Mặc dù Sầm Nam hận không thể ăn sạch Lương Mộc Thu, nhưng anh lại chỉ như đang mút một viên kẹo, đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không buông tha.
Căn phòng vẫn còn tối tăm, rèm cửa sổ thật dày che đi ánh nắng, dù bên ngoài rõ ràng trời đã sáng choang nhưng ánh mặt trời lại không thể xuyên qua tấm rèm được, giống như một hòn đảo cô độc cách biệt với thế giới bên ngoài.
Sầm Nam tỉnh lại trước, mượn chút ánh đèn yếu ớt ngắm nhìn Lương Mộc Thu.
Áo ngủ trên người cậu đã sớm bị phanh ra đến không còn hình dạng, áo vốn màu lam đậm bị nhăn nhúm nhàu nát, lộ ra hơn nửa lưng và đầu vai, làn da trắng ngọc lấm chấm vài vết hôn đỏ thẫm như hoa hồng nở trong tuyết.
Sầm Nam nhìn mà lòng thấy hơi ngứa ngáy.
Anh đưa tay khẽ vuốt tóc Lương Mộc Thu.
Hồi còn ở Chicago, đã vô số lần anh mơ thấy buổi sáng như vậy, mơ thấy anh và Lương Mộc Thu chưa bao giờ chia tay, mỗi sáng anh đều tỉnh dậy bên cạnh Lương Mộc Thu.
Giấc mơ này quá đẹp, khiến anh không thể phân biệt giữa thực và mộng.
Nhưng sau khi anh tỉnh dậy, phải đối mặt với vách tường trắng tinh, thuốc đầy trên tủ đầu giường và chẩn đoán mới nhất của bà nội mình.
Thật ra Chicago không tính là xấu, đối với bản thân thành phố anh luôn chẳng có tình cảm gì.
Có trường luật anh theo học, có hồ Michigan, có công viên bến tàu, có bà nội nuôi nấng anh từ nhỏ, mùa đông sẽ có tuyết rơi, đẹp hơn bông tuyết mỏng manh ở Tân Thành nhiều lắm.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không có Lương Mộc Thu.
Chẳng khác nào một thành phố cô đơn.
Sầm Nam đặt đầu ngón tay Lương Mộc Thu lên môi mình, trong ánh mắt có thêm phần thống khổ từ tận sâu thẳm trong lòng, giấc mơ ấy anh đã mơ nhiều lần lắm, cho dù Lương Mộc Thu có ở bên cạnh, anh cũng luôn sợ mình một giây sau sẽ phải tỉnh mộng.
Anh không chịu buông tha, không chịu khuất phục bảy năm này, mong cầu có chăng chỉ là một buổi sáng bình thường như vậy.
Anh lại hôn lên môi Lương Mộc Thu.
Khi Lương Mộc Thu còn chưa tỉnh, giống như ăn cắp một trái tim, dù đã muộn mất bảy năm.
*
Hơn 10h Lương Mộc Thu mới tỉnh giấc.
Cậu cố sức mở to hai mắt, tuy rằng trên người cậu không nghiêm trọng như thác loạn, nhưng không ít chỗ cũng mơ hồ có chút đau đớn.
Cậu chớp chớp mắt, đến khi nhìn thấy rõ Sầm Nam bên cạnh mới nhớ ra tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Ý chí của cậu không kiên định, lại bị Sầm Nam dụ dỗ.
Cậu cũng không chán nản gì mấy, làm cũng làm rồi, là do cậu tình nguyện, có trốn tránh trách nhiệm cũng vô dụng, cậu chỉ nằm sấp trên gối nửa tỉnh nửa mê nhìn Sầm Nam, khàn giọng mắng một câu: "Khốn kiếp."
Không thể nói là hung dữ, giọng nói mới tỉnh dậy hơi khàn khàn, mang theo chút rung động không thể tả, giống như là làm nũng nhiều hơn.
Ít nhất Sầm Nam nghe thế thì cả thể xác lẫn tinh thần đều sung sướng.
Anh cười cười, thoải mái dựa vào đầu giường, tấm chăn màu trắng che đến thắt lưng để lộ nửa người trên rắn chắc tr.ần trụi, tuy tóc tai có hơi lộn xộn, cởi bỏ đi sự tỉ mỉ thường ngày, ngược lại có một loại gợi cảm sau khi được thoả mãn.
Anh nói: "Không phải em chỉ thích anh khốn kiếp thôi sao."
Lương Mộc Thu cười nhạo: "Ai thích anh, bớt dát vàng lên mặt đi."
Cậu xoay người lại, buổi sáng như thế này cậu chẳng muốn làm gì cả, ngẩn người hồi lâu mới mò được điện thoại, nhìn thoáng qua giờ giấc.
10:40.
Cậu mệt mỏi não nề: "Hôm nay còn có tiệc khai máy nữa."
Cậu không tính là người sợ xã giao nhưng cũng không mấy yêu thích loại hoạt động này, những trường hợp như thế nếu miễn được thì cậu luôn không đi.
Trước kia cậu thường xuyên không tham gia tiệc khai máy, nhưng lần này đã nhập đoàn rồi thì không trốn nổi.
Cậu liếc Sầm Nam bên cạnh một cái, biết có lẽ Sầm Nam cũng sẽ không đi nên đẩy đẩy anh, nói: "Buổi tối tôi phải cùng đoàn làm phim đến khách sạn, anh tự mình làm gì làm đi."
Ngón tay Sầm Nam vuốt vuốt tóc cậu, "Ừ" một tiếng.
Lương Mộc Thu vuốt mặt, cuối cùng cũng có chút cảm giác mình đến đây làm việc.
Bên cạnh cậu là Sầm Nam khiến cậu hay có ảo giác như là mình chỉ đến đây nghỉ ngơi thôi vậy.
Sầm Nam chính là có loại bản lĩnh này, luôn khiến cậu mụ mị trong sắc dục.
*
Sau tiệc khai máy, đoàn phim chính thức bước vào quá trình quay phim.
Vì là bối cảnh xóm nhỏ trong thành phố, đoàn làm phim đã thuê mấy tầng nhà cũ kỹ ở một thôn nhỏ, lần lượt dùng để nghỉ ngơi và trang điểm cho đoàn phim.
Lương Mộc Thu là biên kịch nên đương nhiên phải ở trường quay với Lưu Phong Thao, cậu vốn dĩ định để Sầm Nam tự túc ở Nhạn Đô, tốt xấu gì cũng là một thành phố du lịch, nhưng Sầm Nam căn bản không có hứng thú.
Cậu và Lưu Phong Thao thảo luận chi tiết sau ống kính, Sầm Nam đứng bên cạnh lấy sổ tay ghi chép làm việc của mình.
Cũng hài hoà.
Lưu Phong Thao dù là thẳng năm sắt thép nhưng qua hai ngày cũng nhận ra có chút gì đó không đúng, trong giới giải trí giới tính nào cũng có, anh ngâm mình trong đó tuy rằng không có liên can nhưng cái gì mà chẳng từng thấy qua rồi, huống hồ anh còn đã biết tính hướng của Lương Mộc Thu.
Kiểu dính nhau này, nếu anh còn cho rằng Sầm Nam và Lương Mộc Thu chỉ là bạn tốt thì đúng là mù mắt thật rồi.
Sầm Nam gọi trà chiều đến mời cả đoàn làm phim, gọi một phần đặc biệt hơn cho Lương Mộc Thu, ngoại trừ cà phê ra còn có thêm chút bánh ngọt, giống như coi Lương Mộc Thu là trẻ con mà dỗ dành.
Lưu Phong Thao chậc chậc hai tiếng, trên mặt mang theo nụ cười hóng hớt, nhưng không nói rõ mà chỉ ám chỉ với Lương Mộc Thu: "Cậu Sầm tinh tế phết nhỉ, không chỉ giúp đạo diễn là anh không cần chảy máu (bỏ tiền túi) mà còn có thể dính chặt bên cậu. Anh thấy cậu ấy không phải dạng vừa đâu, Tiểu Viên nhà anh cũng chẳng đối xử với anh như thế."
Tiểu Viên chính là tên gọi thân mật của bạn gái anh.
Lương Mộc Thu uống latte đá, thản nhiên nhìn anh một cái: "Chỉ với anh thế thôi, Tiểu Viên cũng chịu thiệt thòi lắm mới ở bên anh."
Lưu Phong Thao không để ý, cười trêu ghẹo: "Lúc trước ở trường hình như anh đã từng nghe qua tên Sầm Nam, nhưng chưa từng gặp mặt, còn tưởng là bạn bè tốt của cậu. Anh đúng là chậm tiêu mà."
Lương Mộc Thu không tiếp lời, chuyện trêu ghẹo kiểu này càng nói càng không dứt được, nhưng hai hàng lông mày của cậu không có chút tức giận nào, chỉ cúi đầu nhìn ống kính cứ như đang nghiêm túc làm việc.
Lưu Phong Thao cũng biết Lương Mộc Thu da mặt mỏng, thấy đủ thì thôi.
Nhưng ngẩng đầu nhìn Sầm Nam một cái, anh lại nói một câu: "Thật ra Sầm Nam không tệ tí nào, anh ngâm mình trong giới giải trí lâu vậy rồi, mắt nhìn người vẫn phải có." Anh giơ tay chỉ chỉ hai diễn viên chính đang nghiên cứu kịch bản: "Cho hai người họ diễn tình anh em sâu đậm cũng muốn thể hiện cảm giác lấy đối phương là động lực, là người quan trọng nhất của mình. Nhưng diễn xuất của người mới còn chưa được mài giũa tốt, họ diễn còn không bằng một phần mười cách Sầm Nam nhìn cậu."
Tay Lương Mộc Thu cầm cốc giấy chợt siết chặt.
Latte lạnh chạm vào môi, lạnh đến mức khiến người ta tỉnh táo.
Cậu nhìn Sầm Nam một cái, không biết Sầm Nam đang gọi điện cho ai, nhưng trên người anh lại như có máy cảm ứng, cậu mới nhìn người ta chưa được hai giây thì Sầm Nam đã quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Sầm Nam theo bản năng cười với cậu.
Bấy giờ vẫn chưa bắt đầu quay, trường quay ồn ào bận rộn chuẩn bị.
Nhưng nhìn nhau như thế, phảng phất như chung quanh đều yên tĩnh lại.
Lương Mộc Thu thu hồi tầm mắt.
"Này thì có gì là lạ," Cậu nói khẽ nhưng rất rõ ràng, "Đó là vì em xứng đáng."
Cậu không muốn tính toán chuyện mấy năm nay, nhưng cậu xứng đáng với tất cả tình yêu của Sầm Nam.
Lưu Phong Thao sửng sốt rồi cười rộ lên, giơ ngón tay cái lên với Lương Mộc Thu.
"Nói hay lắm!"