Dư Chấn Vũ vội vàng chạy tới kéo tay nàng lại, gấp gáp mà xuống nước nhận lỗi:
"Vĩnh Nhi... Ta xin lỗi, nàng đừng giận... không gọi thì thôi... Ta vẫn sẽ mua cho nàng mà."
Vĩnh Hạ lạnh lùng hất tay hắn ra, không nhìn hắn mà trầm giọng nói:
"Ta không cần nữa..."
"Đừng... Đừng mà... Ta cũng sẽ mặc cùng với nàng, có được không?" Dư Chấn Vũ biết nếu đêm nay hắn không làm được việc gì khiến nàng vừa mắt thì ngày mai đến cơ hội ngắm nàng hắn cũng chẳng có nên chỉ đành nghĩ ra hạ sách này.
Vĩnh Hạ khựng người liếc nhìn Dư Chấn Vũ, một người như hắn ngoài y phục màu xanh đen và đen tuyền ra Vĩnh Hạ chưa bao giờ thấy hắn mặc màu nào khác, hôm nay vì lấy lòng nàng mà lại chấp nhận mặc bộ y phục đầy màu sắc của người Thổ Phiên sao?
Nghĩ đến đây thôi Vĩnh Hạ đã cảm thấy có chút thú vị, nàng cố gắng nhịn cười mà nhàn nhạt gật đầu làm Dư Chấn Vũ vui mừng muốn nhảy cẩng lên.
Hắn kéo nàng đến trước gian hàng mua cho nàng bộ y phục đẹp nhất, còn mình cũng tùy tiện lấy một bộ. Mượn gian trong của hàng y phục, Vĩnh Hạ sau khi thay xong đã tự mình xoay mấy vòng mà ngắm nghía bản thân, chiếc váy có hình nón cụt, phần eo hông bó sát, phần thân váy xòe rộng do kỹ thuật xếp nếp sóng váy độc đáo, thân váy được trang trí bằng hoa văn vẽ từ sáp ong, ghép vải màu với những hoạ tiết bậc thang, đan chéo... Vĩnh Hạ cảm thấy mình như một con bươm bướm vừa được thoát kén rực rỡ vô cùng.
Đang mãi mê ngắm nghía bản thân mình, nàng bỗng thấy Dư Chấn Vũ đứng lấp ló sau tấm màn che, hình như hắn ngại không dám bước ra ngoài, khiến Vĩnh Hạ phải tự tay động thủ mà nhào tới kéo hắn ra ngoài...
"Chàng ra đây... Trốn cái gì..."
"Từ từ... Ta ra ngay mà..." Dư Chấn Vũ nắm chặt lấy gấu áo của hắn, cúi gằm mặt mà đi theo nàng ra ngoài... Hắn đã ngắm nhìn bộ trang phục này rất lâu rồi... Cũng quá là nữ tính đi, màu sắc thì sặc sỡ, kiểu dáng thì mềm mại, nếu để cho binh sĩ của hắn nhìn thấy bộ dạng này hắn biết giấu cái mặt mình đi đâu chứ.
Vĩnh Hạ quét mắt nhìn toàn thân Dư Chấn Vũ, y phục của người nam nhân thổ phiên phần áo được may theo kiểu xẻ ngực, cổ tròn đứng; áo không có cầu vai, được xẻ tà hai bên hông, có túi ở hai bên tà áo; áo có hàng cúc vải ở phía trước. Màu sắc thì sặc sỡ không khác gì y phục của nữ nhân... Nhưng Vĩnh Hạ cảm thấy Dư Chấn Vũ mặc lên, hoàn toàn không thể che đi dáng vẻ y phong lẫm liệt của hắn, ngược lại còn cố ý thu hút bao nhiêu nữ nhân trên phố ngước nhìn hắn không rời mắt.
Vĩnh Hạ khẽ cười khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ, ngại ngùng kia của Dư Chấn Vũ... Không ngờ lúc còn sống nàng cũng có thể nhìn thấy hắn trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế này... Vĩnh Hạ khẽ cười tiến về phía trước mấy bước, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho hắn, nhỏ giọng nói:
"Đi thôi... Bên kia có lễ hội ta muốn đi xem..."
Dư Chấn Vũ còn đang ngượng đến không dám nhìn mặt nàng, nhưng thấy Vĩnh Hạ nhẹ nhàng giúp mình sửa lại cổ áo, còn nói chuyện nhỏ nhẹ với mình như vậy... Ba cái chuyện mặc y phục hơi nữ tính kia hắn đều vứt ra sau đầu mà vui vẻ nắm tay nàng đi về phía nhộn nhịp nhất trong trấn.
Vĩnh Hạ cùng Dư Chấn Vũ chen vào dòng người, mà ngắm nhìn Vu Sư đang chủ trì đại lễ tế thần bên trên đài cao... Nhìn ba tượng thần uy nghiêm, oai vệ lại nhìn sang bài vị được đặt ở trên cao nhất của đài tế, bên trên bài vị đề "Đại Yến Cảnh Minh Hoàng đế Đại Ân Nhân" khiến trong lòng Vĩnh Hạ ngập tràn cảm giác tự hào về tổ phụ của nàng...
Trong lúc người dân hò reo theo điệu tế của Vu Sư thì một quả cầu hoa đã bay đến đáp vào lòng Vĩnh Hạ, một quả cầu khác cũng bay tới vừa vặn đập vào mặt Dư Chấn Vũ...
"..." Cả hai còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì đám đông xung quanh đã nhảy múa, reo hò bao quanh hai người.
Vu Sư trên đài tế cười lớn chỉ về phía Vĩnh Hạ cùng Dư Chấn Vũ mà cao giọng nói:
"Hai người đã được ba vị thần chọn trở thành phu thê của lễ tế năm nay, "Vĩnh Kết Đồng Tâm"... Hãy quỳ xuống cảm tạ ân đức của thần linh rồi nhanh chóng tiến hành nghi lễ thành hôn đi..."
"..." Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái gì mà phu thê được thần linh chọn... Vĩnh Hạ cùng Dư Chấn Vũ đều mông lung mà nắm chặt lấy tay nhau không đáp lại lời của Vu Sư...
"Vu Sư đại nhân... Bọn họ không phải người Thổ Phiên chúng ta..." Lúc này một nam nhân cầm giáo sắt đứng trên đài quan sát nói vọng về hướng Vu Sư... Khiến cả đám người Thổ Phiên đều chết lặng mà nhìn chằm chằm hai người.