“Papa, con ở đây!” Nhạc Bằng vui vẻ đáp lại.
Đồng Đồng chợt đông cứng người đứng dậy.
Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc, là anh, thì ra đây là nhà anh.
Lôi Dương bước nhanh vào phòng, anh tưởng Nhạc Bằng bị mất tích , có chút tức giận tiêu sái tiến vào phòng, lại nhìn thấy Đồng Đồng!
Đồng Đồng kích động bước tới trước mặt Lôi Dương, nức nở nói: ” Nói em biết, thế này là thế nào? Nhạc Bằng có phải là con chúng ta không, anh mau trả lời em!”
Lôi Dương nhìn con trai, rồi lại nhìn Đồng Đồng, gật đầu nói: “Phải, là Nhạc Bằng, con của chúng ta !”
“Nhạc Bằng, con của mẹ, con đây rồi!”. Nước mắt Đồng Đồng chực trào ra,xoay người lại, đem Nhạc Bằng ôm vào trong lòng, đem tình cảm người mẹ bao năm qua như muốn truyền tải hết vào cái ôm này. Khóc nấc lên, nước mắt chảy dài trên má cô là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Nhạc Bằng đưa bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt cho cô. Đồng Đồng khóc òa lên, cô chưa từng dám nghĩ sẽ có ngày được gặp lại con trai.
Đây là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời cô!
hai mắt Lôi Dương cũng trở nên trầm ấm, ngồi xuống nói: “ Nhạc Bằng, đây là mẹ con. Mau gọi mẹ đi!”
Nhạc Bằng đưa cánh tay tí hon lên ôm cổ Đồng Đồng, cẩn thận nói: “Mẹ, mẹ có vui khi gặp con không?”
Ánh mắt Đồng Đồng chăm chú nhìn lấy khuôn mặt Nhạc Bằng, một phút cúng không rời. Cô lau nước mắt, vui sướng nói: “ Nhạc Bằng là con trai mẹ, mẹ đương nhiên rất vui khi gặp con. Bao năm nay mẹ vẫn luôn rất nhớ con.”
“Nhạc Bằng cũng nhớ mẹ. Từ bây giờ mẹ ở cùng con được không? Con muốn ngày nào cũng được ở bên mẹ!” Nhạc Bằng nhìn về phía Lôi Dương dò hỏi.
Đồng Đồng ôm Nhạc Bằng ngồi ở trên giường, cười nói: “Nếu Nhạc Bằng muốn gặp mẹ, có thể gọi điện thoại cho mẹ, hoặc là đến ở cùng với mẹ!”
Nhạc Bằng khổ não nói: “Nhưng như vậy thì lại không được ở bên cạnh papa!”
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng một lớn một nhỏ, không nỡ xen vào thế giới của hai mẹ con, lẳng lặng lui ra ngoài.
Trong lòng trăm mối phức tạp!
Ngồi ở phòng khách, khói thuốc bay xung quanh Lôi Dương. Rất lâu sau, Đồng Đồng từ trong phòng đi ra.
Lôi Dương dập tắt điếu thuốc, nhìn Đồng Đồng nói: “Nhạc Bằng đâu?”
Đồng Đồng ra dấu yên lặng, trả lời: “Con đang ngủ, sao anh không cho em biết Nhạc Bằng còn sống?”
“Chúng ta mỗi lần gặp mặt đều rất vội vàng , nên không kịp nói cho em biết.”
“Dù sao vẫn cảm ơn anh, bao năm qua anh nuôi dạy Nhạc Bằng thật tốt!”
“Anh là bố nó, đương nhiên phải chăm sóc Nhạc Bằng thật tốt!” Lôi Dương trên khuôn mặt có chút không được tự nhiên.
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng, cô vẫn xinh đẹp như trước kia, vẫn khiến anh mê đắm. Chỉ có điều sự xinh đẹp đó, quyến rũ đó của cô không còn thuộc về anh mà bây giờ đã thuộc về một người đàn ông khác. Nghĩ đến đây, lòng anh cảm thấy tuyệt đối không thoải mái.
“Làm ơn nói cho em biết, tất cả, tất cả về Nhạc Bằng?” Cô muốn biết, muốn biết tất cả về quá trình lớn lên của con trai mình.
Lôi Dương nhìn gương mặt Đồng Đồng lóng lánh những giọt nước mắt còn chưa kịp khô, đứng dậy châm một điếu thuốc, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, ngập ngừng nói: “Nếu em muốn biết thì anh sẽ nói cho em biết,năm đó, Nhạc Bằng bị Lôi Lâm bắt cóc, anh tra hỏi ông ta mới biết được chỗ của Nhạc Bằng. Anh định đi đón Nhạc Bằng về trả lại cho em.
Nhưng anh đến nơi rồi mới phát hiện, Nhạc Bằng trước đó đã bị người khác đưa đi. Người trông coi Nhạc Bằng cũng bị đánh cho bất tỉnh. Anh không dám cho em và người nhà của em biết. Anh định âm thầm tìm Nhạc Bằng về rồi đem theo Nhạc Bằng tới nhà em giải thích.
Không ngờ rằng sau đó anh nhận được tin, cảnh sát tìm được thi thể đã lạnh của một đứa trẻ, anh gần như hóa đá.
Cảnh sát đưa đứa trẻ đi muốn tiến hành giám định pháp y, xem đứa nhỏ có phải con chúng ta không.
Trong lúc anh đang chờ két quả từ phía cảnh sát thì gia đình em đã biết chuyện. Em mất tích, anh tìm kiếm khắp nơi nhưng em cứ như đã biến mất khỏi thế giới này.”
Lôi Dương nói đến đây thì dừng lại hút thuốc, rồi lại tiếp tục nói: “Có một lần, anh thấy Lôi Hướng Đông cùng một người đàn ông lén la lén lút cùng một chỗ, nên anh đã nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Thì ra giữa bọn họ có giao dịch, người đàn ông đó cho anh biết, Lôi Hướng Đông giao cho anh ta một đứa trẻ, anh ta sẽ dùng đứa bé đó uy hiếp anh để vơ vét tài sản. Anh ta đương nhiên chấp thuận. Sau này Lôi Hướng Đông lại ra lệnh cho anh ta sát hại Nhạc Bằng đồng thời cho anh ta một khoản tiền lớn.
Tiếc là kẻ đó sợ chết, anh ta không dám giết người cho nên tìm một đứa trẻ đã chết đặt tại chỗ bắt cóc Nhạc Bằng rồi mới tung tin ra, nói rằng đứa trẻ đã chết. Lôi Hướng Đông xác định kẻ kia đã giết đứa trẻ liền đưa anh ta một món lớn. Thực ra anh ta đã đưa Nhạc Bằng tới một người phụ nữ không có con .”
“Cho nên Nhạc Bằng vẫn còn sống!” khuôn mặt Đồng Đồng từ lo âu chuyển thành vui vẻ.
“Vậy em và con sao lại gặp nhau?”Lôi Dương xoay người lại hỏi Đồng Đồng
“Đợi Nhạc Bằng tỉnh lại anh hãy hỏi con thì tốt hơn.”
Đồng đồng nghĩ mình bị Nhạc Bằng đánh lừa , không biết nên giận hay nên cười. Nói vậy là Nhạc Bằng cố tình đi tìm cô, hoàn toàn không quên những gì bố nói.
Bây giờ trẻ con đều như thế à? Rất tinh quái!
“Được, tôi phải đi rồi!” Đồng Đồng vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng được gặp Nhạc Bằng như cũ, hiện tại cô rất muốn thông báo cho người nhà tin tức tốt đẹp này.
“Em… không đợi Nhạc Bằng tỉnh lại sao? Con tỉnh lại không nhìn thấy em sẽ rất buồn!”
“Không sao, mai tôi lại qua gặp con” Đồng đồng không để tâm đến lời của Lôi Dương, đi ra phía cửa.
“Đồng Đồng!” Lôi Dương nhìn bóng Đồng Đồng dần dần rời đi đau lòng gọi tên cô.
“Còn chuyện gì sao, Lôi tiên sinh?”
Lôi Dương sắc mặt cứng đờ, bất đắc dĩ nói: “Không có!”
“Hẹn gặp lại!” Đồng Đồng vui vẻ vẫy tay, rời đi.
Lôi Dương ngồi lặng người trên sô pha. Cánh cửa vừa khép lại, Nhạc Bằng bé nhỏ đi đến bên cạnh Lôi Dương, ngồi bên cạnh anh cùng với một khuôn mặt thận trọng.
Lôi Dương nhìn thấy Nhạc Bằng sắc mặt nghiêm túc bên cạnh, không nhịn được hỏi: “Con chưa ngủ sao?”
“Con chỉ giả vờ ngủ thôi!” Nhạc Bằng có chút tức giận nói.
Lôi Dương nhéo nhéo má con trai hỏi: “Thế nào , có phải bởi vì mẹ đi rồi nên không vui hay không?”
“Papa, papa tiêu rồi, mẹ sẽ không bên cạnh papa, lãng phí tâm tư của con rồi!”
Lôi Dương nhìn con trai đeo một khuôn mặt đáng tiếc thở dài, trong lòng buồn cười, đây là cái loại con trai gì đây!
Lôi Dương cười khổ, xoa đầu Nhạc Bằng nói: “Được rồi, chuyện người lớn trẻ con không hiểu, giờ đến lượt con mau kể cho bố nghe vấn đề của con.”
“Papa, kể chuyện gì?” Nhạc Bằng không hiểu hỏi lại.
“Con làm thế nào mà tìm được mẹ?”
“Con đi xe taxi! Con mượn chú Cao Dã tiền, papa phải giúp con trả lại tiền cho chú Cao Dã nhé.” Nhạc Bằng sợ Lôi Dương không vui, vội vì chính mình giải thích.
“Ừ, ba biết rồi! Sau này con không được tự mình chạy đi xa như vậy nữa, ba sẽ rất lo lắng!”
“Papa à, sau này con sẽ không thế nữa !”
“Đi chơi đi!” Lôi Dương ban lệnh đặc xá!
Nhạc Bằng vui vẻ chạy ra ngoài !
Nhạc Bằng trưởng thành sớm, tâm tư của Nhạc Bằng anh cũng không thể nào biết hết được, vì sao Nhạc Bằng so với những đứa trẻ cùng tuổi khác lại có nhiều suy nghĩ như thế, trong cái đầu nhỏ đó chứa cái gì không biết nữa!
Đồng Đồng tâm tình vui vẻ, vừa về tới nhà liền báo luôn tin tức này cho mọi người biết, cả nhà trở nên vui vẻ.
“Đồng Đồng, sao không đem theo Nhạc Bằng cùng về cho chúng ta gặp?” bà Lê kích động hỏi.
“Mẹ, ngày tháng còn dài, ngày mai con đem Nhạc Bằng về đây, mẹ có thể thấy nó rồi!” Đồng Đồng trên khuôn mặt tràn đầy tươi cười, nghĩ tới hình dáng khả ái của Nhạc Bằng, trong lòng càng vui vẻ.
“Thật tốt quá!” Ông Lê ngồi ở trên ghế, nụ cười sang sảng.
“Đúng vậy, đây thật sự là tin tốt không ai nghĩ tới, mẹ phải đi làm một bữa ăn ngon để chúc mừng!”
Một tiểu cô nương đôi mắt to tròn như búp bê người lên nhìn Đồng Đồng hỏi: “Mẹ, mẹ sau này vẫn yêu thương Kì Kì đúng không?”
Đồng Đồng ôm bé gái vào lòng, cười: “Kì kì là con gái ngoan của mẹ, mẹ đương nhiên là yêu thương con rồi.”
“Kì kì cũng yêu thương anh trai!”
“Kì kì thật ngoan!”
Một người đàn ông cao lớn đầy khí chất đón lấy Kì Kì từ trong vòng ôm của Đồng Đồng, đặt ở trên đùi, cười nói: “Chúc mừng em, cuối cùng cũng như tâm nguyện.”
Đồng Đồng dịu dàng cười nói: “Viễn hàng, em phải cảm ơn anh, nếu không có anh em cũng không có hôm nay.”
Khi đã vào phòng bếp, bà Lê quay ra hô: “Đồng Đồng, gọi điện thoại cho Gia Cương biết, còn nữa, buổi tối nhớ nhắc nó trở về ăn cơm.”
“Vâng!”
Ông Lê cũng qua giúp bà Lê chuẩn bị bữa tối.
Đồng Đồng nhìn Viễn Hàng, cùng nở nụ cười.
Hôm nay vừa vặn là thứ sáu, Nhạc Bằng không cần đi nhà trẻ, nó ngoan ngoãn chờ ở trong nhà, hôm nay mẹ tới đón nó, đón nó tới nhà của mẹ. Mẹ nói ở đó có bà ngoại, ông ngoại, còn có cậu của nó.
Từ khi lớn lên tới nay, Nhạc Bằng chỉ có papa là người thân, đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người thân như thế, trong lòng không khỏi chờ mong.
“Papa à, papa cùng đi với con nhá?” Nhạc Bằng ghé qua cửa sổ, nhìn bên ngoài, hy vọng trước mắt đột nhiên xuất hiện mẹ nó.
Lôi Dương buông tờ báo xuống, nói: “Lát nữa mẹ tới đón con, con cứ đi cùng mẹ đi, bố còn có chút việc.”
Nói một câu như vậy chính là không đi.
Nhạc Bằng quay đầu nhìn thoáng qua papa nó, rồi mới quay lại nhìn qua cửa sổ, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, rất nhanh nhảy xuống giường, vừa chạy ra ngoài vừa hân hoan nói: “Papa ơi, mẹ tới, mẹ tới rồi”
Nhạc Bằng chạy đi mở cửa, Lôi Dương cũng đứng lên. Vừa nghe thấy Đồng Đồng tới , trong lòng anh có chút bồi hồi, tựa hồ có chút giống như đứa trẻ. Nhìn cô gái vui vẻ đằng kìa, trong lòng lại háo hức khó hiểu.
“Mẹ, con chờ lâu rồi, papa cũng vậy!” Nhạc Bằng mở cửa ra, nhìn thấy Đồng Đồng liền chạy đến nắm tay lôi kéo cô vào trong nhà.
“Papa, mẹ tới !” Nhạc Bằng mặc một chiếc quần gilê cùng với áo phông màu trắng, cực kì đáng yêu.
Lôi Dương mặc một cái áo màu vàng nhạt, phần lớn tóc lăng loạn ở trên đầu, càng làm tăng thêm vẻ đẹp cuồng dã, cả người thoạt nhìn rất suất khí mê người, anh dùng tay đặt trên đầu Nhạc Bằng, nhìn Đồng Đồng nói: “tới rồi à!”
Đồng Đồng cúi đầu nhìn Nhạc Bằng, nói: “Mẹ tới đón con, ông bà ngoại rất muốn gặp con!” Đồng Đồng nói xong lại nói: “Nhạc Bằng, chuẩn bị xong rồi đúng không, chúng ta đi thôi!”
Nhạc Bằng ngẩng đầu nhìn Lôi Dương lại nhìn Đồng Đồng nói: “Papa có đi không?”
Đồng Đồng ngượng ngùng nhìn Lôi Dương, không biết nói gì.
“Papa cũng đi được không?” Nhạc Bằng lay lay tay Đồng Đồng, lại đi lay lay tay Lôi Dương.
Đồng Đồng không đành lòng làm Nhạc Bằng không vui vẻ, lên tiếng nói: “Nếu Nhạc Bằng muốn thế, anh cũng cùng đi đi!”
“Vậy chúng ta mau đi thôi!” Nhạc Bằng lôi kéo Đồng Đồng cùng Lôi Dương, vui vẻ đi ra ngoài.
Một đứa nhỏ dắt tay hai người lớn, nhưng cũng dắt theo tâm tư của cả hai người.
……
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng không thấy một chút cảm tình đối với anh, cô mềm mại đáng yêu nhưng cũng càng thêm dửng dưng.
Hay cô thực sự đã không còn yêu anh, yêu tới tận cùng, rồi giống như bát nước đổ đi, muốn thu lại cũng không được. Đáy lòng dâng lên một sự mất mát cùng với cảm giác bế tắc.
Lôi Dương khởi động xe Đồng Đồng, đưa Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng lái xe hướng về phía nhà cô, xe của Đồng Đồng tới trước cửa liền dừng lại.
Đồng Đồng mở cửa xe bước xuống, rồi mới cúi người bế Nhạc Bằng ra khỏi xe, người nhà họ Lê cũng đã khẩn trương đứng ở trước cửa đợi.
Lôi Dương xuống xe thấy được một người đàn ông cao lớn anh tuấn, mà người đàn ông đó cũng đang đưa mắt nhìn về phía anh.
Bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bằng kéo anh lại, Lôi Dương nhìn nhìn Nhạc Bằng rồi hướng về phía trước đi tới.
Bà Lê thấy được Nhạc Bằng, hốc mắt có chút ươn ướt, đi tới ôm lấy Nhạc Bằng, vui vẻ nói: “Nhạc Bằng à, mấy năm không gặp, đã lớn thế này rồi.”
“Nhạc Bằng gọi bà ngoại đi con.” Đồng Đồng cười thay Nhạc Bằng giới thiệu.
Ánh mắt đen láy của Nhạc Bằng nhìn bà Lê rồi nói: “Bà ngoại, ngày trước bà cũng ôm Nhạc Bằng như vậy phải không?”
“Đúng, bà ngoại trước kia là như thế này ôm cháu, dỗ cháu đi ngủ.” Bà Lê không nghĩ Nhạc Bằng còn nhớ, ký ức không khỏi quay về quãng thời gian Nhạc Bằng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ.
“Bà thật là… đừng có độc chiếm thế.” Ông Lê nóng nảy đi lên phía trước, đối với Nhạc Bằng nói: “Nhạc Bằng, ông là ông ngoại đây.”
“Ông ngoại!”
“Còn đây là cậu của cháu.” Lôi Gia Cương không cam lòng yếu thế, cũng tự mình đứng ra giới thiệu thu hút sự chú ý của Nhạc Bằng.
“Cháu chào cậu”
Tiểu cô nương như búp bê cũng không cam lòng bị bỏ qua, lay lay tay Đồng Đồng nói: “Còn có con nữa, con là em gái, mẹ không có giới thiệu con với anh trai à?”
Mẹ! Tiểu cô nương này gọi Đồng Đồng là mẹ? Vậy là con gái của Đồng Đồng và người đàn ông kia? Ánh mắt Lôi Dương dừng lại trên khuôn mặt cô bé, tâm giống như vị hàng ngàn mũi kim châm, cực kỳ khó chịu.
Ánh mắt Nhạc Bằng cũng nhìn về phía cô bé gọi Đồng Đồng là mẹ. Đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Đồng Đồng, Đồng Đồng ảm đạm cười nói: “Mọi người cùng vào nhà đi, đứng ở đây làm gì.”
“Đúng vậy, bà ngoại đưa cháu đi xem ảnh chụp từ trước nhé.”
Một nhà náo nhiệt đi vào.
Viễn Hàng đến gần Lôi Dương nói: “Tôi là Trần Viễn Hàng.”
Lôi Dương vươn tay, trầm giọng: “Tề Dương!”
Viễn Hàng chớp chớp mi, Tề Dương? Tên gì mà kỳ lạ, không phải gọi là Lôi Dương sao?
“Vào đi!” Viễn Hàng nói xong liền vào trước.
Cửa ngoài chỉ còn mình Lôi Dương, giờ phút này anh quá mức biết, anh chỉ là người ngoài. Bên trong tựa hồ không thuộc về anh.
Tâm khổ sở không nói nên lời, bước chân rốt cuộc không tiến lên được, anh chậm rãi xoay người, trong biệt thực vẳng ra tiếng cười sang sảng của Viễn Hàng.
Bên trong phòng Đồng Đồng thấy được Lôi Dương, bóng dáng cô tịch mất mát, dần dần đi xa.
“Mẹ, có thể đưa con về nhà không?” Nhạc Bằng ngồi ở trên giường Đồng Đồng, đầu cúi xuống, mạch lạc hỏi.
“Sao? Nhạc Bằng ở đây không vui à?”
“Không phải, ở đây thực sự rất vui, ai ai cũng đều vui vẻ, nhưng mà con phải về với papa, papa đang một người ở nhà chắc là rất cô đơn.”
Đồng Đồng trong lòng ngẩn ra, Nhạc Bằng thật là biết suy nghĩ, cô mỉm cười nói: “Được, mẹ đưa con trở về.”
Sau khi Nhạc Bằng chào tạm biệt mọi người, Đồng Đồng từ từ lái xe đưa Nhạc Bằng trở về, song lại phát hiện Lôi Dương không có ở nhà.
“Nhạc Bằng, papa còn chưa về, làm sao bây giờ?” Ánh mắt Đồng Đồng yêu chiều nhìn Nhạc Bằng, bày ra một dáng vẻ khổ não.
“Con biết papa đang ở đâu.” Nhạc Bằng lôi kéo tay Đồng Đồng từ bên ngoài đi đến.
“Nhạc Bằng đi đâu thế?” Tiểu tử này thật khó thuyết phục, rất có chính kiến, không giống một tiểu hài tử.
Nhạc Bằng không biết tên con phố kia, tuy vậy, nó thường rất hay tới đó nên nhớ đường. Đồng Đồng một bên lái xe, một bên theo lời chỉ dẫn của Nhạc Bằng quẹo trái, rẽ phải, thắc mắc liệu Nhạc Bằng rốt cuộc có nhớ đường hay không?
Cuối cùng xe dừng lại ở một nơi, nhìn thấy nơi này, Đồng Đồng không khỏi nhớ tới 8 năm trước, một người đàn ông say rượu, một cô gái thần trí không tỉnh táo, một người đàn ông mạnh mẽ mà cao lớn. Người đàn ông cao lớn là anh hùng cứu mỹ nhân, làm chuyển động lòng của cô.
Một đêm mê say, một đoạn tình chia đôi! Tất cả đều bắt đầu từ nơi này.
Thế nhưng nhiều năm trôi qua, cô đã từ một cô gái biến thành một người mẹ có đứa con 5 tuổi.
Tình yêu đó giờ đã hóa thành bọt nước.
Lôi Dương đã mua lại quán bar này?Anh vẫn thường lại đây uống say?
Nhạc Bằng nhìn Đồng Đồng có chút ngẩn người, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Mẹ, đã tới nơi rồi.”
Đồng Đồng thở dài, cười nói: “Đúng vậy, đã tới rồi! Xuống xe đi.”
Cao Dã chạy trong quán bar ra, thấy Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng tiến vào, cười nói: “Chào, nhìn xem đây là ai nào? Thật là tiểu vương tử của chúng ta tới đây.”
“Khỏe không, tiểu thư xinh đẹp.”
“Chú à, đây là mẹ cháu, không cần gây sự chú ý từ mẹ cháu.”
“Nhóc con!”
“Chú, cháu tới tìm papa.”
“Papa cháu đang uống rượu, nằm ở bên trong kìa, nôn lung tung, cháu tốt nhất đừng vào.”
Cao Dã nói, lộ ra nét biểu tình lo ngại.
“Chú a, chú cũng thật vô tình!” Đối với nhân phẩm Cao Dã cậu thở hắt ra một lời bình phẩm.
“Mẹ, chúng ta vào đi!” Nhạc Bằng nói, hướng Cao Dã làm cái mặt quỷ.
Đồng Đồng hướng Cao Dã gật đầu, rồi mới cùng Nhạc Bằng đi tới phòng làm việc của Lôi Dương.
Lôi Dương nằm ở giữa ghế sô pha, bởi vì say rượu mà rên hừ hừ, nhắm mắt suy nghĩ, đối với việc Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng đang tới một chút cũng không phát hiện, đương nhiên bởi vì anh say.
Nhạc Bằng cùng Đồng Đồng đứng ở bên cạnh anh, nhìn thấy Lôi Dương say tới mức lộn xộn.
Nhạc Bằng than thở lắc đầu: “Mẹ, xem papa say rượu ghê chưa?”
Đồng Đồng gật đầu, biểu thị sự đồng ý sâu sắc.
Nhạc Bằng ngẩng đầu nhìn Đồng Đồng, giọng điệu cầu cứu hỏi: “Mẹ, làm sao bây giờ?”
Đồng Đồng nhíu mày suy nghĩ một lúc nói: “Mẹ đi hỏi một chút xem ở đây có thuốc giải rượu không.”
“Vậy con đi tìm chú Cao Dã.” Nhạc Bằng nói xong liền chạy đi.
“Thật đáng chết, Cao Dã lấy tớ cốc nước… Tớ muốn uống nước.” Lôi Dương vẫn nhắm mắt, nghiêng đầu kêu la.
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương, thầm nghĩ, sao lại có loại người say đến như vậy.
Cô thực tình không muốn ngó ngàng tới anh, anh uống say, anh khổ sở, tất cả, tất cả cũng không còn quan trọng, cô không quan tâm. Nhưng mà bước chân không tự giác đi đến trước bàn để ấm nước, rót ra một cốc nước, đưa tới bên cạnh người Lôi Dương.
Nâng Lôi Dương dậy, muốn giúp anh uống chút nước, mà tay Lôi Dương lại nắm chặt được cổ tay cô.
“Đồng Đồng, đừng rời bỏ anh… Đồng Đồng, trở lại… Trở lại bên cạnh anh. Đồng Đồng!”
Đồng Đồng nghe thấy Lôi Dương loạn ngữ hô lên, cô tâm loạn muốn thoát khỏi tay Lôi Dương.
Không ngờ Lôi Dương mở bừng mắt, ánh mắt say lờ đờ mông lung nhìn cô, thế nhưng Đồng Đồng có chút hoảng hốt.
Lôi Dương nâng tay lên, nhẹ nhàng phủ lên má Đồng Đồng, mê say nói: “Đồng Đồng… Đồng Đồng, anh nhất định nằm mơ!”
“Buông tay, anh làm đau tôi!” Đồng Đồng lo lắng nhìn ra phía cửa, sợ Nhạc Bằng thấy được cũng không hay.
Nhưng mà tay Lôi Dương cũng nhất quyết không buông, ngược lại dùng một chút lực, kéo cô ngã vào trong lòng anh. Nước trong tay cũng dừng lại ở giữa hai người, cái cốc rơi xuống mặt đất.
Hai bàn tay Đồng Đồng để trước ngực Lôi Dương, muốn đứng dậy, trốn khỏi Lôi Dương.
Song Lôi Dương vẫn chặt chẽ ôm cô ở trong lòng, giống như sợ cô trốn thoát mất.
“Đồng Đồng… Anh thực sự rất nhớ em…Nhớ đến tim cũng đều đau…Em có biết không?” Lôi Dương ôm Đồng Đồng nói năng lộn xộn.
Người cũng trở nên không đứng đắn, trở mình một cái, ôm Đồng Đồng ngã nhào xuống sàn nhà.
Cánh tay anh vẫn như cũ ôm chặt lấy Đồng Đồng, đầu cúi về phía ngực Đồng Đồng, thống khổ lẩm bẩm.
Đồng Đồng dán vào thân thể nóng như lửa của Lôi Dương, trong lòng kịch liệt vùng vẫy, cô sẽ không động tâm cũng sẽ không mềm lòng, giữa bọn họ đã sớm cắt đứt.
Yêu, hận cùng đau thương sớm đã không còn tồn tại nữa.
Nhưng sao trong lòng vẫn cứ còn cảm giác đau nhức, Đồng Đồng dùng hết sức đẩy mạnh Lôi Dương ra.
Cô đứng lên sửa sang lại quần áo, nhìn thấy Lôi Dương vẫn nằm trên mặt đất, cô dứt khoát hướng đi ra bên ngoài.
Lôi Dương gục đầu, ánh mắt lờ đờ, đau khổ thì thầm: “Đồng Đồng…đừng đi, đừng đi, Anh biết… Anh biết em sẽ không từ bỏ anh… Đồng Đồng.”
Đồng Đồng tạm dừng bước, rồi lại tiếp tục hướng ngoài đi đến.
“Mẹ, mẹ muốn đi đâu?” Nhạc Bằng đột nhiên xuất hiện trước cửa, phía sau là Cao Dã.
Đồng Đồng nói: “Không có, chỉ là papa con bị ngã xuống đất… Mẹ đang muốn đi tìm người nâng papa con lên.”
“Papa, papa làm sao thế?” Nhạc Bằng lo âu chạy vội qua.
Cao Dã cười nói: “Đừng lo lắng, anh ta vẫn thường như thế. Ngày mai sẽ không sao.”
“Vậy tôi đây về trước.”
Đồng Đồng nói xong liền đi ra ngoài.
“Để tôi tiễn cô, ở đây loạn lạc lắm.” Cao Dã hảo tâm nói.
Nhạc Bằng cũng không giúp gì được Lôi Dương, chạy đến bên người Đồng Đồng nói: “Con cũng phải đi tiễn mẹ.”
“Vậy… vậy thì đi thôi!”
Đồng Đồng quay đầu đi tiếp.
Rời khỏi quán bar, cùng Nhạc Bằng nói “hẹn gặp lại” Đồng Đồng lên xe, khởi động nhưng lại không có cách đi lên.
“Thế nào, xe có vấn đề gì à?” Cao Dã kéo Nhạc Bằng đi lên, dò hỏi.
“Mẹ, xe sao lại không có bánh?” Khuôn mặt Nhạc Bằng hoang mang phát ra một tiếng ngạc nhiên.
Đồng Đồng xuống xe, quả nhiên không thấy bánh xe đâu. (ai da, cái này mình k biết dịch là gì, bánh xe xịt lốp thì k hợp lý, mà bánh xe bị mất cũng thấy vô lý, làm sao ĐĐ lại k nhận ra được bánh xe bị mất cơ chứ. Hí hí )
Cao Dã có chút ngượng ngùng: “Ở đây an ninh không tốt lắm, có muốn báo cảnh sát không?”
Đồng Đồng buồn bực nói: “Quên đi, ngày mai kêu một cái xe tới kéo đi là được, tôi đi xe taxi về cũng được.”
“Mẹ, nếu không hôm nay ở lại đây đi, papa uống rượu, không ai chăm sóc Nhạc Bằng.” Nhạc Bằng đáng thương nhìn Đồng Đồng.
Đồng Đồng có chút khó xử, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Vậy Nhạc Bằng cùng về với mẹ có được không?”
Nhạc Bằng không vui nói: “Như thế thì sẽ không có ai chăm sóc papa, Nhạc Bằng thật là đáng thương mà.” Nói xong khổ sở cúi đầu.
“Tôi thấy cô vì chuyện này nên chịu khó một đêm đi.” Cao Dã nói.
Đồng Đồng rất lâu sau mới nói: “Được rồi!”
Ông trời làm chứng, cô là vì Nhạc Bằng con cô.
“Mẹ, mẹ nấu cháo rất ngon nha!” Nhạc Bằng ngồi ở giữa bàn ăn, một bên ăn cháo do Đồng Đồng tự nấu, một bên không hết lời khen ngợi tài nghệ của mẹ.
Đồng Đồng ngồi ở bên người Nhạc Bằng, tay nhéo má, nhìn thấy Nhạc Bằng ăn ngon miệng, cô thỏa mãn nói: “Vậy sau này mỗi ngày mẹ đều nấu cho con ăn được không?”
Nhạc Bằng đột nhiên nhíu mày, khuôn mặt khả ái lộ ra nét khó xử, mong chờ nói: “Vậy mẹ phải chuyển tới đây ở mới có thể nha.”
Đồng Đồng cứng đờ, không biết trả lời thế nào vấn đề của Nhạc Bằng, một lúc lâu mới nói: “ Sau này nếu Nhạc Bằng muốn mẹ làm cơm gì, có thể đến nhà mẹ được không?”
Nhạc Bằng có chút ủy khuất nói: “Ý mẹ là mẹ không mong đến ở cùng với Nhạc Bằng phải không? Vì sao mẹ có thể cùng với Kì Kì ở một chỗ, mà lại không thể cùng với Nhạc Bằng ở cùng một chỗ?”
Đồng Đồng nhìn thấy Nhạc Bằng có chút mất mác, gọi khẽ: “Nhạc Bằng…”
“Mẹ không ở cùng Nhạc Bằng có phải vì kết hôn với chú Viễn Hàng?”
Đồng Đồng mỉm cười nói: “Không phải giống như Nhạc Bằng nghĩ đâu.”
“Mẹ không có cùng với chú Viễn Hàng kết hôn?”
Đối mặt với vấn đề này nhiều hơn, sẽ làm cho tiểu quỷ này …, Đồng Đồng không còn đường lựa chọn, giải thích nói: “Không có, hài lòng chưa?”
Hai hàng mi Nhạc Bằng khẽ nhíu, lại hỏi: “Vậy Nhạc Bằng và Kì Kì thì sao? Mẹ không có cùng papa kết hôn, lại có Nhạc Bằng. Mẹ cũng không có cùng chú Viễn Hàng kết hôn cũng có Kì Kì, thật là tò mò.”
Đồng Đồng nhẹ nhàng nhéo vào mũi Nhạc Bằng nói: “Kì Kì là con của chú Viễn Hàng với một cô khác, nhưng Kì Kì rất thích gọi mẹ là mẹ, được chưa?” Cô Cũng không muốn cho con mình có ấn tượng xấu, nghĩ mình tùy tùy tiện tiện cùng một người đàn ông khác sinh con.
Lông mày Nhạc Bằng giãn ra, bừng tỉnh đại ngộ: “A… Nhưng mà vẫn không rõ”
A, cuối cùng tiểu tử này cũng có vấn đề không rõ, nếu là cái khác cũng đều được, Đồng Đồng thật sự hoài nghi, Nhạc Bằng là 5 tuổi hay là 10 tuổi.
Vấn đề hai mẹ con thảo luận. Mỗi chữ Đồng Đồng nói đều rơi vào tai Lôi Dương đang đứng ở ngoài cửa, lòng anh mừng như điên.
Nghe Đồng Đồng nói, người đàn ông đó không phải là chồng cô, anh kích đồng thiếu điều muốn nhảy lên, áp chế mãnh liệt cảm xúc của mình, anh tiến vào phòng bếp, đến trước bàn ăn.
“Xin lỗi, anh… Ngày hôm qua anh uống hơi nhiều.” Lôi Dương nhìn hai má Đồng Đồng mềm mại đáng yêu, thành thật hối lỗi nói.
Đồng Đồng nghe xong liền nói: “Anh đã không có việc gì rồi, Nhạc Bằng cũng sẽ được anh chăm sóc nên tôi cũng nên về nhà.”
Nhạc Bằng lại ăn một miếng cháo thật to còn lại, vội vàng nói: “Mẹ, papa còn chưa có ăn sáng nha, cùng nhau ăn thôi. Con ăn no rồi, con ra ngoài học bài.” Nhạc Bằng nói xuống, liền nhảy xuống khỏi ghế, hướng về phòng học đi đến.
Lôi Dương chỉ chỉ bàn ăn nói: “Vậy lại đây ăn đi.”
Đồng Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được!”
Hai người ngồi đối diện nhau, Đồng Đồng múc một bát cháo đưa cho Lôi Dương.
Lôi Dương cầm lấy húp một ngụm rồi nói: “Tay nghề vẫn giỏi như ngày nào!”
Đồng Đồng thản nhiên nói: “Đúng vậy. Tự mình nấu nướng vẫn là niềm yêu thích của tôi.”
“Mấy năm qua, em vẫn sống tốt chứ?” Câu này vẫn bồi hồi trong lòng bấy lâu, hôm nay mới có dịp hỏi.
Đồng Đồng ăn một miếng cháo, thản nhiên nói: “Hoàn hảo!”
Lôi Dương nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Đồng Đồng, anh có chút lo lắng, Đồng Đồng lảng tránh chuyện giữa hai người bọn họ, anh mau chóng cầm lấy tay Đồng Đồng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng chứa đầy khát vọng, thẳng tắp nhìn Đồng Đồng trầm giọng: “Đồng Đồng, việc xảy ra giữa hai chúng ta mấy năm qua rất nhiều, anh biết anh đã bỏ qua rất nhiều việc, làm tổn thương em, anh biết tình yêu anh dành cho em cũng không thua tình yêu em dành cho anh, anh cũng biết ở trong lòng em anh nhất định là một kẻ kém cỏi, nhưng mà anh nguyện ý sửa để em lại yêu anh lần nữa, được không? Anh thật sự yêu em, Đồng Đồng, có thể cho anh một cơ hội được không?”
Đồng Đồng rút tay mình về, lạnh lùng nói: “Tôi đã không còn yêu anh, vì con, tôi nguyện ý đối xử hòa bình với anh, nhưng mà việc giữa chúng ta không thể cứu vãn được nữa.”
Giọng Lôi Dương thành khẩn: “Không, Đồng Đồng, em vẫn còn yêu anh, chỉ là em không chịu thừa nhận, bởi vì em vẫn hận anh. Đồng Đồng, cho anh một cơ hội sửa sai, được không?”
Đồng Đồng kích động đứng dậy, đè thấp tiếng nói: “Không nên ép tôi có được không? Những sự việc đã qua, tôi có thể nói chắc rằng tôi không có lúc nào không hận anh. Nhưng nghĩ tới anh đã từng nguyện chết vì tôi, áp lực hận anh liền bị đè xuống, gặp lại anh, tôi nguyện ý dùng thái độ bình thản cư xử với anh, không có hận anh. Tuy nhiên, yêu, giữa chúng ta anh sớm phải biết đã không còn. Sau khi bị anh đối xử như thế, anh nghĩ tôi còn có thể yêu anh sao? Không hề.”
Đồng Đồng nói, người cũng theo hướng ngoài đi ra khỏi phòng bếp.
“Đồng Đồng!” Lôi Dương tình thế cấp bách vội vàng đuổi theo.
“Tôi phải đi, hi vọng sau này không cần nhắc lại chủ đề này.”
Khuôn mặt Lôi Dương cứng lại, giờ phút này thống khổ không còn đường lùi, anh cúi đầu nói to: “Đồng Đồng, anh cần chính miệng em nói ra em không còn yêu anh, ở trong tâm em đã không còn yêu anh.”
Đồng Đồng nắm chặt tay, rồi mới quay người, nhìn đôi mắt quen thuộc của Lôi Dương, gằn từng chữ một: “Tôi hiện tại cho anh biết, tôi đã không còn yêu anh, cho nên anh làm ơn từ nay về sau đừng lôi chủ đề này ra nói chuyện.”
Trong mắt Lôi Dương là kinh hoảng không thôi, anh cũng gằn từng tiếng một rõ ràng nói với Đồng Đồng: “Chỉ cần anh còn sống, chỉ cần anh còn nhìn thấy em, anh sẽ không bỏ cuộc. Trừ phi anh chết!”
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương tuấn mỹ mà kiên quyết, vẻ đẹp từng làm cô mê đắm, nhưng mà hiện tại…
Đồng Đồng xoay người: “Tôi về!”
“Mẹ, mẹ phải đi à?” Nhạc Bằng từ trong phòng học đi ra, hai mắt đen láy nhìn Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhìn Nhạc Bằng, dừng một chút điều chỉnh cảm xúc rồi nói: “Đúng vậy, mẹ phải đi về.”
“Mẹ, ngày mai tan học, mẹ đến trường đón con được không?”
“Được, ngày mai gặp!”
Đồng Đồng không thèm liếc nhìn Lôi Dương một cái, thẳng đầu nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Nhạc Bằng đi đến bên cạnh người Lôi Dương, ngẩng đầu, nhìn Lôi Dương không vui vẻ nói: “Papa, papa lại làm mẹ tức giận!”
Khuôn mặt Lôi Dương vẫn lặng câm, không phải vì lời nói của Đồng Đồng mà anh cảm thấy thương tâm, cúi đầu nói: “Đúng, bố luôn chọc mẹ con tức giận.”
“Papa, ngày mai con muốn đến nhà mẹ, có được không?”
“Đương nhiên có thể, được rồi, đi làm việc của con đi!”
“Dạ!” Nhạc Bằng gật đầu, sôi nổi rời đi.
Trong khoảnh khắc, trên khuôn mặt Lôi Dương nổi lên một nụ cười.
Ngày hôm sau, Đồng Đồng lái xe hôm trước trở về, sau khi Cao Dã giúp cô sửa lại xe.
Buổi chiều, thời gian Nhạc Bằng tan học còn chưa tới, Đồng Đồng đã tới trước cửa nhà trẻ, đợi con mình tan học.
Đối với Nhạc Bằng, cô thật lòng yêu thương, nhớ lúc Nhạc Bằng còn nhỏ, khiến cô thực sự vui vẻ.
Cô cũng cảm nhận được tình yêu Nhạc Bằng dành cho mẹ, khát vọng đối với mẹ, 5 năm thời gian, cô chưa từng bảo hộ con, nhưng mà hiện tại hai mẹ con cũng không hề có cảm giác xa lạ.
Nhạc Bằng nhận ra cô, hơn nữa đối với cô thực gần gũi, cô có thể đoán ra được, một thân Lôi Dương cho Nhạc Bằng biết mẹ nó vẫn tồn tại, khiến cho hình ảnh cô dần dần trú ngụ trong trái tim bé nhỏ của Nhạc Bằng.
Cô đương nhiên nhìn ra được, Nhạc Bằng hi vọng như thế nào việc cô với Lôi Dương cùng ở một chỗ, như vậy mới cho con một gia đình đầy đủ, huống chi Nhạc Bằng là cốt nhục cô liều mạng sinh ra.
“Mẹ!” Nhạc Bằng vừa tan học, liền chạy ra cổng, ào tới bên cô. Cô giáo nhiệt tình kéo tay nó lại không cho nó chạy mau như thế.
“Nhạc Bằng!”. Tâm tư Đồng Đồng bị con mình dẫn dắt.
“Cô giáo, đây là mẹ con!”
“Xin chào!” Cô giáo ngượng ngùng cười cười, cứ nghĩ là papa Nhạc Bằng tới đón, không ngờ lại là mẹ Nhạc Bằng.
Đồng Đồng mỉm cười nói: “Xin chào! Có phải Nhạc Bằng gây chuyện gì không? Nếu không làm sao lại để cô giáo dắt ra.”
Cô giáo cười nói: “Nhạc Bằng thực ngoan, tuy nhiên hôm nay có gây sự với bạn học.”
Nhạc Bằng bị cô giáo nói, có chút để ý muốn cúi thấp đầu.
“Vậy ư? Đứa nhỏ này, tôi trở về nhất định phải dạy dỗ lại thật tốt, không dám làm phiền cô giáo phí tâm.”
“Mẹ, con đói bụng! Chúng ta về nhà đi!”
Đồng Đồng nắm tay Nhạc Bằng, đối với Nhạc Bằng nói: “Nhạc Bằng chào cô giáo đi.”
“Hẹn gặp lại!” Cô giáo có chút vô lực, vẫy vẫy tay.
Đồng Đồng gật đầu nhìn cô giáo, rồi đưa Nhạc Bằng ngồi lên xe, khởi động xe hướng về phía nhà cô.
“Nhạc Bằng cho mẹ biết, chuyện gì xảy ra hôm nay?”
“Không có gì!” Nhạc Bằng lắc đầu.
“Thế vì sao lại cùng bạn học xảy ra xung đột?” Đồng Đồng cố gắng để giọng nói của mình không cần nghiêm như vậy, muốn biết rõ ràng chân tướng sự việc rồi mới dạy dỗ Nhạc Bằng như vậy mới tốt.
Hai má Nhạc Bằng tối sầm lại: “Bởi vì rất nhiều bạn học nói Nhạc Bằng không có mẹ, còn cười nói nhất định bị mẹ giận bỏ đi.”
Lòng Đồng Đồng đau xót, hướng Nhạc Bằng nói: “Có người coi thường nói với Nhạc Bằng như vậy à?”
Nhạc Bằng im lặng không nói.
Càng khiến Đồng Đồng đau lòng.
“Mẹ, ngày mai mẹ có thể cùng papa đến đón Nhạc Bằng không? Các bạn đều có papa mẹ cùng tới đón, chỉ có Nhạc Bằng…” Nhạc Bằng bỏ lửng câu nói, ủy khuất cúi đầu.
“Được mà, ngày mai papa và mẹ cùng nhau đi đón Nhạc Bằng, được không? Nhạc Bằng không cần nghĩ nhiều, nha?”
“Vâng, thật tuyệt!” Nhạc Bằng hưng phấn, dùng bàn tay bụ bẫm nhỏ bé hướng về phía Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhìn vẻ đáng yêu của con trai, môi nở nụ cười!
“A, papa!”
“Nhạc Bằng đó hả?” Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói của Lôi Dương.
“Papa à, ngay mai lái xe đến nhà mẹ đón mẹ rồi mới đi đón Nhạc Bằng tan học nha!” Trên khuôn mặt Nhạc Bằng lộ rõ sự vui vẻ, trước giờ vẫn hâm mộ bạn học cùng papa mẹ về nhà, giờ đây chính mình cũng có thể như vậy.
Giọng Lôi Dương vang lên vẻ ngạc nhiên: “Mẹ con, đồng ý hả?”