Một đêm vô mộng.
Sáng sớm hôm sau, đúng sáu giờ kém năm Du Dữu bị hệ thống trong đầu gọi tỉnh.
Đây là việc trước khi ngủ cậu dặn hệ thống. Cậu sợ mình không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức hoặc là Thương Am trực tiếp tắt đồng hồ của cậu nên nhờ hệ thống.
Dù sao thì chẳng ai tắt được tiếng trong đầu cậu.
Nhờ vào kịch bản nên cậu biết giờ làm việc và nghỉ ngơi của Thương Am rất quy luật. Mỗi ngày đúng sáu giờ rời giường, chuẩn đến mức phần lớn tình huống không cần đồng hồ báo thức.
Sau khi đứng lên, cậu nhanh chóng mặc quần áo, đánh răng rửa mặt. Rồi lấy từ tủ lạnh trong phòng nửa con gà chiên tối qua còn thừa bỏ vào lò vi sóng quay nóng. Bên cạnh đó cảm thán đúng là phòng cao cấp có khác, lò vi sóng cũng có luôn.
Ánh sáng vàng chầm chậm bao phủ vào phần gà đang quay bên trong, mỡ đông trắng dần dần tan đến trong suốt óng ánh, cùng lúc đó có một mùi thơm nức bay ra. Mặc dù chỉ có nửa con, lại còn để qua đêm nên da không còn giòn nữa nhưng vẫn rất thơm.
Cũng không biết của hãng nào mà ngon thế.
Chẳng biết Thương Am cũng tỉnh từ bao giờ, đã mặc xong một bộ tây trang nghiêm chỉnh đứng ở cửa phòng ngủ.
Du Dữu còn chưa kịp quay sang chào hỏi thì nghe thấy
Keng!
Du Dữu giật mình, đôi mắt đang mệt rã rời giật mình trợn to rồi nhận ra là tiếng lò vi sóng quay xong rồi chứ không phải tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Dọa chết cậu rồi.
Cậu nghĩ xem, cậu là một cái hệ thống sao lại giống lò vi sóng vậy!
Hệ thống:???
Du Dữu thở phào, mỉm cười rực rỡ với Thương Am “Buổi sáng tốt lành nha chú Thương!”
Thương Am tay cầm một cái cặp công văn như là chuẩn bị trực tiếp rời đi, nhìn thấy Du Dữu dậy sớm cảm thấy có chút bất ngờ.
“Chào buổi sáng.”
Hắn chào xong liền xoay người ra cửa đổi giày, sau lưng có tiếng bịch bịch bịch. Thương Am vô thức nhìn ra sau, muốn biết nhóc con sáng sớm chạy tới chạy lui làm gì.
Kết quả là thấy Du Dữu động tác nhanh nhẹn gói nửa con gà rồi chạy tới bên cạnh hắn đặt mông ngồi xuống, bắt đầu đổi giày.
Cậu đã xác nhận với trí nhớ của nguyên thân rồi. Hôm nay sáng cậu không có tiết, buổi chiều học từ 3 giờ đến 5 giờ. Có thể có thời gian quấn Thương Am một chút nữa.
“Chú, chúng ta ăn sáng cùng nhau đi!”
Thương Am có thói quen ăn sáng, chẳng qua bữa sáng của hắn cực đơn giản và cố định. Một tuần làm việc sáu ngày, hàng tuần 357 ăn sandwich cùng sữa bò, 246 là salad và cà phê.
Nói thật Du Dữu không thích uống cà phê buổi sáng, cũng không thích salad rau quả nhưng hôm nay là thứ sáu!
Như là sợ Thương Am từ chối nên Du Dữu nói nhanh “Buổi sáng hôm nay cháu không có tiết nên sẽ không bị muộn. Cháu ăn xong đi liền, tự đạp xe về trường nên sẽ không ảnh hưởng đến ngài đi làm đâu.”
Thương Am quay người mở cửa phòng, cũng không từ chối “Đi thôi.”
Du Dữu cố ý nói rằng muốn ăn sáng cùng nhau thì trừ việc nâng hảo cảm cũng như độ tồn tại thì còn một tác dụng quan trọng nữa.
Đó là lấy được địa chỉ công ty của Thương Am.
Mới nghe thì có chút biến thái nhưng cách này là cách tốt nhất cậu có thể nghĩ ra. Thương Am là người cuồng công việc. Nếu như không có xã giao thì cơ bản sẽ ăn sáng trưa tối ở công ty. Buổi sáng thì ăn ở seven eleven dưới chân tòa nhà, cơm trưa là cơm chung của công ty, buổi tối chắc chắn tăng ca đến tám chín giờ, cũng ăn ở văn phòng nốt.
Cho nên chỉ cần cùng hắn đi ăn sáng thì cậu sẽ biết được Thương Am làm việc ở chỗ nào.
Hệ thống chung quy vẫn là một cái hệ thống, từng nói rằng kể cả không đi ăn cùng thì nó vẫn có thể vận dụng từ nguyên tác để điều tra ra chỗ đó. Nhưng Du Dữu từ chối. Đối với cậu thì biết địa chỉ không phải kết quả quan trọng nhất, việc Thương Am biết cậu nhìn thấy địa chỉ công ty mới là điều cậu muốn.
Trong nguyên tác, Du Dữu chủ động năn nỉ Thương Am nói rằng muốn là người một nhà chân chính sẽ biết hết mọi thứ của người kia. Cũng bởi vì thích nên muốn sau khi Thương Am tan làm có thể cùng một chỗ giải sầu. Nhưng mà mong muốn này không được Thương Am đồng ý nhanh chóng.
Du Dữu cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên, khuôn mặt viết hết ‘không muốn rời xa người’ chẳng che giấu chút nào. Nếu như cứ thế xuất hiện tại chỗ làm của Thương Am sẽ tạo nên rất nhiều phiền phức.
Dù cho về sau Thương Am dần dần thích, cũng không cự tuyệt thiếu niên nhưng vẫn nhất quyết không chịu lộ địa chỉ công ty. Mỗi lần Du Dữu bị từ chối sẽ đỏ vành mắt, cho rằng mình bị chê, bị xem là không đáng gặp người, không nên gặp người; cho rằng từ đầu đến cuối mình vẫn không được xem là người yêu, người nhà thực sự.
Thương Am thì lại nghĩ thiếu niên này còn nhỏ. Tuy công ty là của mình nhưng lòng người rất khó đoán, hắn ta không muốn những người trong công ty dùng tâm tư phức tạp của xã hội tùy ý suy đoán, làm đau lòng cậu nhóc.
Trong hiện thực thì Du Dữu không có tâm tư yếu ớt nhạy cảm như thế, càng sẽ không vì tự ti mà liều mạng tìm kiếm những dấu hiệu, danh phận trong sinh hoạt để chứng minh mối quan hệ giữa mình và Thương Am.
Cậu mượn cớ ăn sáng để lấy được địa chỉ công ty cũng không vì đi đến công ty, chơi đoạn kịch cẩu huyết nào đó. Mà vì một đoạn kịch bản ở phía sau.
Thương Am gặp tai nạn xe cộ.
Trong nguyên tác, đây cũng được xem như một bước ngoặt. Trong đoạn thời gian sau khi bị tai nạn Thương Am không cứng rắn như trước mà được Du Dữu chăm sóc, tình cảm của hai người ấm dần lên rồi biến chất.
Tục ngữ có nói ‘hoạn nạn thấy chân tình’ thực ra vẫn rất có lý.
Nhưng Du Dữu định trực tiếp bỏ đoạn kịch bản này đi. Cậu cầm kịch bản, lại có hệ thống nên không khó để có thể suy luận ra thời gian phát sinh. Thương Am ngày ngày lái xe đi làm, chỉ cần hôm đó cuốn lấy Thương Am, bảo hắn đừng lái xe hoặc dùng biện pháp khác từ trước để hắn phát hiện phanh xe có vấn đề là được.
Hệ thống tiếp tục không hiểu: Kí chủ, sao cậu lại muốn bỏ đoạn tai nạn này đi? Vì ý đồ đặc biệt gì sao?
Du Dữu khinh thường ‘hứ’ một tiếng, cảm thấy câu hỏi thật ngốc. Cái này còn phải hỏi à? Bởi vì gãy chân rất đau ấy!
Hệ thống: Thế nhưng nếu thế cậu sẽ làm mất cơ hội quý giá thực hiện nhiệm vụ.
Không sao, chuyện nhỏ thôi.
Khi bàn tính của Du Dữu kêu vang dội thì hai người đã đến seven eleven mua bữa sáng.
Bởi vì thời gian vẫn sớm, cửa hàng vừa mới mở nên họ mua được đồ ăn nóng hổi nhất, ngồi ăn ở bàn trống.
Là một học sinh không có thu nhập lại còn phải dựa vào học bổng để sống nên Du Dữu hoàn toàn không có yêu cầu gì, nhận sandwich cùng loại và ly sữa bò nóng.
Nhìn có vẻ cực kì thỏa mãn, cực kỳ không yêu cầu, rất khéo léo. Kể cả lúc Thương Am hỏi có muốn cơm nắm hay bánh bao gì không thì cậu vẫn cười lắc đầu.
Nhưng đối với sinh viên mới 20 tuổi thì bữa sáng như thế sao đủ ăn? Cậu đang khách sáo chăng?
Rõ ràng tối hôm qua to gan như thế cơ mà?
Một phút sau, trên bàn ăn.
Thương Am từ từ ăn sandwich, uống sữa bò nhìn Du Dữu ngồi đối điện cực kì chăm chú ăn gà chiên đã được làm nóng, mùi thơm lan tứ phía.
Thấy người đối diện nhìn qua với ánh mắt mang tình cảm phức tạp, Du Dữu xé một miếng thịt hoàn chỉnh đưa sang “Chú, ngài cũng ăn?”
Thương Am bỗng thở dài, cảm thấy mình có vẻ chưa tỉnh ngủ “Không…”
“Ngài đừng khách sáo mà!”
“Không.”
Còn cái bữa sáng mà Du Dữu được đưa thì đã dùng hai ba miếng ăn xong rồi. Cậu lau dầu bên khóe miệng, cười hềnh hệch hẹn với Thương Am “Chú, cuối tuần này trường cháu có hội thi nấu ăn. Cháu cũng tham gia, ngài có rảnh không, đến xem cháu thi nhé?”
“Không.”
Đúng là sẽ bị từ chối, nhưng cũng chẳng liên quan.
“Thế lúc đó cháu gửi ngài ảnh chụp hiện trường!”
Thương Am nhìn vỏ sandwich bỗng nở nụ cười. Du Dữu đang vui vẻ thì nghe thấy hắn nói “Cậu có thể ăn cá rồi?”
“Ừm?”
“Cá hồi.”
“…” Du Dữu lập tức khẩn trương, cầm lấy vỏ của mình. Đúng là cá hồi thật, chẳng nhẽ ngày xưa cậu ta không ăn cá?
Nếu bây giờ cậu nôn ra còn kịp vãn hồi thiết lập không?
Hệ thống: Không.
Thương Am không nói gì, uống nốt ngụm sữa cuối cùng thì đứng dậy đi, chỉ bỏ lại một câu gặp lại sau.
Du Dữu vẫn ngồi ở chỗ, mặt sợ đến trắng bệch. Sao bây giờ sao bây giờ hệ thống ơi!! A a a tui đáng nhẽ phải dị ứng với cá à!?
Cũng không phải, ngày xưa lúc bé Du Dữu bị xương cá mắc trong họng nên sinh ra bóng ma. Sau đó ngửi thấy mùi tanh của cá đều buồn nôn.
Ha, vậy thì tốt rồi.
Du Dữu yên tâm, gặm nốt cái chân cuối cùng, lau tay lau miệng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này vừa mới hơn bảy giờ, người đi lại trên đường vẫn rất ít. Cửa hàng seven eleven này mở cửa sớm hơn các chi nhánh khác nửa tiếng nên bọn họ mới có thể vào ăn sớm.
Du Dữu vừa mới quét được một cái xe đạp thì nhận được điện thoại Tiêu học trưởng gọi đến.
“Dữu Tử, em ở đâu?!”
“Học trưởng?” Du Dữu giật mình rồi mới nhớ đến Tiêu Triết bị bỏ lại một mình, cười khan “Em đói nên đi ăn sáng. Chẳng phải sáng nay học trưởng không có tiết ạ?”
Đêm hôm trước uống rượu thức khuya như thế mà ngày hôm sau bảy giờ đã tỉnh. Sinh viên bây giờ đều thế à?
“Em không sao là tốt rồi.”
Đầu dây bên kia thở phào “Một mình em?”
“Vâng.”
“Hôm nay em có về trường học không?” Tiêu Triết lo lắng hỏi, nói xong ngáp một cái “Còn kí túc…”
Hôm qua vì những lời đồn mà bị nhân viên quản lý kí túc báo cho cậu biết rằng bạn cùng phòng báo cáo lên thầy cô bảo rằng không muốn ở cùng một phòng kí túc với cậu. Chuyện này vẫn rất náo nhiệt đây.
Dựa theo kịch bản nếu như hôm nay cậu ta về thì sẽ gặp bạn cùng phòng và cùng lớp xa lánh cũng như trào phúng. Hơn thế nữa còn phát hiện giường chiếu trong kí túc bị làm bẩn, đồ dùng cá nhân thì bị vứt vào thùng rác.
“Vẫn phải về chứ.” Du Dữu gọi điện thoại nên không tiện đạp xe, cuối cùng cứ thể đẩy đi bộ “Học trưởng buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, chờ anh tỉnh lại thì nói tiếp. Không cần lo cho em, chốc nữa không có việc gì đâu.”
Dù sao bây giờ thì những bạn học muốn tìm cậu thêm phiền vẫn đang ngủ mà, trừ học sinh bản địa thường xuyên không ở kí túc mà ở nhà bên ngoài.
Bây giờ là thứ sáu, chín bỏ làm mười thì cũng được tính là nửa cuối tuần.
Hệ thống phát hiện tính toán của cậu nên kích động nói. Kí chủ, cậu định trở lại nghịch tập vả mặt tiểu nhân hả?
Không, đối diện trực tiếp không hợp với tui. Du Dữu bình tĩnh phủ nhận. Tui muốn về làm chút chuyện xấu rồi ngồi xem kịch vui.
Nửa tiếng sau Du Dữu nhẹ nhàng vào phòng kí túc, cứ như trộm mà cố gắng không phát ra tiếng động. Cậu lấy đồ trên giường, trên bàn đổi với chỗ của học sinh bản địa tối qua không về kí túc.
Lục trong trí nhớ thì Du Dữu tìm thấy vô số lần bị bạn cùng phòng này xa lánh, ghét bỏ, bắt nạt. Trong nguyên tác đồ của cậu hôm nay bị làm hỏng cũng là do bạn cùng phòng người bản địa này đem vị trí giường của cậu cũng như chìa khóa phòng cho người khác.
Vì để ngừa bất cứ chuyện gì, vị bạn cùng phòng này còn cố ý không về ký túc mà tụ tập hát Karaoke với vài người bạn đến rạng sáng rồi cùng ở bên ngoài. Có thể có chứng cớ ngoại phạm hoàn mỹ.
Sau mười năm phút nữa, Du Dữu sắp xếp hết rồi, mang theo một balô nhỏ rời ký túc, cứ như mình chưa từng đến.
Trong nguyên tác thì sau hôm Du Dữu phát hiện đồ mình bị làm bẩn thì đã nhắn cho Thương Am vài tin. Cậu lúc đó đang đau lòng, lại thêm vào việc cho rằng mình mượn rượu làm càn nên bị ghét rồi nên tâm trạng sụp đổ hoàn toàn. Cậu khóc lóc kể lể với Thương Am rằng mình không muốn đi học nữa, có lỗi với sự chăm sóc của chú; nói rằng mình đáng chết, mong Thương Am coi như chưa từng gặp bạch nhãn lang là mình; nói rằng tiền hắn ta giúp đỡ những năm đó cậu ta sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng trả lại.
Lúc đó Thương Am mới thực sự hoảng rồi, cảm thấy nhói nhói trong tim vì thế mới điều tra hết sức, dùng rất nhiều tài nguyên cũng như nhân mạch xử lý xong phiền phức của Du Dữu. Sau khi hắn ta làm sáng tỏ lời đồn thì đón Du Dữu đến nhà mình ở, bắt đầu học ngoại trú.
Yếu thế bán thảm lúc thích hợp sẽ có được càng nhiều sự trợ giúp cũng như yêu mến.
Mà bây giờ Du Dữu cũng móc ra điện thoại nhắn tin cho Thương Am, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác biệt.
[Chú, hôm nay cháu tìm thấy cách để phản kích lại người bắt nạt cháu. Cháu siêu lợi hại đúng không!]
Tác giả có lời muốn nói:
Du Dữu: Mau khen em!