Ân Trục Ly nghiêng bình rót nửa chung rượu, cũng không biết là có lọt tai không “Chậc, thật tuyệt tình.”
Tan tiệc, nàng và Thẩm Đình Giao rời khỏi, Ngụy thị lại thấy không an lòng “Lão gia, hôm nay nó lại nhắc tới chuyện của Ân Bích Ngô, chắc chắn là nó vẫn chưa từ bỏ!”
Khúc Thiên nắm tay bà, hỏi “Nói với nàng? Nó nói chuyện gì với nàng?”
Ngụy thị há hốc mồm, không thể nói thẳng ra. Năm đó bà đã phái Khúc Lộc chặn giết Ân Bích Ngô, lúc đó nàng ta có thai lại bị trọng thương, cứ tưởng rằng chỉ cần một mình Khúc Lộc thì đã có thể giết chết nàng ta, ai ngờ vẫn để nàng ta chạy thoát.
Lúc đó bà không biết trong bụng Ân Bích Ngô là nam hay nữ, nếu là nam thì chắc chắn sẽ có một ngày nhận tổ quy tông. Mà Ân gia lại to lớn, một khi nàng ta chạy về thì Thẩm Vãn Yến nhất định sẽ dẹp yên, không để náo động. Nếu Ân Bích NGô dẫn con về nhận tổ quy tông thì bà làm gì còn chỗ đứng trong Khúc gia này? Chỉ có cái chết của ả mới làm bà yên tâm.
Thế nhưng chuyện này không thể nói với Khúc Thiên, bà chỉ ậm ừ rồi lại nói qua loa “Là chuyện năm đó Ân Bích Ngô bị thương nặng mà chết.”
Khúc Thiên than thở “Ân Bích NGô đúng là một nhân tài khó gặp, nếu mà là nam thì chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn. Chỉ tiếc ta ăn lộc vua thì phải lo chuyện của vua. Mặc dù ÂN Trục Ly lớn lên ở Ân gia, nhưng máu chảy trong người là dòng máu của Khúc gia, nàng cũng đừng so đo với nó là được rồi.”
Ngụy thị vẫn lo lắng hoảng sợ, nghe vậy thì nâng mắt nói “Chẳng lẽ lão gia tin là trong lòng nó không có chút oán hận nào sao?”
Khúc Thiên sải bước vào trong “Vậy thì sao, hôm nay nó đã là Phúc Lộc Vương phi, lại được Vương thượng hết lòng che chở, mà thực lực của Đại Huỳnh cũng chưa vững chắc, không thể nào động vào Ân gia, cho dù muốn cũng không thể.”
Ông cũng không nói tới chuyện hôm qua Vương thượng sai ông tới Thiểm Châu phục kích Cửu vương gia, đao kiếm không có mắt, nếu trong lúc hỗn chiến mà làm Cửu vương phi bị thương….
Nghĩ tới chuyện này, ông đột nhiên nhớ tới hôm đó, Ân Trục Ly dùng ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, giọng nói vui mừng “Tướng quân, ngài có biết vì sao lồng ngực đàn ông lại rộng như vậy, vì sao bả vai của đàn ông lại vững vàng như vậy không? Chính là để bảo vệ cho vợ con.”
Ông đột nhiên nhớ tới những chuyện xưa, chỉ có những người già mới ngồi nhớ chuyện xưa.
Cuối tháng bảy, Phúc lộc vương dẫn theo Vương phi đi tới Hà Nam.
Từ Trường An tới Hà Nam tuy không quá xa, nhưng cưỡi ngựa suốt ngày đêm thì đi tới đi về cũng hết năm sáu ngày. Thẩm Đình Giao lại bị say ngựa, hơn nữa việc này cũng là việc công, không cần phải quá liều mạng nên đoàn người cứ từ từ mà đi.
Xe ngựa rộng rãi thoải mái, lại đi đường lớn nên cũng không xốc lắm. Hai bên đường nở đầy hoa dại, Thẩm Đình Giao lười biếng dựa trong lòng Ân Trục Ly, vạt áo khép hờ, Ân Trục Ly chỉ cần đưa tay là kéo tuột áo hắn, lộ ra bờ vai mịn màng như ngọc, cảnh tượng ấy thật là ướt át biết mấy. TRương Thanh và Tiểu Hà đi theo, thấy bộ dạng ấy thì không dám nhìn vào.
Thẩm Đình Giao vẫn không thèm để ý, chỉ lơ đãng nhìn ngó bên ngoài. Từ nhỏ tới lớn hắn đều ở Trường An, khi còn bé chạy ra cung thì quen biết với Ân Trục Ly, coi như là cũng đã đi khắp thành Trường An. Nhưng cũng rất ít cơ hội ra khỏi thành, nghe nói khi hắn còn bé thì sống ở Tây Bắc, nhưng lúc đó còn quá nhỏ, trí nhớ đã sớm bị chốn cung đình thị phi này làm phai nhạt.
Hôm nay được thoát khỏi cái lồng vàng đó, tâm trạng của hắn rất tốt. Ân Trục Ly xưa nay rất chiều chuộng hắn, thấy hắn vui vẻ như vậy thì cũng bảo Tiểu Hà đi chậm chút. Một nhóm hơn mười con ngựa, một chiếc xe cũng thật giống như đi du ngoạn.
Hắn ngắm cảnh thỏa thuê rồi bỗng nhiên lại hăng hái “Trục Ly, nàng thổi một bài nghe đi, nhiều năm rồi chưa nghe nàng thổi.”
Ân Trục Ly cúi đầu nhìn cây sáo bên hông, cười nhạt “ĐƯơng nhiên là do không biết nên không thổi.”
Thẩm Tiểu vương gia liền mếu máo “Nàng lừa bổn vương!”
Ân TRục Ly cúi đầu tháo cây sáo bên hông đưa cho hắn, nhẹ nhàng cắn vành tai của hắn một cái “Quen biết hơn mười năm, thảo dân có gạt Cửu gia khi nào chưa? Cửu gia thổi đi.”
Thẩm Đình Giao cầm cây sáo rồi lại nhìn quanh “Nơi này liệu có sơn tặc không đấy?”
Ân Trục Ly cười ngặt nghẽo “Ở vùng này sợ là chẳng có sơn tặc nào có thể đe dọa Ân mỗ.” Nàng cúi đầu, ngón cái miết nhẹ lên môi hắn “Dĩ nhiên, trừ Cửu gia ngài thôi.”
Thẩm Đình Giao vuốt ve tay nàng, không nói nữa, đặt cây sáo lên miệng bắt đầu thổi. Ân Trục Ly tựa vào vách nghe tiếng sáo du dương trầm bổng, nàng nhắm mắt vậy mà lại ngủ quên mất.
“Sư phụ, sư phụ nói trên đời này có ma quỷ thật không?”
“Sao thế, sợ à?”
“Đêm qua con mơ thấy một người cùng ở trong phòng nói chuyện với con. Khi con quay người nhìn vào gương thì lại không thấy người đó, cũng không có đầu, thật là đáng sợ.”
Một sợi dây lụa đen che hai mắt nàng. Từ đằng sau có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên “Trục Ly tới đây, tới chỗ sư phụ.”
Nàng cất bước nhưng không dám bước tới, hai tay quờ quạng nhưng lại không chạm được gì. Đây là một chỗ rất quen, đi khoảng hai trăm bước thì sẽ tới bãi cỏ, nhưng nàng lại không thấy gì nên không dám cử động “Sư phụ…”
Không biết Đường Ẩn đã đi đâu, nàng không nghe thấy tiếng động gì, trong lòng sợ hãi “Sư phụ?”
Tiếng sáo vang lên, âm thanh kia nhẹ nhàng uyển chuyển, nàng dựa theo tiếng sao bước đi, cuối cùng hai tay chạm được áo hắn. Nàng ôm chặt hắn, không chịu buông tay. Hắn dịu dàng vỗ đầu nàng, rồi lại vỗ lưng nàng trấn an “Con xem đi Trục Ly, thật ra chẳng có gì ở phía trước.” Giọng nói của hắn trầm thấp nhưng điềm tĩnh, giống như không cần bất cứ thứ gì trên thế giới này “Không có gì cả, thì có gì đáng sợ nữa đây?”
Đúng vậy, nếu không có gì thì cần gì phải sợ nữa? Từ đó về sau Ân TRục Ly không sợ bât cứ thứ gì, trước tám tuổi Đường Ẩn thương nàng. Sau tám tuổi Đường Ẩn lại nhức đầu vì nàng.
Thẩm Đình Giao yên lặng thổi sáo, ánh mắt nhìn nàng lưu luyến không rời. Nàng thật sự không đề phòng hắn chút nào, lúc này nếu chém một dao thì chắc chắn sẽ thuận lợi. Thế nhưng hắn lại không thổi nữa, dựa vào lòng nàng. Đây chính là người ở bên cạnh hắn từ nhỏ tới lớn, là chủ nợ của hắn, là đồng minh của hắn, là người hắn tin tưởng nhất, còn là… là thê tử chung chăn gối với hắn.
Hắn vuốt vuốt thứ vũ khí lợi hại được gọi là Hoàng Tuyền Dẫn trong tay, cái người đang ngủ say này có phải đang mơ đến người đã tặng cây sáo không?
Hắn bấm tay gảy nhẹ cây sáo, trong cổ họng như có thứ chèn ngang, vô cùng khó chịu.