Để chứng minh cái lý luận đồng hóa không phải nói bừa thì 451 còn chủ động mở tin tức gần đây ra để làm luận cứ.
Tin tức đầu tiên: [Cơ hội nghịch tập đến rồi! Dưới đây là ba ngành nghề kiếm tiền cực tốt mới phất!]
Ấn mở ra xem thì đứng đầu là người lập kế hoạch cho thị trường thức ăn ngoài. Công việc bình thường là phân tích số liệu cũng như đặc điểm thị trường; trợ giúp cho thương gia trong lĩnh vực này quy hoạch sản phẩm; căn cứ vào nhu cầu thực tế của người dùng mà đưa ra phương án tối đa hóa lợi nhuận.
Đứng thứ hai là nhà thiết kế giả lập thực tế. Ngoài trò chơi VR thì bổ sung thêm rất nhiều công năng giúp mọi người không cần bước chân ra khỏi nhà cũng thực hiện được như VR party, VR dạy học, cực kì mới lạ.
Đứng thứ ba là các loại sản nghiệp về giả lập con người… bao gồm trò chơi, anime, tiểu thuyết, điện ảnh truyền hình. Theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, việc kiểm chứng mọi người đã đủ tuổi thành niên hay chưa không còn khó khăn.
Du Dữu nghiêm túc xem hết toàn bộ tin tức rồi chỉ vào vị trí thứ ba “Cái này chẳng liên quan gì đến tui cả!”
No451: Cậu sờ lên lương tâm của mình rồi lặp lại lần nữa đi?
Du Dữu vươn tay sờ lên chú Thương của cậu “Không có liên hệ gì với tui!”
Thương Am không có nguyên tắc nói theo “… Ừ. Tôi thấy Du Dữu nói đúng.”
No451:???
Chủ đề này kết thúc trong sự cười đùa của Du Dữu và 451.
Bấy giờ Du Dữu mới hiểu vì sao Thương Am nhất định phải bị công lược dù bao nhiêu lần, hệ thống chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ. Vì lực ảnh hưởng của kí chủ lên kịch bản thực sự rất lớn.
Nhưng 451 nói đây chỉ là một trong những nguyên nhân.
Buổi tối, Du Dữu nhớ đến việc cái này chỉ là một trong nhiều nguyên nhân nên tò mò.
Du Dữu: Nguyên nhân thứ hai là gì?
451 thành thật trả lời: Thứ hai chính là nếu như thế giới này không có kí chủ thì sẽ chỉ còn lại ‘cưỡng chế’ và năng lượng của Thương Am ảnh hưởng lẫn nhau. Mà sau khi Thương Am hắc hóa rất nguy hiểm nên trả qua sự tính toán của hệ thống thì dưới tình huống đó thế giới sẽ triệt để bị hủy diệt trong vòng năm mươi năm.
Du Dữu sửng sốt, cậu không nghĩ hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế.
Nhận ra được tâm trạng của cậu, 451 an ủi: Nhưng thực ra… tình huống bây giờ tương phản. Năm kí chủ trước đó chẳng những không thể cứu được cục diện đó mà ngược lại để hắn hắc hóa và thế giới sụp đổ cũng nặng hơn.
Du Dữu: Là như thế sao?
451: Đúng vậy.
Sáng hôm sau quản gia tăng thêm một lớp mới, bổ sung lại cho rào chắn bị chó phá.
Vệ sĩ lớp ngoài thì nhiều thêm một nhiệm vụ là nhìn chằm chằm khu vực lân cận, đảm bảo không còn bất kì động thực vật khả nghi đến gần.
Về ba gian phòng trống kia thì một gian trong đó đã biến thành phòng chuyên môn cho Du Dữu sưu tầm đồ. Bên trong bày một giá đỡ, ngăn tủ còn lại thì vẫn trống.
Sau khi trả lại con chó kia thì Vương thiếu cũng yên lặng một thời gian dài.
Nguyên nhân là một buổi chiều nào đó tại một cuộc họp thương vụ Vương thiếu ngẫu nhiên gặp Thương Am cũng đến họp.
Địch nhân gặp mặt theo lý thuyết thì phải cực kì đỏ mắt. Kể cả chưa từng trực tiếp vạch mặt nhau nhưng cũng chưa từng cho nhau sắc mặt tốt.
Vương thiếu quen dọa dẫm, khiêu khích, chọc giận người khác và cũng đã quen việc Thương Am lạnh lùng hung tàn. Nhưng lần này bọn họ vừa gặp mặt thì Thương Am có chút là lạ.
Không nhìn gã đầy coi thường hoặc thả sát khí ra. Mà là cực kì quái dị nhìn chằm chằm gã mấy giây rồi lộ ra nụ cười không rõ ý.
Cút mợ nó đi, Thương Am lại nhìn gã cười!!
Lông tơ trên người Vương thiếu lập tức dựng đứng, thiếu chút thì gã bị hắn dọa đến nguy hiểm tính mạng. Thậm chí nghi ngờ phải chăng mình nhận nhầm người.
Âm mưu, chắc chắn có âm mưu!
Sau đó gã cẩn thận hơn rất nhiều, yên lặng vài ngày.
Nhưng sau mấy ngày suy nghĩ Vương thiếu lại thấy không đúng.
“Mày nói xem, có phải tao hiểu nhầm hắn rồi?”
“Lão đại, hiểu nhầm gì? Hắn cười với ngài như thế chắc chắn là đã đào xong hố nào đó chờ ngài bị thua thiệt mà!”
Vương thiếu lắc đầu, cảm thấy không đúng lắm “Sau đó tao có suy nghĩ lại, gần đây cũng không có vụ làm ăn hay hợp tác nào. Thế thì hắn đào hố tao thế nào được?”
“Lão đại, thế thì hắn đang cố ý dọa ngài!”
“Bệnh thần kinh à! Ai dọa người lại đi cười?”
Cuối cùng vẫn là thám tử thương nghiệp giúp gã ra kết luận.
Trên mặt bàn là ảnh chụp trộm dưới nhiều góc độ. Đều là Thương Am ở từng trường hợp bỗng như suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười.
Trong mắt Vương thiếu thì đống ảnh chụp này có thể so sánh như phim kinh dị.
Trong mắt thám tử thì đây là một bằng chứng.
“Hắn ta không nhắm vào ngài mà do gần đây yêu đương hơi quá đà nên nhìn gì cũng muốn cười.”
Vương thiếu bừng tỉnh đại ngộ!
“Cậu nói rất có đạo lý, tôi nghe xong không phản bác được!”
Ai cũng không ngờ được người khôn khéo, cường thế, đáng sợ như Thương Am vậy mà cũng có thời điểm yêu đương như thế. Hắn ta là Thương Am đó, là người bình thường lãnh khốc vô tình á, khí tràng cực kì đáng sợ; lúc tức giận ánh mắt nhìn người khác như nhìn vật chết vậy. Thế mà bây giờ đi ngang qua cửa hàng đồ ngọt cũng cười!
Bát quái này rất nhanh bắt đầu từ Vương thiếu rồi lan truyền dần dần trong giới phú nhị đại. Tất cả đều nói cây vạn tuế Thương Am ra hoa, lần này không phải chơi đùa mà động chân tâm thực sự.
Thời gian không lâu sau đối thủ, đối tác, đến cả nhân viên cũng quen việc hắn có thêm dáng vẻ của con người.
Một tuần sau Vương thiếu vẫn không động thủ tiếp mà bỗng nhiên chuyển chiến trường, những hành động ngầm ít đi mà chuyển sang tranh đoạt mối làm ăn nhiều hơn.
Thuộc hạ của gã rất khó hiểu “Lão đại. Ngài muốn nghỉ ngơi dưỡng sức ạ? Để khiến đối thủ buông lỏng cảnh giác?”
Vương thiếu khoát tay, vẻ mặt phật hệ “Lười. Mấy hôm nay bọn mày cũng không cần nhìn chằm chằm kiều hoa trong kim ốc của hắn nữa.”
Những người khác hỏi gã đều trả lời là mệt, lười, không muốn làm.
Nguyên nhân thực tế tự gã cũng biết rõ nhưng nói ra miệng thì hơi mất mặt.
Thực ra gã không muốn bắt nạt kiều hoa mà mình chưa từng gặp kia. Thậm chí còn cảm ơn người đó. Người không nhân tính như Thương Am cũng có thể được tình yêu thấm nhuần trở thành người phàm cũng không dễ dàng.
So sánh với đối thủ như người máy kia thì Vương thiếu gã càng muốn cạnh tranh với Thương Am hiện tại hơn. Tuy rằng mỗi lần chạm mặt đều có cảm giác đang bị tống thức ăn cho chó đến đau cả mắt nhưng vẫn thoải mái hơn cảm giác mỗi ngày đều bị tức đến nổ phổi.
Cục diện này trước đó chưa từng có.
Từ đầu Thương Am chỉ cảm thấy hài lòng vì người nhà họ Vương càng ngày càng dễ đối phó. Không ngờ rằng về sau lại thành không cần xử lý nữa.
Hắn về đến nhà, mở cửa phòng ra nhìn thấy Du Dữu không tim không phổi đang cười ngố. Cậu nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn hắn, hai mắt như bắn ra hào quang.
Có thể thấy được Du Dữu không hề biết, không cảm nhận được những việc đang xảy ra ở bên ngoài.
Thương Am ôm người vào lòng, cúi đầu hôn xuống. Hắn bỗng thấy rất thích người ngốc ngốc không tự biết này.
Hôn xong Du Dữu còn mơ màng hỏi hắn “Chú, hôm nay đi làm bị mệt ạ?”
Trong mắt cậu thì những hành động thân mật có tác dụng sạc điện. Càng mệt mỏi, tâm trạng không tốt thì càng cần điều đó.
Thương Am xoa bóp bụng cậu “Hôm nay không mệt.”
Chỉ là bỗng phát hiện hóa ra cuộc sống trước đó của hắn mệt mỏi và phiền phức như thế.
Những việc vui như domino vậy, từ Du Dữu trước mắt này yên lặng lan ra.
Du Dữu thấy tâm trạng hắn tốt thật nên yên lòng quay đầu chạy mất.
Người trong ngực Thương Am chạy mất, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì Du Dữu lại chạy về. Tay cậu còn bê một bát bingsu vị xoài.
“Chú, hôm nay ngoài trời nóng bức. Chúng ta cùng ăn chút đồ mát mẻ đi!”
Chờ Thương Am nếm thử một miếng thì Du Dữu đã ăn được ba miếng. Ăn bingsu cảm giác không giống đá bào bình thường. Món này ăn mềm hơn như là tuyết trắng vậy, lại có chút giống kẹo đường, vào miệng thì tan ra ngay. Du Dữu ăn vui đến mức nheo mắt lại.
“Thực sự không tồi.”
Câu khen lần này không còn mục đích khách sáo hoặc dẹp yên Du Dữu nữa.
Hắn chưa từng chịu qua cái đói nên cũng không có ham muốn hưởng thụ mỹ thực. Hơn nữa đây cũng chỉ là một thế giới giả tạo. Chỉ cần nghĩ đến mọi thứ trên thế giới này đều là âm mưu đã khiến Thương Am chẳng còn tâm trạng hưởng thụ sinh hoạt.
Nhưng hôm nay hắn bỗng hiểu được cảm giác vụn băng tan ra trong miệng, vị ngọt mà không ngán tỏa ra cũng có thể khiến trong lòng vui như vậy.
Nhìn Du Dữu ăn nhanh như thế, Thương Am cúi đầu nhích lại gần. Đúng như hắn nghĩ, bờ môi lẫn đầu lưỡi của cậu đều lạnh như băng.
Du Dữu ăn bingsu, ăn ăn một lúc lại trở thành người bị ăn. Nhưng lại chẳng thể chống đối đến cùng nên chỉ có thể kháng nghị yếu ớt
“Chú, bao giờ mới có thể giải trừ nguy cơ muốn làm gì thì làm?”
“Còn phải chờ thêm chút nữa” Thương Am sờ đầu cậu “Ít nhất phải chờ chương trình cuối cùng mà 100 để ở trong đầu em bị gỡ bỏ.”
Du Dữu để bát bingsu xuống, nằm sấp trên bàn.
Nhìn hơi ủ rũ, không biết do ngột ngạt hay do nóng.
“Du Dữu” Thương Am bỗng hơi áy náy “Có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Hắn nhớ lúc tan làm về nhìn thấy ven đường có quảng cáo mấy game chơi trong nhà cùng loại với trốn thoát khỏi mật thất với nhà ma. Không biết tại sao mà Thương Am lại cảm thấy những trò đó phát triển cũng là công lao của Du Dữu.
Rõ ràng là đô thị bận rộn phồn hoa nhưng mọi người vẫn không quên tự mình tiêu khiển.
Du Dữu nghe thấy đề nghị của hắn, mặt vui vẻ rồi nở nụ cười tươi sáng với Thương Am.
“Không muốn.”
Gọn gàng linh hoạt, cực kì kiên định.
Trong mắt Thương Am có vẻ hoang mang.
Trong ấn tượng của hắn thì người trẻ tuổi phải rất thích chơi mới đúng. Du Dữu bình thường cũng rất ham chơi, sao lại quyết đoán như thế?
Chẳng nhẽ…
Thương Am sờ đầu cậu, hiếm thấy được có chút kiên nhẫn “Tôi sẽ đi cùng em.”
“Đừng. Chú ở nhà nghỉ mát với em cũng rất tốt rồi mà. Thật sự!”
Không thích chơi?
Thương Am lại sửng sốt, không nhịn được nghĩ đến câu trả lời trong diễn đàn nào đó. Trẻ con mà không thích chơi thì thích học hơn.
Hình như… cũng hiểu được. Những ngày này lúc hắn về đến nhà thì Du Dữu đều đang chơi. Nhưng qua màn hình giám sát thì phần lớn thời gian dùng để thiết kế, xử lý những việc đứng đắn. Có vẻ vẫn không từ bỏ chuyện kiếm tiền.
Du Dữu của hắn hình như quá hiểu chuyện rồi.
Thương Am quyết định thay ý tưởng để dỗ cậu nhóc vui vẻ. Hắn mở điện thoại mỉm cười đưa ra kiến nghị thứ hai
“Không muốn ra ngoài chơi thì không đi nữa. Đúng lúc cô giáo trên trường của em có liên hệ với tôi.”
Du Dữu: “Cái gì?”
Thương Am: “Cô ấy gửi đề bài luận cuối kì của em cho tôi.”
Du Dữu: “Bài luận gì cơ?”
Thương Am: “Bài luận cuối kì.”
Du Dữu: “Làm cái gì cuối??”
Thương Am: “Làm bài… cuối kì.”
Du Dữu: “Cưỡi cái gì???”
Thương Am: “… Ừ, đúng. Là cưỡi.”
Du Dữu: “Hì hì quả nhiên là tư thế mà. Chú nói sớm có phải xong không~”