• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ân đại đương gia” Nghề chính của Lam Điền Ngọc là ca xướng, giọng nói đương nhiên là vô cùng truyền cảm, chỉ một tiếng gọi mà cũng uyển chuyển như câu hát “Ngồi câu cá dưới trăng thế này, đúng là nên thơ.”

Ân Trục Ly cười khổ “Ngươi cũng biết là Ân mỗ có nhà mà không về được, cần gì đứng đó chê cười ta.”

Lầm Điền Ngọc cười mỉm, thật ra hắn cũng là một nam tử tuấn tú, nhưng vì suốt ngày phải lên sân khấu nên khó tránh khỏi có chút dong chi tục phấn “Một người không hiểu chuyện như thế sao lại có thể làm cho đại đương gia động lòng chứ?”

Ân Trục Ly lại xâu thêm một con cá lên que nướng “Ha ha, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó chứ sao. Ân mỗ đâu cách nào lựa chọn được. Lam công tử có muốn nếm thử tay nghề của Ân mỗ không?”

Lam Điền Ngọc không cự tuyệt, ngồi xuống trước đống lửa. Ân Trục Ly đưa con cá trên tay cho hắn, hắn đưa tay định cầm thì Ân Trục Ly lại cầm tay hắn, hắn ngẩn người, suy nghĩ cứ ùa vào đầu nhưng lại yên lặng ngắm nhìn nàng.

Ân Trục Ly kéo hắn tới, thình lình rút cây sáo ra,dùng sức đâm vào ngực hắn, cách trái tim chỉ một tấc, nàng lạnh giọng hỏi “Ngươi là ai?”

Lam Điền Ngọc này không ngờ nàng lại ra tay, ngạc nhiên hỏi “Ân đại đương gia, ngươi… ta chính là Lam Điền Ngọc mà!”

Ân Trục Ly lia con dao tới, cuối cùng hắn cũng thu lại nụ cười xinh đẹp của mình, giọng nói uyển chuyển vừa nãy cũng trở nên trầm thấp “Được rồi đại đương gia, sao cô biết được vậy?”

Ân Trục Ly cười gằn “Hồ Hạnh là một tên háo sắc tham tiền, hôm nay hắn đã bao Lam công tử, sao có thể để cho Lam công tử giờ này tới đây đùa giỡn với Ân mỗ chứ?”

Lam Điền Ngọc này lại cười khổ “Một chút hoài nghi như vậy thôi mà Ân đại đương gia lại ra tay, không sợ giết nhầm sao?”

“Còn một lý do nữa, đó là ta đã từng nắm tay Lam Điền Ngọc thật rồi.” Ân Trục Ly đè hắn xuống mặt cỏ, nàng quỳ gối bên người, lúc này trên khuôn mặt của hắn hiển hiện sự đau đớn “Đại đương gia ít khi hành tẩu trên giang hồ, tên của tại hạ sợ là có nói đại đương gia cũng không biết. Nhưng tại hạ chỉ là người làm mướn, nếu Đại đương gia muốn biết cố chủ, chỉ sợ là phải tốn nhiều sức lực và thời gian rồi.”

Ân Trục Ly cười nhạt, từ trên cao nhìn xuống, tính mạng của đối phương nằm trong tay mình, tư thế này làm cho nàng cảm thấy rất an toàn “Ta chỉ muốn hỏi lần này các ngươi tới đây có bao nhiêu người ? Mục tiêu là ta hay là Cửu gia?”

Lưỡi kiếm đâm không sâu nên máu cũng không chảy nhiều, có điều mỗi lần nàng lay mũi kiếm thì miệng vết thương lại toác ra thêm. Người nằm dưới cắn chặt răng, đến khi nàng lay mũi kiếm lần thứ tư thì hắn mới mở miệng một cách khó khăn “Tổng cộng có sáu người, tối nay ta và Mộc Yên ra tay trước. Mộc Yên đối phó với Cửu gia, mục tiêu chính là đầu của hai người, còn lại thì ta không biết.”

Ân Trục Ly đã rõ, một lát sau rút lưỡi kiếm ra khoảng ba tấc lại thình lình dùng lực xoắn lại, người nằm dưới trợn tròn hai mắt, lập tức tắt thở. Nàng cũng nhẹ giọng thở than “Ngươi nhìn đi, các ngươi lấy nghề giết người làm kế sinh nhai, bản lĩnh chắc chắn không tồi. Ân mỗ thì học nghề không thạo, cũng chẳng có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, vậy mà hết lần này tới lần khác cứ mỗi lần đấu tay đôi, Ân mỗ chắc chắn các ngươi không phải là đối thủ của ta. Cho nên cũng thật là… ai ai, thật là rất xin lỗi.”

Trong lòng nàng tình toán – đối phương nếu đã có chuẩn bị thì đương nhiên đã an bài sẵn những cách khác. Phương pháp tốt nhất chính là núp ở ven hồ, đợi giết xong mấy tên này thì tiện thể vứt xác rửa tay luôn, rất dễ thành công. Nếu như kẻ địch không ở gần đây thì cũng phải rời đi, nơi này núi vây ba mặt, đường lui duy nhất chính là con đường mòn, có thể sắp xếp mai phục ven đường, hắn ở ngoài sáng ta ở trong tối, cũng rất dễ dàng thành công.

Nàng lại nghĩ , lại nghĩ được thêm một cách – dùng xác này ném vào, trong nước mọi sự lờ mờ, sắc trời lại tối, hắn rất khó phân biệt là ai. Hóa trang lại cho hai cái xác này, đương nhiên không biết là ai, đương nhiên hắn sẽ tới để nhìn kỹ. Lúc đó càng dễ dàng hơn.

Trong lúc nàng đang suy tư, trong bóng đêm lại vang lên một giọng nói “Đã biết mình học nghề không thạo thì nên cẩn thận chút. Ngươi chế giễu hắn, lại đuổi Liêm Khang đi Lạc Dương, Đàn Việt thì để lại trong nom Thẩm cửu gia, một thân một mình mà dám đi ra ngoài.”

Lúc này ánh trăng mới ló dạng nên có thể trông thấy lờ mờ, Ân Trục Ly vừa nhìn, hai mắt sáng lên “Sư phụ!”

Người đang chậm rãi đi tới kia không phải Đường Ẩn thì còn là ai?

Ân Trục Ly mừng rỡ “Sư phụ ngài sao rồi!”

Nàng kéo tay Đường Ẩn, Đường Ẩn dùng cây sáo gõ nhẹ vào đầu nàng “Vi sư ở Trường An, nghĩ tới nghĩ lui cũng không yên lòng được nên phải theo tới đây.”

Trên người Đường Ẩn có mùi máu nhàn nhạt, Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn thì thấy trong bụi cây có một người nằm đó, nàng lại vui vẻ “Sư phụ cũng chơi đánh lén sao?”

Đường Ẩn ngồi xuống trước đống lửa, hừ lạnh “Những người này cũng có tên tuổi trong giang hồ, chỉ sợ là người ở Trường An kia quyết tâm lấy mạng Cửu gia rồi.”

Ân Trục Ly ngồi xuống dựa vào Đường Ẩn, dùng vũ khí danh chấn giang hồ - Hoàng tuyền dẫn kia để làm cá, đang tính tới bên hồ để rửa thì Đường Ẩn lại kéo tay nàng “Người giang hồ hay dùng kế liên hoàn, lần này bọn họ rat ay, chắc chắn là để ngươi xao lãng, có thể là còn có người núp trong hồ. Thắng liên tiếp hai trận cũng khó tránh khỏi kiêu ngạo, đợi ngươi quăng xác vào hồ rồi đi rửa tay, thế nào cũng gặp chuyện.”

Ý nghĩa này thật là trùng hợp với Ân Trục Ly, chẳng qua là Đường Ẩn đang nắm tay nàng, nhiệt độ này làm tâm hồn nàng xao xuyến, nhất thời nói không nên lời.

Đường Ẩn thả tay, xoay người ôm xác chết trên cỏ từ từ đi tới bên hồ. Mấy sát thủ này vốn thích một mình làm việc, rất hiếm khi làm nhiệm vụ cùng nhau. Phục kích trong hồ, cách hay nhất là ẩn thân trong nước, đợi người trên bờ nghiêng tới thì đâm một kiếm, vậy là xong. Đường Ẩn để thi thể kia hướng gần tới nước, quả nhiên từ dưới nước có thanh kiếm dài đâm vào ngực thi thể kia.

Tốc độ của Đường Ẩn cũng không hề chậm, cây Bích Lạc Giai kia bắn vào mặt nước, dưới ánh trăng mờ ảo, mặt hồ nhiễm màu máu tươi, người trong nước kia coi như là dùng thân nuôi cá.

Đường Ẩn nghiêng người rửa tay, rửa sạch cây sáo trả lại cho Ân Trục Ly “Trở về xem Cửu gia đi, lần này người tới khá lợi hại.”

Ân Trục Ly cũng không vội, nằm xuống trên thảm cỏ, dùng hai tay gối đầu “Đàn Việt có đó mà, với lại còn có mấy hộ vệ ở Trung Nguyên đi theo nữa, lại mướn thêm Thiên La giáo bảo vệ trong bòng tối, không xảy ra chuyện được đâu.”

Đường Ẩn ngồi xuống kế nàng, dịu giọng nói “Dù sao hắn cũng là phu quân của ngươi, cho dù có an toàn hay không thì người cũng nên về chăm sóc hắn mới phải.” Ân Trục Ly nghiêng người nằm trên đùi Đường Ẩn, Đường Ẩn ngẩn người nhưng nghĩ tới bộ dáng làm nũng của nàng lúc bé, lại nhẹ nhàng vuốt tóc mai của nàng “Bộ dáng như vậy có chỗ nào giống với Phúc Lộc Vương phi?”

Ân Trục Ly bất động “SƯ phụ, sư phụ và mẫu thân con quen nhau thế nào vậy?”

Đường Ẩn không muốn nàng nhắc tới chuyện này, một lúc lâu mới ho khan một tiếng “Con nít con nôi, hỏi mấy chuyện này làm gì?”

Ân Trục Ly nhắm mắt lại nghe tiếng gió thổi qua tai “Sư phụ, con đã không còn nhỏ, cũng không phải là đứa bé.”

Thẩm Đình Giao đi tới gần hồ thì thấy cảnh nồng nàn tình ý này, giữa đêm thanh, trăng tròn vành vạnh, trên cỏ có hai người đang ngồi, một bóng màu lục, một bóng màu lam, một người ngồi một người nằm, mặc dù Đường Ẩn rất nhanh tay nhưng Thẩm gia cũng kịp thấy Ân Trục Ly đang nằm trên đùi của Đường Ẩn.

Cửu gia vẫn cười mà chào hỏi “Đường tiên sinh sao lại tới đây?”

Đường Ẩn đứng dậy chắp tay chào “Cửu vương gia, lần này đường xá xa xôi, Đường mỗ lo lắng cho an toàn của vương gia và vương phi nên mới tới đây.”

Thẩm Đình Giao gật gật đầu, Ân Trục Ly vẫn nằm yên trên cỏ, Cửu gia bèn như chó con, nhào tới trên người nàng rồi thân mật cười nói “Trục Ly, ta hết giận rồi.”

Ân Trục Ly vẫn nằm ngay đơ, vẻ mặt lạnh nhạt “Không sao đâu, Cửu gia cứ giận tiếp đi, không cần chừa mặt mũi cho thảo dân đâu.”

Thẩm tiểu vương gia dụi dụi đầu vào cổ nàng, thắm thiết nói “Bổn vương nghĩ kĩ rồi, bổn vương là nam nhân mà, đương nhiên phải rộng lượng hào phóng, những chuyện xưa của nàng bổn vương sẽ không giận nữa.”

Tình cảnh kia thật là quá mờ ám, Đường ẨN ho nhẹ “Nơi này cũng không tiện nói chuyện, hay là chúng ta quay về rồi nói.”

Ân Trục Ly bất đắc dĩ đứng dậy, liếc mắt nhìn Thầm tiểu vương gia, ý muốn nói “Ngày hôm qua đó… không phải là không muốn nói chuyện với ta sao?”

Thẩm tiểu vương gia biết mình bị ghét bỏ rồi, khép nép đi một bên.

Ân Trục Ly bước tới ven hồ rửa tay, không phải do bị dính máu mà là do mùi cá tanh còn lại. Đường Ẩn là một người cẩn thận, lúc nàng bước tới gần hồ thì Đường Ẩn đứng gần sát nàng, biết đâu trong hồ lại còn mai phục, cẩn thận vẫn hơn.

Ân Trục Ly rửa tay, vừa lấy nước rửa mặt, lúc mở mắt a thì thình lấy thấy một xác chết trôi, mặt mũi nhợt nhạt. Trong lòng nàng hoảng sợ, đứng bật dậy lùi về phía sau, Đường Ẩn đứng sau vịn lấy vai nàng, sức lực vừa đủ làm nàng cũng bớt sợ vài phần.

Đây chính là Đường Ẩn, là người mà nàng không muốn rời xa, nếu là người khác đứng kế, chắc nàng sẽ cố gắng nói một câu “Vị huynh đài này, nơi đây núi non tươi đẹp, vị huynh đài này đã chọn nơi đây để chết thì cần gì dọa Ân mỗ đây?”

Nàng mím môi, nắm chặt bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh.

Đường Ẩn đứng bên cạnh, nàng nép vào lòng Đường Ẩn “Sư phụ, chúng ta không nên ném đồ lung tung vào hồ, thật đáng sợ!”

Đường Ẩn bước tới, vớt thi thể kia lên rồi chôn bên bờ hồ. Giọng nói Đường Ẩn dịu dàng, dẫn nàng tới bên hồ “Không sao đâu, trong nước không còn gì nữa. Trục Ly đừng sợ!”

Đường Ẩn dìu Ân Trục Ly quay về, vẻ mặt ấm áp, nhưng trong lòng đau đớn. Mười tám năm qua, hắn không quên được cái chết của Ân Bích Ngô, chứ đừng nói tới Ân Mộng Diên. Dưới trăng nhìn vào mặt hồ, có lẽ chỉ có mình Đường Ẩn biết nàng nhìn thấy khuôn mặt của người nào.

Thẩm Đình Giao yên lặng đứng một bên, hắn tự nhận mình là một cao thủ diễn trò, người này đối với Ân Trục Ly thật quá quan trọng, không có thủ đoạn cao siêu thì chẳng thể chen vào được.

Ba người quay trở lại Thiên Lai cư, Đường Ẩn và Đàn Việt ở gian phòng sát bên phòng Ân Trục Ly, hai người nói chuyện với nhau, ở đây cũng có vài thích khách mai phục, nhưng người của Thiên La Giáo cũng không phải hạng xoàng. Nhưng Thẩm Đình Giao lo lắng cho Ân Trục Ly, nên cùng Đàn Việt đi ra ngoài xem xét. Đàn Việt đối với mấy ám thuật này cũng hiểu rõ, nhưng vẫn sợ đối phương có những sắp xếp khác.

Lúc trở lại phòng, Ân Trục Ly đứng thay áo, Thẩm tiểu vương gia là xáp tới như chó con. Khí trời đang nóng, trong phòng có để bồn nước nhưng vẫn nóng. Nếu là hôm qua thì chắc Ân Trục Ly sẽ tạt nước ghẹo hắn, nàng sai Tiểu Hà và Trương Thanh cũng có mục đích, chính là để bồi dưỡng tình cảm với Thẩm tiểu vương gia. Cho dù sau này có chuyện gì thì cũng còn đường lui

Thẩm tiểu vương gia nằm sát bên nàng, hôn hôn hít hít, ám hiệu vô cùng rõ ràng. Nàng xoa mái tóc dài của hắn “Hôm nay mệt rồi, không chơi đâu.”

Nếu không có chuyện trước đó, chắc Thẩm Đình Giao cũng đồng ý với cái cớ này, hắn vốn là người biết chịu đựng. Nhưng hôm nay một màn bên bờ hồ kia làm hắn nghẹn trong họng – còn nữa, tinh lực đầy người như vậy, cho dù mệt chẳng lẽ cũng không có sức mà cá nước thân mật với hắn?

Chẳng qua là có Đường Ẩn, nên nàng chẳng có tâm trạng nào mà quan tâm hắn.

Hắn nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào đau nhói, hắn tự nói mình không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ngọn lửa đang bốc cháy trong lồng ngực phải làm sao đây? Là ghen tị sao? Ngay cả trong suy nghĩ hắn cũng không muốn nghĩ tới hai chữ này.

Hắn khẽ dùng chân chà chà vào chân nàng, cho nàng biết là mình đang muốn, nhẹ giọng gọi “Trục Ly à”

Ân Trục Ly vỗ vỗ lưng hắn “Ngủ đi.”

Cũng không biết là lửa giận hay ghen, bùng cháy mãnh liệt. Hắn nhào lên người nàng, mạnh mẽ hôn nàng. Mà Ân Trục Ly sao lại chịu nhịn, trực tiếp đá hắn bay xuống giường.

Tiếng động này quá lớn, Đàn Việt và Đường Ẩn vốn là dân luyện võ, đương nhiên nghe thấy. Nhưng chuyện phòng the của vợ chồng người ta, hai người không tiện xen vào.

Thẩm Đình Giao cắn môi, hai người nhìn nhau, quen biết mười hai năm, lần đầu tiên nàng đối xử với hắn như vậy. Hắn trời sinh đã hiểm độc, nếu bị người khác ăn hiếp, hắn nhất định sẽ nghĩ cách làm cho đối phương sống không được chết không yên. Nhưng người trước mặt đây cứ hết lần này tới lần khác làm cho tim hắn nghẹt lại như bị bóp chặt.

Ân Trục Ly lạnh lùng nhìn hắn, hắn sao không biết lòng nàng được, lúc này chọc nàng thì nàng sẽ lại đi ra ngoài hoặc là đi lầu xanh vui vẻ cả đêm. Nhưng lúc này còn có nhiều mai phục bên ngoài, nàng đi như vậy… rất nguy hiểm.

Hắn không nói không rằng nhìn nàng, mặt tràn đầy sự tủi thân.

Ân Trục Ly lạnh lùng nhìn hắn một lát, thấy bộ dáng đáng thương đáng yêu như vậy, cuối cùng cũng thấy đau lòng “Khụ, được rồi được rồi, là ta không đúng. Có đau không?” nàng xuống giường, xoa eo hắn “Ta xin lỗi, ta là đồ khốn kiếp, ta không phải người, được không?”

Nàng ôm hắn tới bên giường, phủ chăn đắp kín cho hắn “Hết đau, hết đau nha, ngủ đi.”

Thẩm Đình Giao dựa vào ngực nàng, nghe tiếng tim đập của nàng nhưng lòng lại thấy bi ai.

Mười hai năm rồi, người ở bên cạnh nàng là ai chứ? Ân Trục Ly, nàng hãy nghĩ kĩ đi, ta cầu xin nàng hãy nghĩ kĩ một chút được không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK