Trong lơ đãng, cô thấy sự căng thẳng xẹt qua đôi mắt thâm trầm kia, nhìn ra được, cô bất chợt mỉm cười.
Lục Kinh Tả thấy trong mắt cô dao động chút ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhưng cậu vẫn bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô.
Tống Kiểu Kiểu cụp mắt xuống, khi ngước lên lần nữa trong mắt đã ngập tràn những tia sáng rạng rỡ, tầm nhìn đan xen chặt chẽ với cậu: "Được."
Đầu tiên Lục Kinh Tả ngẩn người giây lát, sau đó trong đôi đồng tử luôn ôn hòa ấy tràn ra niềm vui sướng tột cùng. Cậu ôm chầm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, bao bọc cô trong lòng mình, tựa như chỉ có thế này mới khiến cậu tồn tại chút cảm giác chân thật vậy.
Khóe môi Tống Kiểu Kiểu cũng đong đầy ý cười, có một cảm giác chưa từng trải qua, niềm hạnh phúc trong lòng như muốn vỡ òa ra vậy. Cô hơi ngập ngừng nhưng vẫn từ từ vươn tay vòng qua sau gáy cậu.
Lục Kinh Tả hơi buông lỏng chút lực, bờ môi cọ trên trán cô: "Từ bây giờ trở đi, cậu là của tớ."
Trong lòng Tống Kiểu Kiểu chộn rộn, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lục Kinh Tả nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô: "Vậy bây giờ tớ có thể được nhận chút ngọt ngào không?"
Lông mi Tống Kiểu Kiểu khẽ run rẩy, đôi môi đỏ mọng hé mở.
Lục Kinh Tả thấy cô đờ đẫn ra đấy, chầm chậm cúi đầu áp sát về phía cô, bờ môi ấm áp lướt qua sống mũi tinh tế, dần dần chuyển xuống, cuối cùng phủ kín lên làn môi mềm mại của cô. Khoảnh khắc khi môi chạm môi, cậu cảm nhận rõ rệt đôi bàn tay nhỏ bé khoác trên cánh tay mình không khỏi niết chặt, động tác của cậu đột nhiên dừng lại, tiếp đó hôn vào thật sâu.
Hai cánh môi cô đều bị cậu mút lấy mút để, giống như tóm được thạch trái cây vậy, cắn một phát lại nhả ra, liếm một miếng rồi buông ra, hết lần này đến lần khác không biết mệt mỏi. Mà mấy chập cả hai đều chỉ đón nhận được hàm răng của đối phương, dù vậy cô vẫn luôn không nới lỏng cửa miệng, cậu chỉ đành phải lần rà bên ngoài từng đợt từng đợt một.
Lục Kinh Tả nhìn thẳng vào cô, thấy hai má cô đỏ lựng, hàng mi nhấp nháy, thanh âm cậu khàn đặc: "Ngoan, mở miệng."
Trong đôi mắt Tống Kiểu Kiểu chỉ toàn sương mờ, cô cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, dần dà mất đi phòng bị. Khi đầu lưỡi nóng rẫy của cậu lùa mở cửa miệng, cô vội vàng lẩn tránh nhưng vẫn bị cậu bắt được một cách chính xác. Vấn vít một hồi, cô bỗng nhiên mở to mắt, tốc độ tim ngỡ như sắp nảy ra ngoài, cậu... đầu lưỡi của cậu.
Bàn tay to lớn của cậu giữ chặt gáy cô, dùng chút sức ấn cô về phía mình, cánh lưỡi nhỏ vừa mềm mại lại trơn trượt, một khi quấn vào rất khó lòng bỏ ra.
Tống Kiểu Kiểu gần như bị hôn đến mém tắt thở, cô đã nhiều lần nghe thấy âm thanh môi lưỡi cả hai giao thoa. Cô không rõ cuối cùng mình bị hôn nồng nhiệt như vậy trong bao lâu, mãi đến khi cậu chầm chậm rời khỏi môi cô, làn khí trong lành mới được hít vào miệng.
Cô mệt mỏi gục đầu lên bả vai cậu khẽ thở dốc, giờ cô chỉ thấy cuống lưỡi mình xụi lơ tê rần. Nghĩ đến vừa rồi cậu tấn công mạnh bạo, cô liền cảm giác cả người rệu rạc kinh khủng, chỉ thiếu điều hóa thành nước mềm nữa mà thôi.
Lục Kinh Tả ôm cô gắt gao, giống như muốn vùi sâu vào lòng mình suốt đời vậy. Mà trong hơi thở đều là hương thơm từ mái tóc mềm mại của cô, cậu bỗng chốc cực kỳ cưng chiều mà vuốt ve sau đầu cô, giọng khàn khàn: "Kiểu Kiểu?"
Tống Kiểu Kiểu còn chưa định thần lại, đôi mắt cô lim dim, thì thào trả lời cậu: "Hm?"
"Tớ rất vui."
Gò má đỏ ửng của Tống Kiểu Kiểu còn chưa tan đi: "Tớ... cũng vậy."
***
Có lẽ do ảnh hưởng tâm lý mà sau khi ra ngoài Tống Kiểu Kiểu cũng không dám ngẩng đầu lên, giống như bí mật của bản thân đã bị phơi bày ra trước ánh sáng vậy. Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cô một cái, thẳng thừng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi cuộn thành nắm đấm của cô, kịch liệt chen chúc vào, cứ thế mười ngón đan xen. Lòng bàn tay cùng lòng bàn tay kề sát chặt chẽ, khiến con tim Tống Kiểu Kiểu châm chích rối bời.
Cô liếm nhẹ bờ môi của mình một chút, cảm giác đau đớn nho nhỏ truyền đến, cảm giác này so với đêm qua lại càng rõ rệt hơn. Dù gì hôm qua cậu cũng chỉ quanh quẩn bên ngoài môi của cô mà thôi, còn ban nãy thì đã đưa toàn bộ đầu lưỡi luồn thẳng vào trong luôn rồi...
Càng nghĩ càng rạo rực, cô lắc đầu theo bản năng, nhắc nhở bản thân không được nhớ nhung thêm nữa.
Hành động của cô bị Lục Kinh Tả bắt được, cậu nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô: "Sao vậy?"
Tống Kiểu Kiểu lắc đầu ngay tức khắc, cô cũng không muốn nói cho cậu biết mình đang hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi của họ. Để né vấn đề này, cô chủ động khơi gợi chuyện khác: "Từ khi nào cậu biết tớ giả vờ không nhớ gì hết?"
Lục Kinh Tả rướn khóe môi: "Ngay từ đầu."
Tống Kiểu Kiểu ngỡ ngàng: "Vậy cớ gì ngay từ đầu cậu không vạch trần tớ?"
"Cậu sẽ nhận sao?"
"... Còn lâu."
Cô ngẫm nghĩ đôi chút, lại hỏi: "Sao cậu nhìn ra được?"
Ý cười trong mắt Lục Kinh Tả liền nồng đậm. Kể từ tối hôm ấy trở đi, tuy rằng cô cũng sẽ tán chuyện với cậu, gọi video với cậu, nhưng chút mập mờ xíu xiu của cô vẫn bị cậu thu vào tầm mắt. Chẳng hạn như bất giác phân tâm, ánh mắt lảng tránh, thậm chí còn bắt đầu ngấp nghé xa lánh cậu nữa. Bản thân cô cho rằng không có chút vấn đề nào, nhưng trong mắt cô lại đầy rẫy thiếu sót, sơ hở vô vàn.
"Bởi vì... cậu diễn thật sự quá dở."
Tống Kiểu Kiểu ảo não, cô phụng phịu, uổng công mình giả vờ độc diễn lâu nay. Qua hồi lâu, cô cúi đầu liếc nhìn mười ngón tay đan lồng nhau, mỗi khi tay cô quá nóng thì sẽ đổ chút mồ hôi, chính cô cũng cảm nhận được, trong mắt lộ ra tia chật vật, cô nhìn về phía cậu: "Có mồ hôi..."
Lục Kinh Tả cũng thấy nơi bàn tay áp nhau truyền đến sự hâm ẩm, nhưng dù vậy, cậu vẫn không nỡ buông, song hai giây sau lại nới lỏng tay cô ra, sau khi nới lỏng bỗng có một xúc cảm mát lạnh dội vào lòng bàn tay cô. Còn chưa đợi cô làm gì, cổ tay đã bị cậu cầm chặt rồi kéo qua, bàn tay cô dán thẳng lên trên quần áo của cậu.
"Cậu..."
Cậu chùi tay cô lên đồ mình, mãi đến khi lòng bàn tay cô khô ráo hẳn, cậu mới giơ lên rồi đặt bên môi hôn nhẹ một cái.
Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được bờ môi cậu ấm nóng, vành tai lại bắt đầu râm rỉ phiếm hồng.
Lục Kinh Tả mỉm cười: "Sao trước giờ không phát hiện ra cậu thường hay đỏ tai nhỉ?"
Tống Kiểu Kiểu vô thức giơ tay che tai lại, nét mặt mang theo chút thẹn thùng hậm hực. Cô cũng đâu biết chứ, hồi xưa cô vốn dĩ không như vậy, nào có như bây giờ hơi một tí là hay ngượng ngùng e lệ. Cậu của ngày trước rõ ràng cũng có phải như vậy đâu, bây giờ thì mấy lời khiến mặt đỏ tía tai đều có thể nói ra hết rồi.
Cô hơi lúng túng: "Tớ... tớ nào biết chứ?"
Lục Kinh Tả bật cười rồi vươn tay ra chạm vào tai cô một cái: "Thật ra... rất đáng yêu."
Tống Kiểu Kiểu càng ngượng, cô thẳng thừng rút tay ra bước nhanh lên trước cậu: "Không nói chuyện với cậu nữa."
***
Đầu giờ chiều Lục Kinh Tả có hai tiết học nhưng Tống Kiểu Kiểu thì không, vì vậy sau khi cả hai tách nhau ra cô về thẳng ký túc xá. Trên đường quay lại ký túc xá cô không nhịn nổi bèn gửi một tin nhắn.
_ Người chị em, tớ và Lục Kinh Tả bên nhau rồi!!!
Ba dấu chấm than phía cuối đã thể hiện tâm tình của cô vào lúc này.
Cô chỉ đơn giản muốn báo cho cô ấy biết tin tức quan trọng thôi, cũng không trông mong cô nàng có thể hồi âm mình ngay, vậy nên sau khi gửi xong cô liền nhét di động vào túi, xách đồ Lục Kinh Tả mua cho ba người bạn cùng phòng của cô ăn bước nhanh lên lầu.
Lúc cô đi vào, ba người bọn họ đang túm tụm lại một chỗ vừa xem tivi vừa ăn khoai tây chiên.
"Tớ về rồi nè!"
Cả ba cùng nhìn về phía cô, tiếp đó tầm mắt rơi vào túi đồ ăn trong tay cô. Phương Du Nhiên là người ăn vặt số một trong ký túc xá nên ngay tức khắc đã vồ lấy. Đôi mắt cô ấy mong ngóng nhìn vào cái túi trong tay cô, hỏi: "Mang cho bọn tớ sao?"
Tống Kiểu Kiểu mỉm cười đưa túi cho cô ấy: "Uhm."
Phương Du Nhiên hăm hở nhận túi rồi mở ra nhìn: "Ôi mẹ ơi... cổ vịt tuyệt vị, lưỡi vịt, xương vịt!!!"
"Lưỡi vịt nhiều dữ vậy, chắc đắt tiền lắm này!"
Tần Mẫn tinh mắt để ý thấy môi của cô hình như hơi sưng tấy, cô ấy dùng bả vai huých nhẹ đám Thang Viên Viên một cái, tỏ ý bảo bọn họ hãy nhìn vào môi của cô đi. Vừa mới trông qua, Thang Viên Viên đã nghiền nát đống khoai tây chiên trong tay.
"Sủi cảo nhỏ, có phải cậu và anh chàng hot boy đã thành rồi không?!!"
Tống Kiểu Kiểu hơi ngại, nhưng vẫn gật đầu.
"Trời ạ!!! Quá tốt rồi!!!"
"Khắp chốn mừng vui! Mau kể một chút cho tớ nghe đi, ai trong các cậu bộc lộ trước hả?" Phương Du Nhiên lúc này cũng không còn lăm lăm vào mớ đồ ăn ngon nữa, trước hết đóng chặt cửa lại rồi kéo Tống Kiểu Kiểu ngồi xuống, cả ba vây quanh cô trong vòng tròn, rất có cảm giác tam đường hội thẩm.
Tần Mẫn: "Sủi cảo nhỏ, cậu đừng giấu giếm nữa, mau khai báo cho tụi này đi! Nôn nao sắp chết rồi!"
"Phải đó, nói nhanh nói nhanh."
"... Uhm, cậu ấy á..." Trong mắt Tống Kiểu Kiểu mang theo sự ngọt ngào.
"Oh ho!"
"Anh chàng hot boy!! Thủ khoa thành phố của chúng ta!! Cứ thế mà đã biến thành người của cậu rồi, Sủi cảo nhỏ của tớ, cậu quá là kinh khủng."
Tống Kiểu Kiểu thấy dáng vẻ khoa trương của Phương Du Nhiên, không khỏi phì cười: "Ủng hộ chứ?"
"Phí lời! Ủng hộ! Cực kỳ ủng hộ!"
"Đúng! Ủng hộ! Giờ ai chả biết An Thấm thích Lục Kinh Tả, nhưng Lục Kinh Tả thích cậu, thật xịn nha."
Thang Viên Viên ngắm nghía kỹ càng Tống Kiểu Kiểu một chút, cuối cùng nghiêm túc nói: "Thật ra tớ thấy Sủi cảo nhỏ của bọn mình cũng khá dễ nhìn mà. Các cậu xem dáng người đi, tuy rằng không cao lắm nhưng tỷ lệ 7:3 hài hòa nhé. Eo này, mông này, chân này, cũng không tệ đâu."
"Đúng vậy, so với An Thấm, tớ vẫn ngấm nét của Sủi cảo nhỏ hơn, càng nhìn càng thấy đẹp."
Rốt cuộc Tống Kiểu Kiểu bị các cô ấy tâng bốc đến ngượng chín: "Tớ thật sự đẹp vậy ư?"
"Dĩ nhiên, nhưng mà cậu nên có chút thay đổi cho phù hợp đi."
"Hử?"
"Khai giảng hơn cả tháng rồi mà tớ chưa thấy cậu mặc váy bao giờ, tướng đẹp như vậy cứ giấu nhẹm đi làm gì?"
Tống Kiểu Kiểu ngẫm nghĩ một chút, đúng là trong tủ đồ của cô đa phần là các thể loại quần, váy còn không đến hai cái, hơn nữa còn chưa từng mặc qua.