- Cô thái rau củ đi.
Lưu Đình nhíu mày nhìn cô:
- Thái rau củ? Là làm thế nào?
Tuệ Sam làm mẫu cho cô ta xem, thao tác của cô nhuần nhuyễn, dễ dàng.
- Cứ từ từ như vậy, đừng mỏng quá, nếu không khi cho vào canh sẽ dễ bị bấy.
Lưu Đình phầy phấy mấy ngón tay, cầm dao mà cứ như một việc gì rất ghê gớm.
- Ui sao củ cà rốt này cứng quá vậy.
Dì Vân đang nêm nếm thức ăn, trông cô ta thái có tí rau củ mà ỏng ẹo đến mức phải ứa mắt.
- Thôi cô Lựu Đình cứ để đó, tôi nêm thức ăn xong sẽ thái giúp cô.
Cô ta nghe vậy liền bỏ cây dao xuống mà bước qua một bên:
- Tốt quá, lát nữa bà làm đi. Ba cái chuyện bếp núc mệt cả người.
Tuệ Sam chỉ biết lắc đầu, rõ ràng tự cô ta bày chuyện nấu nướng rồi cũng chính cô ta kêu than.
- Để tôi làm cho.
Cô đành thái luôn mớ rau củ cho xong, bất chợt ánh mắt Lưu Đình láo liên, bước đến gần cô nói nhỏ:
- Này, nhà vệ sinh ở đâu vậy, hình như tôi tới tháng rồi, phải kiểm tra thử.
Tuệ Sam nhiệt tình đáp:
- Cô bước ra khỏi bếp quẹo trái rồi cứ đi thẳng sẽ thấy.
Cô ta vội xua xua tay:
- Không, nhà vệ sinh dưới này dùng chung với người ăn kẻ ở, tôi không thích.
Tuệ Sam cố giữ sự hoà nhã, cô ta là con gái cô lứa gì mà vô duyên lại không biết điều, nếu là người khác e rằng bã bị ăn chửi cũng nên.
Cô nhỏ nhẹ đáp:
- Nếu vậy cô lên lầu đi, phòng thứ ba là phòng trống, nhà vệ sinh rất sạch sẽ.
Lưu Đình nghe vậy liền mỉm cười:
- Được, tôi đi đây. Cô làm tiếp đi.
Không một lời cám ơn, cô ta quay lưng ton tót đi một mạch lên lầu. Tuệ Sam nào biết, vừa bước lên cầu thang, Lưu Đình đã nở một nụ cười toan tính khó hiểu.
Tuệ Sam bưng đồ ăn đặt lên bàn, Lưu Đình cũng dọn chén đũa, nếu ba mẹ cô ta mà nhìn thấy hình ảnh này chắc cũng phải rớt nước mắt, vì trước giờ cô ta làm gì động tay động chân đến việc nhà hay bếp núc. Vậy mà hôm nay đột nhiên chạy đến nhà anh đòi nấu nướng rồi dọn thức ăn. Tiếng chuông từ ngoài công vang lên, dì Mai bước ra mở cổng, xe của anh lăn bánh vào sân nhà. Cô vừa thấy anh liền chạy đến, Niên Thường dang tay ôm lấy cô. Tuệ Sam mỉm cười:
- Anh về rồi. Niên Thường cong môi, hôn lên má cô: - Ở nhà ngoan không đây?
Cô vui vẻ đáp: - Dĩ nhiên là ngoan, à phải rồi, có Lưu... Chẳng kịp nói hết câu thì Lưu Đình đã xen ngang lời cô, trông thấy cử chỉ ngọt ngào của anh và cô mà cô ta ngứa cả mắt. Tự mình đến dù chẳng ai mời gọi rồi cũng tự bản thân ganh ghét trước hạnh phúc của người khác.
- Anh Niên Thường, em chờ anh về nãy giờ. Em có nấu bữa cơm chiều cho anh rồi. Anh mau tắm rửa rồi chúng ta cùng ăn cơm.
Cô ta tráo trở đến mức không biết ngượng. Bữa ăn do cô và Dì Vân nấu nướng từ đầu đến cuối, cô ta nào có làm được gì. Ấy vậy mà giành hết công, còn bỏ Tuệ Sam sang một bên, xem cô như người vô hình.
Anh cau mày nhìn cô ta, thái độ không hề vui vẻ: - Cô đến đây làm gì?
Lời nói phũ phàng của anh khiến cô ta hơi sượng sùng, nhưng tính nết nào biết nhục, cố tỏ ra mềm yếu, uỷ mị: - Em đến thăm anh mà. Sao nỡ lạnh lùng với em như vậy? Chẳng lẽ muốn xua đuổi em sao?
Tuệ Sam ôm lấy cánh tay anh, lời lẽ nhẹ nhàng: - Cô ấy đến thăm anh, thôi thì cùng nhau ăn bữa cơm cũng vui mà. Anh đi tắm đi, để soạn quần áo cho anh. Chỉ cần là lời của cô, Niên Thường sẽ tuyệt nhiên siêu lòng. Anh hôn lên trán Tuệ Sam:
- Được rồi.
Cô cùng anh bước lên phòng, bỏ lại Lưu Đình đứng đó như một cái bóng đèn sáng chói.
Niên Thường từ phòng tắm bước ra, trên vai còn quấn một chiếc khăn, tóc anh vẫn còn động nước. Anh bước đến ngồi cạnh cô: - Lau tóc cho anh đi.
Cô mỉm cười, cầm lấy chiếc khăn, nhẹ nhõm thấm khô tóc cho anh. - Lưu Đình thích anh nên mới đến đây nấu nướng, em biết anh khó xử, nhưng nếu lạnh lùng quá thì cũng tội cô ấy.
Niên Thường vòng tay ôm lấy eo cô, mỉm cười cất lời, cố tình trêu cô: - Vậy không lẽ anh nên thân mật với cô ấy sao? Hay để anh thử xem.
Cô vừa nghe thấy liền dừng hành động lau tóc nhẹ nhàng, Tuệ Sam quấn khăn quanh cổ anh rồi bắt chéo lại: - Anh mới nói gì đó? Muốn chết đúng không?