Dáng người yểu điệu, có lồi có lõm, chiếc váy dài màu trắng cũng không giấu được đôi chân dài thon thả.
Nàng chính là đường tỷ Vương Băng Tâm của Vương Ương.
“Đã hơn một năm không thấy ngươi rồi, ngươi đã cao hơn ta, vẻ ngoài còn tuấn tú như vậy, không hổ là con của thẩm thẩm thất tuyệt thanh tú, ha ha!” Vương Băng Tâm thẳng thắn hào sảng cười nói.
Tính cách của nàng vẫn luôn là ngay thẳng lạc quan, những lời nói ra cũng thẳng thắn trực tiếp, cho nên cũng dễ dàng đắc tội với người khác.
Tuy nói là hai người là đường tỷ đệ, nhưng cha mẹ của nàng đều là trưởng lão chủ ngoại, cho nên trong thời gian dài nàng không có ở lãnh địa của gia tộc.
Trừ phi gia tộc tổ chức đại điển, hay có những lúc tình huống đặc biệt khác thì trưởng lão ngoại vụ và tộc nhân phụ trách ngoại vụ mới trở về gia tộc.
Lần này, Vương Băng Tâm về để tham gia tranh giành quyền sở hữu Nhân Hoàng tháp.
Nàng cũng là đối tượng được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, về vấn đề tài nguyên tu luyện, từ trước đến nay gia tộc đều không keo kiệt.
“Băng Tâm tỷ mới phải nói là càng ngày càng mê người.” Vương Ương nói.
“Không được có ý nghĩ gì quá đáng đối với ta đâu nhé, ta là đường tỷ của ngươi đấy, ha ha!” Vương Băng Tâm vừa cười vừa nói.
Lời này của nàng đương nhiên chỉ là đùa giỡn.
Cho dù thật sự có ý nghĩ gì quá thân phận cũng không sao.
Dù sao phụ thân của nàng và phụ thân của hắn cũng chỉ là anh em họ mà thôi.
Vương Băng Tâm lại nói tiếp: “Vương Ương đệ đệ, nửa năm qua, tên tuổi của ngươi thật sự đã danh chấn thiên hạ, đầu tiên là dựa vào Tư chất Thiên Đế chiếm vị trí đầu trên Tư Chất bảng thế hệ mới, sau đó lại nhờ vào việc có được Luân Hồi Nhãn thần thông, đứng hạng nhất trong Thần Thông bảng.”
Người mà tên tuổi đã vinh quang đăng lên hai đại Thiên Đạo bảng là hắn, đã đặt vững phong thái vô song tuyệt đại yêu nghiệt!
Nàng nói tiếp: “Không phải ta muốn nịnh nọt ngươi, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy ngươi sẽ bay lên từ vị trí mạch thánh tử này.”
Tộc nhân đều biết từ lúc Vương Ương còn là một đứa bé tâm trí đã thành thục, nhưng bọn hắn cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Mà nguyên nhân tất nhiên là do linh hồn của hắn xuyên đến thế giới này.
Dù là lúc đầu chỉ là một đứa bé, hắn cũng không có cách nào biểu hiện ra tính cách cảm xúc như đứa bé con bình thường.
“Có thể là vận may của ta quá tốt.” Vương Ương hờ hững nói.
Vương Băng Tâm nói: “Có thể có được Tư chất Thiên Đế tuyệt thế vô song, còn có được bảy loại năng lực tập trung vào Luân Hồi Nhãn thần thông, có lẽ là vận may, nhưng may mắn sao không thể gọi là một phần của thực lực chứ.”
Vương Ương nói sang chuyện khác: “Băng Tâm tỷ, ngươi mấy năm này ở bên ngoài trải nghiệm chắc phong phú lắm đúng không?”
Vương Băng Tâm gật đầu nói: “Ừm, xem như là vậy, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có ba trăm ngày đều phải chiến đấu, không còn cách nào cả, cha mẹ của ta đều là trưởng lão ngoại vụ, nhưng mà ta cũng rất thích ở bên ngoài rèn luyện, không thích cứ phải ở mãi trong lãnh địa của gia tộc tu luyện.”
Trên người Vương Băng Tâm hoàn toàn không có sự rụt rè vốn có của nữ tử, nhưng lại có sự ngay thẳng cá tính mà rất nhiều nữ tử không có.
Mà nàng vì vẫn luôn luôn chiến đấu nên lực chiến đấu khẳng định là cực kỳ cường hãn.
Nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu, Vương Ương chắc chắn không thành thạo lão luyện bằng nàng.
Nếu không thì gia tộc cũng sẽ không bảo nàng trở về tham gia tỉ võ tranh giành quyền sở hữu Nhân Hoàng tháp lần này.
_________
Sau thời gian một nén nhang.
Lại một nam tử ước chừng hai mươi tư tuổi mặc áo lam đi tới trên quảng trường.
Người này có ngoại hình giống Vương Sang đến tầm bảy tám phần, chỉ không giống ở chỗ da toàn thân Vương Sang màu đồng cổ, còn màu da toàn thân hắn lại trắng xanh nhợt nhạt, như một người ốm yếu suy nhược.
Nhưng tu vi của hắn và Vương Băng Tâm giống nhau, đều là Nhân Hoàng cảnh đệ tứ trọng.
Người này chính là Vương Nghiệp, đại ca của Vương Sang.
Không thể không nói, hai người huynh đệ bọn họ đều là thiên tài đứng đầu gia tộc.
Vương Nghiệp đi đến trước mặt Vương Ương và Vương Băng Tâm nhưng lại không nói một lời nào, hắn vốn không phải đang ngại ngùng nhưng cũng không phải đang khinh miệt họ.
Hắn ở trong mắt của tộc nhân vẫn luôn là một người không hoà đồng.
Mặc dù là như vậy, hắn lại cực kỳ biết cống hiến cho gia tộc, không có nửa lời oán giận.
Ngay lập tức.
Mười hai vị tộc nhân đi tới quảng trường.
Thấy thế, ba người Vương Ương và Vương Băng Tâm, còn có Vương Nghiệp, lập tức chắp tay ân cần thăm hỏi với mười hai vị tộc nhân này.
“Bái kiến chư vị trưởng lão!”
Mười hai vị trưởng lão ở đây đều là Thánh Tôn, hơn nữa còn có hai khuôn mặt rất quen thuộc, một người là Vương Bị, một người khác thì là Vương Thanh.
Bọn họ sẽ đi cùng đám người Vương Ương đến Thái Sơ chi địa, tham gia tỉ võ tranh giành quyền sở hữu Nhân Hoàng tháp.