Cô đưa mắt nhìn anh, sao anh cứ khăng khăng muốn chấm dứt trong khi cô đang nỗ lực níu kéo.
- Anh nghĩ em muốn ở cạnh anh vì chuyện của Thiên Mạch sao?
Niên Thường không dám hy vọng thêm gì cả, anh sợ lúc anh thật sự muốn buông tay, cô lại cố chấp va vào anh, khiến anh siêu lòng để rồi tát vào mặt anh một cú thất vọng.
- Ngay từ đầu là vậy mà. Chuyện này cũng được ghi rất rõ trong hợp đồng còn gì. Ngày mai anh sẽ cho người sắp xếp cho em phòng làm việc riêng. Nếu em đồng ý, anh sẽ mua nhà mới cho em, từ đây về sau, chúng ta không liên quan gì nhau nữa. Em về đi.
Thái độ của anh sao lại trở nên xa cách với cô đến vậy. Cảm giác thật sự rất đau, phải chăng khi cô lạnh nhạt với anh, anh cũng phải chịu đựng cảm giác tương tự.
- Anh có cần đẩy em ra xa như vậy không? Đùng một cái trở nên xa lạ với em, anh không nghĩ em sẽ đau lòng à? Anh cảm nhận được cô đang khóc, dù anh không nhìn thấy, nhưng vẫn theo cảm giác mà đưa tay chạm vào mặt cô.
- Em tự do rồi, đáng lẽ phải vui chứ? Sao lại khóc?
Cô nắm lấy tay anh, bây giờ chẳng biết nói thế nào anh mới tin rằng cô đối với anh là thật lòng: - Chúng ta...ở bên nhau có được không?
Anh hơi ngớ người trước câu hỏi của cô: - Em không tin anh sẽ giữ lời sao? Anh sẽ không cắt chức Thiên Mạch, vậy nên... Cô không muốn anh cứ suy nghĩ lệch hướng: - Đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Em muốn ở cạnh anh vì em yêu anh, em phải nói thế nào anh mới chịu hiểu? Anh vẫn không tin vào điều mình vừa nghe thấy, sợ rằng bản thân nghe nhầm sẽ mừng hụt:
- Yêu anh hay hận anh? Cô hôn lên má anh:
- Yêu anh. Nụ hôn chạm vào môi anh. Anh ngây người không dám tin vào sự thật. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Tuệ Sam chạm nhẹ lên dải băng quấn quanh mắt anh: - Mắt anh còn đau không? Niên Thường lắc đầu: - Có em nên không đau, Kể cả lúc đang bị thương anh vẫn thừa năng lượng nói đùa. Hay vì anh đang rất vui khi có cô bên cạnh.
- Vậy hợp đồng chấm dứt rồi đúng không? Câu nói của anh khiến suy nghĩ trong cô có phần rối bời: - Chấm dứt...ý anh là...
Niên Thường khẽ mỉm cười: - Không còn là một năm... mà là vô thời hạn.
Cô hiểu ra ý của anh, mỉm cười hạnh phúc mà ôm lấy cổ anh: - Đúng vậy, vô thời hạn. Em sẽ không rời xa anh. Anh ôm chặt lấy cô, chỉ cần ở cạnh Tuệ Sam, dù hiện thực có tồi tệ thế nào, anh vẫn có đủ dũng khí để đối mặt.
- Chiều giờ anh chưa ăn gì cả, anh đói rồi đúng không? Để em lấy thức ăn cho anh.
Niên Thường ôm cô vào lòng: - Em đút anh đi, anh không nhìn thấy, không tự ăn được. Trái ngược hoàn toàn với thái độ và lời nói anh dành cho thư ký Lục. Xem ra tảng băng này chỉ tan chảy khi ở cạnh cô thôi.
Tuệ Sam mỉm cười: - Được rồi, em đút anh. Cô cứ như đang chăm một đứa trẻ to xác, anh được nước mà "nhõng nhẽo" với cô đủ thứ. Đến cả lúc ngủ anh cũng ôm chặt cô vào lòng, chiếc giường bệnh vốn dĩ dành cho một người nằm nên khá chật, đôi tình nhân nằm sát vào nhau quả thật không cần đắp chăm cũng thấy ấm.
Nghĩ tới nghĩ lui một chuyện, cô không thể tìm ra câu trả lời nên đã hỏi thẳng anh: - Niên Thường à, sao anh lại ra thời hạn hợp đồng là một năm. Anh nhỏ nhẹ đáp: - Đó là khoảng thời gian anh tự đặt ra để chinh phục được em. Nếu sau một năm em vẫn không có tình cảm với anh, thì anh đành chấp nhận từ bỏ. Cô mỉm cười ôm lấy anh, dù sao bây giờ hợp đồng cũng chẳng còn hiệu lực.
Trưa hôm sau, Tuệ Sam đang đút anh ăn thì thư ký Lục từ ngoài cửa phòng bệnh đi vào. Nhìn thấy cảnh tượng thắm thiết này, anh ấy mỉm cười hơi sượng: - Chủ tịch không muốn tự ăn nữa sao? Trông thái độ có chút cay cú của anh, thư ký Lục không dám đùa với lửa, vội nói:
- Tranh thủ giờ nghỉ trưa nên tôi đến thăm chủ tịch một lát. Tôi có mua ít sữa và đồ ăn cho chủ tịch.
Cô mỉm cười: - Phiền thư ký Lục rồi, từ công ty đến bệnh viện cũng khá xa. Trong thời gian anh ở bệnh viện để bác sĩ tiện theo dõi, cô cũng xin nghỉ phép vài ngày để chăm sóc anh.
Thư ký Lục vội xua tay: - Không có gì đâu, thôi có cô Tuệ Sam rồi thì tôi cũng yên tâm. Vậy thôi xin phép về công ty cho kịp. Chào chủ tịch. Anh gật đầu, thư ký Lục quay lưng rời đi. Anh ấy vừa bước ra ngoài thì Ninh phu nhân đã hớt hải đi vào.
Bà ta bước đến ngồi cạnh anh, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tuệ Sam.
- Con trai à, mẹ vừa nghe Lưu Đình nói con bị tai nạn thì lập tức đến bệnh viện. Con có sao không? Mắt của con...
Niên Thường chẳng thể cảm nhận được tình yêu thương của người mẹ. Bà ấy chỉ xem anh như công cụ làm ăn, chẳng hề thật lòng đối tốt, quan tâm đến đứa con trai này.
- Con không sao. Anh lạnh lùng đáp lời, chợt bà ta nhìn cô, ánh mắt tức giận: - Cô chăm sóc con trai tôi như nào mà để nó bị thương thế này?
Lời trách móc vô lý chẳng liên quan của bà ta rõ ràng là gì ghét Tuệ Sam nên chuyện quái gì cũng lôi ra nói được.
Anh ngồi trên giường, vòng tay ôm lấy eo cô đang đứng cạnh.
- Chuyện con bị thương là do