Ăn xong sủi cảo hai gia đình lại tiếp tục chuyện trò hồi lâu, mãi lát sau Lục Giản mới dẫn Lục Kinh Tả quay về nhà. Hai nhà nằm đối diện nhau nên đi hay về cũng chỉ cách nhau một cánh cửa.
Sau khi đóng cửa lại Lục Kinh Tả nói với Lục Giản: "Lần trước trong cuộc họp hàng năm ba nói sẽ mang hết trọng tâm công việc chuyển về Thành phố S, ba thật sự suy nghĩ kỹ càng rồi chứ?"
"Uhm, nghĩ kỹ rồi, vui không?"
"Sao con phải vui?" Cậu hỏi ngược lại ông.
Lục Giản tiến đến bên cậu, thúc bả vai vào người cậu một cái: "Con còn vờ vịt với ba con làm gì hả?"
Lục Kinh Tả ngoảnh mặt nhìn ông, thấy rõ thần sắc trong mắt ông, cậu đành chậm rãi lên tiếng: "Ba biết hết rồi?"
Chân mày Lục Giản lập tức rướn lên: "Vớ vẩn, con đừng thấy quanh năm suốt tháng ba không bên cạnh con, nhưng chút tâm tư này của con không giấu nổi ba đâu, chẳng phải mới ở chung với ba mấy ngày đã bị ba phát hiện đấy sao?"
Lục Kinh Tả bước qua chỗ ghế sofa ngồi xuống: "Vậy ba nghĩ thế nào?"
Lục Giản cũng đi qua: "Lúc nãy khi ngồi ăn ba đã nói rồi, nếu con dám ức hiếp người ta, ba nhất định đánh gãy cái chân chó của con."
Lục Kinh Tả: "..."
"Vậy chắc chắn ba sẽ không có cơ hội này."
Lục Giản kiêu ngạo "hừ" một tiếng, nhưng ngay sau đó sắc mặt ông lại trở nên nghiêm túc, thái độ cũng đứng đắn hơn: "Với tư cách là đấng sinh thành, ba đương nhiên sẽ ủng hộ con. Ba luôn xem Kiểu Kiểu như con gái của mình, nếu con thật sự thích con bé thì quả thật vui cửa vui nhà. Nhưng nếu con không có năng lực thì tốt nhất đừng có mà đùa giỡn với con gái ngoan nhà người ta, cũng tương tự với việc nếu con không đối xử tốt với người ta thì ba sẽ không tha thứ cho con vậy."
"Con hiểu." Lục Kinh Tả cũng vô cùng nghiêm túc đáp lời ông.
Thái độ nghiêm túc của cậu khiến Lục Giản hài lòng phần nào: "Con đường theo đuổi vợ của con sẽ còn dài đằng đẵng đấy, với thân phận là con trai của ba, ba khuyên con nên thẳng thắn thừa nhận càng sớm càng tốt."
"Con cũng nghĩ vậy."
"Trở ngại lớn nhất của con không phải dì Tống mà chính là chú Tống. Nếu chú Tống mà biết con cướp con gái cưng của ông ấy... con phải coi chừng ông ấy đấy, dù gì ba cũng không dám ngăn cản ông ấy đâu."
"Ba là ba ruột của con đấy..."
"Chú Tống vẫn là anh em chí cốt của ba, ba đi tắm rồi ngủ đây, con từ từ mà nghiền ngẫm đi."
Tống Kiểu Kiểu vừa mới tắm xong, định chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì thấy Lục Kinh Tả gửi tin nhắn.
_ Kiểu Kiểu, ba anh biết chuyện của hai đứa mình rồi.
Tống Kiểu Kiểu vừa nhìn thấy mà sợ rơi cả di động, cô bối rối mấy giây rồi vội nhặt di động lên, hồi tin trong run rẩy.
_ Thật sao?!
_ Thật.
_ Anh nói với chú Lục à?
_ Ông ấy tự phát hiện.
Lúc này Tống Kiểu Kiểu đang đi qua đi lại trong phòng, chú Lục đã biết rồi ư? Bình thường chú Lục rất thích mình, chắc có lẽ sẽ không phản đối đâu nhỉ?
_ Vậy... vậy chú Lục nói thế nào...?
Sau khi gửi xong cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, phía bên kia hồi tin rất nhanh. Mà khi cô đọc xong tin nhắn thì đôi chân lập tức mềm oặt ngã hẳn xuống giường.
_ Đừng lo, ba anh rất thích em.
Đêm xuống Vương Tuệ Lâm và Tống Khánh Quốc nằm trên giường, vì Vương Tuệ Lâm có lòng riêng nên cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Rốt cuộc khi bà trở mình đến lần thứ n thì Tống Khánh Quốc cất giọng hỏi: "Bà xã, bà có tâm sự gì sao? Chi bằng nói ra với tôi này?"
Vương Tuệ Lâm nghiêng người đối mặt với ông, trong lòng bà đang nghĩ thật ra chính là chuyện Kinh Tả có bạn gái. Bà có chút cảm thán, một đứa trẻ tốt như vậy có bạn gái âu cũng là lẽ thường tình. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm bà vẫn hy vọng thằng bé sẽ làm con rể của mình, nếu thằng bé có thể làm con rể của mình thì tốt biết bao...
Tống Khánh Quốc thấy cặp chân mày của Vương Tuệ Lâm đã co quắp lại rồi mà bà ấy vẫn không chịu nói gì với mình, ông bèn nhịn không nổi hét lên: "Bà xã?"
Tâm tư ngổn ngang của Vương Tuệ Lâm từng bước chạy về quỹ đạo, bấy giờ bà mới nhìn thẳng vào mặt Tống Khánh Quốc, chỉ là khi bà nhìn vào bản mặt nghiêm túc nọ thì bỗng dưng lại không muốn nói gì nữa: "Thôi bỏ đi, ngủ!"
Tống Khánh Quốc: "..."
"Bà xã?"
"Câm miệng, phiền phức!"
***
Tống Kiểu Kiểu vì chuyện chú Lục đã phát hiện ra mối quan hệ giữa mình và Lục Kinh Tả mà ngày hôm sau đi chúc Tết cũng chẳng có tâm trạng gì, cả người cứ èo uột, không còn chút sức sống nào. Vương Tuệ Lâm còn tưởng rằng cô đổ bệnh, suýt chút nữa lôi cô đi bệnh viện khám rồi.
"Kiểu Kiểu, mau ra đây xách đồ ăn vào phụ mẹ."
Tống Kiểu Kiểu nghe Vương Tuệ Lâm gọi bèn nhanh chóng ra ngoài, vừa bước ra liền trông thấy trên tay bà xách đùm đề túi lớn túi nhỏ, cô vừa giúp bà vừa hỏi: "Mẹ, không phải họ hàng thân thích nhà mình đã đi chúc Tết hết rồi ư? Sao còn mua nhiều nguyên liệu nấu ăn thế này?"
Vương Tuệ Lâm xách đống nguyên liệu vào bếp: "Đúng là chúc hết rồi, nhưng chú Lục của con bảo hôm nay muốn qua chúc Tết. Bọn họ cũng thật là, hai gia đình ở đối diện nhau mà..."
Ánh mắt của Tống Kiểu Kiểu thoáng vẻ nghi hoặc, thật sự chỉ muốn chúc Tết thôi sao? Nhưng nếu vậy thì hà cớ gì mí mắt của cô lại giật đùng đùng thế này? Cô có cảm giác không đơn giản chỉ là chúc Tết thôi?
Nghĩ vậy cô vội bỏ túi hàng trong tay xuống rồi chạy về phía phòng ngủ.
Vương Tuệ Lâm nhìn bóng dáng hớt ha hớt hải của cô mà không khỏi lắc đầu: "Con bé này, suốt ngày bộp cha bộp chộp, tương lai sao mà khá khẩm được đây?"
Tống Kiểu Kiểu lấy di động dưới gối ra.
_ Hôm nay anh muốn qua chúc Tết à?
_ Uhm.
_ Không đơn giản là chúc Tết thôi phải không? Đừng nói là...
_ Bà xã thật thông minh.
Tống Kiểu Kiểu: "..."
_ Thật sự định công khai vào hôm nay luôn ư?
_ Em hối hận rồi?
Tống Kiểu Kiểu không hối hận, chỉ là hơi căng thẳng.
_ Không có, căng thẳng thôi.
_ Không sao, sớm muộn gì ngày này cũng phải đến.
Tống Kiểu Kiểu nhớ lại bữa cơm tất niên tối hôm qua, xem ra chủ ý của ba cô hình như không muốn để cô thảo luận về vấn đề yêu đương, mấy ngón tay của cô ngập ngừng trên màn hình điện thoại.
_ Anh nói xem... có khi nào ba em đánh anh không?
Lục Kinh Tả đang cùng Lục Giản chọn quà biếu Tết, khi đọc được tin nhắn này thì không nhịn được phải phì cười, khiến Lục Giản đứng bên cạnh đánh mắt nhìn cậu mấy lần.
"Cười gì vậy?"
"... Không có gì."
Lục Giản ném một ánh mắt lườm nguýt về phía cậu, đừng tưởng tôi không biết anh đang nhắn tin với người yêu bé nhỏ của anh nhé!
"Mua cái này đi, chú Tống của con thích lắm."
"Được."
_ Vậy em phải bảo vệ anh đấy.
Tống Kiểu xem tin nhắn này mà trong lòng càng hoảng sợ hơn.
_ Lỡ như ba cũng đánh em luôn thì sao?
Thật ra sau khi gửi xong Tống Kiểu Kiểu cảm thấy không thể nào có chuyện này được. Dù rằng ba cô từ nhỏ đã cực kỳ nghiêm khắc, nhưng nếu nói động chân động tay với cô thì chưa từng xảy ra. Vả lại cô còn có một người mẹ vô cùng bảo bọc mình, căn bản không có khả năng cho ba cô nhúc nhích một đầu ngón tay.
_ Vậy anh sẽ bảo vệ em, nếu chú có đánh em, anh sẽ đỡ hộ em.
Tống Kiểu Kiểu đọc qua, không khỏi cười khẽ. Cô nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng trò chuyện bên ngoài, chắc hẳn ba cô đã về rồi. Nghĩ đến những chuyện chốc lát nữa sắp xảy ra, cô cố gắng hít một hơi thật sâu, đừng lo lắng, đừng lo lắng...
***
Bình thường Lục Kinh Tả mà sang đây thì chắc chắn Tống Kiểu Kiểu sẽ là người chạy ra mở cửa đầu tiên, nhưng hôm nay cô lại ngây người trong phòng không chút động thái, cuối cùng Vương Tuệ Lâm phải tự mình ra mở cửa. Khi nhìn thấy Lục Kinh Tả tay cầm hộp quà, bà hơi ngạc nhiên: "Thằng bé này sao lại mua nhiều đồ vậy chứ?"
Lục Kinh Tả vừa cười vừa nói: "Dì à, dì nhất định phải nhận đấy."
Khóe miệng Vương Tuệ Lâm đượm ý cười: "Được rồi, được rồi, mau vào thôi."
Lúc bỏ quà xuống, Lục Kinh Tả đột nhiên níu Vương Tuệ Lâm lại: "Dì à, chút nữa dì hãy yểm trợ giúp con với nhé."
Ánh mắt Vương Tuệ Lâm lộ vẻ mù mờ, yểm trợ? Yểm trợ vụ gì?
Nhưng mà bà còn chưa nghĩ thông ý tứ trong mấy lời này thì Lục Kinh Tả đã bước về phía Tống Khánh Quốc.
Vương Tuệ Lâm dõi theo bóng lưng thẳng tắp của cậu, mông lung lắc đầu. Thằng bé này, muốn mình giúp nó mà nó cũng không nói rõ phải giúp cái gì, cũng thật là... Thôi bỏ đi, bỏ đi, trước mắt đi nấu ăn đã.
Tống Kiểu Kiểu không thể trốn mãi trong phòng nữa, cô đành chậm rãi bước ra ngoài, khi trông thấy Lục Giản nở nụ cười quý mến về phía mình và nét mặt đầy ý tứ sâu xa của ông, cô cũng dè dặt cười lại với ông, chủ động chào hỏi: "Chú Lục."
Lục Giản cười nhẹ: "Uhm."
Tống Khánh Quốc cầm hộp cờ tướng từ trong phòng ra, nét mặt ông phấn chấn: "Lão Lục, mau đến đây. Tôi vừa nhờ bạn tôi làm một bộ cờ tướng, viên nào viên nấy đều được làm bằng bạch ngọc, đông ấm hè mát, cảm giác khi chạm vào đã lắm. Hai chúng ta tranh thủ chơi một ván xem, ván cờ đầu tiên của tôi ấy vậy mà dành cho ông đấy nhé, đừng có nói tôi đối xử với ông không tốt nữa đấy..."
Lục Giản cười xòa, ông liếc sang Lục Kinh Tả bên cạnh, ném cho cậu ánh mắt "tự giải quyết cho êm thấm" rồi cùng Tống Khánh Quốc đi đánh cờ.
Tống Kiểu Kiểu chậm rãi chạm vào người Lục Kinh Tả, trên khuôn mặt trắng ngần hằn lên nỗi lo lắng không thể diễn tả, cậu bật cười: "Sợ à?"
"... Hơi hơi."
"Không sao, giao hết cho anh, một mình anh đi là được rồi." Nói rồi Lục Kinh Tả giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, sau đó đi về phía Tống Khánh Quốc.
Mới đi được một bước thì nơi góc áo đã bị một đôi bàn tay be bé níu lại, cô nhìn cậu, hạ quyết tâm: "Em đi với anh."
Lục Kinh Tả nhìn cô, cuối cùng khẽ gật đầu, thế là hai người cùng nhau bước đến.
Tống Khánh Quốc vẫn đang hăng hái nói rằng ông tốt bụng như thế nào, khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý, thoạt nhìn tâm tình tốt vô cùng. Khi trông thấy hai người đang lại đây, ông càng vui mừng hớn hở: "Bọn con mau lại đây xem đánh cờ, chút nữa có thể cùng nhau chơi một ván."
"Chú Tống."
"Hửm?" Tầm mắt Tống Khánh Quốc vẫn vững trên bàn cờ.
Lục Kinh Tả không báo trước mà cứ thế quỳ xuống.
Chuyện này khiến Tống Khánh Quốc hết hồn: "Kinh... Kinh Tả, con đang làm gì vậy? Sao con phải quỳ với chú?"
"Chú Tống, con muốn nói câu xin lỗi với chú."
"Xin lỗi? Con có chuyện gì mà phải xin lỗi..."
Tống Khánh Quốc còn chưa nói xong thì Tống Kiểu Kiểu đang đứng bên cạnh Lục Kinh Tả cũng quỳ xuống kế bên cậu.
"Con... con đang yên đang lành cũng quỳ là sao?"
Vương Tuệ Lâm đứng trong bếp nghe thấy động thái cũng nhanh chân chạy ra ngoài, vừa mới ra tới liền trông thấy hai đứa nhỏ đang quỳ gối trước mặt Tống Khánh Quốc, bà bước đến: "Chuyện này là..."
"Chú dì, con và Tống Kiểu Kiểu đang bên nhau."
"Rầm~!" Cái xẻng lật trong tay Vương Tuệ Lâm rớt xuống đất, mà quân cờ bạch ngọc trong tay Tống Khánh Quốc cũng rơi tự do. Vì trên mặt đất phủ một tấm thảm lông cừu dày dặn nên chút âm thanh phát ra cũng không có. Ông trợn trừng mắt nhìn hai con người đang quỳ gối kia, sắc mặt cực kỳ nặng nề.
"Chú dì, con thật sự rất thích Kiểu Kiểu, con hy vọng hai người có thể chấp nhận con."
Lúc này Vương Tuệ Lâm cũng đã đi đến, đầu tiên bà nhìn thoáng qua nét mặt hai người đang quỳ gối, rồi lại đánh mắt nhìn qua khuôn mặt sầm sì của Tống Khánh Quốc. Bỗng dưng bà hiểu ra vừa nãy khi mới bước vào nhà Lục Kinh Tả bảo bà hãy yểm trợ cho nó là có ý gì, hóa ra chính là việc này.
Bà bước đến bên cạnh Tống Khánh Quốc, dịu dàng nói: "Lão Tống, trước mắt cho hai đứa nhỏ đứng lên đã, quỳ gối cũng không ra thể thống gì."
Sắc mặt Tống Khánh Quốc vẫn tệ hại như ban nãy, nhưng vẫn rất nghe lời vợ, vậy nên giọng điệu miễn cưỡng bảo: "Đứng lên rồi hẵng nói."
Lục Kinh Tả giơ tay đỡ Tống Kiểu Kiểu một cách rất tự nhiên, Tống Khánh Quốc thu động tác này của cậu vào đáy mắt rồi "hừ" một tiếng, ngược lại cũng không nói gì.
Sau khi cả hai ngồi xuống, lúc này ông mới bắt đầu chất vấn: "Bên nhau từ khi nào?"