“Diệp Ngọc, trễ như này rồi, ngày mai lại đọc tiếp đi.”
Đã đêm muộn, Diệp Ngọc vẫn còn đọc sách dưới đèn, hoàn toàn không có ý muốn đi ngủ, nghe Quý Duệ nói xong cũng không để ý đến.
Quý Duệ biết nàng không muốn cùng chung chăn gối với mình, người này ngày càng biết nắm thóp mình như nào.
Hắn nhìn chằm chằm góc nghiêng của Diệp Ngọc trong chốc lát, cuối cùng thỏa hiệp: “Ta ngủ ở giường ngoài, nàng mau lên giường ngủ đi.”
Quả nhiên, Diệp Ngọc nghe thấy hắn nói vậy, mới nhìn qua.
Giây phút tầm mắt nàng nhìn qua, tâm trạng Quý Duệ nặng nề vì luôn bị vắng vẻ, dường như sống lại trong nháy mắt.
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhu hòa hơn, đi qua định cất sách cho Diệp Ngọc. Đó là một quyển sách về cờ, bên cạnh có nét chữ ghi chú Quý Duệ thấy rất quen mắt, nhưng chưa kịp nhìn kỹ, Diệp Ngọc đã khép sách lại.
“Ta muốn nghỉ ngơi.”
Ánh mắt nàng chỉ dừng lại ngắn ngủi trên người mình như vậy, Quý Duệ giấu đi cảm giác vô lực của mình, liếc quyển sách cờ kia: “Ngày mai sau khi hạ triều ta đánh một ván cờ với nàng nhé?”
Tài nghệ đánh cờ của Quý Duệ vẫn luôn là số một số hai, năm đó khi hắn theo đuổi Diệp Ngọc, lần đầu tiên thật sự khiến Diệp Ngọc nhìn bằng con mắt khác, đó là trong một trận cờ hắn đánh ngang tay với Diệp Ngọc.
Nghĩ đến những chuyện cũ ngọt ngào từng trải qua, trái tim Quý Duệ lại thấy mềm mại.
Hiển nhiên, Diệp Ngọc cũng nhớ đến, nhưng đó là ngọt ngào đối với Quý Duệ, còn đối với nàng, đó là một cái tát thẳng vào mặt, nóng rát đau đớn.
Bây giờ Quý Duệ rất mẫn cảm với sự biến đổi cảm xúc của nàng, vừa thấy nàng trầm mặc, biết chắc chắn nàng không thoải mái trong lòng, cũng không dám chọc nàng không vui nữa: “Ta đi ra ngoài đây, nàng mau lên giường nghỉ ngơi đi.”
Diệp Ngọc nghe thấy hắn đi ra phòng ngoài gọi Tiểu Đào trải đệm trải chăn, Tiểu Đào hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh nhẹn trải đệm trải chăn lên giường.
Diệu Tình đi theo Tiểu Đào cùng nhau đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không dám hỏi nhiều, chỉ yên lặng hầu hạ Diệp Ngọc lên giường.
Quý Duệ ở phòng ngoài, bản thân không thể canh giữ, thị sợ Diệp Ngọc có chuyện gì sẽ không tiện, lúc sắp đi cố ý để một chiến đèn ở cạnh bàn.
Không có Quý Duệ ngủ cạnh, cuối cùng Diệp Ngọc cũng có thể ngủ an ổn.
Nàng thoải mái đi ngủ, Quý Duệ bên ngoài lại không ngủ an ổn chút nào vì gặp ác mộng, trong mơ hắn nhìn thấy Diệp Ngọc thành thân với một người đàn ông, sinh con, người một nhà hòa thuận vui vẻ, hắn nghĩ đó là mình, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cuộc sống này, cũng là ước mơ hắn tha thiết bây giờ.
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy mặt người đàn ông kia, tâm trạng nhanh chóng bắt đầu sụp đổ, đó không phải mình.
Vui sướng chuyển thành bạo nộ, sát ý trong mắt Quý Duệ dường như sắp tràn ra ngoài, lý trí nhắc nhở hắn, không thể tổn thương Diệp Ngọc, nhưng nếu có người muốn cướp nàng đi, chắc chắn mình sẽ giết người đàn ông kia.
Khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, trên trán hắn còn toát một tầng mồ hôi mỏng, Quý Duệ sờ sờ vị trí bên cạnh theo bản năng, lại nhớ tới bản thân không ngủ chung với nàng.
Hắn đứng dậy đi vào trong phòng nhìn Diệp Ngọc nằm trên giường. Khác với ngày thường ngủ cạnh hắn, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay sẽ giật mình tỉnh giấc, hiện tại Diệp Ngọc ngủ cực kì ngon.
Quý Duệ cũng thở nhẹ nhõm một hơi, Diệp Ngọc trong lúc ngủ thoạt nhìn vừa dịu ngoan vừa điềm tĩnh khiến hắn có thể tạm thời quên đi sự lạnh băng bình thường.
Hắn đột nhiên nhớ đến hôm nay khi Diệp Ngọc đọc sách cờ, khóe miệng có ý cười như có như không, có lẽ giấc mơ vừa rồi đã kích thích hắn, tầm mắt Quý Duệ nhìn vào sách cờ bị Diệp Ngọc gập lại cất đi.
Trước đó nhìn thoáng qua vội thấy chữ viết quen thuộc, nếu không nhớ nhầm, giống như chữ viết trên đơn kê thuốc của Đoạn Vân Tri mà hắn đã từng xem qua.
Quý Duệ đi qua mở quyển sách cờ ra.
Bên cạnh sách đều tràn ngập ghi chú, là lý giải với mỗi nước cờ, có đôi khi sẽ đột nhiên có một câu xuất hiện: “Ngươi cảm thấy như nào?”
Giống như…. Đang giao lưu với ai đó.
Tay Quý Duệ siết chặt, hắn biết, cách làm chính xác nhất hiện giờ, là cất sách về chỗ cũ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà đầu óc vang lên ầm ầm đã không thể tự hỏi một cách lý trí, hắn ghen ghét Lâm Phong, ghen ghét giao tình nhiều năm giữa hắn ta và Diệp Ngọc. Nhưng hắn cũng biết, giữa hai người kia chắc chắn không còn khả năng. Nhưng còn Đoạn Vân Tri? Diệp Ngọc…. Yêu hắn?
Diệp Ngọc khó thở tỉnh lại, lập tức thấy Quý Duệ gần trong gang tấc, môi đang dán lên môi nàng tinh tế liếm mút. Sau khi nàng sửng sốt, giơ tay đánh về phía mặt đối phương.
Diệp Ngọc không hề nương tay, nhưng nàng dùng sức như nào cũng chỉ có cần đó sức lực, Quý Duệ bất động để nàng đánh, rồi mới đứng dậy kéo tay nàng qua.
“Diệp Ngọc,” trong giọng nói Quý Duệ ẩn chứa sự điên cuồng, “Nếu nàng yêu người khác, ta nhất định sẽ giết hắn.”
Diệp Ngọc không biết hơn nửa đêm rồi hắn lại phát điên cái gì: “Ngươi đang nói cái gì?”
“Cho dù là Đoạn Vân Tri cũng thế, dù chỉ có hắn mới cứu nàng được, nhưng nàng dám yêu hắn, ta lập tức giết hắn.” Quý Duệ dường như không nghe thấy nàng nói gì, cứ tiếp tục nói, “Cùng lắm thì mọi người cùng chết, dù sao….”
Dù sao hắn cũng thống khổ đến sắp không thể sống nổi nữa, nhìn Diệp Ngọc, hắn không nói ra câu cuối cùng, chỉ là môi lại dán lên lần nữa.
Thân thể hắn, trước nay chỉ có thể ở bên người này, mới có thể đạt được sự khoái cảm chân chính, nhưng càng vui sướng thì càng hư không.
Bởi vì trước nay hắn không hề chiếm được sự đáp lại dù chỉ một chút, rõ ràng chỉ cần nàng gọi tên của mình một tiếng, ôm một cái, là có thể kéo hắn thoát khỏi hư không, nhưng mà người phụ nữ này chưa bao giờ bố thí một lần, cứ như vậy nhìn mình nổi điên.
Trước đó trong việc giường chiếu của bọn họ, chỉ có khi Diệp Ngọc không chịu nổi nữa muốn kết thúc, mới có thể kêu tên hắn. Khi đó dù thân thể hắn có nóng bừng đến đâu cũng sẽ kết thúc cuộc hoan ái này.
Chỉ có như vậy, lần sau nàng mới có thể còn gọi tên mình. Diệp Ngọc chỉ cho rằng bởi vì hắn không thích, lại không biết đó mới là thứ hắn tâm tâm niệm niệm.
Diệp Ngọc liều mạng đẩy hắn ra, giọng điệu chứa sự tức giận: “Ngươi phát điên cái gì?”
“Ta điên rồi! Ngày mai ta sẽ khiến Đoạn Vân Tri cút đi,” Quý Duệ bị ghen ghét tra tấn đến mất lý trí, “Sau đó chúng ta cùng nhau chờ chết. Không phải nàng cũng chẳng quan tâm đến Quý Ninh nữa sao? Ta nhìn xem không có ta, nó có thể lăn lộn ra cái tên tuổi gì!”
Quý Duệ dường như không quan tâm đến cái gì nữa, rồi lại hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Ngọc, trong mắt có sự khát cầu.
Mỗi lần hắn cảm thấy bản thân cận kề sự sụp đổ, cứ theo bản năng khát khao được Diệp Ngọc an ủi. Mặc kệ nàng nói cái gì chỉ cần nàng nguyện ý giải thích một câu, bản thân sẽ được cứu vớt. Nhưng mà trước kia Diệp Ngọc đã không vươn tay, bây giờ càng không.
Diệp Ngọc bị hắn giam cầm không thể cử động được, cũng cảm thấy khó thở: “Ngươi dùng Quý Ninh uy hiếp ta làm gì? Chẳng lẽ nó không phải con ngươi ư?”
“Với ta mà nói, nó chính là con của nàng, nó có thể trở thành đích trưởng tử của ta, không có ai đến tranh đoạt với nó, đều là do nó là con của nàng!” Tay Quý Duệ thăm dò bên hông nàng, “Chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa.”
Một ý nghĩ đột nhiên ngày càng rõ ràng trong đầu hắn, lúc trước hắn dùng con cái giữ Diệp Ngọc lại, bây giờ Quý Ninh đã vô dụng, nhưng bọn họ còn có thể sinh thêm đứa nữa, lúc này đây, hắn chắc chắn sẽ cùng Diệp Ngọc nuôi nấng nó lớn lên.
Cái ý nghĩ này sai khiến Quý Duệ cởi đai lưng Diệp Ngọc ra, tay lại run rẩy cởi nửa ngày cũng không xong, dưới tính thế cấp bách, dùng sức kéo một cái, làn da trắng nõn lộ ra trong không khí, Diệp Ngọc vừa lấy tay che lại, đã bị Quý Duệ lấy ra.
Đôi mắt Quý Duệ đỏ ửng, giống như một con dã thú chuẩn bị nhào lên, khiến Diệp Ngọc cảm thấy sợ hãi.
“Ta không muốn làm loại chuyện này.”
Quý Duệ đau đớn vì nỗi sợ hãi trong mắt nàng, xé mảnh vải che mắt nàng lại: “Ta biết nàng chán ghét ta, vậy đừng nhìn ta, ngoan, ta có thể khiến nàng vui sướng.”
Nụ hôn của hắn rơi xuống tới tấp, tìm kiếm điểm mẫn cảm của người phụ nữ, mang theo ý lấy lòng.
“Quý Duệ,” giọng nói Diệp Ngọc bình tĩnh đến mức không giống như một người phụ nữ đang chìm trong tình dục, “Cái loại như ngươi, cái gì cũng có thể là công cụ, người nào cũng có thể lợi dụng, ngươi không xứng nói thích.”
Động tác Quý Duệ tạm dừng một chút, ngay sau đó nụ hôn rơi xuống sườn cổ nàng.
“Không phải, nàng không giống, Diệp Ngọc.”
Âm thanh hắn lẩm bẩm truyền đến, có cả tiếng khóc nức nở áp lực, Diệp Ngọc cảm thấy cần cổ bị ướt, hình như đây là lần thứ hai người đàn ông này khóc trước mặt nàng.
Nhắm mắt lại, Diệp Ngọc hung hăng cắn đầu lưỡi mình, mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn trong miệng, đau đớn tận cùng khiến nàng ngất đi vì không thể chịu được, trong mơ mơ hồ hồ chỉ nghe thấy Quý Duệ kinh hoàng thất thố la ầm ĩ lên.
Quý Duệ không ngờ Diệp Ngọc sẽ dùng cách kịch liệt như vậy, sốt ruột vừa lau dòng máu chảy ra bên miệng nàng, vừa gọi người bên ngoài.
Khi Đoạn Vân Tri được Diệu Tình hoảng loạn mời đến, Quý Duệ đã sửa sang quần áo của Diệp Ngọc xong xuôi, nhưng chàng vẫn đoán được tình huống đại khái.
“Quý Duệ! Rốt cuộc ngươi còn định ép nàng đến mức nào?” Người đàn ông thong thả thường ngày giờ phút này lại bạo nộ đến mức ngay lập tức muốn liều mạng với hắn.
“Khám bệnh cho nàng.” Giờ phút này dù Quý Duệ có nóng lòng như lửa đốt, thì cũng sẽ không bày ra chút yếu thế nào trước mặt người đàn ông này.
Đoạn Vân Tri cũng biết bây giờ chuyện quan trọng nhất là xử lý vết thương của Diệp Ngọc, chỉ có có thể nén lại cơn giận dữ trong lòng.
Người con gái trên giường an tĩnh đến mức không có chút sự sống nào, Đoạn Vân Tri không dám trễ nải, lập tức cầm máu cho nàng. Tim chàng bị sự đau đớn siết lấy, người con gái này sao lại tàn nhẫn với bản thân như thế.
Quý Duệ chịu đựng nhìn hai người tiếp xúc, thấy Đoạn Vân Tri đã xử lý vết thương xong, lập tức gọi người hầu đến đưa chàng rời đi, nghiễm nhiên là dáng vẻ không muốn chàng ở đây thêm một khắc nào.
Đoạn Vân Tri nắm tay, gân xanh trên tay nổi hết lên: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Cuối cùng Quý Duệ nhìn về phía chàng, trong mắt là sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Ngươi cách xa thê tử của ta ra.”
Đoạn Vân Tri sửng sốt, chẳng lẽ liên quan đến mình?
Chàng còn chưa nghĩ kỹ, đã bị người hầu thô lỗ lôi đi.
Đợi đến khi trong phòng khôi phục yên tĩnh, sự ương ngạnh của Quý Duệ mới lập tức biến mất, quỳ gối ở mép giường.
Hắn cũng không rõ, rõ ràng muốn chuộc tội, rõ ràng đã nói phải đối xử tốt với nàng, nhưng sao cuối cùng vẫn tổn thương nàng.
Hắn không cách nào tưởng tượng khi Diệp Ngọc tỉnh lại sẽ dùng loại ánh mắt gì nhìn hắn, cũng chỉ có thể quỳ gối ở đó chờ người trên giường tỉnh lại, giống như đang chờ thẩm phán xét xử.