụng Ninh còn mới tinh, sau khi trả tiền cọc anh vẫn để nguyên đấy, năm ngoái trả góp xong khoản vay mua nhà mới chính thức dọn vào ở, nếu không làm theo đúng quy trình như vậy anh sẽ không có cảm giác an toàn.
Theo lý thuyết, dọn qua nhà mới nhất định phải mời bạn bè về nhà tổ chức tiệc tân gia, lúc ấy Khám Tụng Ninh còn rất nghiêm túc lên kế hoạch mời Tạ Thời Quân đến ăn cơm, thậm chí thực đơn cũng liệt kê xong rồi. Nhưng mà anh suy xét rất lâu, nghĩ đến chuyện Tạ Thời Quân bận rộn làm dự án bên Viện 36, nghĩ đến bàn làm việc anh ta có thêm một con cá nhà táng, nghĩ đến chuyện nhà anh có khi không thể tính là nhà mới, cuối cùng không mở miệng được nữa.
Kỹ năng sinh tồn của Khám Tụng Ninh đạt max level từ lâu, ngày thường không hay nấu cơm nhưng tay nghề thật ra không tệ lắm, anh luôn mơ ước được nấu ăn cho người mình thích nhưng chờ mãi không có cơ hội.
Bây giờ đã có rồi.
Nếu anh đã quyết định nghiêm túc với Bùi Dữ Minh, thế thì những kế hoạch trước nay chưa thể hoàn thành sẽ hào phóng mang tặng hết cho nhóc con.
Hám Tụng Ninh làm vài món tủ dựa theo thực đơn đã liệt kê từ trước, vốn không cần quá lo lắng hương vị món ăn vì dù sao nhóc con nhà anh luôn là đứa nhỏ dễ nuôi, trước nay chưa bao giờ kén chọn. Nhưng đến thời điểm bắt tay vào làm thật, Khám Tụng Ninh vẫn để tâm chú ý hơn thường ngày rất nhiều, anh xách túi lớn túi nhỏ từ siêu thị về nhà rồi chui vào bếp bận rộn cả buổi, thậm chí điện thoại reo cũng không buồn bắt máy.
Vừa đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, chuông cửa cũng vừa vặn vang lên.
Áo khoác trên người Bùi Dữ Minh mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, thân hình cao lớn như thế mà vẫn ấm ức ôm vai Khám Tụng Ninh, dụi dụi ngực anh không khác gì cún bự, "Anh không trả lời tin nhắn của em, điện thoại cũng không thèm nghe..."
"Xin lỗi cục cưng, anh mải nấu cơm quên không nhìn điện thoại," Khám Tụng Ninh để cậu ôm thỏa thích, mỉm cười xoa vành tai lạnh lẽo, "Sao lại tủi thân nữa rồi? Em lạc đường à?"
"..." Bùi Dữ Minh bị vạch trần, rầu rĩ không vui chuyển đề tài, "Em đói bụng."
Cơm nước xong, Bùi Dữ Minh xung phong rửa bát, Khám Tụng Ninh đứng bên cạnh dọn dẹp tủ lạnh, thuận miệng hỏi: "Hôm nay cục cưng làm những chuyện gì?"
"Buổi sáng đi tản bộ với mẹ và bà ngoại, đến trưa ăn sủi cảo bà ngoại làm, ngon lắm, buổi chiều..." Bùi Dữ Minh tắt vòi nước, lẳng lặng dựa vào Khám Tụng Ninh, "Buổi chiều đi chơi bóng."
Cậu cảm thấy mình đúng là không có tiền đồ, sáng mở mắt ra đã không tự chủ được mong chờ trời mau tối, suy nghĩ tối nay phải mặc đồ gì sang nhà Khám Tụng Ninh, suy nghĩ đêm nay bọn họ hẳn sẽ làm tình, sẽ làm tình trên chiếc giường của Khám Tụng Ninh, liếm núm vú mẫn cảm nhất của anh, mỗi lần liếm vào, cánh mông mềm mại sẽ kẹp chặt mình sướng điên... Nghĩ đến đây thôi đã cứng, làm cách nào cũng không áp xuống nổi, cuối cùng cậu đành đỏ mặt chui vào chăn tự sướng, tuốt xong rồi vẫn cảm thấy nôn nóng không yên, thế là dứt khoát chạy ra sân bóng đổ mồ hôi để tiêu hao năng lượng.
Khám Tụng Ninh bật cười một tiếng, "Làm sao bây giờ, cục cưng nhà anh vừa ăn sủi cảo bà ngoại làm, thế thì tay nghề của anh còn lâu mới so nổi."
Bùi Dữ Minh ôm anh cọ cọ lên cổ, lắc đầu, "Cơm anh nấu cũng ngon mà, em thích."
Vừa rồi trong lúc ăn cơm, cậu nhìn cách Khám Tụng Ninh chăm chú bóc tôm, nhặt xương cá cho mình, cảm thấy nét mặt người này hình như chưa bao giờ nghiêm túc đến như vậy.
Khám Tụng Ninh vẫn luôn mang điệu bộ ngả ngớn không đàng hoàng, dù là lúc nói lời âu yếm tán tỉnh, hôn môi hoặc làm tình, trước khi bên nhau đã như thế, sau này hẹn hò rồi cũng không khác bao nhiêu.
Mà Bùi Dữ Minh chỉ là một nhóc con ngốc nghếch không hơn không kém, nếu đã thích ai sẽ lập tức biến thành hiệp sĩ nhỏ nhiệt tình dâng tặng cả kẹo ngọt lẫn bả vai của mình cho đối phương. Bùi Dữ Minh rất thích cảm giác được người ta nghiêm túc yêu thích, đồng thời yêu thích trong lòng cũng sẽ nhanh chóng trào dâng.
Suýt nữa cậu đã buột miệng nói ra suy nghĩ thật: Em muốn đưa anh đi gặp bà ngoại, nói cho bà em thích anh đến chừng nào, thích đến mức muốn kết hôn cùng với anh.
Nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói, nếu nói ra sẽ có vẻ như bản thân quá ấu trĩ, bị tình yêu làm mù quáng đến mức lời hứa hẹn không đáng tin kiểu gì cũng có thể tùy tiện nói ra.
Cậu không muốn biến thành đồ ngốc lần thứ hai, vì thế lựa chọn dùng nụ hôn lấp đầy phần yêu thích này.
Cậu ấn Khám Tụng Ninh lên cửa tủ lạnh, không kịp nói gì đã hôn lên, liếm hôn hàm trên nhạy cảm của anh, tay mò vào vạt áo, hổ khẩu vuốt ve bên sườn. Khám Tụng Ninh bị hôn đến động tình thở gấp, bàn tay thò vào trong quần Bùi Dữ Minh nắm cây gậy th*t đã cương cứng tuốt lên tuốt xuống.
Nhóc con ngoan ngoãn bị người ta dạy hư, ngày thường ở cùng Khám Tụng Ninh hễ chung đụng một chút là lập tức cương cứng, ngồi trong phòng tự học đã biết tự giác kéo tay Khám Tụng Ninh sờ lên hạ bộ mình xoa nắn, không nhịn được nữa thì trốn vào phòng vệ sinh xóc lọ an ủi. Khám Tụng Ninh thích dùng miệng giúp cậu, dương v*t nhóc con vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ, mỗi khi quy đầu đè chặt vào cuống họng sẽ có một loại khoái cảm vì hít thở không thông, có hôm còn bị bắn cả lên mặt, tuy sau đó nhóc con luôn miệng xin lỗi anh bằng vẻ mặt đáng thương vô tội, nhưng Khám Tụng Ninh rất hoài nghi cậu cố ý.
Quả thật đôi khi cậu cũng là đứa trẻ không ngoan.
Hơi thở Bùi Dữ Minh rối loạn dán vào vành tai Khám Tụng Ninh: "Em bảo với mẹ tối nay không về nhà rồi."
Cậu vội vàng nâng mông Khám Tụng Ninh ôm người đặt lên bệ bếp, chui đầu vào trong chiếc áo mặc nhà rộng thùng thình hết liếm lại mút núm vú anh, bàn tay to rộng nhào nặn hai cánh mông cực kỳ tình sắc.
Ý thức hoàn toàn bị đầu lưỡi liếm láp kia đảo loạn, giây phút cảm giác được ngón trỏ của Bùi Dữ Minh chạm vào kẽ mông mình, tiếp theo chắc chắn sẽ ấn thẳng xuống lối vào, Khám Tụng Ninh mới bừng tỉnh khỏi mộng đẩy tay cậu ra, bất an vặn vẹo trên bệ bếp, "Ưm, hưm... Cục cưng chờ chút, anh còn chưa chuẩn bị."
Xưa nay Khám Tụng Ninh luôn tự mình chuẩn bị mọi thao tác trước khi lên giường nên rất khó chấp nhận cảm giác hoàn toàn bị đối phương khống chế, anh có khuynh hướng muốn bản thân chủ động thả lỏng mở rộng từ đầu hơn.
Anh trốn vào phòng tắm mở vòi sen, tranh thủ thời gian tốc chiến tốc thắng khuếch trương lối vào.
Bùi Dữ Minh đứng ngoài cửa thò đầu vào trong, hình như rất tủi thân, "Vì sao anh không cho em giúp?"
"Cục cưng à, anh..."
"Em muốn giúp anh," Bùi Dữ Minh nhận ra sự do dự của anh liền trực tiếp xông vào nhà tắm, ôm lấy thân thể ướt sũng, vụng về tự tranh thủ cho mình: "Để em giúp anh có gì mà không được? Em... em có thể làm tốt mà, làm bên trong anh sướng thật là sướng..."
Cuối cùng Khám Tụng Ninh đầu hàng, "Ừ, nhưng em phải làm nhẹ thôi."
Hơi nước trong phòng tắm bao phủ lên người bọn họ, Khám Tụng Ninh gác đầu lên vai Bùi Dữ Minh nhẹ nhàng thở gấp, cảm thụ bàn tay kia đang chậm rãi tách mở thân thể mình ra, gel bôi trơn quá nhiều chảy xuống cả bắp đùi, miệng huyệt nho nhỏ tham lam khép mở.
"Sướng quá, cục cưng sắp đâm anh bắn mất thôi... Ưm..." Khám Tụng Ninh run rẩy bật ra lời dụ dỗ trắng trợn trong vô thức, "Lên giường được chưa, anh muốn cho cục cưng cắm vào..."
"Trước kia anh từng làm với nhiều người rồi đúng không..."
"Không phải, không phải em để ý chuyện này," Đầu óc Bùi Dữ Minh hỗn loạn, không biết mình đang muốn biểu đạt điều gì, "Nhưng sau này anh có thể..."
Cậu thường xuyên ghen tuông trên giường, giận Khám Tụng Ninh thành thạo như thế hiển nhiên là vì kinh nghiệm phong phú, giận anh nói lời tán tỉnh thô tục không bao giờ biết đỏ mặt, còn giận chính bản thân ban đầu bị anh xem như đối tượng tình một đêm, về sau mới nghiêm túc theo đuổi.
Từ ngày chưa xác nhận quan hệ đến giờ bọn họ đã ngủ với nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên Bùi Dữ Minh đề cập đến chuyện này.
Bỗng dưng Khám Tụng Ninh nảy sinh một cảm giác tội lỗi.
"Cục cưng ơi, những chuyện trước kia không tính nữa, sau này anh chỉ làm với em, chỉ tốt với mình em, được không?" Anh ngồi xổm xuống cởi quần Bùi Dữ Minh, ngậm lấy dương v*t sung sức sắp thoát cương, đầu lưỡi liếm một vòng lên mã mắt mẫn cảm, "Chỉ cho một mình nó ** anh thôi."