Nhưng cô ta biết Ludwig, biết Ludwig là thiếu tá bộ đội chiến đấu của đảng vệ quân tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa còn đang ở chung với đoàn quân trung ương và đoàn quân lính thiết giáp mạnh nhất của quân đội Đức.
Beauvoir cũng không biết Andre, đại khái bởi vì Ludwig không cho phép bất kì ai thảo luận về thân phận của Andre. Vì vậy, nếu không phải là sĩ quan thường xuyên liên lạc với Ludwig sẽ không biết được sự tồn tại của thiếu niên người Nga tên Andre này.
Mà sở dĩ Miller quyết định đưa Andre cho Beauvoir là vì những lí do sau đây:
Beauvoir, năm nay 29 tuổi, trước mặt người ngoài luôn ra vẻ đoan trang tao nhã, lý trí tỉnh táo, tác phong đoan chính —— nhưng thật ra —— trong xương tuỷ cô ta cực kì khát máu, không, phải nói là, khát máu một cách biến thái.
Cô ta tốt nghiệp từ học viện cao đẳng nghệ thuật Berlin, năm xưa đã nổi tiếng ưu tú, hơn nữa còn đạt được học vị tiến sĩ nghệ thuật.
Beauvoir rất yêu thích nghệ thuật cơ thể người, cô ta có sở thích biến thái với làn da con người. Cô ta từng là nữ hội trưởng đầu tiên của “Hiệp hội trao đổi nghệ thuật cơ thể người cao cấp toàn Đức”, nhưng do khuyết điểm trên chính trị, cô ta đã bị hiệp hội phế truất thân phận hội trưởng, bây giờ hầu như cả ngày đều theo đuổi việc nghiên cứu nghệ thuật cơ thể.
Cô ta là vợ của sĩ quan chỉ huy Hans Koch ở trại tập trung Buchenwald, thích nhất là lợi dụng quyền lực để bắt những tù binh trẻ tuổi xinh đẹp, da thịt nhẵn nhụi trong trại tập trung để chế tạo kiệt tác mà cô ta gọi là “nghệ thuật cơ thể người.”
Bản thân Beauvoir còn có kinh nghiệm làm bác sĩ trên chiến trường, có hiểu biết thâm sâu về ngành giải phẫu, việc này giúp thêm cho cô ta trong việc tìm kiếm tù binh tới thỏa mãn dục vọng biến thái của mình đối với tác phẩm nghệ thuật bằng da người.
Từng có mười mấy thanh niên tù binh người Pháp bị Beauvoir chọn ra, sau đó tại nhà riêng ở Soviet, cô ả giả bộ tiêm phòng cho bọn họ nhưng thật ra là tiêm chất độc hóa học chí mạng, tiếp theo xăm hoa văn lên cơ thể bọn họ rồi lột da, chế tạo thành hàng mỹ nghệ tinh xảo, thỏa mãn “phẩm vị nghệ thuật tao nhã” và “tình yêu say đắm dành cho nghệ thuật” của bản thân.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Andre vẫn chưa tỉnh, sau khi phát hiện mình bị vây kín thì từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì thấy thứ đang dán lấy mình là loại bao tải to, thô ráp mà mình thường thấy ở nông thôn.
Andre không hiểu tại sao mình lại bị nhốt vào trong bao tải. Andre giãy dụa mấy cái, tiếp theo ngã xuống khỏi hàng ghế ở phía sau xe hơi, may là đập lưng xuống thùng xe nên cũng không phải quá đau.
“Shh——”
Andre giật mình, hít mạnh một hơi.
Andre cố gắng giữ bình tĩnh, bên ngoài truyền đến tiếng người.
“Tiểu thư Miller, hình như nó đã tỉnh lại!”
Là giọng của một người đàn ông, Andre biết tất cả đều do Miller làm, vì vậy Andre im lặng không lên tiếng chờ Miller nói chuyện.
“Dù sao cũng sắp tới rồi, lát nữa nó cũng phải chui ra thôi.”
Andre có thể xác định đây là giọng của Miller.
“Tiểu thư Miller, tiểu thư không sợ nó sẽ đi mật báo sao?”
Miller cười ha ha, buồn cười nói:
“Mật báo? Này, bạn của tôi ơi, anh suy nghĩ một chút đi, người bị Beauvoir bắt tới tay có người nào còn sống không? Thằng nhóc này chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.”
Andre nghe những lời này, nhất thời bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Andre biết, Miller rất thích Ludwig, cô ta còn hận không thể giết mình ngay, sao có thể thả mình được, thế nên cầu xin Miller thả mình cũng chẳng có ích lợi gì.
Andre quyết định im lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.
“Đến rồi! Tiểu thư Miller.”
Tài xế dừng xe lại.
Miller gật đầu.
“Đưa thằng nhóc này vào trong đi, tôi nghĩ quý cô Beauvoir nhất định sẽ rất thích ~”
Người đàn ông đi theo cười ha ha, Andre lập tức cảm giác được trước mắt phát ra ánh sáng màu trắng, đại khái là có người mở cửa xe, ánh sáng mặt trời liền chiếu vào.
Sau đó có người khiêng mình ra ngoài, vác trên bả vai, sau đó đi một đoạn đường.
“Tiểu thư Miller, rốt cuộc cô đã tới. Tôi chờ cô đã lâu rồi.”
Andre nghe được giọng nói xa lạ của một người phụ nữ.
Cách nói chuyện và ngữ điệu này hơi giống Ludwig —— không có phập phồng, bình tĩnh không gợn sóng, là một loại giọng nói cực kì lý trí, do đối phương là phụ nữ, giọng nói này càng thêm phần lạnh lẽo.
Andre không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trái tim đập thình thịch.
“Bác sĩ Beauvoir, để tôi tặng cho cô một món quà, tôi bảo đảm cô sẽ thích~”
Miller cười, trong giọng nói mang theo ý lấy lòng.
“Vào trong rồi nói tiếp, nơi này không tiện nói chuyện.” Beauvoir trả lời.
Miller gật đầu, bọn thuộc hạ của cô ta liền khiêng Andre vào trong một mảnh sân rộng.
“Được rồi, để người xuống, các ngươi đi ra đi.”
Beauvoir lạnh lùng nói, người đàn ông phía sau kia liền xoay người đi ra ngoài, trở lại chỗ đỗ xe chờ Miller.
Miller và Beauvoir ngồi trên ghế sô pha cạnh bàn trà, người hầu nữ một bên bưng hai ly cà phê tới, Miller và Beauvoir mỗi người bưng một ly cà phê bắt đầu uống.
“Tiểu thư Miller, không biết cô định tặng tôi kiểu người gì đây?”
Beauvoir nhìn Miller, Miller cười cười.
“Tôi cam đoan cô nhất định sẽ rất hài lòng~”
Nói xong, người hầu nữ phía sau liền cầm một cái kéo đi tới, khom lưng cắt bỏ dây buộc trên bao tải, đầu Andre liền lộ ra ngoài.
Andre nhanh chóng chui ra, đứng lên hít từng ngụm từng ngụm không khí.
Beauvoir mở to đôi mắt màu xanh biếc, trên tay bưng ly cà phê, ngẩn người nhìn Andre.
Andre ngẩng đầu, trông thấy Miller đang ngồi với một người phụ nữ.
Người phụ nữ này cẩn thận búi mái tóc màu vàng của mình ở sau đầu, mặc một chiếc áo lông dê màu thuần trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng sang trọng.
Đôi mắt màu xanh nhạt thâm thúy của Beauvoir nhìn chằm chằm vào Andre, ánh mắt của cô ta lạnh như băng, trông hơi kinh ngạc một chút, giống như Andre không phải là một người sống mà là một món hàng tinh xảo đang bị xem xét.
Andre nhìn Miller.
“Tiểu thư Miller, cô làm vậy là không đúng.”
Miller ngẩng đầu lên cười ha ha, sau đó quay đầu nói với Beauvoir:
“Bác sĩ Beauvoir, cô nhìn xem, món quà này có tính cách rất quật cường, cô cứ điều giáo nó thật tốt, nó sẽ mang đến niềm vui thú cho cuộc sống của cô.”
“Xin lỗi, tôi không phải là món quà!”
Andre hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn bỏ đi.
Còn chưa đi tới cửa, Beauvoir đã cầm súng lục dí vào đầu Andre:
“Ồ, đúng là một cậu bé xinh đẹp. Thiên sứ đáng yêu, nếu ngươi dám bước ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ không để cho ngươi sống yên đâu.”
Beauvoir kề môi lại sát lỗ tai Andre, mặt không có biểu tình gì, nói:
“Ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu rõ ta, cưng ạ. Nếu sau này ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ rạch bụng ngươi, để ngươi nhìn ruột màu xanh của mình văng ra khỏi bụng, sau đó ta sẽ lấy cái ruột kia vòng trên cổ ngươi, đến khi ngươi bị ruột của mình siết chết mới thôi, hình ảnh đó có phải rất đẹp hay không?”
Andre nuốt một ngụm nước bọt, không trả lời.
Miller đứng lên, cười nói:
“Xem ra bác sĩ cảm thấy rất hứng thú với món quà tôi đưa tới, tôi hi vọng cô sẽ tận hưởng nó thật tốt ~ tôi còn có việc bận, về trước, không làm chậm trễ thời gian của cô nữa, bác sĩ Beauvoir.”
Beauvoir gật đầu, ra hiệu cho người hầu nữ đưa Miller ra ngoài trước, sau đó Beauvoir ngồi lại vị trí của mình, bắt chéo hai chân, nhìn chằm chằm vào Andre, mở miệng nói một chữ:
“Cởi.”
Andre kiên quyết nhìn Beauvoir, Beauvoir cười lạnh một tiếng, cầm súng lên, chỉa vào Andre.
“Nếu không cởi, ta sẽ lập tức chặt đứt chân của ngươi, bây giờ ta có rất nhiều thời gian, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.”
Andre nhìn xung quanh một chút, mấy người hầu đều ra vẻ như chẳng thấy gì, trên mặt bọn họ cũng không có biểu tình gì đặc biệt, xem ra bọn họ đã quen với cảnh tượng như vậy.
Trong phòng rất ấm áp, lò sưởi trong tường đã được đốt lên, hoàn toàn không có cảm giác lạnh.
Dưới sự ép buộc của Beauvoir, Andre bắt đầu cởi xuống từng kiện quần áo của mình, cho đến khi chỉ còn quần đùi, Beauvoir mới bảo Andre dừng tay:
“Ta chỉ cảm thấy hứng thú với da của ngươi, không có hứng thú với cơ quan sinh dục và thân thể của ngươi.”
Nói xong, Beauvoir đứng lên, đi tới trước mặt Andre, đưa tay bắt đầu sờ soạng da thịt Andre, tay trái còn cầm lấy một cái kính viễn vọng màu đen.
Da thịt Andre nhẵn nhụi, lông trên người cũng rất ít.
Beauvoir bắt đầu nhìn từ mặt Andre xuống tới hai chân, trên mặt không có biểu tình gì, hoàn toàn là đang nghiêm túc nghiên cứu, thế nhưng vừa nhìn vừa kêu lên, trong giọng nói có chút không thể tin:
“Thật sự quá tuyệt vời. . . . . . Đúng là kiệt tác của tự nhiên! Kiệt tác của thượng đế!”
“Không giống mấy tên tù binh người Pháp chết tiệt kia, tuổi chưa lớn mà đã chịu ảnh hưởng của truyền thống và huyết mạch phóng đãng của quốc gia phóng đãng đó, mới mười sáu tuổi mà da thịt đã không còn sức sống, nhìn cứ như da thịt của đàn ông ba mươi, thô ráp mà không đều.”
Beauvoir đứng lên, nắm cằm Andre, trên tay cầm kính viễn vọng, nghiêm túc quan sát hai má và lỗ tai Andre, thấp giọng nói:
“Ngươi là người nước nào?”
Andre trả lời:
“Nước Nga.”
“Bình thường có uống rượu không?”
“Không uống.”
“Có hút thuốc lá không?”
“Không hút.”
Beauvoir hài lòng gật đầu, sau đó nhéo phần da thịt bên hông Andre.
“Ngươi thật sự quá gầy, chất lượng da rất tốt nhưng ngươi thật sự gầy quá. . . . . . Finnie!”
Beauvoir xoay người gọi một tiếng, một người hầu nữ đi tới.
“Phu nhân, có gì phân phó sao?”
Beauvoir chỉ chỉ Andre, nói với Finnie.
“Mang thằng nhóc này đi tắm, sau đó sắp xếp một căn phòng cho nó, nhớ trông chừng nó thật kĩ, đừng để nó chạy.”
Finnie gật đầu, lôi Andre đi xuống.
Cánh tay Andre bị nắm đến đau, người đàn bà tên Finnie này vừa cao vừa cường tráng, cứ như một ngọn núi nhỏ, hơn nữa rất có sức lực, Andre cảm thấy có lẽ mình không phải là đối thủ của người đàn bà này.