Tình trạng bị mất tiếng không nói được của Tề Mãn Mễ vẫn luôn kéo dài như vậy. Cậu không muốn chạy khắp nơi để khám bệnh nữa, Vương Ngân Khâu cũng không ép cậu. Sau khi tựu trường, công việc của Vương Ngân Khâu đột nhiên trở nên bận rộn hơn một chút. Cả hai không thể gọi điện với nhau thường xuyên như trước, và đôi khi mỗi người còn có việc riêng vào cuối tuần. Không biết làm thế nào mà Tề Mãn Mễ lại nảy ra ý tưởng nhờ tài xế xe khách chạy tuyến giữa hai nơi mang thư giúp mình. Tài xế xe khách đường dài cũng là người Kiều Dương, đã lên thành phố làm việc được hơn mười năm rồi. Chú thậm chí đã từng đọc tin tức viết về Tề Mãn Mễ trên báo. Tề Mãn Mễ lấy lá thư ở trong túi của mình ra và đưa cho chú tài xế, xe khách chạy đến bến xe thị trấn nơi Vương Ngân Khâu sinh sống. Tài xế sẽ để lại thư tại quầy bán vé ở lối vào bến xe.
Vương Ngân Khâu luôn cảm thấy bọn họ như thể đã quay trở lại thời đại mà các công cụ liên lạc chưa phát triển, là khi một người nhớ người kia chỉ có thể viết thư mà thôi. Những lá thư ấy phải bay qua những rặng núi sông chập trùng và các tuyến đường phố trước khi được một cặp mắt khác nhìn thấy. Sau đó, khi mở phong thư ra, thứ Vương Ngân Khâu nhìn thấy chính là những chữ viết nguệch ngoạc như vẽ bùa của Tề Mãn Mễ. Chữ to chữ nhỏ không đều nhau được viết tì mạnh lên giấy. Tề Mãn Mễ viết trong thư rằng: Gần đây trưởng đoàn đã đưa cậu lên làm tổ trưởng một tổ.
Tề Mãn Mễ đội trên đầu một chức quan bé như hạt mè, cả người như được tiêm thêm năng lượng. Trưởng đoàn phân toàn bộ mấy người mới vào tổ của cậu. Cậu thì ngày nào cũng tận tâm giúp đỡ người ta luyện tập kỹ năng cơ bản, chỉnh sửa động tác mà không phàn nàn một lời nào. Tan làm, cậu còn cùng các đồng nghiệp mới chuyển đến thành phố đi xem phòng thuê.
Dần dà, sẽ luôn có những người lợi dụng lòng tốt của cậu như một công cụ.
Khi Vương Ngân Khâu tới thăm cậu, hắn ngồi trên giường Tề Mãn Mễ, nói với cậu: "Nếu em mệt thì không cần giúp bọn họ làm gì. Em cứ nói là mình mệt rồi, có hiểu không?"
Tề Mãn Mễ há miệng ậm ừ, một lúc sau lại đi vòng qua Vương Ngân Khâu lấy bút viết: Em không mệt.
Vương Ngân Khâu bóp má cậu, hỏi: "Dạo này em về nhà lúc mấy giờ hả? Lần trước viết thư em còn nói không kịp bắt chuyến xe cuối cùng, rồi phải đi bộ hơn hai tiếng mới đến về nhà đấy. Em ngốc à?"
Tề Mãn Mễ lại bắt đầu chống nạnh, tuýt còi với hắn. Vương Ngân Khâu rút còi ra khỏi miệng Tề Mãn Mễ, chỉ vào cậu, nói: "Em mất tiếng không nói được cũng là vì xông xáo chạy ra giúp người ta không phải sao. Chưa rút ra bài học đúng không?"
Tề Mãn Mễ không nói gì nữa, quay lưng lại phớt lờ Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu biết mình lỡ lời. Hắn vòng tay ôm Tề Mãn Mễ từ phía sau, nói: "Ý anh không phải vậy, anh biết sự cố đó chỉ ngoài ý muốn mà thôi..."
Tề Mãn Mễ lại bắt đầu gồng cứng người lên, tỏ ra tức giận. Vương Ngân Khâu hiểu rõ tính cách của Tề Mãn Mễ như thế nào, người ta chỉ cần nắm tay cậu lắc lắc vài cái nhờ giúp đỡ là cậu sẽ vui vẻ đồng ý ngay. Sau khi giúp xong, những người đó cũng chưa chắc sẽ coi trọng công sức của cậu.
Sau đó, mấy vũ công mới được phân vào các tổ khác và bắt đầu kết bạn với những người khác. Tề Mãn Mễ thì vẫn tận tụy dẫn dắt tổ của mình. Một số người không biết vì sao Tề Mãn Mễ không nói được. Sau khi kết thúc buổi ghi hình cho một chương trình, họ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tan làm. Mấy người trong tổ của Tề Mãn Mễ biết cậu tốt tính, bèn nói đùa với cậu rằng có đạo cụ để quên ở hậu trường, nhờ cậu đi lấy chúng. Tề Mãn Mễ nhễ nhại mồ hôi chạy vào hậu trường tìm đồ. Đám người kia lập tức khóa cửa hậu trường lại.
Tề Mãn Mễ cầm đạo cụ trong tay, đập mạnh vào cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng, bởi vì không thể kêu thành tiếng nên cậu cứ liên tục đập cửa trong sợ hãi và bất an. Mấy thành viên trong tổ cảm thấy đùa đủ rồi mới mở cửa ra. Và đây cũng là lần đầu tiên Tề Mãn Mễ nổi giận với họ.
Tề Mãn Mễ thay lại quần áo của mình rồi lầm lì bước ra khỏi đài truyền hình. Hôm đó trời u ám, mang theo chút se lạnh của mùa xuân. Tề Mãn Mễ quấn mình trong áo khoác, đứng ngẩn ngơ ở ngã tư đường. Sau khi vội vã băng qua đường, cậu muốn tìm một bốt điện thoại hoạt động bằng tiền xu để gọi cho Vương Ngân Khâu. Cậu rất muốn trút bầu tâm sự với Vương Ngân Khâu ngay lập tức, nhưng cậu lại không thể nói ra.
Ngày hôm đó Tề Mãn Mễ đứng bên máy điện thoại một lúc rất lâu, nắm chặt đồng tiền xu trong tay. Cậu mở miệng và thử phát ra âm thanh, nhưng tai cậu chỉ nghe thấy một tiếng khàn khàn cổ họng.
Hôm sau, mấy thành viên trong tổ bày trò đùa dai đã đến xin lỗi cậu, Tề Mãn Mễ mỉm cười rồi quay người đi lấy đồ tập nhảy của mình.
Chập tối ngày ấy, tài xế xe khách để lại bức thư mà Vương Ngân Khâu nhờ mình mang đến cho Tề Mãn Mễ ở quầy lễ tân của đài truyền hình. Khi Tề Mãn Mễ bước ra khỏi tòa nhà, chú ở quầy lễ tân đã gọi cậu lại.
Mỗi một nét chữ của Vương Ngân Khâu đều rất góc cạnh, nằm ngay ngắn trên giấy kẻ ngang, hắn kể với Tề Mãn Mễ rằng, mấy ngày trước bóng đèn trong phòng trọ bị cháy. Hiện hắn đã thay sang một chiếc bóng đèn sáng chói hơn nhiều. Hôm qua hắn đi lấy ảnh rửa ra từ cuộn phim cuối cùng được chụp trong các chuyến đi của bọn họ, Tề Mãn Mễ nhảy múa trước ống kính thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng cứ chụp ảnh là lại cứng ngắc cả người. Vương Ngân Khâu viết: Em trong ảnh giống như một miếng bánh gạo nhỏ cứng đơ vậy, kể cả khi tức giận cũng không khác gì luôn.
Tề Mãn Mễ bật cười khúc khích. Cậu lật giở những bức ảnh mà Vương Ngân Khâu đã gửi trong phong bì. Trên con đường phố thị mà bọn họ đã cùng nhau đi qua, Tề Mãn Mễ ngẩng đầu nhìn lên lồng chim bồ câu trên mái nhà của người khác, bồ câu thì hợp bầy bay rợp khắp trời. Vương Ngân Khâu đã đóng khung cậu cùng những chú bồ câu đang tung cánh bay lượn vào trong bức ảnh chụp ấy.
-
Cuối tháng ba, tài xế xe khách không mang theo thư của Vương Ngân Khâu đến mà mang theo một người tới tìm Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ vừa tẩy trang xong liền mặc nguyên trang phục biểu diễn xuống gặp. Tề Mãn Mễ đứng sững trong đại sảnh, tài xế đã dẫn theo một người chú rất giỏi đánh cá nào đấy của cậu.
Tề Mãn Mễ không thể nói, người chú thì không biết đọc chữ. Tài xế đành đứng giữa đóng vai trò làm người phiên dịch. Chú kể rằng sau trận lụt năm 98, chú rời Kiều Dương và đi làm ăn xa cũng được mấy năm rồi. Trận lụt đã cuốn trôi toàn bộ thị trấn Kiều Dương đến một nơi xa cách đó ba tiếng đồng hồ lái xe. Bố mẹ của Tề Mãn Mễ sống sót sau trận lụt, nhưng chẳng lâu sau bố cậu đã biệt tăm biệt tích. Hai năm sau, tức là cách đây không lâu, khi bố cậu đi biệt tích và không quay trở lại nữa, mẹ của Tề Mãn Mễ đã kết hôn với người khác và mang thai một đứa bé.
Tề Mãn Mễ ngẩn người ra nghe, giống như đang nghe chuyên mục kể chuyện radio không liên quan gì đến mình vậy. Bây giờ nhớ lại cuộc sống ở Kiều Dương, Tề Mãn Mễ cảm thấy tất cả mọi người đều giống như những khúc xương thừa bị cuộc sống này nhai nuốt rồi nhổ xuống đất, trên thân chỉ còn dính chút thịt vụn. Từ nhỏ cậu đã quen bị bố đánh đập, cho nên cậu đặc biệt giỏi trong việc tìm một góc và trốn vào đấy làm việc riêng của mình mà không gây chướng mắt ai cả. Lúc trước cậu từng nghĩ rằng mình sẽ trốn trong một góc nào đó ở nhà mà sống hết một đời.
Theo lời chú, sau khi cậu bỏ trốn, bố mẹ đã từng đi tìm cậu một thời gian, nhưng sau đó cũng kệ cậu sống chết mặc bay.
Tuần đó, khi Vương Ngân Khâu đến thăm Tề Mãn Mễ, Tề Mãn Mễ vô cùng bình thản kể lại chuyện này trên giấy cho hắn xem. Sau khi viết xong, cậu cầm bút dừng một lát rồi viết thêm một câu khác lên giấy: Anh ơi, nghĩ kỹ lại thì hình như em không còn gia đình nữa rồi.
Chú của Tề Mãn Mễ không ở lại thành phố này lâu vì không tìm được công việc tốt nên lại đi rồi. Tề Mãn Mễ vẫn đúng giờ đi làm mỗi ngày và chăm chỉ hoàn thành công việc của mình.
Giữa tháng Tư, Vương Ngân Khâu nói Mạo Mạo chuyển nhà mới, mời bọn họ đến uống rượu. Cuối tuần, bọn họ bắt tàu về thành phố, trước tiên là ghé tiệm may của lão Kiều dạo quanh một vòng. Lão Kiều nói đã may cho bọn họ mỗi người một bộ vest, bảo cả hai mặc thử xem có vừa không. Tề Mãn Mễ và Vương Ngân Khâu vào phòng thử đồ, thay quần áo xong lên thẳng xe của lão Kiều.
Tề Mãn Mễ viết giấy, có chút băn khoăn hỏi Vương Ngân Khâu: Đi uống rượu tân gia phải mặc vest như này sao anh?
Vương Ngân Khâu gật đầu, nói: "Người thành phố bọn anh cầu kỳ vậy đấy."
Nhưng chiếc xe van lại chậm rãi băng qua đường cái, rẽ vào con đường nhỏ trước cổng Đại học Công nghiệp nhẹ và dừng lại trước cổng khu Xuân Hiểu Uyển.
Mùa xuân năm 2000, đã gần ba năm trôi qua kể từ lần đám cưới giả khi ấy của Tề Mãn Mễ và Vương Ngân Khâu. Mùa xuân đầu tiên của thiên niên kỷ mới. Lão Kiều đích thân cắt may hai bộ vest kiểu mới, Vương Chi Duệ trải một bộ chăn ga thêu họa tiết long phụng lên giường ngủ trong căn nhà ở Xuân Hiểu Viễn, Mạo Mạo thì chuẩn bị trứng gà đỏ và bánh trôi nước nhân đường.
Tề Mãn Mễ lại bị Vương Ngân Khâu kéo lên cầu thang của Xuân Hiểu Uyển và mở cửa nhà ra. Vì chuẩn bị vội vàng nên chữ "Hỷ" dán lại trên cửa sổ bị lệch sang một bên. Trong vẻ mặt vô cùng bối rối của Tề Mãn Mễ, một hôn lễ còn hoang đường hơn cả lần cưới giả đầu tiên đã chính thức bắt đầu.
Lão Kiều nghĩ, có lẽ cả đời anh sẽ chỉ tham dự duy nhất đám cưới đồng giới này, và cũng chỉ tự tay may hai bộ lễ phục chú rể này thôi. Một bộ đen viền vàng và một bộ viền đỏ, một lớn một nhỏ, được mặc trên Vương Ngân Khâu và Tề Mãn Mễ. Cả hôn lễ chỉ có ba người tham gia.
Vương Ngân Khâu lấy chiếc nhẫn muốn tặng cho Tề Mãn Mễ ở trong hộp trang sức bằng nhung ra. Hắn đeo lên tay Tề Mãn Mễ, nói: "Tề Mãn Mễ, đây là lễ thành hôn, đây là tín vật anh tặng cho em. Sau khi buổi lễ này kết thúc, nghĩa là chúng ta đã kết hôn. Anh là gia đình của em. Trên thế giới này, em có anh chính là có gia đình của mình."
Tề Mãn Mễ sững sờ hồi lâu rồi bắt đầu khóc.
Vương Ngân Khâu hỏi cậu: "Em bằng lòng chứ, nếu em bằng lòng thì gật đầu nhé?"
Tề Mãn Mễ khóc nức nở, trên mặt toàn nước mắt. Cậu nhớ lần đầu tiên mình có ấn tượng về Vương Ngân Khâu là ở công ty tổ chức tiệc cưới của lão Kiều. Khi đó cậu vừa nhảy xong, người đầy mồ hôi nhễ nhại chạy vội vào đại sảnh tìm cốc nước của mình. Qua đại sảnh mờ tối, cậu thấy lão Kiều và một người đàn ông khác đang dựa vào cửa hút thuốc. Lão Kiều kẹp điếu thuốc, quay đầu lại vẫy tay với cậu, nói: "Tề Mãn Mễ, lại đây."
Tề Mãn Mễ đang uống nước bèn ngẩng đầu lên nhìn qua, trong miệng căng phồng đầy nước, người đứng bên cạnh lão Kiều cũng quay sang nhìn cậu. Tề Mãn Mễ vẫn nhớ lúc đó Vương Ngân Khâu còn nheo mắt lại, nhìn cậu giống như đang nhìn một bức tranh được treo trong đại sảnh. Cái nhìn ấy vừa lịch sự vừa xa cách.
Lúc này Vương Ngân Khâu đang nâng tay cậu, nhìn cậu đầy dịu dàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nếu em không gật đầu, anh sẽ khó xử lắm đấy."
Tề Mãn Mễ vừa khóc vừa cười tủm tỉm gật đầu.
Cũng giống như lần trước, sau khi khách khứa rời đi hết, Vương Ngân Khâu vẫn có chút ghét bỏ đổ mấy bát bánh trôi xuống cống thoát nước trong bếp. Tề Mãn Mễ thì nằm nghỉ trên chiếc giường trải nệm long phụng. Vương Ngân Khâu nằm xuống bên cạnh cậu, nắm lấy một tay Tề Mãn Mễ, nói: "Chúc mừng em nha, lại kết hôn rồi."
Tề Mãn Mễ nhìn chăm chú vào hắn. Vương Ngân Khâu gật đầu, trêu chọc cậu: "Bây giờ em có thể hôn chú rể."
Tề Mãn Mễ nhoài người tới hôn Vương Ngân Khâu. Cậu dang tay ra, ôm lấy Vương Ngân Khâu thật chặt. Vương Ngân Khâu cười nói: "Ruột của anh sắp bị em ép ra ngoài rồi đó. Thôi được rồi..."
Hắn cũng ôm Tề Mãn Mễ, hôn lên tóc cậu và nói: "Anh cũng yêu em."
Danh Sách Chương: