Hai người chúng ta cả một buổi chiều đóng cửa trong phòng làm chuyện đại sự.
Thượng Kiệt quấn quít say mê, ta hăng hái nuông chiều nàng. Một giờ ngắn ngủi cơ bản là không đủ để chúng ta bổ khuyết nửa năm trời cô đơn.
Ta nhẹ lau đi giọt mồ chạy xuống từ trán nàng, ôn nhu từng tấc một hôn lấy khuôn mặt ta yêu. Thượng Kiệt dần hồi lại sức. Ánh mắt trong suốt mờ ám phủ đầy dấu vết sau cơn dục vọng. Thượng Kiệt ngẩng đầu nhìn trộm ta, lại bị ta phát hiện liền vồi vàng cúi đầu, hai tai hồng thấu.
Ta dở khóc dở cười. "Bây giờ mới thấy xấu hổ?"
Kiệt không trả lời, đem mặt vùi vào lòng ta.
Ta vuốt vuốt đầu nàng, khẽ hôn lên mái tóc "Ngoan, đi tắm nè."
Không nhúc nhích.
"Kiệt... Có mùi đó..." Ta tiếp tục dỗ dành.
Người kia chu chu miệng. "Em muốn lưu lại hương vị của Dương...."
Tim đập điên cuồng.
Thượng Kiệt nhìn ta, tay trái trên giường nắm chặt tay phải. Nhẹ cắn môi dưới, lúng túng nâng mí mắt tính nói gì rồi lại thôi. Cuối cùng dùng hành động, nhướng người hôn lên môi ta một cái.
Ta choáng váng, Thượng Kiệt hôm nay lột xác hay sao a!?
"Em sao vậy?"
"Cái gì?"
"Ưm... ý tôi là, hình như em hơi khác... Kiệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Đồng tử hai mắt Kiệt co rút lại, lập tức nụ cười yếu ớt hiện ra. "Không có gì. Tại sao lại hỏi thế?"
Ta nhắm mắt nói: "Tôi nghĩ em chán ghét tôi..."
"Ghét chị còn cùng chị lên giường?" Nàng dùng giọng mũi tạo vẻ nghiêm nghị.
Ta kinh ngạc nhìn nàng. Lòng tồn tại vô số nghi vấn nhưng trong khoảng thời gian ngắn khó cách nào mở miệng hỏi được.
"Nhưng là hôm đó...hôm đó..."
Vẻ mặt Kiệt đanh lại. "Hôm đó quả thật chị đáng ghét."
Ta ngây người.
"Đã bảo là không muốn mà cứ..." Nàng cúi đầu, mặt đỏ như gấc.
Ta nâng cằm nàng "Dù cho tôi cơ hội trở lại, tôi nhất định vẫn sẽ làm thế."
Tới lượt nàng ngẩng người. Ta tiếp tục nói "Thực đáng chết. Tôi vốn đã định thật sự buông tay em, nhưng là... hôm nay em lại tự tìm tới."
Người kia vô thố trở lại vẻ đoan trang, ánh mắt lãng tránh tới nơi khác.
Thật vất vả mới kiềm nén được dục vọng. Thượng Kiệt cứ làm cử chỉ ái muội kiểu đó, ta kiềm chế có ngày sẽ bị nghẹn chết a!
Nhớ tới tình cảnh hiện tại, cố thế nào cũng không dấu được vẻ đau lòng, ta nhíu mày hôn lên gương mặt vô tội. "Rốt cuộc em muốn tôi làm sao bây giờ..."
Bên tai truyền đến tiếng thở dài nhỏ. "Chị không có lỗi... Không ai có thể bắt buộc em, là chị cũng không được."
Lại nói tiếp. "Em chỉ muốn xác nhận..."
"Xác nhận cái gì?"
"Anh ấy..." Nói tới đây nàng dừng một chút. "Không có gì."
Thượng Kiệt lười biếng tựa vào ta, nắm lấy tay ta, mười ngón tương khấu. Sự ỷ lại dịu dàng kia làm ta ngây ngất, thật vất vả tim mới bình tĩnh.
"Em có chút chán ghét chính mình... Ngay cả bản thân em cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, sao lại hết lần này tới lần khác lên giường cùng chị."
"Vẫn luôn tự gạt bản thân hai cô gái làm chuyện đó sẽ không có trách nhiệm cùng vướng bận. Nhưng mà..." Giọng nói Thượng Kiệt trầm thấp đi: "Nhưng chỉ cần là chị, cả người em như bị thiêu cháy, dường như không thể điều khiển suy nghĩ của mình nữa."
Ta cười khổ. Xét cho cùng thì ra nàng đến với ta chỉ vì tình dục. Ngoài thứ này, ta và nàng trên cơ bản chẳng là gì của nhau cả.
Không muốn nghĩ tới vấn đề khó chịu này nữa, dời lực chú ý qua chiếc nhẫn đeo trên tay nàng. "Cái nhẫn, em vẫn đeo?"
Thượng Kiệt gật gật đầu.
Ta thở dài. "Ngón áp út?"
Nàng không nói lời nào.
Ta cầm bàn tay Kiệt, nhẫn phỉ thúy quả nhiên vẫn đường đường chính chính ở ngón áp út. Ta tháo chiếc nhẫn ra, cầm bàn tay kia lên đeo vào cùng ngón kèm theo một nụ hôn. "Tốt lắm."
Ngẩng đầu. Kiệt yên lăng nhìn ta.
Ta hướng nàng vô tâm vô phế cười. "Đi tắm rửa sau đó thay quần áo. Bọn họ sắp về rồi."
Nàng lại gật đầu, đứng dậy bước đi.
Ta nhìn nàng chuẩn bị bước đi, bỗng nhiên nàng cúi người, đôi môi đỏ mọng hôn ta.
"Em thích Dương..." Thượng Kiệt thì thào, đôi mắt bắn ra vô số mị hoặc.
Ngồi trên giường ta ngẩn ra, lập tức nhanh chóng đặt tay lên gáy nàng hôn đáp trả. "Tôi cũng vậy."
Thời điểm đó, ta chợt nhận ra rằng, bản thân mình trúng độc đã hết thuốc nào cứu chữa được, Thượng Kiệt nói gì ta đều tin.
Ta không quan tâm đến chuyện mai sau này. Ta chỉ cần hiện tại và chỉ biết hiện tại.
Hết chương 36