Thần Thần ngốc của chị, tỷ tỷ đón em về nhà.
—————————
Quý Thần Ly cảm thấy mình đã nằm đây thật lâu, lâu đến nỗi nàng không thể nhớ nổi mình dọn tới tiểu viện này từ khi nào, như thể từ khi bắt đầu có ký ức nàng đã sống tại đây, chỉ có nàng cùng Đào Nguyên, không một ai quấy rầy.
Có lẽ vì nằm quá lâu, có lẽ vì đang đúng thời điểm nắng xuân ấm áp, nàng một chút cũng không muốn tỉnh lại.
Hay đúng hơn là, nàng sợ tỉnh lại.
Dường như chỉ cần nàng đặt chân ra khỏi nơi đây, một thứ khủng khiếp đang chờ đợi nàng.
Một bóng người chợt thoáng qua trong tâm trí Quý Thần Ly, khiến nàng lạnh cả sống lưng.
"Không có việc thì lại nằm, em mà còn không đứng dậy hoạt động, người kiểu gì cũng mọc lông." Đào Nguyên xách theo giỏ tre đi ngang qua, nhẹ nhàng búng trán nàng một cái.
"Mọc thì mọc, dù gì chị không chê em." Quý Thần Ly cười tủm tỉm kéo góc áo Đào Nguyên, ngước nhìn cô.
Ngược sáng, Quý Thần Ly không thấy rõ mặt Đào Nguyên, nàng theo bản năng dùng tay che mắt, "Tỷ, sao em lại không thể nhìn rõ chị?"
Đào Nguyên cười nhạt kéo góc áo về, "Được rồi đừng kéo chị.
Em cho rằng ai cũng lười biếng giống em sao, mau buông tay, để chị đi hái quýt."
Quýt? Mùa xuân có quýt sao?
Khi Quý Thần Ly còn đang kinh ngạc, Đào Nguyên đã đi xa, bước ra khỏi cổng tiểu viện, dần biến mất trong chùm sáng trắng.
Mà nhân tiện, món sườn ram hôm qua tỷ làm hương vị như thế nào nhỉ? Quý Thần Ly chép chép miệng, không ngờ nàng không thể nhớ rõ.
......!
Đào Nguyên sắp phát điên rồi.
Cô gọi điện thoại gửi tin nhắn cho Quý Thần Ly, dùng mọi phương thức liên hệ nàng, đều tốn công vô ích.
Quý Thần Ly rời đi thần thần bí bí, trừ một dãy số điện thoại không để lại manh mối nào khác.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, cô quyết định báo cảnh sát.
Cảnh sát chỉ nói họ nhất định sẽ gắng hết sức để tìm ra manh mối, yêu cầu Đào Nguyên về nhà đợi thông tin.
Cô đợi ba ngày không có kết quả, lại đi đồn công an một lần.
Ai ngờ lần này cảnh sát ấp úng, chỉ nói chứng cứ không đủ, không thể chứng minh một người trưởng thành mất tích, không thể lập hồ sơ.
Đào Nguyên bạo nộ, chuẩn bị động tay động chân trong Cục cảnh sát, may mà Hàn Hân Viễn xuất hiện kịp thời ngăn lại.
Hàn Hân Viễn lôi kéo Đào Nguyên ra khỏi đồn, ép cô lên xe.
Đào Nguyên còn định giãy giụa, nhưng Hàn Hân Viễn tốt xấu cũng là người học võ, đâu dễ dàng thoát ra được, kết quả vẫn là bị nhét vào xe.
"Cô bị điên à!" Đào Nguyên cấp hỏa công tâm, lại đang nổi nóng, trừng mắt mắng: "Tôi tìm Thần Thần cô chen vào làm gì!"
"Tìm ở đó vô ích thôi." Hàn Hân Viễn cầm chắc tay lái, nhìn thẳng phía trước, động cơ ầm ầm gầm rú, cây cối hai bên đường lùi lại nhanh như chớp.
Đào Nguyên lúc này mới chú ý tới Hàn Hân Viễn lái xe nhanh thế nào.
Đào Nguyên xem sắc mặt Hàn Hân Viễn, khóe miệng căng đến mức cực hạn, bặm môi cong xuống dưới, tay cầm vô lăng căng chặt, nổi lên vài đường gân xanh.
Ánh mắt Đào Nguyên lóe lóe, cuối cùng lấy lại lý trí, "Cô......!Cô muốn đưa tôi đi đâu?"
"Không phải chị đang tìm Quý Thần Ly sao?" Hàn Hân Viễn cười lạnh, "Tôi đưa chị đi."
Hai mắt Đào Nguyên lập tức sáng lên, "Thật sao?"
Hàn Hân Viễn tươi cười càng thêm dữ tợn, "Đương nhiên là thật."
......!
Ngày đó Hàn Hân Viễn cùng Minh Diễm thảo luận kế hoạch, nghĩ cách moi tung tích Quý Thần Ly từ miệng Hứa Lộ Dương.
Suy đi tính lại, chỉ còn duy nhất một chiêu là theo dõi.
Vậy nhưng Minh Lãng có vẻ chưa từng nghĩ tới việc che giấu hành tung của Quý Thần Ly.
Họ đi theo Hứa Lộ Dương đến bệnh viện, tới phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng cao nhất.
Ngoài phòng bệnh có vệ sĩ của Minh Lãng canh giữ, thoạt nhìn được bảo vệ rất nghiêm ngặt, ngay cả y bác sĩ trước khi đi vào còn bị khám xét.
Minh Diễm vừa thấy mấy đại hán kia lập tức mặt ủ mày ê, "Giờ thì tốt rồi, chúng ta vào kiểu gì?"
Hàn Hân Viễn nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, như muốn dùng ánh mắt xuyên thủng lớp cửa kia, "Chúng ta quang minh chính đại xông vào."
Minh Diễm kinh hãi, "Em đừng có đùa! Em đã nhìn kỹ mấy tên vệ sĩ kia chưa? Chỉ cái tên thoạt nhìn gầy nhất lùn nhất cũng có thể tay không chặt vỡ năm viên gạch!"
Hàn Hân Viễn dùng hành động thực tế chứng minh cô không phải đang nói đùa.
Cô và Minh Lãng bái chung một sư phụ, dù không dụng công bằng Minh Lãng, nhưng sư môn khắc nghiệt, tuyệt đối sẽ không quá kém.
Minh Diễm trốn trong góc nhìn dàn vệ sĩ đỉnh cấp từng người bị cô hạ đo ván nằm sấp mặt xuống sàn, mặt không hồng khí không suyễn đá văng cửa phòng bệnh, miệng há hốc vừa đủ nhét một quả trứng gà, sau đó bất giác nuốt nuốt nước miếng.
Thôi được, Minh Diễm thừa nhận mình khi còn nhỏ có điểm ham chơi, cộng thêm cha mẹ cưng chiều, không nghiêm túc học võ.
Chính là sao cả Hàn Hân Viễn cũng mạnh như vậy được?
Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến chênh lệch giữa mình và Hàn Hân Viễn, trong lòng Minh Diễm có điểm khó chịu.
Nhưng dù có khó chịu, cứ cái đà này kiểu gì Hân Viễn với Minh Lãng cũng đánh nhau, cô vội vàng từ trong góc tường chạy tới phòng bệnh, chuẩn bị tùy thời khuyên can.
Ngay khoảnh khắc Hàn Hân Viễn đá văng cánh cửa kia, Minh Lãng đang một tay chống ở đầu giường Quý Thần Ly, cúi người xuống và đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Mà Quý Thần Ly, nằm trên giường bệnh, mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt nhắm nghiền, không phản ứng.
Chỉ trong tích tắc, hai mắt Hàn Hân Viễn đỏ hoe, lửa giận hừng hực thiêu đốt khiến đầu óc hỗn loạn, thậm chí không công phu suy xét nơi này là phòng bệnh, mà Quý Thần Ly là bệnh nhân cần được tĩnh dưỡng, chỉ lo xông tới đằng sau Minh Lãng, túm cổ áo kéo cô ta tách khỏi nàng, cho Minh Lãng một đấm.
Chính Hàn Hân Viễn cũng không dám tin cú đấm này thật sự có thể đánh trúng Minh Lãng.
Cô nhìn Minh Lãng liên tục lùi về sau mấy bước, chật vật vịn vào bệ thuốc mới đứng vững, đầu lệch sang một bên, bị mái tóc rối bù che khuất.
Lần cuối cùng Hàn Hân Viễn thấy Minh Lãng, tóc cô mới dài tới cổ, bóng mượt gọn gàng.
Nhưng mà giờ, tóc đã dài đến vai, không được chăm sóc, đuôi tóc rất nhiều sợi bị chẻ ngọn xơ rối.
Người này như thế nào mà biến thành dạng này.
Hàn Hân Viễn nhíu mày, có một nháy mắt do dự.
Nhưng khi cô nhìn đến Quý Thần Ly nằm trên giường bệnh không rõ sống chết, tất cả do dự đều hóa thành phẫn nộ.
Cô sải bước nhanh đến trước mặt Minh Lãng, ghì chặt vai áp cô ta vào tường, đấm mạnh nhiều nhát vào bụng cô ta.
Cho nên khi Minh Diễm vừa vào cửa liền nhìn đến cảnh tượng, người bạn lớn lên cùng cô từ nhỏ đang đè chị gái ruột của cô vào tường, không ngừng tung cước.
Sắc mặt cô lập tức tái mét, hốt hoảng chạy tới ngăn cản Hàn Hân Viễn.
"Hân Viễn em điên rồi!" Minh Diễm ôm chặt cánh tay Hàn Hân Viễn hét lên, "Dừng tay, mau dừng tay lại cho chị!"
Hàn Hân Viễn hoàn toàn mất lý trí, mắt điếc tai ngơ với lời Minh Diễm nói, chỉ muốn xông lên đánh Minh Lãng.
Minh Diễm không ngăn được, thấy cô sắp sửa thoát ra, dùng hết chút sức lực còn lại hô: "Hàn Hân Viễn tỉnh lại đi! Đây chính là Minh Lãng!"
Nắm đấm ngừng ở giữa không trung, dừng cách nửa khuôn mặt đã sưng lên của Minh Lãng hai cm.
Phòng yên tĩnh, trong không khí chỉ còn lại có tiếng thở dốc.
Minh Lãng, Hàn Hân Viễn, Minh Diễm, ba người duy trì tư thế chuẩn bị xúm vào đánh nhau, không hẹn mà cùng tạm dừng động tác, không ai dám nhìn vào mắt ai, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong tiếng thở dốc tất cả là tuyệt vọng.
Cách ba người không xa, trên giường bệnh, Quý Thần Ly an tường ngủ say.
Nàng đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không mảy may quan tâm đến phần còn lại của thế giới.
Minh Diễm cử động đầu tiên.
Cô buông thõng cánh tay đang giữ Hàn Hân Viễn ra, suy sụp dựa vào tường.
Tiếp theo, Hàn Hân Viễn cũng thả lỏng bàn tay đang nắm thành quyền.
Vài móng tay màu hồng tươi được chăm sóc cẩn thận bị gãy, trên đó còn dính mấy vệt máu đỏ, do khi nắm tay lại móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, bàn tay giờ đẫm máu tươi.
Minh Lãng bị Hàn Hân Viễn đánh tới tấp không nương tay, bị thương nặng nhất, ôm bụng dựa tường mới miễn cưỡng đứng thẳng, khụ một tiếng, phát ra một tia động tĩnh, sau đó lại bị nuốt vào trong bụng.
"Sao lại ra nông nỗi này." Minh Diễm ngồi xổm trong góc lẩm bẩm, "Sao lại ra nông nỗi này......"
Ba người, bên nhau từ nhỏ đến lớn, sao lại biến thành như thế này?
Tại sao? Hàn Hân Viễn cũng không biết tại sao.
Có lẽ những vết nứt vẫn luôn ở đó, chỉ là mượn cơ hội phóng đại lên mà thôi.
Hàn Hân Viễn đi đến mép giường Quý Thần Ly, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Cô muốn giơ tay sờ mặt Quý Thần Ly, nhưng trên tay cô là máu, sợ làm bẩn nàng, tay nâng được một nửa, lại thu về.
"Minh Lãng, cô nói tôi không yêu Quý Thần Ly, đúng không?" Hàn Hân Viễn quay đầu về phía Minh Lãng, khinh miệt mà cười nhạo, "Cô yêu sao? Đây là thứ cô gọi là tình yêu? Giết em ấy mới gọi là yêu sao?"
Minh Lãng trầm mặc không nói, cô nghiêng đầu, trong mắt chỉ có Quý Thần Ly.
Hàn Hân Viễn tiếp tục truy vấn: "Cho nên đâu? Hiện tại em ấy tính là còn sống hay đã chết? Không phải cô yêu Thần Ly sao? Không phải cô cười nhạo tôi không hiểu tình yêu sao? Minh Lãng, dựa vào cái gì cô cảm thấy cô hiểu?"
Minh Lãng vẫn trầm mặc.
"Tôi muốn đưa em ấy đi."
Lúc này Minh Lãng rốt cuộc có phản ứng.
"Không được." Cự tuyệt không cần nghĩ ngợi.
"Dựa vào cái gì?" Trong mắt Hàn Hân Viễn lại bốc cháy lên lửa giận, "Cô hại Thần Ly thành như vậy còn chưa đủ sao? Thật sự muốn giết chết em ấy sao?"
"Bởi vì cô đúng." Minh Lãng cười châm chọc, "Yêu một người, làm gì có chuyện buông tay? Cái gì mà buông tay để người được hạnh phúc, đều là giả.
Yêu một người, phải đặt em ở nơi tôi thấy được, tốt nhất là giấu đi, làm trong mắt trong lòng em chỉ có tôi.
Vây đến già vây đến chết, đến khi......"
Đến khi thi cốt tôi và em được chôn cất trong cùng một phần mộ, vĩnh viễn ở cùng nhau.
Đến lúc đó, còn có thể suy nghĩ yêu hay không yêu sao? Chỉ có hai người được định mệnh định sẵn cho nhau, cuối cùng mãi không chia lìa.
"Vì vậy giờ Thần Ly dù có là người thực vật cũng không quan trọng, đúng không?" Hàn Hân Viễn cười gằn, "Minh Lãng, nói đến cùng, hai ta bất quá kẻ tám lạng người nửa cân."
"Không." Minh Lãng lắc đầu, "Cô không yêu Thần Ly."
"Cô như vậy chính là yêu sao!" Hàn Hân Viễn rống giận, "Cô như vậy là yêu sao! Ha? Em ấy không bao giờ tỉnh lại cũng không thành vấn đề sao?!"
"Em ấy sẽ tỉnh." Minh Lãng nói.
Tỉnh bằng cách nào? Minh Lãng không biết.
Cô nghĩ, Thần Ly cứ như vậy cũng khá tốt, ngoan ngoãn nghe lời làm sao.
Không đúng, người đang nằm ở đây, rốt cuộc không phải Thần Ly.
Thân thể em còn, nhưng linh hồn đã bay đi mất.
Quý Thần Ly mà Minh Lãng thích, sẽ chạy sẽ nhảy, trong quá khứ thì sẽ làm cô cao hứng, còn hiện tại thì sẽ đối nghịch với cô, trong tối ngoài sáng giở thủ đoạn, đây mới là Quý Thần Ly.
Sau lại Hàn Hân Viễn vẫn là tức giận rời đi.
Một mình cô, nếu không phải Minh Lãng thủ hạ lưu tình, nói không chừng sẽ không bước ra nổi căn phòng kia, càng đừng nói mang thêm một Quý Thần Ly bất động.
Quý Thần Ly phải tỉnh lại, phải thấy rõ bộ mặt thật của Minh Lãng, phải biết đến cùng ai mới là người xứng đáng với nàng.
Trên đời này nếu còn có một người có thể đánh thức Quý Thần Ly, đó chính là Đào Nguyên.
......!
Bãi đỗ xe bệnh viện, Hàn Hân Viễn phanh gấp dừng xe lại, bỗng nhiên nói: "Đào Nguyên, Quý Thần Ly đang bị Minh Lãng giam giữ."
"Cái gì? Cô ta sao dám làm vậy! Đây là phạm pháp......"
"Nếu tôi có thể đưa Quý Thần Ly tới một nơi Minh Lãng không thấy được, chị có thể giao em ấy cho tôi không?" Ánh mắt Hàn Hân Viễn trở nên nghiêm túc, nghiêm túc mà kiên định, "Tôi yêu em ấy, cả đời này sẽ đối xử tốt với em ấy."
Đào Nguyên ngẩn người.
"Thần Thần sau khi lớn, tôi ít dành thời gian bên em ấy hơn, thậm chí còn không biết em ấy sống thế nào." Đào Nguyên nhàn nhạt mà cười khổ, "Thật là, quá không xứng chức."
"Còn để em ấy dính vào lũ rác rưởi các cô."
"Cô nói ở bên nhau, cô đã thử hỏi Thần Thần có muốn hay không chưa?"
Đào Nguyên nghĩ, khó trách Quý Thần Ly ngày đó tinh thần thất thường như vậy.
Em ở nơi chị nhìn không tới, một mình gánh vác biết bao khổ sở.
Thần Thần ngốc của chị, tỷ tỷ đón em về nhà..
Danh Sách Chương: