Lương Ngọc phu nhân và bà ngoại không muốn nghĩ nhiều, trực tiếp nhét cho cậu hai bao lì xì to bự.
Lương Mộc Thu làm nũng: "Sao mọi người lại không quan tâm đến bé con phải phiêu bạt bên ngoài như thế chứ?"
Lương Ngọc lấy tăm chọc một miếng dưa hấu, lạnh lùng nói: "Mẹ không đánh con đã là quan tâm con lắm rồi đấy."
Lương Mộc Thu lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cậu lại quay đầu muốn xem Sầm Nam tặng mình cái gì, cả cái nhà này chỉ còn mỗi một người cậu có thể bắt nạt thôi.
Sầm Nam vốn định đợi về đến phòng mới đưa nhưng giờ bị nhìn chăm chú như thế thì lại không thể không lấy ra. Lương Mộc Thu ban đầu cũng không để ý lắm cứ thế cầm lấy, cho rằng chỉ là một cái măng sét thôi, kết quả mở ra nhìn lại là một cái chìa khoá xe rơi ra.
Lương Mộc Thu cầm lấy, mắt thiếu chút nữa là dán lên trên nó, chớp chớp mấy lần rồi ngốc nghếch hỏi: "Anh đưa chìa khoá xe cho em làm gì? Hay là mô hình tặng em hả?"
Chìa khoá xe Ferrari mà.
Sầm Nam thiếu chút nữa đã bật cười: "Anh tặng em mô hình làm gì, không phải em thích kiểu này sao, lần trước còn khen kiểu dáng đường nét thân xe đều đẹp. Vừa hay xe của em lái nhiều năm từ hồi tốt nghiệp rồi, không bằng đổi cái khác đi."
Lương Mộc Thu lại chớp chớp mắt, đầu óc có hơi lag xíu.
Đợt này cậu vừa mới chấp nhận sự thật túi tiền mình bị bào mòn đi không ít, thế mà tên thổ hào Sầm Nam này tự nhiên lại đến bao nuôi cậu.
Cậu thấy hơi phỏng tay nhưng Sầm Nam lại chờ mong tha thiết nhìn cậu, cậu không đành lòng từ chối, chỉ có thể khó xử.
Hai người nhìn nhau rơi vào trong mắt Lương Ngọc không thấy khó xử đâu, chỉ thấy tình ý tràn trề.
Tuy rằng bà không biết nhiều về xe nhưng không phải không biết biển số, thở hắt ra một hơi định mắng "Phá của", nhưng Sầm Nam không phải con ruột mình nên bà không mắng được, chỉ có thể mắng bóng mắng gió: "Con nhìn con đi, mới ra ngoài được vài năm mà càng ngày càng không biết tiết kiệm, chẳng biết tính toán cho sau này gì hết!"
Lương Mộc Thu nắm chặt chìa khoá Ferrari trong tay, bị mắng nhưng vẫn vui vẻ gật gù.
Một lúc sau bà ngoại mới khai ân, bảo hai người sớm đi ngủ đừng ngồi ngoài này nữa, Lương Mộc Thu mới lôi kéo Sầm Nam chuồn đi. Vào phòng ngủ đóng cửa phòng lại, cậu nhào về phía Sầm Nam ngồi trên thắt lưng anh, đè Sầm Nam dưới thân từ trên cao nhìn xuống: "Anh thành thật khai báo cho em biết anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, tuy rằng chung cư Ngọc Lan không đắt nhưng cũng không phải bắp cải trong siêu thị, giờ anh lại mua Ferrari cho em, anh nói xem anh còn bao tiền nữa để phung phí hả!"
Cậu suy nghĩ một chút rồi lại nhéo eo Sầm Nam: "Nghe mẹ nói chưa, chẳng biết tính toán cho sau này gì hết!"
Sầm Nam cầm tay cậu cọ cọ bên má mình, chỉ coi như Lương Mộc Thu đang quan tâm mình nên trong lòng còn cao hứng nữa kìa.
"Không cần lo đâu em, mấy năm nay anh chẳng phải tiêu xài gì nên tiết kiệm được không ít, lúc bà nội qua đời còn để lại tài sản của ông bà cho anh." Sầm Nam nói đến đây thì cười với Lương Mộc Thu, "Bà nói là tuy không gặp được em nhưng vẫn cần đưa quà gặp mặt cho cháu dâu, còn dặn anh không được bạc đãi em. Anh chỉ nghe lời bà thôi."
Lương Mộc Thu lại nhéo anh cái nữa, "Anh mới là dâu í!"
Sầm Nam không tranh giành ba cái xưng hô này, bàn tay rờ lên eo nhỏ của Lương Mộc Thu rồi thấp giọng hỏi: "Vậy em thích chiếc xe này không? Khi nào về bên kia thì em sẽ có thể nhìn thấy nó."
Lương Mộc Thu rất muốn nói mình không thích.
Nhưng bây giờ trái tim cậu cứ đập bùm bùm, đợt trước còn thèm nhỏ dãi mẫu xe này mà bây giờ nó đã thuộc về cậu rồi.
Nhưng mục tiêu ban đầu của cậu là nuôi Sầm Nam, sớm ngày trở thành trụ cột trong gia đình để Sầm Nam làm tiểu bạch kiểm là được, sao bây giờ càng lúc càng xa mục tiêu thế này.
Hai má cậu phồng lên chọc chọc Sầm Nam, oán giận: "Đi một vòng dài, sao anh vẫn là phú nhị đại thế chứ!"
Làm cậu không thể làm trụ cột được mấy ngày.
Năm đó khi biết người yêu mình là phú nhị đại, cậu phải mất một lúc lâu mới tiếp nhận được sự thật này, vừa nãy anh còn nói thêm từ đời ông cố nhà Sầm Nam đã làm giàu ở nước ngoài rồi.
Sầm Nam nắm lấy ngón tay cậu đặt lên môi hôn: "Sao có thể chứ, bây giờ mọi thứ đều là của em, anh cũng là của em, em mới là đại gia cơ mà."
Lương Mộc Thu không thèm tin, nhưng lại được người yêu dỗ dành đến mặt mày hớn hở, tiến lại gần hôn Sầm Nam.
Hai người nghịch ngợm trên giường một lát đến mức áo sơ mi với áo len sắp bị lột sạch thì Lương Mộc Thu mới cầu xin tha thứ, "Đừng náo loạn nữa, em vẫn chưa tắm rửa đâu."
Cậu thở hồng hộc, chóp mũi cũng phấn hồng, "Thả em xuống mau."
Sầm Nam nhéo thắt lưng cậu, nhìn Lương Mộc Thu đầu tóc toàn là mồ hôi, ánh mắt trầm xuống như bóng đêm ngoài cửa sổ.
"Không bẩn," Anh nói, ngón tay cởi bỏ từng nút áo sơ mi của Lương Mộc Thu, không khí cũng nóng rực lên. Lương Mộc Thu không biết là vì lạnh hay vì sợ mà không kìm được run rẩy cả người.
Sầm Nam lại càng thêm hứng thú, ngón tay vuốt ve Lương Mộc Thu như lướt trên đàn dương cầm, da dẻ trơn mịn láng o trắng trẻo như tuyết đầu mùa, còn đẹp hơn cả khi dùng mấy loại mỹ phẩm đắt tiền đắp lên.
Sầm Nam cúi đầu khẽ hôn xuống, hàm hồ nói: "Em xem, không phải rất sạch sẽ sao."
Lương Mộc Thu cắn mu bàn tay, ánh mắt cũng đỏ lên. Một hồi lâu sau cổ họng cậu bật ra vài tiếng rê.n rỉ mơ hồ.
Cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa, đánh vào vai Sầm Nam một cái: "Phải làm nhanh không được lề mề đâu, không xong cũng phải xong."
Sầm Nam ngẩng đầu nhìn cậu, tao nhã nở nụ cười: "Tuân mệnh."
*
Giày vò nhau xong Lương Mộc Thu đi tắm rửa được Sầm Nam ôm lại giường, đã gần 12h đêm, mèo hoang ngoài cửa sổ cũng chẳng còn sức kêu, sớm về ổ ngủ ngon lành.
Lương Mộc Thu nằm trên giường, cảm thấy giờ phút này bản thân mình lục căn thanh tịnh tứ đại giai không, dù sao không phải ai cũng giống như tên cầm thú Sầm Nam.
Sầm Nam thì mỹ mãn ôm cậu như được cả thế giới.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bên đối diện cửa sổ treo một bức tranh hoa hạnh dưới sương mù Giang Nam, dưới nhành hoa hạnh là một cô nương choàng kín người đang ngoảnh đầu nhìn thiếu niên lang đứng trên cầu.
Ngôi nhà này là một ngôi nhà cổ, tường trắng ngói xanh phổ biến của vùng sông nước Giang Nam. Anh lại cúi đầu nhìn Lương Mộc Thu khuôn mặt trắng hồng, lông mày thanh tú, ánh mắt lại sáng trong như chứa cả dòng trăng trong đó.
Anh nghĩ, có lẽ do sống ở vùng đất khí vận tao nhã này nên Lương Mộc Thu mới có thể hoạt bát linh động như thế, xinh đẹp nổi bật như thế.
Anh đã từng được nhìn ảnh chụp khi còn bé của Lương Mộc Thu, trước kia lúc yêu nhau hồi trung học thì thấy rồi, vừa nãy bà ngoại cũng cầm album ảnh cho anh xem, khi còn bé Lương Mộc Thu cũng cực kỳ đáng yêu như gạo nếp ấy, khuôn mặt phúng phính đôi môi phấn hồng. Đến 14 15 tuổi cậu lại đột nhiên trổ mã cao lên nhiều lắm, trở thành một thiếu niên tuấn tú của vùng trấn nhỏ Giang Nam được mọi người yêu mến.
Ít nhất là với Sầm Nam.
Anh lại nhìn thoáng qua bức tranh trên tường, hỏi Lương Mộc Thu: "Em nói xem nếu như anh gặp em khi còn bé thì sẽ như thế nào nhỉ, có lẽ anh sẽ đến đây du lịch, đi qua cầu rồi nhìn thấy em đứng dưới tàng cây hạnh, có phải chúng ta sẽ quen nhau sớm hơn không?"
Mắt Lương Mộc Thu đã díu cả lại sắp thiu thiu, nghe thế thì cười: "Không đâu, khi còn bé em ghét kiểu học sinh giỏi lắm, nghiêm túc lại còn đứng đắn chỉ khiến em bị đánh mông nhiều hơn thôi."
Nhưng ngoài miệng cậu nói thế, trong lòng lại nghĩ khác.
Nếu Sầm Nam 14 15 tuổi đi ngang qua cầu, cậu đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn thấy anh chỉ sợ cũng sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên, chính là - Du xuân, hoa hạnh thổi bay rợp đầu/ Thiếu niên nhà ai trên đường, thật phong lưu!*
* Trích "Tư Đế Hương" của Vi Trang đời Đường
Cậu hơi he hé mắt nhìn Sầm Nam dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, giơ tay sờ má anh rồi nói: "Cũng không nhất định phải gặp nhau khi đó mà, nhìn anh bây giờ cũng rất tốt."
Chỉ cần ở bên em là được.
Sầm Nam ngẩn ra rồi lập tức nắm lấy tay Lương Mộc Thu bao trong tay mình: "Em nói đúng."
*
Lương Mộc Thu và Sầm Nam ở quê tổng cộng 3 ngày, đến ngày thứ 4 bị Lương Ngọc phu nhân sắp hết kiên nhẫn đuổi ra khỏi nhà, bảo họ về Tân Thành.
Lúc đi cũng chỉ có bà ngoại cho họ ít trái cây với lương khô ăn trên đường.
Lương Mộc Thu thổn thức không thôi, tình mẫu tử tựa như nước trong miếng bọt biển, chỉ có tí tách chảy ra chứ chẳng bao giờ là ào ạt như nước trong nguồn.
Nhưng bất kể thế nào thì cũng xem như đã qua được cửa ải trong nhà, bây giờ Sầm Nam cũng có danh phận, tết đến dẫn về sẽ không sợ bị gạch tên khỏi gia phả nữa.
Lương Mộc Thu về Tân Thành tiếp tục bận rộn công việc, lái chiếc xe mới mà Sầm Nam mua cho. Cậu cảm thấy mình đúng là cả tình yêu lẫn sự nghiệp đều bội thu, gia đình mỹ mãn xuân phong đắc ý, nghiễm nhiên là đại biểu của những người đàn ông thành công.
Nhưng có lẽ vì muốn để cậu được đắc ý thêm nữa mà cậu lại nhận được tin tức tốt sau hai tháng.
Sau khi "Ký sinh trùng" đóng máy, không biết Lưu Phong Thao bái được thần tiên hiển linh ở đâu mà đã có thể nhanh chóng vượt qua kiểm duyệt, cuối năm sẽ chiếu. Vì là sản xuất nhỏ nên không thể cướp được suất chiếu dịp tết Nguyên đán, nhưng chiếu cuối năm sẽ không có áp lực cạnh tranh gì.
Lúc Lương Mộc Thu nghe được tin tức này thì phòng làm việc của cậu đã sắp đến giờ tan làm, cậu đứng trước cửa sổ sát đất, thiếu chút nữa đã đánh mất ổn trọng nhảy cẫng lên bày tỏ sự vui sướng.
Thời tiết trở lạnh, hơi thở của cậu phả ra ngưng tụ thành một lớp sương mờ mờ trên kính.
Cậu nghe Lưu Phong Thao đầu dây bên kia nói: "Chúc mừng cậu cũng chúc mừng anh, được chiếu chính là bước đầu thành công rồi."
Lương Mộc Thu cũng cười: "Chúc mừng chúng ta."
*
Lời tác giả: Càng sắp kết thúc trái tim tôi càng hưng phấn, quả thực rất muốn bay lên - giống như năm đó chờ đến kỳ nghỉ hè vậy ~