Lời nói Lôi Dương giống như hàn băng mùa đông lạnh thấu tim, từng tiếng từng lời phảng phất như ma quỷ, làm cho Đồng Đồng sợ hãi đến cả người phát run.
Cô đau đớn hét lên "Không! Không được, A Dương!"
Đồng Đồng ôm lấy cánh tay Lôi Dương, vừa khóc vừa nói: "Không cần tàn nhẫn như vậy, đó là cốt nhục của chúng ta, A Dương!"
Cô mong muốn biết bao nhiêu có được một đứa con với A Dương, kết tinh tình yêu của hai người . Hai năm trước mất đi Lôi Dương, cô vẫn ảo tưởng nếu có một ngày tìm lại được anh, nhất định sẽ vì anh sinh một đứa nhỏ, kéo dài sinh mệnh tình yêu của bọn họ . Cho dù lúc đó cô không biết Lôi Dương vẫn đang còn sống nằm trên giường bệnh, nhưng nguyện vọng này cô một mực giữ lại trong lòng .
Cố gắng thêm một lần nữa đi, vì đứa nhỏ và cho mình .
Thân thể Lôi Dương bị Đồng Đồng ôm cứng ngắc, nghe Đồng Đồng khóc thảm thiết, nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm của cô làm anh bắt đầu run sợ, trong lòng đấu tranh. Anh thống khổ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, lạnh lùng đẩy Đồng Đồng ra, vừa bình tĩnh vừa vô tình nói "Quyết định của tôi sẽ không thay đổi!"
Dứt lời, anh cầm chai rượu trong tay ném mạnh xuống đất, một tiếng "xỏang" vỡ nát như trái tim Đồng Đồng, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ .
Lôi Dương cứng nhắc đi về phòng ngủ, bỏ lại Đồng Đồng đau đớn ở lại phòng khách trống trải . Anh do dự, mình làm như vậy là giải hận hay sao? Là trả thù Đồng Đồng phản bội hay sao? Nhưng vì sao không có lấy một tia khóai cảm, ngược lại trong lòng lại hết sức đau đớn .
Nhưng nghĩ tới Đồng Đồng lần lượt phản bội, lừa gạt mình, Lôi Dương bắt buộc bản thân phải ngoan độc .
Đồng Đồng thẫn thờ ngồi sụp xuống đất trong phòng khách, ánh mắt vô hồn nhìn theo bóng dáng Lôi Dương, nước mắt lặng lẽ chảy xuống .
Lôi Dương đem mình nhốt lại trong phòng ngủ . Biết Đồng Đồng đang khóc bên ngòai, anh cố gắng trấn áp sự bất an cùng lo lắng trong lòng, ngồi lặng ở trên giường, trừng mắt về phía cửa phòng ngủ thao thức suốt đêm.
Ngày hôm sau Lôi Dương đi ra phòng ngủ từ sớm, nhìn thấy Đồng Đồng ngồi yên một chỗ ở phòng khách, như là cả đêm không hề cử động .
Cô đờ đẫn nhìn anh, giống như van xin anh thay đổi ý định . Ánh mắt cô làm cho anh đau đớn, trong lòng cảm thấy rất bất an.
"Muốn đi bệnh viện phải không?" Đồng Đồng ngao ngán hỏi .
"Biết thì tốt, sao còn không đứng lên!" Lôi Dương nói xong có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra dù muốn cũng không thu lại được .
Đồng Đồng nhẹ giọng nói "Anh bế em lên xe có được không? Chân em rất tê."
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lôi Dương hiện lên một tia bất an, nhưng gương mặt rắn rỏi vẫn lạnh lùng không chút độ ấm, anh bước tới, kéo Đồng Đồng đứng lên rồi bế Đồng Đồng đi ra phía cửa lớn .
Cửa mở ra, ánh nắng ban mai chiếu trên người họ, xinh đẹp mà cũng rất thê lương!
"Bác sĩ, có đau lắm không?" Đồng Đồng nằm ở bàn tiểu phẩu lạnh như băng, vô cảm hỏi bác sĩ.
"Sẽ đau một chút, nhưng mà chịu đựng một lát sẽ qua nhanh thôi!" Bác sĩ vừa nói vừa chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật .
Tay Đồng Đồng bưng kín bụng, chịu đựng một chút rồi một sinh mạng nhỏ sẽ không còn, cốt nhục của cô sẽ không còn . Nhưng mà cô sẽ hối hận cả đời, đau lòng cả đời !
Đồng Đồng đột nhiên ngồi dậy, trên người chỉ mặt một chiếc áo bệnh nhân trắng, ánh mắt nhu mì bỗng trở nên kiên định .
"Mau nằm xuống, thủ thuật sắp bắt đầu rồi!" Bác sĩ muốn ấn Đồng Đồng nằm xuống .
Tuy nhiên Đồng Đồng lại leo xuống giường phẫu thuật, vội vàng mặc lại quần áo, bối rối nói "Thực xin lỗi bác sĩ, tôi muốn đi toilet, gấp lắm!"
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu: "Đi nhanh rồi về . Buổi sáng làm cái gì không biết, không phải đã dặn cần phải đi trước rồi mới tới phòng phẫu thuật sao!"
Trong lúc bác sĩ đang nén giận thì Đồng Đồng đã sớm đi ra khỏi phòng phẫu thuật, chạy tới cửa khác của bệnh viện, tránh xa chỗ Lôi Dương, rời đi chỗ làm cho người ta khó thở này .
"Đồng Đồng, em muốn đi đâu?" Phía sau có người lớn tiếng gọi .
Đồng Đồng quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Lôi Dương, thân thể cao lớn đang đi về hướng cô .
Cô cuống quít chạy nhanh hơn, mong kéo dài khỏang cách giữa hai người .
Không! Cô không muốn bị Lôi Dương bắt được, không muốn bị Lôi Dương mang trở lại bệnh viện, không muốn!
"Đồng Đồng, đứng lại!" Lôi Dương kêu lên sợ hãi, nhưng cũng không kêu lại được Đồng Đồng đang cố gắng chạy tránh anh .
Đang chạy, Đồng Đồng bỗng vấp ngã ngồi xuống đất, bụng đau từng cơn, làm cho cô không thể tiếp tục chạy . Cô ngồi giữa đám đông, cúi đầu đã nhìn thấy máu nhuộm đỏ váy trắng, chảy dọc theo chân .
"Không!" Đồng Đồng hỏang sợ hét lên một tiếng rồi ngất đi .
Lôi Dương dừng chân lại, bối rối tìm trong đám đông. Nhìn khắp xung quanh chỉ thấy người qua lại, tựa hồ vạn vật yên lặng . Không có Đồng Đồng. Không có Đồng Đồng!
Trong lòng anh cực kỳ hỏang sợ!
Đồng Đồng đi đâu vậy ? Đi đâu vậy ? Cô hỏang hốt bỏ chạy, muốn thóat khỏi anh . Đồng Đồng đi đâu vậy, rõ ràng đang ở trước mắt, tại sao đột nhiên không thấy .
Cô trốn anh, khỏi tầm mắt anh, xa bên người anh . Nhớ tới ánh mắt Đồng Đồng, Lôi Dương đột nhiên cảm giác được, Đồng Đồng tựa hồ đã sớm quyết định phải rời khỏi anh .
Cô muốn rời khỏi anh! Cô không phải đã nói mặc kệ như thế nào đều ở lại bên người anh hay sao?
Nói láo! Đều là nói láo!
Trên mặt Lôi Dương đầy sự lo âu, hốt hỏang, ảo não, bất lực và thống khổ .
Đồng Đồng !
Lôi Dương che giấu sợ hãi trong lòng, nước mắt thương tâm chợt trào ra!