Andre dừng bước, không nói lời nào, nhàn nhạt nhìn Salva.
Nhất thời Salva cũng không biết nói gì, dù sao mấy người Vasily đối xử với Andre thật sự có chút quá đáng, vì vậy Salva nghĩ rằng có thể Andre định nói lời gì khó nghe.
“Salva, có chỗ ngủ cho tôi không?” Andre hỏi.
Salva cười cười.
“Đương nhiên, đương nhiên là có chỗ ngủ cho cậu! Mảnh sân này rất lớn, phòng ốc bên trong rất nhiều! Bây giờ tôi dẫn cậu qua!”
Andre gật đầu.
“Đây là phòng của Vasily à?”
Salva lắc đầu.
“Tôi cũng không biết là phòng của ai, à, chắc không phải là phòng của ai đâu!”
Andre không nói gì, chỉ im lặng đi theo Salva.
Trên bầu trời màu đen, mặt trăng màu vàng nhạt treo trên cao, Andre nhớ lại lúc mình còn ở nông thôn, trong nhà mình cũng có một mảnh sân rất to, trong sân có rất nhiều gian phòng.
Hàng năm vào thời điểm thu hoạch ngô, trong sân sẽ phủ đầy hạt ngô vàng óng, Andre sẽ đội nón cỏ, ngồi dưới gốc cây vừa hóng mát vừa trông chừng hạt ngô, phòng ngừa những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự tới đây ăn trộm.
“Là phòng này nè, Andreyevich, đây là phòng lúc trước tôi ở, cậu có thể ngủ ở đây.”
Andre đẩy cửa ra, đi vào, do là nhà dưới đất nên trong phòng rất lạnh, vật dụng trong phòng được sắp xếp rất gọn gàng, có thể do phụ nữ luôn chăm chút cẩn thận hơn.
“Tôi đi lấy nước cho cậu rửa mặt rửa chân!”
Salva xoay người đi ra ngoài, Andre ngồi xuống giường, lấy bao tay của Ludwig trong túi ra, sau đó đặt dưới mũi, trong đầu tưởng tượng hình ảnh Ludwig chậm rãi đeo đôi bao tay màu trắng này vào những ngón tay thon dài.
Do đã đun nước nóng từ trước, Salva bê nước tới rất nhanh.
Andre đi tới, nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, sau đó ngồi bên giường, bắt đầu cởi quần áo.
Salva ra ngoài đem nước đi đổ, sau đó đẩy cửa vào lần nữa, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, nhìn chằm chằm vào Andre.
Andre phát hiện có người đang nhìn mình, cậu đỏ mặt nói:
“Salva, tôi muốn đi ngủ, có phải cô cũng nên đi nghỉ ngơi rồi không?”
Salva lắc đầu, cười cười nói:
“Vasily bảo tôi ở đây trông chừng cậu, chừng nào cậu ngủ rồi thì tôi mới đi được. Dù sao cậu cũng chỉ là một cậu nhóc choai choai mà thôi, cậu sợ tôi nhìn thấy cái gì chứ?”
Nghe Salva nói vậy, Andre liền cởi áo khoác và áo len ra, chỉ mặc áo trong rồi nằm xuống giường. Có thể do quá mệt mỏi, Andre ngủ thiếp đi rất nhanh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Andreyevich, rời giường thôi!”
Bên tai truyền đến tiếng của Salva. Andre duỗi duỗi tay, ngồi trên giường, vừa mặc quần áo vừa hỏi Salva.
“Bây giờ mấy giờ rồi, Salva?”
“Đã là 6 giờ sáng rồi!”
Andre nhíu mày.
“Rời giường sớm như vậy làm gì? Cũng đâu có chuyện gì đâu.”
Salva cười cười.
“Trước kia thì không cần dậy sớm, nhưng hôm nay có chuyện rất quan trọng.”
Andre nhìn Salva một cái, Salva tránh ánh mắt của cậu, trên mặt Andre không có biểu tình gì, nói:
“Là thương nhân bán vũ khí kia phải không? Có phải đã quyết định hôm nay đưa tôi đi không?”
Salva lúng túng gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, lo lắng nói:
“Andreyevich. . . . . . Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng mà. . . . . . Cậu biết đấy, tôi chỉ là một người phụ nữ, tôi cũng không còn cách nào khác. . . . . .”
Andre phất tay một cái.
“Salva, tôi không có trách cô, đây không phải là lỗi của cô, cô không cần giải thích với tôi.”
Nói xong, Andre mặc quần áo, nhảy xuống giường, sau đó dùng nước nóng Salva đã chuẩn bị sẵn rửa mặt đánh răng, tiếp theo đẩy cửa đi ra ngoài.
Bây giờ đã là tháng năm, buổi sáng vẫn còn hơi lạnh một chút, nhưng khí trời sẽ trở nên ấm áp rất nhanh.
Chậm nhất là hai tháng nữa, khí hậu sẽ rất ấm áp.
Andre dựng cổ áo của mình lên, Salva dẫn Andre đến căn phòng chính giữa đối diện cửa lớn.
“Sao bây giờ mới dậy? Nhanh lên chút đi! Bọn tao còn phải ăn sáng nữa!”
Vasily nhìn Andre, hét lớn.
Andre biết người ở quê đều có thói quen này, bọn họ thích đợi tất cả mọi người có mặt đông đủ rồi mới bắt đầu dùng cơm. Cho dù Vasily là thổ phỉ, gã ta vẫn giữ thói quen này.
“Tôi tới rồi.”
Andre nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn.
Vasily phất tay một cái.
“Được rồi, bắt đầu ăn đi! Nhớ ăn nhiều một chút! Hôm nay chúng ta phải kiếm được một khoản lớn!”
“Này, anh hai, chuyện gì làm anh hưng phấn vậy?”
Một người đàn ông bên cạnh thoạt nhìn rất đần độn hỏi Vasily.
Vasily duỗi tay, cốc lên đầu người nọ một cái, tức giận nói:
“Cái thằng ngu này! Trí nhớ của mày kém thế à?! Không phải sáng hôm nay tên thương nhân bán vũ khí kia đã gọi điện thoại cho chúng ta sao? Hắn còn nói là hắn sẽ đến chỗ chúng ta để giao dịch! Mày đúng là đồ ngu!”
Người đàn ông kia vuốt vuốt đầu, cười ha ha.
“Anh hai, dù sao chúng em cũng chỉ đi theo chân anh thôi, anh mới là người lợi hại nhất! Ha ha!”
Vasily há to miệng cắn một miếng bánh ngô nướng trên tay của mình, lớn tiếng nói:
“Do bọn mày quá vô dụng thôi!”
“Lỡ như tên kia gạt chúng ta thì phải làm sao?”
Vasily cười hắc hắc.
“Chúng ta có cái gì để mà gạt? Chúng ta chỉ là một đám người nghèo kiết xác! Bọn chúng chỉ muốn thằng nhóc này!”
“Hơn nữa, chắc chắn bọn chúng cũng là thương nhân bán vũ khí phi pháp, ai lại dám bán vũ khí của quân Đức?! Vẫn là tên thiếu tá kia thông minh, nếu hắn đưa vũ khí của quân đội hắn cho chúng ta, việc này chắc chắn sẽ bị lôi lên tòa án quân sự!”
Andre đặt bánh ngô nướng trên tay xuống, vẻ mặt không vui nhìn Vasily.
Vasily mím môi, khoát khoát tay nói:
“Được rồi nhóc ạ, tao biết mày không vui, tao cũng không định để ý đến mày đâu, nhưng hôm nay mày có thể đổi được 10 khẩu Pistolen-08, tao sẽ không nói những lời làm mày tức giận. Lát nữa tên thương nhân kia tới đây, mày cứ ngoan ngoãn đi theo hắn đi, đừng có mà gây sự! Nếu không tao sẽ dạy dỗ mày thật tốt!”
“Anh hai, nhìn anh rất vui vẻ nha!” Người đàn ông ngu đần kia lại tiếp tục lấy lòng Vasily.
Vasily lại đưa tay cho người đàn ông kia một cái tát.
“Mày nói đống sắt vụn trên tay chúng ta còn có thể dùng sao?! Toàn là đồng nát sắt vụn, ngay cả con thỏ cũng đánh không chết! Sao có thể đem đi hù người khác?”
“Bây giờ chúng ta hết đồ ăn rồi, nếu đổi được súng tốt hơn, có thể sẽ kiếm được thêm chút gì. . . . . .”
Andre nghĩ “kiếm thêm chút gì ” theo lời Vasily chính là vào nhà người ta cướp của.
Andre nhìn đồ ăn đặt trên bàn, có lẽ những thứ này đều do Vasily cướp từ tay những người dân vô tội!
Andre mím môi, nhất thời không muốn ăn tiếp nữa.
————————————
“Tin tin tin ——”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xe hơi, còn có tiếng bánh xe ngựa chuyển động.
Vasily kích động đứng lên, nhìn các anh em của mình, nói:
“Các anh em, Pistolen-08 của tao tới rồi! Pistolen-08 yêu quý của tao tới rồi!”
“Anh hai, đừng kích động!”
Người đàn ông bên cạnh nhắc nhở.
Vasily gật đầu, ho một tiếng, giả bộ chỉnh trang lại quần áo của mình, quay đầu nhìn bọn họ.
“Hôm nay có phải trông tao rất bảnh không?”
“Đúng vậy! Anh hai, hôm nay trông anh rất bảnh rất phong độ!”
Vasily đắc ý đưa tay vuốt mái tóc bóng nhẫy của mình, sau đó đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, phát hiện Andre vẫn chưa chịu ra, Vasily vội vàng kéo Andre ra ngoài, đứng trước cửa, nghênh đón những thương nhân bán vũ khí phi pháp kia.
Một chiếc xe hơi mang dấu hiệu Soviet dừng ở trước cửa, phía sau là một chiếc xe ngựa.
Vasily cười ha ha bước qua, cửa xe hơi mở ra, một người đàn ông đi xuống, vóc người cao gầy, mái tóc màu vàng.
Người đàn ông mặc áo đen bên trong, bên ngoài là áo khoác màu đen, lúc nhìn thấy Andre thì khẽ mỉm cười, sau đó nhìn Vasily, nói:
“Ngài Vasily, tôi cảm thấy gần đây không được an toàn cho lắm, hay là chúng ta vào trong rồi nói sau, tôi đã mang đồ tới rồi.”
Vasily vội vàng tiến tới gần rương gỗ trên xe ngựa.
“Nếu vậy, có phải trước tiên tôi nên kiểm hàng hay không?”
Người nọ đưa tay đè tay Vasily lại, cười lạnh một tiếng.
“Gấp cái gì chứ? Ngài Vasily, tôi là một thương nhân, thương nhân coi trọng nhất là chữ tín. Một tay giao tiền, một tay giao người.”
Vasily nhìn chằm chằm vào người đàn ông, sau đó chuyển mắt qua nhìn Andre một cái, cuối cùng gật đầu.
“Vậy mời vào.”
Nói xong, Vasily nhìn người đàn ông nọ đi vào sân, tiếp theo mấy tên thuộc hạ của người nọ cũng lôi xe ngựa đi vào.
Andre cũng theo Vasily vào trong.
——————-