• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phúc Quý kiên trì không ngừng chạy đến Hinh viên ba ngày, cuối cùng Diệp Ngọc cũng không trực tiếp đuổi người đi.

“Ba ngày đều ở trong phòng không ra ngoài à?”

Phúc Quý vừa thấy ngày cuối cùng cũng buông lỏng xuống, quả thật sắp quỳ xuống với cô: “Đúng vậy! Chuyện này nên làm sao đây? Bọn nô tài không thể nói được lời nào, mong phu nhân người đến khuyên một lời.”

“Một khi đã như vậy, ta đi gặp thôi.” Nàng cười nói với Phúc Quý. 

Phúc Quý vừa nghe thấy thế gần như vui phát khóc: “Phu nhân có thể đến là quá tốt, chắc chắn đại nhân sẽ vui vẻ.”

Diệp Ngọc nhìn hắn ta một cái không nói gì, ngay từ đầu nàng chỉ nghĩ Quý Duệ đang thị uy với hoàng đế, lại không ngờ nhìn như đang phát cáu với mình.

Nàng trăm triệu không ngờ Quý Duệ sẽ làm cái chuyện ấu trĩ như vậy.

Thôi, nên đi một chuyến.

Cuối cùng khi Quý Duệ nhìn thấy bóng dáng Diệp Ngọc, tay dưới chăn siết chặt tấm ga trải giường mới khiến bản thân không bộc lộ cảm xúc. 

Diệp Ngọc thong dong hơn, lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn: “Nghe nói đại nhân bị bệnh, không chỉ không uống thuốc, còn không ăn không uống.”

Quý Duệ không nói chuyện, cứ nhìn nàng như vậy. Rõ ràng, đã nhiều ngày, hắn chỉ cần nghĩ đến người này đưa người phụ nữ khác lên giường mình, tức khắc phẫn nộ đến muốn giết người, nhưng từ khi Diệp Ngọc vào phòng, nỗi oán khí này của mình biến mất không còn tăm hơi.

Diệp Ngọc vẫy tay, Phúc Quý lập tức hiểu ý, bưng một chén cháo qua, Diệp Ngọc bưng lên, đặt trong tay hơi khuấy mấy cái, mãi đến khi cảm thấy không nóng, mới đưa đến miệng Quý Duệ. 

“Đại nhân vẫn nên ăn một chút đi.”

Phúc Quý khẩn trương nhìn chằm chằm bên này, sợ ngay cả phu nhân nói cũng không được.

Quý Duệ trên giường vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm động tác của nàng, khi cháo đưa đến miệng, thế mà hắn lại ngoan ngoãn mở miệng, chờ cháo trong miệng xuống bụng, còn liếm liếm bờ môi khô khóc vì mấy ngày không uống nước.

Diệp Ngọc lại bắt đầu động tác khuấy cháo.

Trái tim Quý Duệ bị cảm xúc chua xót lấp đầy, vừa ấm ức vừa may mắn. Chuyện bức thư, thậm chí hắn còn lấy cớ thay cho Diệp Ngọc, Diệp Ngọc chỉ là không tin hắn, cho nên dùng cách này khảo nghiệm mình.

Bây giờ nàng có thể ở đây đã là đủ rồi, Ninh quốc công trước đó một hai phải bôi nhọ hắn hủy hoại trong sạch của con gái ông ta hiện giờ không phải mình đuối lý, cũng có thể giải quyết tốt. Còn về bên phía Diệp Ngọc, hắn sẽ không nhắc lại, việc này cứ thế qua đi.

Trong lòng hắn đã có quyết định, lại thấy Diệp Ngọc đang suy nghĩ gì đó, hơi xuất thần.

Quý Duệ vươn tay hơi kéo ống tay áo nàng, Diệp Ngọc lập tức hoàn hồn, lại đút cho hắn một thìa cháo.

“Diệp……”

“Thật ra,” Quý Duệ vừa nói một chút, đã bị Diệp Ngọc ngắt lời, “Vốn dĩ chuyện này cũng không phải là vấn đề đáng lo ngại, ngươi chỉ cần hưu ta, nghênh thú vị cô nương kia là được.”

Tất cả nhu tình của Quý Duệ bị chặn ở miệng không nói lên lời, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Phúc Quý suýt nữa quỳ lạy bà cô này, tình huống trước mắt thế này, nói những lời này không phải đâm một nhát vào tim đại nhân ư?

Môi Quý Duệ mím thành một đường thẳng, sau đó cố tình lảng tránh vấn đề này: “Ta đói bụng, nàng để ta ăn xong đã.”

Diệp Ngọc thấy hắn không đáp lại mình, cũng không có tâm tư đút cho hắn nữa, nhẹ buông cái thìa vào chén rồi đứng dậy. Quý Duệ đột nhiên túm chặt nàng.

“Không phải nàng đến là vì cầu ta sao? Ít nhất làm xiếc xong rồi mới đi chứ?” Rõ ràng là người nằm mấy ngày, cũng không biết sức lực từ đâu ra, khiến Diệp Ngọc không thể động đậy.

Diệp Ngọc nhìn hắn một cái, lại ngồi xuống lần nữa.

Trên mặt nàng không có nhu hòa vừa rồi, chỉ đơn thuần lặp lại động tác đút đồ ăn.

Quý Duệ lại ngoan ngoãn dị thường, đút một thìa thì ăn một thìa, ăn toàn bộ chén cháo xuống bụng.

Chờ chén cháo trong tay đã thấy đáy, Diệp Ngọc đưa chén không cho Phúc Quý, Phúc Quý thấy trận thế này của hai người bọn họ cũng không dám nhiều lời, nhận lấy chén lập tức lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Hiện giờ coi như ta đã diễn xong nhỉ? Ta đây cầu ngươi….”

Diệp Ngọc chưa nói xong, môi màng đột nhiên bị cảm xúc mềm mại lấp kín, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, thậm chí nàng còn chưa kịp phản ứng, Quý Duệ cũng đã lùi về sau.

Ánh mắt hắn có chút nảy sinh ác độc: “Nàng bảo ta cưới, thì ta cưới! Nhưng mà chuyện hưu thê nàng đừng mơ đến.” Nói xong lại sờ môi mình, “Đây là thù lao.”

Bảo hắn cưới người ta đúng là khiến hắn ấm ức, nhưng cũng không phải lần đầu tiên. Diệp Ngọc tuy muốn nói như vậy, nhưng nếu đã đạt được mục đích, cũng không kích thích hắn quá mức.

“Vậy thì Diệp Ngọc, chúc đại nhân tân hôn vui vẻ.”

Lại là những lời này! Tim của Quý Duệ gần như chết lặng đến mức không cảm giác được đau đớn nữa.

Hắn nhìn Diệp Ngọc rời khỏi phòng, mở miệng với giọng nói khàn khàn: “Người đâu.”

Lập tức có một người quỳ xuống cạnh mép giường.

“Gửi lời của ta đến phủ Ninh quốc công.” Đã không còn sự yếu ớt trước mặt Diệp Ngọc, giờ phút này trong mắt Quý Duệ đều là tia sáng khát máu.

Cưới? Hắn có thể cưới thì có thể hưu, không biết con gái mới gả ra ngoài đã truyền ra gièm pha thông dâm, mặt già của Ninh quốc công sẽ giấu đi đâu đây. Dám tính kế hắn, hắn sao có thể để người đó sống tốt.

Hắn không thể nổi cáu với Diệp Ngọc, thậm chí ngay cả chuyện bức thư cũng không dám nhắc, chỉ có thể dời cơn giận dữ đến trên người cả nhà này.

Cuối cùng Quý Duệ nhượng bộ trong trận tranh chấp này, vội vàng quyết định ngày cưới Cảnh Liên quận chúa vào nửa tháng sau, thậm chí không đồng ý cưới làm phu nhân, chì cho phép làm một quý thiếp.

Bất ngờ là, Ninh quốc công thế mà lại đồng ý.

Ông ta đồng ý, nhưng con gái cưng Cảnh Liên quận chúa của ông ta không thể đồng ý, vừa biết ông ta hạ triều lập tức qua nháo.

“Cha, sao cha lại gả con qua làm thiếp?”

Vị Ninh quốc công trước nay đều cưng con gái như hòn ngọc quý trên tay, lần này sắc mặt tối đen, không nói lời nào đột nhiên quăng một cái tát qua.

“Chát” một tiếng giòn vang, Cảnh Liên bị đánh đến ngơ ngẩn, che mặt, chưa kịp khóc, chỉ không thể tưởng tượng được: “Cha?”

Ninh quốc công tức giận không nhỏ, thân thể cũng đang phát run: “Ta sủng ngươi thương ngươi, đau lòng ngươi bị ấm ức, đánh mất khuôn mặt già nua này cũng chỉ vì đòi lại công bằng cho ngươi, còn ngươi? Ngươi thế mà làm ra cái chuyện nhục nhã gia phong. Ta nuôi ngươi lớn như này, cho ngươi danh hiệu quận chúa, để ngươi tự chà đạp chính mình như vậy à?”

Cảnh Liên vừa nghe đã biết ông ta đã biết rồi, cắn môi không dám lên tiếng.

Ninh quốc công mắng xong vẫn còn chưa hết tức giận: “Ta còn tưởng ngươi coi trọng tiểu thiếu gia Quý gia, tự mình mời hoàng hậu nương nương tứ hôn cho ngươi. Quý gia cũng chỉ có một thiếu gia như vậy, lại không có hôn phối, ngươi gả vào sớm muộn gì cũng thành đương gia chủ mẫu, chính thê của Quý Duệ không quyền không thế, có ta chống lưng thì có là bà bà* cũng không thể đè ép ngươi, ngươi cố tình…. Cố tình….”

*Mẹ chồng.

Cố tình coi trọng Quý Duệ, còn làm cái loại chuyện đồi phong bại tục này, nghĩ đến biểu cảm châm chọc kia của Quý Duệ, Ninh quốc công tức giận đến mức khó thở.

Nhưng Cảnh Liên nghe ông ta nói vậy lại không vui: “Quý Ninh? Hắn á? Sao con có thể coi trọng hắn? Trước mặt cha còn chẳng dám nói câu nào, chỉ có Quý đại nhân…..” Người đàn ông như vậy, mới đáng để chinh phục.

Nhìn sắc mặt xám ngoét đáng sợ của phụ thân, trong lúc nhất thời không dám nói tiếp. 

Ninh quốc công chỉ vào nàng ta nửa ngày cũng không nói lên lời, thật sự chỉ hận rèn sắt không thành thép với nàng ta.

“Được, được! Ngươi gả! Ngươi sắp gả qua làm thiếp, về sau sống chết gì cũng không liên quan đến ta!”

“Cha….” Cảnh Liên nhìn bóng dáng rời đi của ông ta, há miệng chuẩn bị nói gì đó, nhưng lại không nói ra miệng.

Nàng ta muốn nói thật ra ngày đó không hề xảy ra cái gì hết, nàng ta vẫn là tấm thân trong sạch. Nhưng mà chuyện đã đi đến bước này, dù nàng ta nói thì như nào? Hơn nữa…. Trong đầu nàng ta hiện lên khuôn mặt thành thục thâm trầm của Quý Duệ, lập tức đè những lời này xuống.

Bởi vì Quý Duệ nên phủ Thừa tướng quạnh quẽ lại trở nên náo nhiệt lại, mọi người đều bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho việc đại nhân nhà mình nghênh thú vị tiểu quận chúa nhà Ninh quốc công.

Rõ ràng là chuyện vui, trong phủ náo nhiệt sôi nổi nhưng trên mặt mỗi người đều không có chút không khí vui mừng nào cả.

Đại nhân tâm tình thất thường của bọn họ, dường như cực kỳ phản cảm với bày trí vui mừng trong phủ, nhìn thấy đèn lồng đỏ treo lên đều tức giận gọi người tháo xuống, nếu phát ra tiếng động ầm ĩ bên cạnh sân của phu nhân, vậy càng chết.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, mặc kệ nàng ta là con gái quốc công gì đó, đại nhân rõ ràng không vui, bị buộc phải bất đắc dĩ cưới vào, chỉ là làm thiếp.

Thế nên bọn bọ bày trí cũng giản đơn tột cùng.

Diệp Ngọc dường như cũng hiểu sự khủng hoảng của bọn người hầu, cố hết sức ở trong sân, không đi ra tạo bầu không khí căng thẳng cho bọn họ.

Ngày này Quý Ninh đến chỗ nàng, Diệp Ngọc như vô tình đề nghị: “Nghe nói Minh Nguyệt Lâu gần đây có món mới, hiếm khi ta cảm thấy muốn ăn uống, A Ninh có muốn đi cùng ta không?”

Quý Ninh tất nhiên sẽ không từ chối cơ hội này: “Vâng! Thời tiết hôm nay đẹp như vậy, mẫu thân đi lại nhiều cũng tốt.”

Quý Duệ không ở trong phủ, không ai dám cản hai người này ra ngoài, nhưng không thiếu người đi theo cả trong tối lẫn ngoài sáng, thấy đoàn người đi vào Minh Nguyệt Lâu, Diệp Ngọc đeo khăn che mặt, ngồi ở vị trí sát cửa sổ với Quý Ninh, bọn họ cũng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, sắp xếp người nhìn chằm chằm ở bốn phía.

Quý Duệ vừa nghe người hầu báo cáo thì nhà cũng không về mà trực tiếp đi đến.

Hắn đứng chỗ đó nhìn hai người trò chuyện cười nói sát bên cửa sổ, biểu cảm tối sầm hơi rùng mình.

“Bọn họ đi vào đã bao lâu?”

“Bẩm đại nhân, nửa canh giờ.”

Quý Duệ thay đổi sắc mặt, nhấc chân vài bước đi đến. Tiếng đập cửa rầm rầm khiến mọi người chú ý, người vốn dĩ nhíu mày bất mãn vừa thấy Quý Duệ dẫn theo bọn thị vệ xông vào, thì cũng không dám nói gì nữa.

Quý Ninh nhìn thấy hắn cũng không nhúc nhích gì, Quý Duệ chẳng hề nhìn cậu ta, lập tức đi đến người phụ nữ đối diện cậu ta, vươn tay kéo khăn che mặt xuống.

Đó là một khuôn mặt người phụ nữ xa lạ.

Sắc mặt Quý Duệ trầm xuống: “Mẫu thân ngươi đâu?”

Diệp Ngọc chờ ở địa điểm hẹn gặp một lát, ngõ nhỏ mới có một người đi vào, ngoài dự đoán, hoặc cũng có thể nói là trong dự kiến.

“Sao lại là ngươi?”  Diệp Ngọc nhíu mày.

Lâm Phong cười lấy một vũ khí sắc bén từ trong lòng ngực ra: “Ta thay người khác đến đưa đồ. Đây là đồ muội cần, chủy thủ tẩm độc.”

“Làm phiền Lâm tướng quân đã tự mình đưa đến.” Biểu cảm Diệp Ngọc lạnh nhạt nhận lấy, nhưng lại bị Lâm Phong hơi tránh ra.

“Trước đó, không biết có thể hỏi chút không, muội dùng để làm gì?”

Diệp Ngọc không nói chuyện, Lâm Phong dường như cũng không để ý nàng lạnh nhạt, cười cười đưa chủy thủ qua lần nữa.

“Nếu nàng muốn giết Quý Duệ, có thể yên tâm ra tay, ta sẽ bảo đảm cho nàng không còn nỗi lo về sau. Nếu có kế hoạch khác….” Lâm Phong tạm dừng rồi thở dài một hơi, “Ngọc Nhi, còn những người khác, cứ giao cho ta, ta chờ ngày này cũng đã rất lâu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK