• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kẹo Mặn Chát

Tháng Bảy năm ấy là một khoảng thời gian rất dài trong cuộc đời Tề Mãn Mễ. Mấy chiếc áo phông hình cá hộp duy nhất mà cậu có đều đã bị ố bẩn vì công việc trên công trường. Sức cậu quá yếu, làm việc lại chậm chạp, sau mấy ngày làm việc, quản đốc cũng không muốn thuê cậu nữa. Một người đồng hương cùng vặn thép với cậu đã giới thiệu cậu tới làm việc ở một quán ăn ngoài bến tàu.

Những năm gần đây, khu vực xung quanh bến tàu đã trải qua quá trình đô thị hóa, có rất nhiều công trường xây dựng mọc lên. Công nhân nhiều hơn thì quán ăn bán thức nhanh cũng nhiều hơn. Tề Mãn Mễ xin phụ rửa bát đũa ở bếp sau của một quán ăn.

Buổi trưa, sau khi tập duyệt bài nhảy với các chị gái chỗ lão Kiều xong, nhân lúc mọi người vội vã kéo nhau đi ăn cơm thì cậu lén chuồn đến quán ăn ở bến tàu. Công nhân làm thuê từ khắp trời nam biển bắc chen chúc trong những căn lều bạt dựng tạm. Bàn ăn được lót bằng khăn trải bàn ni lông màu đỏ, bên trên văng đầy nước canh. Khi Tề Mãn Mễ vội vàng thu dọn bát đũa, cậu sẽ đụng phải những công nhân đổ mồ hôi khắp người và có mùi cơ thể lẫn lộn.

Bà chủ lau tóc mái ướt nhẹp rồi hét vào bếp sau: "Hết đũa rồi, nhanh lên." 

Tề Mãn Mễ cầm lấy bó đũa đã rửa sạch, vẩy vẩy mấy cái rồi mang ra ngoài.

Cậu làm việc hai tiếng rưỡi ở quán ăn bến tàu vào buổi trưa, nhưng tiền lương nhận được còn bị trừ đi một ít. Bà chủ nói cậu quá chậm, hoặc có lẽ là thấy cậu lười biếng. Tề Mãn Mễ nắm vuốt những tờ tiền hào dính đầy mồ hôi bẩn, không dám phản bác.

Ba giờ chiều, quán ăn trở nên vắng vẻ. Cậu ngồi trên một chiếc bàn chất đầy tàn thuốc và thức ăn thừa, ăn một bát cơm còn dư lại. Lúc này, mặt trời vừa mới lặn xuống một chút, nắng vẫn chiếu vào những căn lều bạt. Tề Mãn Mễ nhìn thấy cái bóng nho nhỏ của chính mình phủ trên mặt bàn ăn.

Khi về nhà, cậu thường lo Vương Ngân Khâu sẽ về nhà sớm. Lần trước Vương Ngân Khâu đã cau mày, nói rằng luôn cảm thấy trong nhà có mùi nước rửa bát. Vì vậy sau khi chạy vội về nhà, việc trước tiên Tề Mãn Mễ làm là phải chà sạch quần áo của mình trong chậu rửa phòng tắm và phơi chúng bên cạnh áo sơ mi trắng của Vương Ngân Khâu.

Có rất nhiều vết bẩn không thể chà sạch được. Chiếc áo thun trắng dần dần chuyển sang màu be và cuối cùng là chuyển thành màu nâu đất. Tề Mãn Mễ nằm trên lan can ban công nhìn xuống dưới lầu, những cành long não trong khu Xuân Hiểu Uyển xum xuê đầy lá. Bên cạnh phòng gác cổng có một thợ cắt tóc ven đường đang cạo đầu cho ai đó.

Vương Ngân Khâu ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tề Mãn Mễ đang nằm sấp trên ban công nhà mình. Khi nhìn thấy nhau, cả hai đều quay đầu đi.

Sau khi TV bị hỏng, bọn họ ít nói chuyện với nhau hơn. Tề Mãn Mễ từ ban công bước vào phòng khách, không muốn gặp Vương Ngân Khâu ở phòng khách bèn đi vào phòng ngủ, song lại cảm thấy đó là phòng ngủ của Vương Ngân Khâu. Cuối cùng cậu vào phòng tắm, đóng cửa lại, ngơ ngác ngồi trên bồn cầu.

Đến tối, khi Tề Mãn Mễ qua chỗ lão Kiều để trang điểm và thay quần áo, các chị trong đoàn nói rằng trông cậu phờ phạc quá, trên cánh tay còn có rất nhiều vết trầy xước kỳ lạ. Tề Mãn Mễ mặc một chiếc váy ngắn lấp lánh màu tím, ngồi yên để các chị bôi phấn mắt màu tím lên mí mắt mình. Tề Mãn Mễ ăn bánh đậu xanh mà lão Kiều phát cho, miệng căng phồng lên, cậu cảm thấy rất chóng mặt. Cậu vừa ăn vừa nghĩ đến việc muốn ngủ, mí mắt màu tím trĩu nặng dần dần đóng lại.

Đêm hôm đó, Vương Ngân Khâu lại bị người gác cổng gọi xuống nghe điện thoại lần nữa, lão Kiều ở đầu dây bên kia nói là Tề Mãn Mễ ngất xỉu vì say nắng, lát nữa sẽ được đưa về tới nhà.

Vương Ngân Khâu cõng Tề Mãn Mễ lên lầu rồi cậu ném lên giường mình.

Khi Vương Ngân Khâu ra ngoài pha chút nước muối loãng, Tề Mãn Mễ ngồi dậy nôn mửa, làm bẩn hết tấm chiếu hè. Cậu hốt hoảng nhìn quanh khắp nơi để tìm giấy lau sạch bãi nôn kia. Lúc Vương Ngân Khâu bước vào, Tề Mãn Mễ sợ hãi nhìn hắn. Trái lại, Vương Ngân Khâu không nói gì, hắn đưa cốc nước muối loãng trong tay cho cậu, rồi lấy chậu và khăn dọn sạch bãi nôn.

Ngày đó, Vương Ngân Khâu để Tề Mãn Mễ nằm trên giường, còn hắn ngủ dưới sàn. Lúc này hắn mới nhận ra dưới sàn nhà không được quạt thổi tới, vô cùng ngột ngạt. Mặc dù Vương Ngân Khâu đắp chăn rất mỏng nhưng vẫn cảm thấy nóng. Trời nóng đến nỗi Vương Ngân Khâu không ngủ được, vì vậy hắn ngồi dậy, đi ra ban công hút một điếu thuốc.

Sáng sớm hôm sau, Vương Ngân Khâu xuống quán bán đồ ăn sáng ở dưới lầu mua một bát cháo trắng cho Tề Mãn Mễ. Hắn đặt cháo lên tủ đầu giường, viết một vài chữ mà Tề Mãn Mễ có thể hiểu được vào một tờ giấy và dán nó bên dưới bát cháo: "Đây là bữa sáng, ăn đi, uống nhiều nước vào."

Ngày hôm đó, Vương Ngân Khâu vẫn đạp xe đi vòng qua cổng khác để vào trường. Hắn có cảm giác như mình đang đánh du kích, cố gắng trốn tránh kẻ thù vậy. Mới sáng sớm, lão Kiều đã từ phòng làm việc của mình gọi điện sang phòng làm việc của hắn, nói với hắn rằng không biết tại sao gần đây Tề Mãn Mễ lại rất mệt mỏi, trên người còn đầy vết thương.

Vương Ngân Khâu đảo mắt suy nghĩ một lát, cuối cùng trả lời lão Kiều: "Sao tôi biết được cậu ấy đang gặp phải chuyện gì."

Hắn cúp máy rồi dọn dẹp giấy tờ trên bàn một chút.

Trưa hôm đó, hắn gặp Lương A Bảo ở nhà ăn. Lương A Bảo vẫn đang kể cho mọi người nghe về chuyện đêm ấy. Một giáo viên cười mỉa, nói lớn: "Đang lúc ăn cơm thì đừng nói mấy chuyện kinh tởm như thế."

Vương Ngân Khâu cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn đồ ăn trong hộp cơm, chẳng muốn ăn nữa. Hắn đột nhiên nhớ tới việc mình phải đi lấy chút đồ ăn mang về, xem Tề Mãn Mễ thế nào. Vương Ngân Khâu đậy kín hộp cơm trưa của mình lại, gói thêm một hộp nữa và xách về nhà.

Lúc này đã quá giờ trưa, Vương Ngân Khâu đi ra từ cổng trường đối diện khu Xuân Hiểu Uyển, trong tay xách theo hộp cơm trưa. Khi một bàn tay nắm lấy cổ tay đang xách hộp cơm của hắn, Vương Ngân Khâu mới chợt nhớ ra có người nào đấy ở cổng này.

Khuôn mặt tái nhợt của cha mẹ Vương Cán xuất hiện trước mặt Vương Ngân Khâu như một bóng ma. Vương Ngân Khâu cảm thấy chút thức ăn mình vừa ăn vào sắp trào ngược ra ngoài. Hắn lên tiếng: "Xin bác buông tay ra trước đã, tôi đang vội về nhà."

Người phụ nữ lại quỳ xuống trước mặt Vương Ngân Khâu, nắm lấy tay hắn, khóc lóc: "Bây giờ Vương Cán không thể về nhà. Con trai tôi không thể về nhà được nữa rồi."

Vương Ngân Khâu buông thõng tay xuống.

Dưới cái nắng thiêu đốt của những ngày cuối tháng bảy, Vương Ngân Khâu cảm thấy những giọt mồ hôi chạy dọc sống lưng mình như những con rắn nhỏ. Hắn hé đôi môi khô khốc, không biết phải nói gì.

Cha của Vương Cán đột nhiên mất kiểm soát, túm lấy Vương Ngân Khâu và gào lớn: "Con trai tôi không bị tâm thần, tôi thấy anh mới là người bị tâm thần!"

Lông mày của Vương Ngân Khâu khẽ giật giật, hộp cơm bị hất đổ xuống đất.

Không biết từ khi nào, bàn tay còn lại của người nông phu đã chộp lấy một thanh thép nhọn và chuẩn bị đánh về phía Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu ngây người ngước nhìn thanh thép, mồ hôi trượt dài trên thái dương.

Đầu thanh thép chọc vào cánh tay, máu tươi tuôn ra ào ạt. Các sinh viên ra vào cổng đều hét lớn lên. Khi Lương A Bảo chạy tới, bốn người ở cổng đều đang sững sờ nhìn nhau. Vương Ngân Khâu nhìn mình rồi lại nhìn cánh tay đang chảy máu của Tề Mãn Mễ. Hắn bàng hoàng, hỏi: "Cậu chạy tới đây làm gì?" 

Tề Mãn Mễ đau đến mức thở gấp không ngừng, cậu ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Vương Ngân Khâu, muốn nói nhưng không thể nói được gì.

Ngày hôm ấy, chính Lương A Bảo đã chở họ đến một bệnh viện gần đó. Vương Ngân Khâu bế Tề Mãn Mễ lên xe, ngồi ở ghế sau băng bó sơ qua cho cậu. Lương A Bảo vừa lái xe vừa nói: "Tôi đã nói cậu ta mắc bệnh tâm thần mà, cậu thấy rồi đó, cha mẹ cũng có khác đâu, di truyền cả đấy."

Tề Mãn Mễ ngước lên nhìn. Sắc mặt của Vương Ngân Khâu hết sức khó coi. Cậu dùng bàn tay không bị thương còn lại của mình nắm lấy ngón tay của Vương Ngân Khâu, như thể đang an ủi hắn. Vương Ngân Khâu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

-

Màn đêm yên tĩnh. Khi Tề Mãn Mễ tỉnh lại, cậu đang nằm trên giường của Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu thì quay lưng nằm ngủ bên kia giường. Tề Mãn Mễ cử động, muốn đứng dậy nằm xuống sàn nhà, Vương Ngân Khâu quay đầu lại hỏi cậu: "Còn đau không?"

Tề Mãn Mễ lắc đầu.

Vương Ngân Khâu nghiêng người qua, gõ nhẹ vào chóp mũi cậu, hỏi: "Tự dưng cậu chạy tới làm gì?"

Tề Mãn Mễ giải thích: "Em đứng trên ban công thấy anh đang xách theo hộp cơm, chắc chắn là mang cơm cho em. Em chỉ muốn xuống dưới lầu đón anh thôi. Vừa bước xuống tới nơi thì thấy cơm của mình bị hất đổ."

Vương Ngân Khâu bật cười. Tề Mãn Mễ cảm thấy có chút xấu hổ.

Hai người im lặng một hồi. Vương Ngân Khâu hỏi: "Ai đặt cho cậu cái tên Mãn Mễ vậy? Thật là, người cũng như tên."

Tề Mãn Mễ nói: "Chị gái em tên là Mãn Y, em tên Mãn Mễ, vốn là còn có một em trai nữa tên là Mãn Ngân, nhưng em ấy chưa lớn." Tề Mãn Mễ nghịch băng gạc trên cánh tay phải, lẩm bẩm: "Chị cũng chưa lớn. Chỉ còn mình em lớn lên thôi."

Vương Nghiêu gật đầu, hỏi cậu: "Tề Mãn Y làm sao vậy?" 

Tề Mãn Mễ khẽ đáp: "Tự sát ạ."

Tề Mãn Y treo cổ tự tử bằng bó dây câu tại nhà ngư dân đó. Thời điểm là vào cuối năm ngoái. Trời lạnh lẽo vô cùng, Mãn Y treo mình trên cao trong bộ quần áo mỏng manh. Hôm ấy, Tề Mãn Mễ đang giúp cha mẹ xử lý đống cá khô ở ngoài sân, khi chạy vội sang thôn bên cạnh, cậu không biết tại sao lại không ai đưa chị gái mình xuống. Cứ như thể cô ấy là một vật trang trí trên trần nhà và phải lặng lẽ treo ở đó thật lâu.

Khổ. Tề Mãn Mễ nghĩ, một cái khổ hữu hình đang được treo lơ lửng ở đó.

Nhớ lại chuyện ấy, Tề Mãn Mễ cảm thấy muốn khóc đôi chút. Đám tang của chị gái cũng rất đơn giản. Cha đã đánh nhau với người ngư dân kia trong buổi lễ, tai bị cắt rách. Ban đầu chỉ là một cuộc đánh nhau giữa hai người, nhưng sau đó lại trở thành một cuộc đánh hội đồng. Tề Mãn Mễ đứng trong sân, nhìn một đám người lớn đánh lộn đến nhơ nhuốc hết cả người. Họ hất đổ vòng hoa bên cạnh, hất đổ bài vị của Tề Mãn Y. Sau khi cầm tấm bài vị lên, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh bàn tưởng niệm, bất chợt nảy ra quyết định bỏ trốn khỏi nơi đó ngay lập tức.

Vương Ngân Khâu hỏi cậu: "Vậy là cậu đã lên tàu và trốn đi sao?"

Tề Mãn Mễ gật đầu. Vương Ngân Khâu im lặng.

Trên người và trên tay Tề Mãn Mễ còn mấy chỗ được dán băng gạc. Bác sĩ nói nếu đã đến khám thì cũng nên xử lý các vết thương khác. Vương Ngân Khâu nhớ ra lão Kiều từng nói với hắn rằng, Tề Mãn Mễ bị thương đầy người. Hắn kéo ống quần của Tề Mãn Mễ xuống, hỏi cậu: "Những vết thương này của cậu từ đâu ra vậy?" 

Tề Mãn Mễ nói: "Làm việc ở công trường và quán ăn bến tàu, em dành dụm tiền bồi thường tiền TV cho anh."

Vương Ngân Khâu sửng sốt, bàn tay cầm ống quần chậm rãi nới lỏng ra. Hắn ngồi dậy nói với Tề Mãn Mễ: "Cậu ngốc thật đấy hả, tôi chỉ nói cậu biết thôi, chứ có bảo cậu bồi thường thật đâu."

Tề Mãn Mễ xuống giường, lấy tiền trong túi bạt ra, tháng này cậu đã tiết kiệm thêm một ít. Cậu vuốt phẳng những tờ hào và buộc chúng bằng dây chun màu vàng, năm hào một sấp.

Tề Mãn Mễ ôm một đống tiền xu, vốn là định đếm từng đồng một. Vương Ngân Khâu nói: "Đừng đếm nữa." Hắn vươn tay túm lấy tay Tề Mãn Mễ, bảo cậu nằm xuống.

Gần đây thường xuyên có mưa giông sấm chớp, đột ngột mưa rồi lại đột ngột tạnh. Những cành lá ngoài cửa sổ bị nước mưa nặng hạt đè xuống. Vương Ngân Khâu vuốt nhẹ tóc Tề Mãn Mễ, nói: "Xin lỗi và cảm ơn cậu." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK