• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Có một số việc đã xảy ra chính là đã xảy ra, coi như làm lại một lần thì thế nào? Che giấu không được hết thảy phát sinh trong quá khứ."
-------------------------------
Quý Thần Ly thiếu chút nữa bị ngữ khí vô tội của Minh Lãng chọc cười, "Đương nhiên không phải." Nàng nói, "Tôi tự biết thân biết phận.

Ở trong lòng cô, tôi đại khái chỉ là con gián khiến người người chán ghét, đánh không chết đuổi không đi.

Nếu tôi không đi chọc cô, khả năng cô ngay cả tâm tình nhớ tới tôi cũng không có, sao có thể bận tâm suy nghĩ chủ ý đi hại tôi."
Giọng nàng thanh thanh chói tai, Minh Lãng muốn phản bác, nhưng miệng cô hơi há ra, vẫn là nắm chặt tay dừng miệng, nghe Quý Thần Ly tiếp tục nói.

"Minh Lãng, tôi trước kia yêu cô, hận không thể moi tim phổi đưa ra cho cô xem, là chính cô không cần." Quý Thần Ly cho rằng nàng sống hai đời, hẳn là sẽ không so đo, mà khi nàng thật sự trải lòng cùng Minh Lãng, nàng phát hiện mình vẫn so đo.

Sao có thể không so đo đâu, đó là toàn bộ thanh xuân của nàng, nửa đời người của nàng đều vì Minh Lãng mà tồn tại, sao có thể không so đo? Không chỉ có so đo, một phân một li đều nhớ rõ.

Mỗi một cái ánh mắt khinh thường, mỗi một lần tránh né chán ghét, mỗi một câu ác độc chọc thẳng tim của Minh Lãng.

Quý Thần Ly nhắm mắt lại, không cần đi hồi ức đều có thể nhớ ra.

Vừa nhớ lại thật giống như rớt vào hầm băng, lạnh đến run cầm cập.

Liền xem như là Quý Thần Ly sai, những cái đau đớn khắc cốt minh tâm đó cuối cùng cũng là dừng ở trên người nàng, nàng tự nhận đó là nàng nàng gieo gió gặt bão, nàng xứng đáng, cho nên nàng chưa từng nghĩ muốn trả thù ai.


Nhưng chẳng lẽ chỉ vì người ở kiếp trước sai, Quý Thần Ly xứng đáng lại bị Minh Lãng nhục nhã cả đời, ngay cả cái cơ hội ăn năn đều không thể có?
Lại không phải tội phạm giết người.

Quý Thần Ly lạnh gáy, căm giận mà tưởng, phạm nhân giết người bất quá chỉ chết một lần thôi, nàng tốt xấu gì đã cứu một mạng người, làm sao cái tội ác này còn muốn đời đời kiếp kiếp kéo dài mãi?
"Là chính cô không cần." Quý Thần Ly cười khổ, "Minh Lãng, cô đã sớm từ bỏ tôi, cô nói tôi không có thuốc chữa, cô nói tôi tâm địa rắn rết, cô nói tôi tự làm tự chịu, cô đã quên?"
Nói xong, Quý Thần Ly lại cười, "Đúng rồi, cô sao có thể nhớ rõ, cô không phải cô ta."
"Cô không phải Minh Lãng, ít nhất, không phải Minh Lãng tôi nhận thức."
Thậm chí Đào Nguyên cũng không phải Đào Nguyên.

Đào Nguyên đã chết, Quý Thần Ly tận mắt nhìn thấy chị tắt thở, chết không nhắm mắt, hai cái tròng mắt mất đi ánh sáng trừng mắt nhìn Quý Thần Ly, máu chảy đầy một thân Quý Thần Ly, chết vì mất máu, không qua khỏi.

Đào Nguyên hiện tại không thuộc về nàng, thuộc về Quý Thần Ly ở một thế giới khác, chẳng qua nàng mạnh mẽ bá chiếm thân thể của Quý Thần Ly kia, xông vào cuộc sống của Đào Nguyên này mà thôi.

Quý Thần Ly là kẻ xâm lấn ngoại lai, nàng cho rằng bản thân có thể bằng vào một chút ký ức mà gian lận trở thành một chúa cứu thế nho nhỏ, không nghĩ tới vận mệnh là một quỹ đạo đã định, nàng cái gì cũng không thay đổi được.

"Nếu tôi nhớ rõ thì sao?" Minh Lãng bỗng nhiên thốt lên một câu như vậy.

Quý Thần Ly chỉ coi cô đang cố ý đáp lời, không để trong lòng, chỉ là thuận miệng trào phúng giễu cợt: "Vậy cô lại càng không nên lại đến quấy rầy cuộc sống của tôi.

Minh Lãng, một người cao cao tại thượng như cô, hiện giờ cư nhiên quấn lấy một người lúc trước bị cô khinh thường đến hận không thể một chân dẫm chết dưới nền đất, cô không cảm thấy mất mặt sao?"
"Tôi......"
"Minh Lãng, lúc tôi yêu cô như thiêu thân lao đầu vào lửa, giờ đã bị thiêu đến hoàn toàn thay đổi.

Tôi trở nên xấu xí, khắc nghiệt, ngoan độc, tôi thậm chí không dám soi gương, bởi vì người phụ nữ trong gương khiến tôi ghê tởm.

Minh Lãng, tôi đã biến thành một nữ nhân ngay cả bản thân còn cảm thấy chán ghét, tương lai tôi chỉ có thể cùng kẻ mà chính mình chán ghét sống hết đời, dạng này trừng phạt còn chưa đủ sao?"
Minh Lãng muốn nói Quý Thần Ly nghĩ như vậy không đúng, nhưng cô nói không ra lời.

Cô không am hiểu biện luận với người khác ở bên ngoài bàn đàm phán, huống chi người nọ là Quý Thần Ly, là người cô khát vọng chiếm hữu, mà không phải một cái kình địch giả tưởng trên bàn đàm phán.

Quý Thần Ly đã thành thói quen một Minh Lãng trầm mặc như vậy.

Nàng căn bản không trông cậy Minh Lãng nói cái gì, những lời này nàng giấu ở trong lòng quá lâu, đến cả Đào Nguyên cũng không nói cho.

Hiện giờ chỉ là đem Minh Lãng trở thành một cái hốc cây để phát tiết, trút từng thùng uỷ khuất bị đè nén khuynh đảo đổ vào.

Quý Thần Ly nói tiếp: "Cho nên tôi không muốn lại thêm một cái cô nữa, một cái tôi đã đủ khiến tôi buồn nôn cả đời nôn không hết, lại đến một cái cô đó chính là gấp đôi buồn nôn, tôi thật sự sẽ sống không nổi."
Sống không nổi! Minh Lãng sợ nhất Quý Thần Ly nói mấy chữ này, đột nhiên ngước mắt nhìn nàng, trong ánh mắt tất cả đều là hoảng sợ.

Một người lớn như vậy, nhìn qua thế nhưng bất lực đến giống cái hài tử.

Quý Thần Ly cảm thấy mình có hơi khi dễ người.

Nhưng nàng rốt cuộc đem oán khí nghẹn ở trong lòng trút hết ra, có loại nhẹ nhàng dỡ xuống gánh nặng.


Tuy rằng cột sống còn bị thương, nhưng chính là cả người thoải mái, thậm chí suýt chút nữa đã quên mục đích nàng gọi Minh Lãng tới không phải để mắng một tràng, mà là để cầu xin.

Mắng chửi người há miệng, cầu người chạy gãy chân.

Quý Thần Ly ở trong lòng cấp chính mình một loạt chữ chết đi, nối thành một hàng là có thể đưa nàng bay đến thiên đường! Minh Lãng là người có thể tùy tiện phân cao thấp sao? Ngu ngốc!
Quý Thần Ly ở trong đầu còn đang tự mắng mình một trăm lần, chỉ nghe Minh Lãng xuỳ một tiếng, khẽ cười, "Cho nên em muốn ly hôn, là thật sự muốn ly hôn."
Vô nghĩa.

Quý Thần Ly muốn cười.

Có người ly hôn là vì tìm trò vui khôi hài để chơi đùa sao?
"Thần Ly." Minh Lãng đút hai tay trong túi quần, trên lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, ngón tay nắm chặt lại thả ra, thả ra lại nắm chặt, đầu lưỡi chống đỡ hàm trên rối rắm vài phút, mới nuốt ngụm nước miếng, nửa quỳ nửa ngồi xổm xuống mép giường Quý Thần Ly, lôi kéo tay nàng hỏi: "Nếu tôi nói tôi yêu em thì sao?"
Quý Thần Ly chẳng muốn nhìn Minh Lãng, lười biếng đáp: "Vậy hoặc là cô điên rồi, hoặc là tôi điên rồi."
"Coi như tôi điên rồi đi." Minh Lãng rũ đầu tự sa ngã bày tỏ, "Thần Ly, tôi yêu em."
Cô gian nan mở miệng: "Thần Ly, em có thể hay không......!cho tôi một cơ hội chứng minh?"
Quý Thần Ly cảm thấy tay trái ngón áp út của mình bị tròng vào cái gì đó.

Nàng rụt tay tránh thoát khỏi bàn tay của Minh Lãng, nâng lên thì thấy, quả nhiên, ngón áp út bị tròng một cái nhẫn.

Nhẫn này Quý Thần Ly rất quen thuộc, là nhẫn kim cương kết hôn của nàng và Minh Lãng, nàng riêng tìm danh gia người Pháp thiết kế, toàn thế giới chỉ có một đôi.

Hôn lễ năm đó, là nàng đem một chiếc trong đôi nhẫn này đeo lên tay Minh Lãng.

Quý Thần Ly còn nhớ rõ ngày đó trên tay Minh Lãng mang bao tay màu trắng dài quá khuỷu tay, nhẫn đeo lên ngón tay cô, tay cô lại càng thêm thon dài ưu nhã.

Nàng nhìn mà tâm sinh vui mừng, chỉ muốn nắm bàn tay kia hôn hết lần này đến lần khác, nàng nghĩ đến một từ: Cầm tay giai lão, lời thề thật đẹp.

Quý Thần Ly đưa tay nâng lên trước mắt, hướng về phía ánh sáng.

Nàng một bên híp mắt đánh giá cái nhẫn kim cương trên tay, một bên từ trong miệng Minh Lãng nghe đến mấy câu chữ dù thế nào cũng có thể coi như chân tình bộc bạch, trong lòng không chút rung động.

Nàng chỉ là cảm thấy có điểm chua xót, chua xót thay cái người năm đó cầu Minh Lãng một chút bố thí.

Minh Lãng hiện giờ, có khác gì Quý Thần Ly năm đó đâu.

"Minh Lãng, cô cảm thấy nhân sinh có thể làm lại lần nữa sao?" Quý Thần Ly nhìn chằm chằm nhẫn kim cương trên tay, đột nhiên hỏi.

Minh Lãng không chút do dự gật đầu, "Có thể."
"Tôi cảm thấy không thể." Quý Thần Ly tháo nhẫn xuống, thưởng thức trong tay, "Có một số việc đã xảy ra chính là đã xảy ra, coi như làm lại một lần thì thế nào? Che giấu không được hết thảy phát sinh trong quá khứ."
"Không thể che giấu, nhưng có thể đền bù."
"Đền bù?" Quý Thần Ly cười nhạo, "Đền bù như thế nào? Cô có thể đền bù bảy năm của tôi sao? Cô có thể đền bù mạng của tôi sao? Cô có thể giúp tôi lau sạch những cái ký ức đó sao? Minh Lãng, dựa vào cái gì cô một câu đền bù tôi phải cho cô cơ hội? Lúc trước đâu ai tới cho tôi một cơ hội?"
"Cô là yêu tôi hay là không cam lòng? Cái người Quý Thần Ly ban đầu coi cô như Chúa không thấy, Quý Thần Ly hiện tại thật to gan, cư nhiên dám coi rẻ mị lực của cô, quả thực không thể tha thứ, có phải hay không? Minh Lãng, hoá ra cô cũng mê chơi trò chơi tổng tài ấu trĩ như vậy."

"Bảy năm, hai chữ nói ra, không đến một giây đồng hồ, môi đều không cần chạm vào, nhưng tôi là ngày qua ngày chịu đựng! Cô biết bảy năm là bao nhiêu ngày không? Cô biết tôi từng chút một hết hy vọng như thế nào không?"
Quý Thần Ly càng nói càng cảm thấy tuyệt vọng từ trong xương cốt trào ra, quả thực suýt làm nàng hít thở không thông.

Nàng phẫn hận mà trừng mắt Minh Lãng, không chút do dự vứt chiếc nhẫn trên tay xuống trên mặt đất, "Tôi cho cô cơ hội, ai tới cho tôi cơ hội? Cô biết ngày sinh nhật của bản thân người yêu của mình cùng người khác ở bên nhau là cái cảm thụ gì sao? Cô biết một mình ở bệnh viện nhận được giấy chẩn đoán ung thư là cái tư vị gì sao? Cô biết từ tầng hai mươi nhảy xuống có bao nhiêu đau đớn sao? Tôi đến chết cũng cầu không được một cái cơ hội, đến chết cũng không có!"
"Minh Lãng, cô đền bù như thế nào?"
Minh Lãng nhìn Quý Thần Ly ném chiếc nhẫn kia, đây là lần thứ hai nàng ném nó xuống.

Cái nhẫn kia lộc cộc vài cái rồi lăn đến góc tường, kim cương dưới ánh đèn lấp lánh không ngừng.

Minh Lãng vội vàng chạy tới nhặt nhẫn lên, trân trọng mà bỏ vào trong túi bên người.

Quý Thần Ly liên tiếp năm cái cô biết, mỗi một câu hỏi đều làm Minh Lãng á khẩu không trả lời được.

Minh Lãng biết mình đối với Quý Thần Ly rất tệ bạc, không ngờ rằng lại tồi tệ như vậy.

Nghe Quý Thần Ly lên án, quả thực xấu xa đến tận xương tuỷ, ngay cả cô cũng cảm thấy, sao có thể cùng người như vậy ở bên nhau.

Minh Lãng có hơi mê mang, lại càng có rất nhiều vô thố.

Cô đã nghĩ rất tốt, một câu đền bù giống như cái gì cũng có thể giải quyết dễ dàng, chỉ khi thật sự va vào vách tường mới biết được không phải vậy.

Ở phương diện cảm tình từ trước đến nay cô không có biện pháp, đành phải thử thăm dò hỏi Quý Thần Ly: "Thần Ly, phải chăng chỉ khi toàn bộ đau khổ của em tôi nếm hết một lần em mới chịu tin tưởng tôi yêu em?"
"Tôi mặc kệ cô yêu tôi hay không." Quý Thần Ly mỏi mệt, "Tôi chỉ khẩn cầu cô đưa tôi trở về." Quý Thần Ly nghĩ, cho dù số mệnh đã sớm định từ trước, chỉ cần còn chưa xảy ra, nàng sẽ không chấp nhận.

Đào Nguyên một người đang sống êm đẹp, Quý Thần Ly không thể để chị ấy trước mặt mình chết lần thứ hai, dù cho chỉ bị thương cũng không được.

Minh Lãng lúc này cuối cùng nghe hiểu Quý Thần Ly nói, cũng không dám lại cùng nàng khai quật quá khứ chồng chất những vết thương giữa hai người, gật đầu đáp ứng: "Được, tôi đưa em trở về."
Máy bay tư nhân, buổi sáng xuất phát buổi chiều liền đến C thị, phi cơ có y bác sĩ chuyên nghiệp.

Mãi đến khi xuống máy bay, Quý Thần Ly mới nhớ tới hỏi Minh Lãng một vấn đề, "Minh Lãng, cô đối với lời nói của tôi tại sao một chút nghi hoặc cũng không có?"
Khuôn mặt vẫn thường đạm bạc của Minh Lãng hiện lên một chút cười khẽ tự giễu, cô vén tóc ra sau mang tai, trả lời: "Thần Ly, những câu em hỏi tôi, ít nhất có một câu tôi có thể đáp được."
"Từ tầng hai mươi rơi xuống, người sẽ tử vong trong nháy mắt, thậm chí đau đớn đều không cảm thụ đến."
Giờ đã là tháng Hai, thời tiết gần nhất rất đẹp, mấy ngày liên tiếp trời nắng, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng trở lại, gió xuân phả vào người, thổi trên mặt đều là nhẹ nhàng ấm áp.

Nhưng Quý Thần Ly lại cố tình giác ra một tia lạnh lẽo chạm vào da thịt..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK