• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ta gọi điện nói anh ba, chị dâu không thoải mái phải về trước, sau đó liền đưa nàng đến phòng thay đồ nhân viên.


"Kiệt..." Ôm nàng từ sau lưng, ta dán bên tai thổi khí. "Em rốt cuộc bị cái gì hả, không như thường ngày."


Mái tóc đen dài che đi khuôn mặt đang ửng đỏ. Ta luồn tay vào trong áo lông, da thịt tinh tế mẫn áo đến không nỡ buông tay, sau đó từ lưng tiến dần về phía trước...


Thượng Kiệt tránh né động tác ám muội, cúi đầu lên tiếng. "Tôi càng ngày càng không thể hiểu nổi chính mình... Lúc cô nói phải ra nước ngoài, vốn nghĩ đi là hết, thế nhưng lúc cô thật sự đi, lòng tôi lại có chút trống vắng..."


"Muốn nói với cô câu chúc bình, nhưng bỗng phát hiện mình ngay cả số điện thoại của cô cũng không có..." Kiệt hạ mắt, thủy quang chợt lóe, "Nhớ đến bar lúc trước cô dẫn tôi đi, tôi quyết tâm đến đó tìm..."


Ta vén tóc Kiệt lên, hôn lấy sườn mặt tinh tế, ngón tay mở nút nội y, tay kia lướt qua phần eo lên, dùng lực nắm lấy...


Thượng Kiệt bắt đầu hô hấp hỗn loạn, lại quật cường chống lại nói tiếp:


"Tôi biết mình không có tư cách quan chuyện của cô, nhưng nhìn tới cô và cô gái kia..." Kiệt mở to mồm hít một ngụm khí, môi ta quấn chặt cái tai xinh xinh, rồi trượt xuống cổ tiếp tục...


"Cô ấy là bạn gái cô sao?"


Ta lắc đầu, "Không phải."


 "Vậy cô vì cái gì cùng nàng...?!" Kiệt xoay người lại nhìn ta, trong nháy mắt giọng đanh lại.


Ta của ta bị động rút ra. Thở dài một hơi, ta yên lặng nhìn nàng. "Vậy em là bạn gái tôi sao?"


Thượng Kiệt không nói lời nào, cắn môi cúi đầu.


"Em cảm thấy tôi sẽ yêu loại con gái thích biểu diễn phô trương màn nóng bỏng cho người khác xem sao?"


Nàng vẫn không nói lời nào.


Ta chán nản. Phòng thay quần áo không lớn, ta không cần phải nói to. 


"Tôi yêu em."


Nàng ngẩng đầu không thể tin nhìn ta.


"Tôi biết làm vậy rất giống con nít, nhưng em muốn tôi làm sao bây giờ? Sau khi bị em cự tuyệt, còn muốn chúng ta tiếp tục sống chung một nhà?" Ta châm chọc cười thành tiếng. "Đùa cái gì đây a!"


Mắt Kiệt tròn xoe, tựa hồ còn chưa nghe kịp những gì ta nói.


Ta áp nàng lên tấm ván gỗ trên vách tường. "Thượng Kiệt, em hôm đó ăn mặc xinh đẹp như vậy tới đó, là muốn thị uy với tôi sao?"


"Tôi nào có..." Nàng phủ nhận.


"Em có!" Ta rống lên. Nhìn tới Kiệt run run sợ hãi, ta bất giác hạ giọng. Vây hãm lấy cơ thể nàng, dùng đầu gối tách hai chân ra chen vào.


"Em luôn vô thức câu dẫn tôi, nhưng vĩnh viễn không thể thuộc về tôi... Em muốn tôi làm sao bây giờ?  Tôi cũng là người, biết đau lòng đó em có biết không?"


Thượng Kiệt quay đầu hướng khác nén nước mắt.  "... Chẳng lẽ tôi không biết đau? Ngày đó nhìn thấy cô đi cùng với nàng ta, cô không thèm để ý tới tôi, lạnh nhạt xem tôi như người vô hình. Cô dùng hành động chứng tỏ với tôi cô còn nhiều người khác. Vậy tôi là gì? Món đồ chơi mới làm cô hứng thú?" 


Thượng Kiệt càng nói càng kích động, ngay cả môi lạnh run. "Kích thích lắm sao?" Sau đó quay đầu nhìn thẳng ta. "Chơi vui lắm hả? Cùng chị dâu yêu đương vụng trộm chắc là thú vị lắm. Biểu hiện của tôi không làm cô thất vọng đi?"


"Tôi..." Thời điểm này ta không nghĩ tới chuyện sẽ phản kháng, chỉ thấy đau khi thấy Kiệt yếu ớt nói nhiều như vậy, đến nỗi chắc ta đã quên mất ta họ gì.


"Tôi biết tôi là chị đâu của cô, tôi không có tư cách! Tôi cũng biết bản thân ích kỉ. Nhưng..."  Từng giọt nước mắt Kiệt chảy xuống như con dao nhọn từng nhát đâm thẳng vào tim ta. "Tôi lỡ yêu cô rồi làm sao bây giờ...."


Ta lần nữa giật mình.


Thượng Kiệt ôm chầm lấy ta, đôi môi me loạn khóe miệng hôn. "Tôi chán ghét bản thân quá ích kỉ, nhưng tôi chính là không thích cô chạm vào người khác.... Thành, Thành... Cô muốn... Tôi có thể..."


Thượng Kiệt bình thường vẹo qua vẹo lại mấy cái cũng đủ làm ta phạm tội, mà lúc này nàng lại mặt đối mặt trần trụi câu dẫn, ta có thể chịu đựng được thì ta thành thánh nhân rồi.


 Nhiệt liệt ôm chặt khắc sâu nụ hôn, nhẹ nhàng mang nàng đến chiếc ghế bên cạnh.


Ta quỳ gối từng chút đem chiếc áo trên người Kiệt cởi ra, bao phủ lấy một bên khỏa tròn. Thượng Kiệt vô thức nắm tóc ta, từng tiếng rên rỉ đứt khoảng nhỏ vụng thoát ra từ đôi môi mềm.


Tới gần ngậm lấy nhũ hoa, cố đem nó nuốt trọn trong khoang miệng nhưng bất lực, khẽ cắn rồi mút mạnh, Kiệt phản ứng run nhẹ, thanh âm cũng tăng dần "Thành...ưm..."


Ta ngẩng đầu hôn khóe môi nàng. "Bảo bối, em phát dục thật tốt a. Tay tôi cầm không hết nó này...."


Thương Kiệt ngượng ngùng quay mặt đi, nhịp tim tăng dần.


Vô luận đã trải qua chuyện này bao nhiêu lần, Kiệt vẫn ngượng ngùng đáng yêu như vậy. Gương mặt ngây thơ thuần khiết, đối lập là cơ thể với đường cong làm người khác mê muội. Đủ loại mâu thuẫn quyến rũ tụ hội cùng một chỗ khiến ta muốn dừng cũng không được.


Hoàn toàn khác với khúc dạo đầu khi nãy, ta một lần nữa chiếm lấy bờ môi nàng, ra sức cắn cắn mút mút. Thượng Kiệt không chịu nổi nụ hôn sâu, hít thở không thông muốn đẩy ta ra. Ta buông tha lặng ngắm nàng, ngọn đèn mờ ảo dường như làm tăng thêm phần ám muội.


TBC

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK