• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lune

Đạo cụ dịch chuyển đưa Nha Thấu trở lại bên cạnh đài phun nước. Giờ phút này, đèn cao áp natri ở bốn góc sân trường sáng lên, chiếu sáng toàn bộ sân trường như ban ngày.

Người kia chậm rãi đi về phía cậu, tiếng bước chân vang rõ mồn một trong đêm tối yên tĩnh.

Thiếu niên hơi căng thẳng mà lui lại.

Lúc trước cậu tưởng cảm giác khi mới gặp Ứng Tinh Uyên đã đủ khiến người ta sợ hãi rồi, nhưng giờ phút này, cậu mới thật sự cảm nhận được ngạt thở là thế nào.

Tuy rằng hắn không cố ý nhưng thiếu niên vẫn cảm thấy không thể thở nổi.

Hệt như rơi xuống biển sâu, nước biển từ khắp phía ập đến, đè lên cơ thể của bạn khiến ý thức dần dần tan biến. Thêm nữa còn có áp lực dưới biển sâu khiến người ta không thể cựa quậy, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ kháng cự.

Vẫn là khuôn mặt của Ứng Tinh Uyên nhưng có một vài chi tiết nhỏ khác biệt: đặc điểm khuôn mặt có chiều sâu hơn, các góc cạnh trên khuôn mặt cũng rõ ràng hơn trước, không có bất kỳ nét ôn hòa nào, càng khiến hắn trông hung hãn hơn, lúc nào cũng làm người ta sợ hãi.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ làm người ta bị sốc thị giác, khiến người ta khó mà quên nổi.

Môi mỏng mím chặt, hai hàng lông mày chau lại, như thể hắn đang cố chịu nỗi đau đớn nào đó, dưới mái tóc đen hơi rối là đôi mắt đen như giếng cổ tĩnh lặng. Trong khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên, nó giống như bị một viên đá ném vào phá vỡ vẻ ngoài yên tĩnh, nổi lên từng gợn sóng.

Nhiệt độ buổi tối trong phó bản khác với ban ngày, gió lạnh thổi qua, Nha Thấu đang mặc thêm áo choàng mới có thể miễn cưỡng không thấy lạnh.

Còn Ứng Tinh Uyên lúc này lại chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, tay trái hắn đút trong túi quần, cánh tay không biết bị cái gì rạch, vết thương vừa sâu lại vừa dài, hơn nữa vì động tác nên máu còn đang nhỏ giọt xuống đất.

Nhưng hình như hắn không quan tâm, tay phải hắn vẫn luôn vuốt ve thứ gì đó, nhưng do khoảng cách giữa hai người quá xa nên Nha Thấu không nhìn rõ lắm, chỉ có thể đoán dựa theo vẻ ngoài, trông có vẻ là đạo cụ của người chơi.

Đạo cụ... người chơi?

Một suy đoán bất ngờ hiện lên trong tâm trí thiếu niên.

Không có thời gian suy nghĩ, Nha Thấu lập tức lấy đạo cụ dịch chuyển ra, sau khi ấn nút kích hoạt lại thấy mình vẫn đứng yên tại chỗ.

【Trong lĩnh vực của Boss phó bản, rất có thể người chơi sẽ không thể sử dụng đạo cụ như bình thường.】

Từ khi người đàn ông kia xuất hiện, thiếu niên đã bị kéo vào lĩnh vực của hắn.

Mà Nha Thấu vẫn luôn là một kẻ xui xẻo, rút thăm bình thường còn không xong, bây giờ thì rõ rồi, cậu đã trở thành "Rất có thể" mà 001 nói.

Giờ đến ý nghĩ muốn chết, Nha Thấu cũng có luôn rồi. Cậu nuốt nước bọt, nhìn người đàn ông đang chầm chậm bước về phía mình, cậu không biết lúc này phải gọi người đàn ông kia bằng cái tên nào nữa.

Trên người hắn mang theo cảm giác của ba người, là Ứng Tinh Uyên hay Phương Chí, hay là Hứa Dã?

Khoảng cách rút ngắn dần, bấy giờ Nha Thấu mới nhìn rõ thứ trên tay hắn.

— Chính là đạo cụ có thể kiểm tra thân phận mà Đường Nhạc lúc trước đã tốn mấy triệu điểm tích lũy để đổi lấy.

Từ lúc bị Phương Chí cầm đi, đạo cụ này vẫn chưa hề xuất hiện lại, Nha Thấu căng thẳng đến nỗi nghĩ hoài không ra.

Mà điều khiến cậu lo lắng hơn cả là lời 001 từng nói, khoảng cách càng gần thì thân phận mà đạo cụ này kiểm tra được càng cụ thể.

Vậy nó có thể cụ thể đến mức nào?

Phải chăng chỉ cần gần hơn nữa thì thân phận NPC game Hẹn hò của cậu cũng sẽ bị phát hiện.

Thiếu niên không biết, cũng không dám đánh cược.

Lúc nào cậu cũng nhớ lời 001 đã nói với mình: Không được để lộ thân phận NPC game Hẹn hò.

Trong phó bản, thân phận vỏ bọc bên ngoài của cậu đã bị lộ rồi, cậu không thể để lộ nốt cái này được.

"Dừng lại!"

Nha Thấu ôm suy nghĩ tuyệt đối không thể để cho người đàn ông kia lại gần, hoảng hốt quát to không cho hắn tiếp tục đi tiếp về phía trước

Vì căng thẳng nên giọng hơi bị lạc tông và khàn khàn.

Thật ra cậu không hy vọng lắm nhưng cũng chẳng còn cách nào.

Thiếu niên luôn nhận thức rõ ràng về vị trí của mình, tay chân nhỏ gầy của cậu còn chưa chịu nổi một cú đấm của người ta.

Trong lĩnh vực của Boss không dùng được đạo cụ, ngoài tiếng quát vô lực này thì không làm được điều gì khác nữa.

Nhưng ngay giây sau, ngoài ý muốn là không ngờ người đàn ông kia lại dừng bước thật, hắn nhìn thoáng qua vết thương trên tay mình, chần chờ một lúc mới mở miệng: "Làm Nha Nha sợ rồi à?"

Từ lúc hắn xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên dưới mũ trùm đã bắt đầu tái nhợt, cậu cắn môi nhìn chằm chằm vào tay hắn, quả thật giống như bị dọa sợ.

Nha Thấu lắc đầu, giọng điệu vô cùng đáng thương: "Anh cũng đến giết tôi sao?"

Người kia đứng yên cách đó không xa, nghe cậu hỏi mà không hiểu ra sao: "Gì cơ?"

"Cố Dung Thời muốn giết tôi, anh cũng..."

Anh cũng muốn giết tôi sao.

Người nọ hiểu nửa câu sau chưa nói hết của thiếu niên, tầm mắt rơi vào đôi môi đang khẽ mở của cậu, hơi thở của hắn thoáng trở nên dồn dập: "Sao Nha Nha lại nghĩ vậy? Anh chưa bao giờ có suy nghĩ muốn làm em bị thương."

Trong mắt người nọ, thiếu niên thích hợp được chăm chút trong căn nhà ấm áp chứa đầy sự dịu dàng hơn, mà hắn sẽ không bao giờ để cậu nhìn thấy bất cứ thứ dơ bẩn nào trên thế giới này, cũng sẽ không bao giờ để cậu bị thương.

"Nhưng trước đó anh vẫn luôn bắt nạt tôi."

Bây giờ còn nhốt cậu trong lĩnh vực khiến cậu không dùng được đạo cụ, cũng không chạy đi đâu được.

"Tôi không tin anh."

Người đàn ông kia trầm mặc hồi lâu, đến khi mở miệng lần nữa, giọng đã hơi trầm xuống: "Xin lỗi."

Nghe thấy câu xin lỗi, thiếu niên ngẩn người, không tin được mà ngẩng đầu lên.

"Ứng Tinh Uyên"... biết nói xin lỗi?

Nhìn phản ứng của thiếu niên, người nọ chỉ cảm thấy trái tim mình nhoi nhói, thậm chí còn không cảm nhận được sự phản kháng của nhân cách chính trong cơ thể, cùng với đau đớn trên cánh tay do đánh nhau vừa rồi.

Hắn ghìm cảm xúc khác thường kia xuống, tiếp tục nói: "Nên anh sẽ thả em ra ngoài."

Thật sự quá bất thường, Nha Thấu mím môi: "Rốt cuộc anh là ai?"

Người nọ cười cười, vừa định trả lời thì nghe thấy có tiếng nổ vang lên bên ngoài lĩnh vực.

Khóe miệng vừa nhếch lên giờ lại mím thẳng, hắn quay đầu nhìn về phía bên kia, gợn sóng trong mắt cũng phẳng lặng trở lại.

Hắn tỏ ra cáu kỉnh, tặc lưỡi một cái: "Phiền thật đấy."

Người đàn ông giơ tay thu lĩnh vực lại, vừa cảm nhận được lĩnh vực biến mất, Nha Thấu đang chuẩn bị chạy trốn bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Quen thuộc đến mức cậu mới nghe chưa đầy mười phút trước đó.



Thiếu niên choáng váng, đứng đờ ra tại chỗ.

"Thả em ấy ra."

Cố Dung Thời xuất hiện bên kia sân trường, trên mặt có vết thương, trên cánh tay cũng toàn là máu.

Sau khi thân phận bị phát hiện, hắn cũng không giấu giếm nữa, trong tay hắn cầm lưỡi hái màu đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đối diện.

Hắn và "Ứng Tinh Uyên" mỗi người đứng một bên, bầu không khí hết sức căng thẳng.

Thiếu niên đứng giữa, bối rối không biết làm sao, run rẩy hỏi 001.

"001, sao mới mười phút mà Cố Dung Thời đã thoát ra được rồi?"

001 cũng muốn biết vì sao.

Nha Thấu không ở khu Trốn thoát Kinh hoàng nên không biết thông tin liên quan đến đạo cụ cũng là bình thường, nhưng nó là hệ thống chuyên trách ở đây mà bảo không biết thì không thể chấp nhận được.

Lồng giam Dây Leo Quỷ là đạo cụ S+, ngay cả người chơi cao cấp cũng rất khó thoát khỏi nó, vậy mà Cố Dung Thời chỉ dùng mười phút đã thoát ra được?

Thực lực như vậy trong khu Trốn thoát Kinh hoàng không nhiều lắm, chỉ cần loại trừ là có thể khóa chặt được một vài người.

001 sợ hãi không thôi, mã nguồn trong đầu trở nên hỗn loạn.

Hai phe một trái một phải, đứng hai bên Nha Thấu.

"Ứng Tinh Uyên" là Boss của phó bản, hiển nhiên là NPC cấp bậc cao nhất. Còn Cố Dung Thời, mặc dù không biết thân phận thật sự của hắn, nhưng mười phút đã phá được Lồng giam Dây Leo Quỷ thì khả năng cũng thuộc nhóm người chơi đỉnh cấp.

Nha Thấu đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chạy trốn, cậu nhận ra đây là điềm báo hai phe chuẩn bị khai chiến. Bị sóng ngầm cuồn cuộn cùng sát ý qua lại giữa hai người làm cho sợ hết hồn, hai chân cậu cũng run rẩy không ngừng.

Tình huống người chơi đỉnh cấp đối đầu với Boss trong khu Trốn thoát Kinh hoàng xuất hiện không nhiều cũng chẳng ít, nhưng lúc này, khán giả trong phòng livestream lại hào hứng cực kỳ.

【Cố Dung Thời khủng vãi, cái Lồng giam Dây Leo Quỷ kia có lần đã giết chết một người chơi cao cấp có thứ hạng rất cao đó, thế mà hắn chỉ mất có mười phút đã thoát ra được, không thể tin nổi.】

【Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy hắn không phải là tân thủ. Quả nhiên, đây chắc chắn là acc clone của người chơi đỉnh cấp nào rồi!】

【Đừng bảo là hắn đến tìm vợ báo thù thật đấy nhé?】

【Chết cười, mấy vị trên kia còn rảnh rỗi quan tâm vấn đề khác được. Mọi người không thấy cảnh này tuyệt vời lắm à? Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt. Lại càng không phải nói, vợ vừa mới bảo sau này đừng gặp lại nữa, cuối cùng mười phút sau đã gặp lại.】

【Cái này tôi hiểu, có khi vợ sẽ bị bắt về nhốt vào phòng tối, cuối cùng bị làm cho khóc không ngừng, lạc cả giọng, còn mỗi eo là còn run rẩy đong đưa.】

【Ôi dồi, mấy ông nghĩ một phía thế nhỉ, mấy ông tưởng Ứng Tinh Uyên sẽ đứng yên nhìn vợ mình bị bắt đi à? Hắn còn chưa được hôn vợ miếng nào đâu, nhìn mặt hắn bây giờ đi kìa, u ám thành ra cái gì rồi, giờ có khi hắn đang nghĩ làm sao để băm vằm Cố Dung Thời ra cũng nên ấy chứ.】

【Ủa? Mọi người nghĩa kia là Ứng Tinh Uyên à? Sao tôi thấy giọng hắn giống Phương Chí mà nhỉ.】

"Nha Nha, qua đây."

Cố Dung Thời gọi cậu.

''Nha Nha, qua bên này."

Còn đây là "Ứng Tinh Uyên" gọi cậu.

Nha Thấu: "..." Đây là tình huống giành giật gì vậy. Tại sao người chịu tội lại là cậu!

Thiếu niên đứng giữa, cứng đờ không dám di chuyển, lần nữa cảm thấy cảnh này quen thuộc vô cùng.

Hình như lúc cậu phát sốt hôm qua cũng giống thế này, Phương Chí cứ nhất quyết bắt cậu chọn một giữa hắn và Cố Dung Thời.

Đừng có vứt câu hỏi chết người này cho cậu.

Cố Dung Thời lau vết máu trên mặt, lên tiếng lần nữa: "Nha Nha qua đây, anh dẫn em qua cửa."

"Qua cửa? Dựa vào điều kiện ẩn mà mày nói à?" "Ứng Tinh Uyên" giễu cợt: "Điều kiện ẩn này không có tác dụng với em ấy."

Giấy báo trúng tuyển là dành cho những học sinh chuyển trường không đủ điều kiện nhập học, đương nhiên những người này có thể cầm nó để rời khỏi phó bản, còn thân phận của Nha Thấu lại quá mức đặc biệt.

Không biết vì sao mà cậu lại trở thành người chơi ẩn nấp bên phe NPC, thân phận cũng đã được cố định. Cậu không giống những người chơi khác, cậu thật sự là một học sinh lớp 12 đã được nhập hồ sơ vào hệ thống giáo vụ của trường trung học Hồng Lâm.

Học bạ vẫn còn lưu trữ trong phòng hồ sơ kia, ngay cả kỳ thi Đại học còn chưa trải qua thì lấy đâu ra giấy báo trúng tuyển?

Cố Dung Thời tất nhiên không ngu đến mức đến điều này cũng không nhận ra.

"Khi những người chơi còn lại đồng loạt đạt được điều kiện qua cửa ẩn, kết giới phó bản sẽ mở ra, khi đó tao sẽ dẫn Nha Nha ra ngoài."

Lần này là giải thích cho Nha Thấu nghe.

"Hiện giờ số người chơi còn lại đang rải rác khắp nơi trong phó bản, khả năng tập hợp họ lại và khiến họ cùng lúc đạt được điều kiện ẩn là rất nhỏ." "Ứng Tinh Uyên" châm chọc nói: "Sao mày dám đưa ra quyết định như vậy."

Đối mặt với lời giễu cợt, Cố Dung Thời vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn ngước mắt liếc hắn: "Vậy thì điều mày vừa nói sẽ để Nha Nha qua cửa, liệu có phải thật không?"

"Mày là Boss phó bản, muốn cho ai qua cửa cũng là chuyện đơn giản." Cố Dung Thời ngân dài giọng như thể đang cố tình thu hút sự chú ý của thiếu niên: "Sao giờ không thả em ấy đi? Là vì mày không muốn à?"

Câu nói này của hắn quả thật đã đạt được mục đính, vì Nha Thấu đang nhìn sang bên này.

"Tiểu thiếu gia, chọn tôi hay chọn hắn?"

Cố Dung Thời gọi tiểu thiếu gia càng làm Nha Thấu căng thẳng hơn.

Lần này thật sự là một câu hỏi chết người.

Cậu không ngốc nên đương nhiên cũng nhận ra bầu không khí bây giờ khủng khiếp đến mức nào.

Nhưng càng vào lúc này, đầu óc hoạt động lại càng nhanh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================

Nha Thấu bỗng nghĩ đến cái Buff Nhan sắc như không tồn tại kia, ngập ngừng gọi hệ thống.

"001." Thiếu niên hơi bối rối: "Đây là hiệu quả mà mi nói à?"

001:【...】

Không phải, lúc đó nó chỉ thuận mồm nói để ổn định tâm trạng của ký chủ thôi, sao lại tưởng thật được?

Hơn nữa chẳng phải nghe nói người của khu Trốn thoát Kinh hoàng ghét nhất là mấy tên ngốc chỉ được vẻ ngoài sao!? Giờ trông ai cũng như không còn tí giá nào tranh giành đòi ký chủ lựa chọn là thế nào hả!

Nha Thấu không muốn chọn, cậu chỉ muốn về nhà.

May mà "Ứng Tinh Uyên" không giữ nổi bình tĩnh nữa, việc tranh đoạt giành quyền làm chủ trong quá trình hợp nhất vốn đã khiến hắn khó chịu, lời Cố Dung Thời nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Hắn không buồn nhiều lời, lao qua người Nha Thấu tấn công Cố Dung Thời.

Hai người đánh nhau đúng như những gì khán giả trong phòng livestream mong muốn, tốc độ làm mới bão bình luận ít cũng phải tăng gấp đôi so với trước đó.

Cố Dung Thời trước đó gặp khó khăn khi đối phó với Phương Chí và Hứa Dã cùng lúc là do sợ bị Nha Thấu phát hiện, nên hắn không dùng vũ khí. Còn "Ứng Tinh Uyên" hiện giờ đã về dạng hoàn chỉnh, thành thử hai người đánh một hồi lâu vẫn bất phân thắng bại.

Sự va chạm giữa các nguồn năng lượng khiến toàn bộ phó bản rung chuyển, mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ dần theo thời gian.

Một khi phó bản sụp đổ, trước khi sửa chữa xong, toàn bộ người chơi sẽ bị nhốt trong này, không thể thoát khỏi phó bản theo cách bình thường được, hơn nữa lúc phó bản sụp đổ còn có thể xuất hiện bug, tạo thành cục diện không thể lường trước được.

Nha Thấu hiện giờ cũng không có cách nào rời khỏi phó bản được, cậu vội vàng lên tiếng: "Hai người đừng đánh nhau nữa!"

Giọng cậu không lớn, có thể nói là cực kỳ nhỏ bé trước động tĩnh đánh nhau của hai người kia, nhưng thần kỳ thay là hai người kia lại nghe thấy, ngay giây sau đã đồng loạt dừng tay.

"Ứng Tinh Uyên" quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên, thấy cậu đang tỏ ra bất an thì cũng hiểu là trận đánh của hai người đã dọa cậu.

Không thể lãng phí thời gian nữa.

"Ứng Tinh Uyên" quay đầu lại, chậm rãi giơ cánh tay bị thương lên, vết thương rỉ máu nhỏ xuống.

"Ngay từ lần đầu gặp, tao đã không thích mày tí nào rồi, nhưng có một điều mày nói rất đúng."

Cố Dung Thời trực giác thấy không ổn, quả nhiên một giây sau, không gian xung quanh hắn bắt đầu trở nên méo mó, có một lực hút kỳ lạ hút hắn ra ngoài.

"Đúng là tao có thể quyết định người chơi có thể rời khỏi phó bản lúc nào." "Ứng Tinh Uyên" khẽ nghiêng đầu, nhếch khóe miệng: "Nơi đây là sân nhà tao."

Tốc độ quá nhanh, hơn nữa còn do hệ thống cưỡng chế can thiệp nên dù Cố Dung Thời phản ứng nhanh đến mấy cũng chẳng có cách nào, thậm chí một câu cũng không kịp nói đã biến mất tại chỗ.

Chỉ còn tiếng thông báo của hệ thống.

【Người chơi "Cố Dung Thời" đã tìm thấy điều kiện qua cửa ẩn của phó bản [Điều 13 nội quy trường ]!】

【Người chơi "Cố Dung Thời" đang rời khỏi phó bản -】

【Chúc mừng người chơi "Cố Dung Thời" qua cửa thành công!】

...

Sau khi tống kẻ mình ghét đi rồi, "Ứng Tinh Uyên" đỡ khó chịu hơn hẳn, nhất là nhìn ánh mắt muốn giết người của Cố Dung Thời trước khi đi, hắn càng khó chịu "Ứng Tinh Uyên" càng thấy vui vẻ.

Nha Thấu sững sờ nhìn Cố Dung Thời biến mất, sau đó nhìn sang người đang đi về phía mình.

"Ứng Tinh Uyên" hỏi: "Lúc nãy lên tiếng ngăn cản bọn anh, có phải vì Nha Nha muốn chọn anh không?"

Nha Thấu:...

Nha Thấu: Hả?

Nhưng cậu vẫn nắm lấy bậc thang mà người đàn ông đưa cho mình, vì giờ chỉ còn cậu với hắn ở đây, cậu vội vàng gật đầu đáp "ừm".

"Nhóc lừa đảo." Người đàn ông đứng tại chỗ, sau đó muốn đi tới nhưng chẳng biết nghĩ đến điều gì mà dừng lại, đứng cách Nha Thấu một đoạn thế này cũng khiến Nha Thấu yên tâm hơn nhiều.

"Lừa anh ba lần."

Giọng điệu này quá quen thuộc.

Hơn nữa cậu mới chỉ lừa có mấy người, nên nhanh chóng khóa được mục tiêu.

"... Phương Chí?"

Phương Chí "ừ" một tiếng: "Chỉ là hợp nhất thôi, đừng sợ."

Hắn nói về việc hợp nhất các nhân cách rõ nhẹ nhàng, còn không nói gì đến cuộc chiến giành quyền làm chủ vẫn đang kéo dài đến tận bây giờ.



Đây là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau sau sự cố khó xử trong phòng tắm sáng sớm.

Nhưng ít ra không phải là Ứng Tinh Uyên, Nha Thấu thấy khá may mắn.

Dù sao Phương Chí còn nghe vào được, chứ đổi lại thành Ứng Tinh Uyên thì có khi cậu không về nhà được thật.

Nhưng Nha Thấu vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, cậu quyết định lên tiếng trước để nắm quyền chủ động trong cuộc trò chuyện: "Vậy lời Cố Dung Thời nói là thật sao?"

"Sao cơ?"

Nha Thấu mím môi: "Thì việc anh có thể cho người chơi qua cửa bất cứ lúc nào, nhưng lại nhốt tôi đến tận bây giờ, là vì không muốn đưa tôi ra ngoài à?"

Rõ ràng trước khi Cố Dung Thời đến, chính miệng hắn nói sẽ đưa cậu ra ngoài.

Phương Chí giấu đi sự chiếm hữu điên cuồng trong mắt: "Anh sẽ đưa em ra ngoài, nhưng không phải bây giờ."

"Chưa từng có ai vượt qua phó bản [Điều 13 nội quy trường], nếu Nha Nha là người đầu tiên ra ngoài sẽ khiến nhiều người chú ý."

Thiếu niên là người chơi mới, không thuộc bất kỳ lãnh địa nào, cũng không có ai bảo vệ nên đó sẽ là một tình huống rất bất lợi.

Trở thành người đầu tiên hoàn thành phó bản mất mạng cũng giống như để một miếng thịt tươi ngon vào giữa bầy thú dữ. Ai cũng muốn nên hậu quả sẽ là miếng thịt kia bị xé nát đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu của nó, bị bầy thú cắn xé nuốt vào bụng.

Có thể kéo dài thêm chút nào hay chút ấy, để giảm thiểu cảm giác hiện diện của thiếu niên nên Phương Chí định sẽ ném lần lượt từng người chơi còn lại ra bên ngoài, nhằm thu hút sự chú ý của người trong những lãnh địa kia.

Dưới ánh đèn đường, lông mi của cậu khẽ run, tạo ra một mảng bóng đổ trên khuôn mặt. Cặp lông mày thanh tú của cậu nhíu lại, trong lòng đấu tranh mấy lần, cuối cùng như đã thỏa hiệp: "Vậy khi nào tôi đi được?"

"Ngày mai."

Thời gian ném ra người chơi cuối cùng là vào ngày mai, việc thiếu niên đứng ở cuối danh sách cũng không sẽ gây quá nhiều sự chú ý.

"Sau khi nhận được câu trả lời, Nha Thấu ậm ừ gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.

Tiếng chuông tan học của buổi học tự học buổi tối vang lên, nhóm NPC bước ra khỏi tòa nhà.

Chỉ là lần này rất kỳ lạ, đám người không còn trạng thái u ám và trầm trọng hay giống như những con rối mà Nha Thấu thấy lúc trước. Trái lại, mọi người nói cười vui vẻ, trên gương mặt ai cũng ánh lên niềm vui khi cuối cùng cũng tan học và được về ký túc xá.

Giống như bọn họ đã sống lại.

"Ngày hôm sau sẽ không còn bị ràng buộc bởi những nội quy trường nữa."

Boss của phó bản đã thay đổi thiết lập của nó, khiến trường trung học Hồng Lâm lúc này trông giống như một ngôi trường trung học bình thường.

"Tối nay ngủ ngon nhé." Phương Chí nói: "Mai gặp lại."

...

Đúng như anh ấy đã nói, trường trung học Hồng Lâm không còn bị ràng buộc bởi các nội quy trường nữa, quản lý ký túc xá cũng không đến kiểm tra vào ban đêm.

Như nhiều người bình thường trải qua, ngủ, thức dậy, đi học, ăn uống, sinh hoạt tuần tự.

Chỉ là Phương Chí và Hứa Dã không còn đến nữa.

Mà Nha Thấu từ tối qua đến giờ vẫn chưa gặp lại Phương Chí.

Tiết này là môn Ngữ Văn, giáo viên môn Ngữ Văn rất dịu dàng, trong khi giảng bài về bài văn cổ thì Nha Thấu lại ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi học sinh chuyển trường rời đi, chỗ ngồi trong lớp được xếp lại lần nữa, Nha Thấu chọn ngồi gần cửa sổ, lúc rảnh rỗi còn có thể ngắm phong cảnh bên ngoài.

Giờ không còn nội quy trường, Nha Thấu có thể yên tâm làm việc riêng trong giờ học, hơn nữa cậu còn không có sách cũng không có bút, ngồi một chỗ thế này thật sự rất chán. Trong giờ học, thỉnh thoảng lại có mấy bạn quay lại nhìn cậu một cái, chưa được bao lâu đã đỏ mặt quay lên.

Bé con xinh đẹp chẳng hiểu gì, cậu nằm nhoài ra bàn, hai mắt mở to, không biết đang nghĩ gì.

Vì động tác này nên má đè vào lòng bàn tay, thịt ngấn qua những kẽ ngón tay nom mềm mại vô cùng.

Môi châu cũng càng thêm rõ ràng, hấp dẫn làm người ta muốn nhấm nháp.

Nhiệt độ ban ngày khác hẳn ban đêm, trời nóng nên mỗi phòng học đều bật điều hòa. Cân nhắc về thể chất khác biệt của từng học sinh nên không chỉnh nhiệt độ xuống thấp lắm, kết hợp với quạt trần phía trên nên rất dễ chịu.

Trường trung học Hồng Lâm vẫn dùng bảng đen và phấn viết truyền thống.

Chữ của giáo viên Ngữ Văn rất đẹp, tiếng phấn viết trên bảng đen cùng tiếng quạt trần khe khẽ sẽ trở thành một phần trong ký ức hàng ngày của học sinh lớp 12.

Lúc đầu Nha Thấu cứ nghĩ ngày hôm nay sẽ dài lắm, nhưng lúc tiếng chuông báo tiết cuối buổi chiều đã kết thúc vang lên, cậu mới phát hiện hóa ra một ngày đã qua.

Lưu Lộ hỏi như thường lệ: "Tiểu thiếu gia, tối nay muốn ăn gì? Để tôi đi mua cho cậu."

"Không cần, hôm nay tôi tự đi." Nha Thấu lắc đầu.

"Vậy cũng được." Lưu Lộ cũng không xoắn xuýt, lập tức khoác vai bạn mình đi ra ngoài.

Thiếu niên không đến căng tin ăn cơm mà trèo lên sân thượng của tòa nhà, tìm một chỗ ngồi suốt nửa tiếng, lâu đến độ 001 cũng cảm thấy hơi lo lắng.

"Nha Nha ở đây à?"

Thiếu niên quay đầu lại, trông thấy "Ứng Tinh Uyên" đang đi tới.

Nha Thấu: "Phương Chí."

Người kia lắc đầu: "Hứa Dã."

Nha Thấu chậm rãi "à" một tiếng: "Các anh khó đoán thật đấy."

Lúc nói chuyện với Hứa Dã, cậu cũng bạo gan hơn nhiều, cảm giác được Hứa Dã đến gần cũng không tỏ ra kháng cự.

Hứa Dã ngồi xuống cạnh Nha Thấu: "Em ngồi đây làm gì?"

"Nhìn mặt trời lặn." Thiếu niên mím môi: "Nhưng mà tốc độ trời tối vào mùa Hè chậm quá."

Chờ mặt trời lặn xong khéo cũng phải còn lâu.

Hứa Dã nằm xuống, thản nhiên nói: "Vậy cứ ở đây chờ đi, hôm nay còn có hoàng hôn nữa, xem xong rồi đi nhé?"

Nha Thấu suy nghĩ một hồi, cảm thấy đề nghị cũng khá ổn nên vui vẻ đồng ý: "Ừm."

Nha Thấu chậm rãi nhắm mắt lại, lúc Nha Thấu nghĩ rằng hắn sẽ không nói gì nữa thì giọng nói của hắn lại vang lên: "Xin lỗi."

"Không phải như Ứng Tinh Uyên nói, anh chưa bao giờ muốn làm hại em."

Hắn là người chủ động vi phạm nội quy trường, sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm một mình, nên thiếu niên sẽ không sao hết.

Hứa Dã sẽ không để Nha Thấu bị thương.

Nha Thấu "ừm" một tiếng: "Không sao."

Cậu không tiện đánh giá chuyện này, nếu không bị Ứng Tinh Uyên móc mỉa trước mặt thì có khi mãi mãi cũng không biết, không biết có thích không nhưng cũng không ghét.

"Thế còn anh? Sao anh biết rõ tôi là người chơi mà còn..."

Sao vẫn đối tốt với tôi như vậy?

Hứa Dã cười cười, thong dong nói: "Vì em là Nha Thấu, là tiểu thiếu gia mỏng manh."

"Em hỏi bất kỳ ai trong bọn anh, đều sẽ trả lời như vậy." Hứa Dã nói: "Kể cả Ứng Tinh Uyên."

Hắn quá thẳng thắn, ngay cả khi không nói từ khóa nào, nhưng Nha Thấu vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng ẩn chứa bên trong.

Nha Thấu bối rối quay đầu về phía khác.

Nhưng một giây sau, một cánh tay bỗng xuất hiện trước mặt cậu, ôm cả người cậu vào trong ngực.

Hứa Dã đang nằm, còn Nha Thấu bị ép nằm ngửa trên người hắn, cảm giác được hắn đang vùi đầu vào cổ mình, thiếu niên hoảng hốt quá mà vội mắng hắn là chó thối, ngửi thấy mùi là nhào vào.

Hứa Dã từ chối cho ý kiến: "Ngài nói đúng, tiểu thiếu gia của tôi."

Quả nhiên Hứa Dã vẫn là người không biết xấu hổ nhất.

Cũng may Hứa Dã không làm gì cậu cả, hắn chỉ cọ một lúc rồi thả cậu ra.

Không biết đã trôi qua bao lâu, mặt trời rốt cuộc cũng bắt đầu lặn về hướng Tây, ánh nắng vàng cuối cùng chiếu xuống đây, để lại mảng màu ấm áp.

Nha Thấu đứng dậy, cảm nhận được cơn gió thổi vào mặt, trong đôi mắt cậu phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ nơi chân trời.

Cậu bỗng thấy vui vẻ, quay người muốn chia sẻ với Hứa Dã sau lưng, lại phát hiện hắn đã đứng dậy rồi.

Cậu nhìn một cái đã nhận ra được đây là Phương Chí, chứ không phải Hứa Dã.

Phương Chí vươn tay ra, lúc đến gần Nha Thấu thì chậm dần lại như thể đang lo lắng điều gì.

Áo choàng của thiếu niên không kháng cự mình, Phương Chí nhìn tay mình chạm được vào mặt Nha Thấu, bao lo lắng từ hôm qua đến giờ bỗng nhiên biến mất, hắn khẽ thì thào: "May quá."

Hắn chậm rãi điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó mới nói với Nha Thấu: "Giờ đi được rồi."

Phương Chí nói rất ngắn gọn, giọng điệu dứt khoát khác hẳn với vừa nãy.

Nha Thấu hỏi: "Tôi có thể hỏi một câu không?"

Phương Chí: "Em nói đi."

"Tại sao anh lại muốn thả tôi đi thế?"

Thiếu niên không hiểu lắm, cậu ngước lên hơi nhíu mày, nghiêm túc nhìn hắn.

Lúc lo lắng cậu thường nắm chặt vạt áo của mình, còn khi vui cậu sẽ thêm trợ từ vào cuối câu nói, giọng điệu mềm nhũn làm ngay cả một câu rõ ràng rất bình thường nhưng lại nghe như đang thủ thỉ vào tai người ta làm nũng.

Đáng yêu không chịu nổi.

"Nha Nha biết nguồn gốc tên anh không?"

Nha Thấu không biết vì sao Phương Chí lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu.

"Em sẽ không muốn biết đâu."



Không nói thì thôi, lại còn nghĩ thay mình nói sẽ không muốn biết đâu! Thiếu niên giận, đá chân hắn một cái.

Trong thoáng chốc như quay lại hai ngày trước, trong căn phòng bỏ trống kia, thiếu niên xinh đẹp đẩy cửa vào, rõ ràng rất sợ nhưng vẫn cố gắng đạp hắn một cái, sau đó bị Phương Chí ghẹo chạy trối chết.

Ba ngày ngắn quá.

"Nhưng vẫn cảm ơn anh nha."

Đã gỡ bỏ nội quy trường, quan trọng hơn cả là còn đến tiễn cậu.

Thanh âm mềm nhẹ, còn mang theo chút tiếc nuối.

Phương Chí ngẩn ngơ, bị câu nói kia của thiếu niên nện cho choáng váng.

Nha Thấu vội rời mắt, thấy gương mặt điển trai kia hiếm khi đờ ra, cậu như có thêm tự tin: "Cho nên những chuyện anh làm trước đó, tôi sẽ không so đo đâu."

Không phải tha thứ, mà là không so đo.

Cậu cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh!

Thiếu niên khác hẳn với những người ở đây. Khuôn mặt diễm lệ, đẹp đến nỗi có thể làm người ta ghi tạc trong lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh, khuôn mặt cũng nhỏ, hai má phúng phính khiến người ta rất muốn bóp.

Giống bạch ngọc, cũng giống như một chiếc bánh nho nhỏ vừa mới được lấy ra khỏi lò nướng, mềm mịn với mùi thơm vừa mới nướng xong.

Phương Chí nhìn chằm chằm vào anh ta, nhận ra mình đã mất bình tĩnh và mặt đỏ bừng, liền vội vàng đội mũ trùm lên đầu, ho một tiếng để che giấu giọng nói khàn khàn của mình, cũng không muốn anh ta nhìn thấy cơ thể mình bất thường.

"Không chỉ là ý kiến của tôi, còn có của Hứa Dã. Ngoài việc Ứng Tinh Uyên không hợp tác, những người khác đều khá tốt."

Nha Thấu gật đầu tỏ ý đã biết.

"Em có muốn chào tạm biệt hắn không?"

Nha Thấu biết hắn đang nói đến Ứng Tinh Uyên, người đang bị hắn và Hứa Dã áp chế không thể nắm quyền khống chế cơ thể.

Nha Thấu hơi khó xử, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không muốn."

"Tôi không có chuyện gì để nói với anh ta hết."

Nhưng ngay sau sau khi cậu trả lời, vẻ mặt Phương Chí bỗng thay đổi, trán cũng toát mồ hôi.

Hắn cảm nhận được sự bất mãn của Ứng Tinh Uyên sau khi nghe câu trả lời kia, lúc này đang phản kháng dữ dội, cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của mình để nắm quyền kiểm soát.

Ứng Tinh Uyên vốn là nhân cách chính, việc áp chế hắn khiến Phương Chí tốn rất nhiều sức lực.

"Mở cái hộp mà Hứa Dã đưa cho em ra."

Giọng Phương Chí rất dồn dập, dù ngốc đến mất cũng nhận ra sự bất thường.

Nha Thấu vội vàng mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy trắng được viền hoa văn màu đỏ đen giống với đồng phục.

Cũng giống như mấy tờ nội quy đưa cho người chơi lúc trước.

Nhưng lại có điểm không giống, thay vì toát ra cảm giác bí ẩn thì nó lại vô cùng yên tĩnh, nếu bỏ qua đường viền đỏ đen xung quanh thì chẳng khác gì một tờ giấy trắng bình thường.

Mà trên tờ giấy kia, nội dung của nội quy thứ 13 lại trống rỗng.

Thiếu niên tỏ ra hoang mang, vừa định hỏi thì lại nghe thấy tiếng hệ thống thông báo.

【Đã đạt được điều kiện qua cửa — tìm ra Điều 13 nội quy trường [hoàn thành]!】

【Hệ thống đang kết toán — 】

【Người chơi "Nha Thấu" đang rời khỏi phó bản.】

Không gian quanh người bắt đầu méo mó, Nha Thấu biết mình sắp rời đi.

Cậu liếm môi, xuyên qua Phương Chí nhìn Ứng Tinh Uyên đang bị nhốt bên trong, biết được mình sắp rời khỏi phó bản khiến cậu to gan hơn nhiều.

"Ứng Tinh Uyên, thật ra người tôi ghét nhất trong phó bản này chính là anh."

"Anh thật sự rất rất rất xấu xa và đáng ghét!"

【Chúc mừng người chơi "Nha Thấu" qua cửa thành công!】

"Trong khoảnh khắc thiếu niên biến mất, Ứng Tinh Uyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cưỡng ép kéo Phương Chí trở lại biển ý thức, hắm tóm chặt cổ áo Phương Chí: "Sao mày lại thả em ấy đi?"

Thế giới bên ngoài phó bản khốc liệt cỡ nào, sao thiếu niên có thể sống một mình ở nơi đó được!?

Phương Chí không chống trả, nói sang chủ đề khác: "Em ấy không kháng cự tao."

"Áo choàng của em ấy không kháng cự tao đến gần. Chỉ có mình mày thôi, Ứng Tinh Uyên ạ."

Ứng Tinh Uyên lập tức cứng ngắc tại chỗ.

"Hơn nữa tao thả em ấy đi là vì tao tin chắc rằng sẽ tìm được em ấy lần nữa."

Phương Chí lấy từ "Chí tử phương hưu", có nghĩa là "Đến chết mới thôi".

Trung với một người, sau khi đã xác nhận mục tiêu thì có chết cũng không từ bỏ.

"Còn mày thì không, vì mày chính là đồ xấu xa."

Ứng Tinh Uyên hít thở sâu vài lần, quyết định không so đo với hắn nữa mà giành lại quyền kiểm soát cơ thể mình.

Cảm thấy túi mình hơi nặng, hắn cau mày, lấy đạo cụ trong túi ra chuẩn bị vứt đi.

Hắn đến gần thùng rác, đang chuẩn bị vứt vào thì bất ngờ dừng lại khi liếc thấy hàng chữ nào đó.

Trên đó viết:

【Tên: Nha Thấu】

【Tuổi: 18】

【Thân phận: NPC game Hẹn Hò trong khu Chinh phục Tình yêu 】

Ứng Tinh Uyên nhìn chằm chằm dòng thân phận kia.

【Hệ thống Tình yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Ứng Tinh Uyên" tăng 190, tổng điểm thiện cảm: 100.】

【Hệ thống Tình yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Phương Chí" tăng 10, tổng điểm thiện cảm: 100.】

【Hệ thống Tình yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Hứa Dã" tăng 10, tổng điểm thiện cảm: 100.】

"Quả nhiên là... người của khu Chinh phục Tình yêu sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK