“Lúc nãy nàng cùng bệ hạ nói chuyện gì?”
“Chút chuyện trong nhà thôi…” Vĩnh Hạ lờ đi ánh mắt của hắn lạnh nhạt trả lời.
Dư Chấn Vũ lúc này cảm thấy nguy cơ bị bỏ ngập tràn trong đầu hắn, lúc trước hắn có thể tự tin nàng không thể nào bỏ hắn được, nhưng hiện giờ giang sơn thay đổi, nàng có tân đế chống lưng, muốn làm gì mà không được.
Hắn không dám hỏi quá sâu vấn đề này, chỉ biết đi bước nào thì tính bước đó nên giả bộ không biết chuyện gì mà tính chuyện lấy lòng nàng trước đã:
“Uống canh sâm đi… Thời gian này vất vả cho nàng rồi.”
Vĩnh Hạ nhận lấy chén canh sâm mà Dư Chấn Vũ đưa đến nhẹ giọng đáp tạ:
“Đa tạ chàng!”
Dù chỉ là lời nói nhẹ nhàng nhưng khiến cho Dư Chấn Vũ muốn hồn bay phách lạc, hắn không dám tưởng tượng nàng lại cư xử xa cách với hắn như vậy. Chỉ một chén canh mà phu thê với nhau lại phải cảm tạ kính trọng như vậy.
***
Tang lễ được diễn ra trong nhiều ngày cuối cùng cũng kết thúc, Vĩnh Hạ theo Dư Chấn Vũ trở về phủ tướng quân, ngày dài đêm lại không ngủ khiến cơ thể nàng mệt mỏi rã rời, vừa lên xe ngựa đã ngủ li bì cả đoạn đường từ hoàng cung trở về tướng phủ.
Dư Chấn Vũ không cưỡi ngựa mà ngồi cùng xe với nàng, dù trong lòng khá lo lắng nhưng lại rất hưởng thụ cảm giác nàng nằm gọn trong lòng hắn mà say giấc. Hắn nghĩ nếu cứ thế này thì tốt quá, về đến tướng phủ thì thuận tay bế nàng về Giáng Tuyết Hiên rồi cùng nàng ngủ đến tối cũng tốt. Nhưng đời không như là hắn nghĩ… Xe ngựa chỉ còn mấy bước nữa là tới cửa tướng phủ, nhưng một giọng nói tưởng lạ mà quen, tưởng quen mà lạ đã lanh lảnh dội vào thẳng khoang xe ngựa của hắn:
“Biểu ca… Xe ngựa của biểu ca về rồi…”
Tiếng gọi làm người trong lòng hắn cũng giật mình mà dụi mắt tỉnh dậy:
“Đến phủ rồi sao?”
Mặt Dư Chấn Vũ đen kịt ngay lập tức đổi sắc, gật đầu dịu dàng khoác áo choàng cho nàng rồi mới cẩn thận đưa nàng rời khỏi xe ngựa.
Người của cả phủ tướng quân đã đứng sẵn để đón phu thê bọn họ chỉ có một người là không phải, Dư lão phu nhân đỡ lấy tay Vĩnh Hạ ân cần hỏi han:
“Công chúa… Đi đường bình an chứ?”
Vĩnh Hạ khẽ cười nhẹ giọng đáp lời bà:
“Rất tốt… Mẫu thân xem con không phải rất tốt sao?”
Dư lão phu nhân nheo mắt nhìn dáng vẻ tiều tụy của nàng, đau lòng nói:
“Tốt chỗ nào chứ…”
Nhớ tới phụ hoàng nàng bà cũng không biết phải dùng cảm xúc gì để an ủi chỉ có thể thở dài nói một câu có tình, rồi cùng cô trở vào trong phủ:
“Haizzzz… Con đừng quá đau buồn mà hại sức khỏe.”
Dư Chấn Vũ cũng nhanh chóng theo sau lưng mẫu thân cùng thê tử nhưng không biết ở đâu ra một con vẹt cứ nói mãi bên tai hắn:
“Biểu ca… Huynh về rồi… Muội với di mẫu rất lo lắng cho huynh.”
Hắn lờ đi không quan tâm cho lắm, nếu không phải cô ta lắm mồm thì bây giờ hắn đã được ôm thê tử trong lòng rồi.
Du Yên Yên thấy Dư Chấn Vũ không để mắt đến mình thì càng bực dọc, không hiểu được tâm trạng của Dư Chấn Vũ nên càng gọi lớn hơn:
“Biểu ca…”
“Ồn ào.” Dư Chấn Vũ bực mình quát vào mặt cô ta một tiếng thật lớn khiến những ai nghe thấy đều giật cả mình còn Du Yên Yên thì bàng hoàng không biết trời trăng mây gió gì, lúc phát hiện ra mình bị Dư Chấn Vũ lớn tiếng mắng chửi trước mặt bao nhiêu người hầu của tướng phủ mới nhục nhã chạy về phòng khóc một trận lớn.
Sau khi tiễn Dư lão phu nhân về phòng mình, Vĩnh Hạ cũng muốn trở về Giáng Tuyết Hiên ngủ một giấc, nhưng càng đi nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Đến trước cửa Giáng Tuyết Hiên Vĩnh Hạ mới khó chịu quay lại hỏi:
“Chàng đi theo thiếp làm gì?”
Dư Chấn Vũ bày ra vẻ mặt đương nhiên mà trả lời nàng:
“Về phòng…”
“Phòng?”
Hắn muốn ngủ chung với nàng, đương nhiên Vĩnh Hạ sẽ không để chuyện đó xảy ra, nàng lạnh lùng đóng cửa Giáng Tuyết Hiên lại, để mặc Dư Chấn Vũ ngơ ngác nhìn cánh cửa gỗ lạnh lẽo bên ngoài cùng với một lời giải thích gượng ép của nàng:
“Thời kỳ quốc tang không thể chung phòng.”