Chỉ là duyên phận giống như đùa giỡn anh nhiều năm.
Những năm gần đây, khi thân thể anh cô đơn chờ đợi đến thời khắc kia, người duy nhất có thể khiến anh chịu chờ đợi, lại vui vẻ uyển chuyển trong lòng người khác.
Chỉ cần nghĩ như vậy, là anh lại cảm thấy như có con rắn độc đang phun nọc vào lòng anh.
Anh cũng không hoàn toàn xác định, đây là cảm giác gì, nhưng cảm giác này rất khó chịu và chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời gần ba mươi năm của anh.
Bất kể như thế nào, Chung Tĩnh Ngôn, anh tuyệt đối sẽ không để cô trở lại bên cạnh người đàn ông khác, cho dù là một phút hay một giây cũng không được.
Anh chuyển mắt về phòng nghỉ phía sau giá sách, có lẽ bị âm thanh đập bàn vừa rồi dọa sợ, nên hai cô gái bên trong đồng thời giương mắt có chút hoảng sợ nhìn anh.
“Quý đổng, hình như cô Chung uống không ít rượu... Ăn ba phần kem, còn ầm ĩ đòi ăn nữa, tôi không dám cho cô ấy...” Thư ký La, hơn bốn mươi tuổi vô cùng giỏi giang đang nhẹ nhàng phủ tay lên lưng cô gái nhỏ.
Anh đi qua, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái hồng hồng, lông mày hồng hồng, ngay cả lỗ tai cũng hồng, lúc này nghiêng đầu nâng tay chỉ ảnh, “Chú, chú à, hức, chú tới rất đúng lúc! Sao chú vẫn keo kiệt như vậy? Lần trước... Uống rượu, hức, lần này lại không chịu cho tôi ăn... kem...”
...... ngay cả đầu ngón tay nho nhỏ chỉ vào anh cũng hồng hồng.
Anh không khỏi nhíu chặt lông mày, nắm lấy đầu ngón tay non mềm đang chỉ, thả vào lòng bàn tay vân vê hai cái, “Sao lại thế này, ai cho phép em uống nhiều rượu như vậy? Em bị cảm mới đỡ được có mấy ngày!” Anh nhìn quầy rượu một cái, không ngoài dự liệu, bốn cái bình d'đ/l.q;d không ngã trái ngã phải, cô nhận thức rất chuẩn, lần trước cho cô uống một tý rượu trái cây Pháp tươi mới được vận chuyển bằng máy bay, hôm nay đã bị cô uống sạch rồi.
Anh đưa tay ra hiệu cho thư ký La, thư ký La nhanh chóng dọn dẹp chút lộn xộn không ra hình dáng gì trên mặt bàn, sau đó biết điều đi ra ngoài.
Quý Thiếu Kiệt gọi cô lại, vừa cẩn thận dặn dò một phen, “Tuy rằng vừa rồi chúng ta đi lên bằng thang máy chuyên dụng, nhưng vẫn phải đề phòng có người nhìn thấy... Đợi lát nữa có thể cảnh sát sẽ tìm nhân viên tìm hiểu tình hình....”
“Chú, mau lên, cho tôi một phần kem nữa!” Lạc Lạc không kiên nhẫn lôi tay áo của anh, vừa dùng đầu húc vào sau lưng Quý Thiếu Kiệt giống như bò húc, ầm ĩ dữ dội, không chịu bỏ qua một chút nào.
Anh không để ý đến cô, chỉ là khóa chặt cô vào trong ngực, không cho cô lộn xộn, vẫn cứ dặn dò từng việc một với thư ký cho xong, nhìn cô đi ra ngoài, cũng nghe được tiếng đóng cửa của phòng làm việc, mới hơi hơi nới lỏng người trong lòng ra.
Dừng ánh mắt lại trên mặt cô, cảm xúc lý trí, phân minh rõ ràng khi đối mặt với cấp dưới từ từ hạ xuống, trở nên u ám lạnh lẽo.
Anh dùng ánh mắt như vậy bao phủ cô, Lạc Lạc bị bắt ngửa đầu chịu đựng, dường như anh đang nghiên cứu mỗi một chỗ rất nhỏ trên mặt cô, vẻ mặt khó lường, tuy Lạc Lạc đang say đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn cảm giác được một chút hàn ý vô danh như cũ.
“Thả, thả tôi ra, chú! Chú làm tôi đau rồi!” Cô đâu phải là người chịu ngoan ngoãn, quay tới quay lui, muốn tránh khỏi. Rồi lại trơ mặt ra cười, tóm lấy vạt áo của anh ngửi ngửi như một chú l/q]d chó nhỏ: “Chú, chú à, trên người chú rất tốt... Thơm quá à. Ngửi rất tốt! Anh... Các anh của tôi đều không dùng nước hoa, bọn họ nói tôi bị dị ứng với nước hoa...”
Quý Thiếu Kiệt vừa nghe, không kịp tức giận, biết có chuyện không ổn, cô nhóc này, chẳng lẽ là yêu tinh đến dày vò anh à?
Lập tức vén tay áo cô lên! Đây! ....
Anh cắn răng, tức giận đến nổi ném cánh tay cô ra!
Thật sự bị tức chết rồi. Về sau đừng kêu cô người bạn nhỏ, mà phải đổi lại gọi cô Tiểu Tổ Tông! Tiểu Cô Nãi Nãi!
Chỉ thấy cả cánh tay tuyết trắng đều trở nên đỏ rực, từng mụn nước lớn lớn nhỏ nhỏ chen chít nhau.
Anh cũng lạ, bình thường rất ít khi dùng mấy thứ đồ chơi nước hoa này, tự nhiên hôm nay trong lòng đắc ý quá mức nên muốn làm màu một chút, say nay tiện tay lấy một chai phun lên.
Lần này thì tốt rồi, Tiểu Tổ Tông này bị dị ứng với nước hoa cũng không chịu nói sớm, do anh dùng ít, lúc mới bắt đầu cũng không có gì lớn, lúc này vừa uống rượu, vừa ăn kem, với thể chất mềm yếu như nước của cô, không dị ứng mới lạ đấy.
Anh vỗ trán. Bây giờ đưa cô ra cửa tuyệt đối là không được, chỉ có thể đè ép lửa giận gọi điện thoại cho thư ký La đi mua thuốc.
Oán hận liếc cô gái nhỏ, cô đã say đến ngã trái ngã phải, lúc thì cào mặt, một hồi lại gãi cổ, làn da say rượu hồng hồng bị cào đến nỗi xuất hiện dấu vết trắng trắng.
Anh vội vàng kéo hai tay của cô lại, không để cô gãi lung tung, trách móc: “Bị dị ứng với nước hoa cũng không chịu nói sớm! Lát nữa cào bị thương! Rồi lại đây khóc! Kiếm chuyện để cho tôi dọn dẹp!
Cô bị kìm nén đến đáng thương, trực tiếp cọ chỗ ngứa lên góc bàn, dáng vẻ kỳ lạ này làm anh vừa tức giận lại vừa buồn cười, đành phải giúp cô gỡ nút thắt quần áo, sau đó lấy lòng ngón tay xoa xoa chỗ ngứa.
Làn da cô ngay cả một vết sẹo nhỏ cũng không có, anh cũng không muốn trên tay cô lưu lại bất kỳ vết thương nào.
Bọn họ có thể làm được, anh tuyệt đối cũng có thể làm được. Mà còn tốt hơn nữa kìa.
“Thật thoải mái! Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa!” Con mèo nhỏ say rượu thoải mái híp mắt, mềm mại dựa vào người anh, vừa xoay bả vai, vừa dẩu mông lên.
Anh vội vàng đẩy cô ra một chút, sợ mùi nước hoa lại xông cô, suy nghĩ một chút, đành phải cởi áo khoác, sau đó thành thạo cởi quần áo cô ra.
Cánh tay củ sen trắng như tuyết thay đổi thành đỏ rừng rực như củ cà rốt, cởi hết ra mới nhìn thấy trên người cô thật sự rất đáng sợ, nhìn một đống mụn nước màu đỏ, chắc là rất ngứa đây.
Anh vừa đau vừa giận, đẩy cô nằm ra nhuyễn tháp*, “Còn không mau nằm xuống, nhìn chán ốm.”
[*]nhuyễn tháp: là một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giản.
Cô vốn dĩ đã say khướt, đứng cũng không đứng vững, bị anh đẩy nên lảo đảo một cái, thân thể liên muốn té trên mặt đất, tay anh dài, vội vàng kéo vào trong ngực, bế ngang cô lên đi tới thả lên nhuyễn tháp.
“Tuy rằng mùi vị của rượu trái cây này ngọt, nhưng dù sao rượu này cũng đến mười độ, em uống một hơi đến bốn bình, làm sao có thể không say? Không có người trông chừng một lát em liền tìm việc cho tôi! Tôi nói trước, lát nữa không được nôn trong phòng làm việc của tôi...”
Chưa nói hết câu, cô gái nhỏ liền vịn mép giường nôn mấy cái.
Không có vật gì trong tay, trong tình thế cấp bách, anh kéo thêm một phần giường nhỏ khác có lót thảm màu trắng ra, cô nôn đến nỗi khuôn mặt hết đỏ rồi trắng, hết trắng rồi lại đỏ, nhưng cuối cùng vẫn không ra được cái gì, khó chịu nấc cục.
Anh nh bộ dạng khó chịu đến đáng thương của cô, trái tim đâu còn cứng rắn được nữa, vỗ vỗ lưng của cô một chút, nhẹ giọng nói: “Muốn nôn thì nôn ra, nôn xong liền thoải mái.”
Nhưng cô vẫn nôn không ra, lại bị anh không nặng không nhẹ vỗ lưng đến nỗi ho khan, uể oải suy nghĩ cười, “Chú à, anh tôi nói, vỗ vào lưng không có tác dụng, phải vỗ vào bụng rỗng cơ, vỗ vào lưng của tôi...”
Đôi con người chợt lóe, tay ở giữa không trung tạm ngừng vài giây, vẫn là thay đổi nhẹ vỗ vào bụng cô.
Cô tốt hơn được một chút, tiện thể lăn một vòng, lật người trên giường, đưa nửa mặt về trước, hồng hộc phun rượu ra.
Ngón tay cô mềm yếu phủ lên ngực, lắc qua lắc lại áo ngực.
Anh đưa tay giúp cô cởi áo ngực, kiểu áo ngực có vòng thép mới mua, ngay chỗ tiếp xúc với làn da tạo ra hai dấu vòng màu đỏ, vây quanh hai dấu vết này, dày đặc những mụn nước đến dọa người.
Ngón tay lạnh lẽo của anh chiều ý con mèo nhỏ đang say rượu, cô cầm ngón tay anh đặt lên chỗ ngứa, miệng vội vàng nôn nóng ừ ừ.
Anh nhẹ nhàng dùng lòng ngón tay không ngừng vuốt ve, an ủi cô, “Lát nữa thư ký La sẽ đưa thuốc đến. Cố gắng nhịn chút, rất nhanh sẽ không ngứa nữa.”
Con mèo nhỏ đang say đâu nào nghe anh nói gì, được anh vuốt nhẹ, thoải mái rên hừ hừ.
Trong văn phòng được mở điều hòa không khí, sau khi cởi hết quần áo, tiếp xúc với không khí lành lạnh, cô cảm thấy thoải mái rất nhiều. Cảm giác say liền áp đi cảm giác ngứa, bỗng nhiên xoay người lăn xuống giường, cười hì hì, “Nào, nào, nào, tôi hát cho chú nghe, tôi hát bài...”
“Đừng càn quấy, ngoan ngoãn nằm xuống!” Trên gương mặt anh tuấn của anh bắt đầu u ám.
“Tôi hát rất tốt, rất êm tai nha, ba tôi và anh tôi thường, thường khen tôi.”
Cô nói xong, liền hoa chân múa tay vui sướng, huênh hoang hát: “..... Thì ra yêu là tự do buông thả, chớ nên lo lắng làm gì, yêu không có thông mình hay không...”
Lúc này, trên người cô trơn nhắn, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót màu trắng, tóc đen thả thành đồ trang trí.
Làn da màu hồng, tóc đen, quần lót màu trắng, ba loại màu sắc đơn giản, tạo thành một tiểu yêu tinh say khướt.
Hai con thỏ non mềm cao ngất trước ngực, vui vẻ nhảy nhảy, khiến tim người nào đó đập rộn lên, Quý Thiếu Kiệt nhìn đến trầm mặc, bây giờ đến cả màu sắc của đôi mắt cũng tối xuống.
Thế nhưng cô lại không vừa lòng, vừa nhấc chân đã nhảy lên giường, đứng không vững, ngã quỵ trong lòng Quý Thiếu Kiệt, được ôm trọn trong lòng.
Một tay anh vừa vặn đặt lên con thỏ non mềm của cô - - nhũ tiêm nặn ra giữa kẽ tay như tinh bột, một tay đỡ eo cô, ôn hương, nhuyễn ngọc, báu vật nhỏ.
Cô ngồi ở chỗ đó, chỉ cần anh tới gần cô, adrenalin* liền tăng vọt, bây giờ cô nằm trong lòng anh như vậy, tốt đẹp không thể diễn tả, anh có thể không bị trêu chọc sao? Người anh em phía dưới của anh giống như thấy thru trưởng, đứng dậy! Nghiêm! Cúi chào!!! Làm liền một mạch!
Con mèo nhỏ này lại không an phận, mấy lần muốn đứng lên, đứng trên giữa chiếc giường êm màu xanh đậm, chống nạnh, xoa chân, “Muốn chân trần, ca hát trên tàng cây, rất nhiều chuyện đều được thu nhỏ lại...”
“Người xem ở dưới khán đài, xin hãy hát cùng với tôi...” Cô chỉ vào mặt anh gọi rất có phong cách ---- nếu xem nhẹ những chấm đỏ vô cùng thê thảm.
Cô vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có cảm giác mình đang lõa lồ một chút nào.
Cô thật sự say, như cô tự nhiên như vậy, là vì từ nhỏ đã chơi đùa với các anh thành quen rồi.
Dáng vẻ cô ngây thơ, chân thành lại vô cùng kiều mị, rõ ràng là được người ta nuông chiều thời gian dài mà ra.
Quý Thiếu Kiệt nhớ tới lúc nãy, hai anh em song sinh vừa mới ngồi đối diện anh, ánh mắt của bọn họ, giống như nhìn phòng làm việc của anh đều mang theo lưu luyến, đơn giản là vì ngày bị mất tích, cô em gái của bọn họ đã tới đây.
Anh cười lạnh trong lòng, bảo bối này ngay từ lúc còn nhỏ đã là của anh, bị cái thứ có tên gọi là duyên phận gởi nuôi ở nhà họ Chung bọn họ mà thôi, mà bọn họ lại nuôi dưỡng đến trên giường?
Bảo bối của anh không hiểu chuyện, mấy người nhà họ Chung bọn họ cũng không hiểu chuyện sao?
Tiểu yêu tinh còn đứng ở trên giường quay tới quay lui, đóng vai một ngôi sao nào đó, kỹ thuật nhảy của cô cũng không được tốt lắm, thậm chí còn không được nhịp nhàng, nhưng ngôi sao này anh đã từng gặp qua, làm gì có nửa điểm bì kịp với vẻ đáng yêu và ngây thơ của bảo bối nhà anh chứ?
Anh cứ như vậy mà nhìn cô gái đang say nhảy múa, trong lòng suy nghĩ, hai anh em nhà họ Chung, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Bên cạnh quầy rượu có một chiếc tủ lạnh cỡ nhỏ, là phương tiện chứa rượu bình thường anh hay dùng.
Anh đứng dậy, lấy nửa thùng nước đá đến!
“Chú ơi đến đây, giúp tôi bớt ngứa.”
Tuy Lạc Lạc đang say, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy từ ‘chú’ này không có gì tốt.
Cô nhảy cũng mệt mỏi, hai chân mềm yếu vô lực, tự mình ngồi xuống qua loa, lúc này cũng không sợ, chỉ vào mũi Quý Thiếu Kiệt, khôi phục gương mặt nữ vương điêu ngoa: “Chú, chú à, chú dám khẳng định chú không có ý xấu? Chú không muốn già, lúc nào cũng muốn, muốn ăn thịt người? Tôi, tôi nhìn thấy là chán ghét!”
Quý Thiếu Kiệt kéo con mèo say đang lầm bầm vào trong ngực, dùng bao tay chung dụng màu đen, cầm một viên đá từ từ trượt lên người cô: “Cô nhóc không có lương tâm, chú giúp em bớt ngứa, em không cần sao?”
Lúc bắt đầu, Lạc Lạc còn đá đạp lung tung mấy cái, dần dần liền ngoan ngoãn không cử động nữa.
Cục đá này trượt đến đâu, chỗ đó liền thoải mái, lạnh lẽo, tê dại, bình tĩnh, từng cái thong thả an ủi những chấm đỏ này.
Anh có ý xấu, cầm đá vẽ vòng quanh bầu ngực, hạt châu nhỏ màu hồng đã sớm bị kích thích mà đứng lên, nửa mềm nửa cứng ngắc, mang theo một chút thích thú, cầu xin.
Cô bắt đầu phát ra tiếng ngâm tinh tế, cũng không biết lúc này bản thân mình đang rên, không phải là do đang ngứa hay là say rượu, mà là do trong thân thể có loại nôn nóng và khát vọng nào đó.
Mà anh, cả người dường như đều bị cô gái nhỏ đang say này làm cho đầu óc chuếnh choáng, buộc lại, dán lên giữa không trung, dường như cô đang dùng âm thanh nức nở như mèo kêu này, nhẹ nhàng quất anh... thân thể anh, thật sự cảm thấy đau đớn, thắt chặt cứng ngắt.
Cuối cùng, anh bằng lòng nhẹ nhàng di chuyển viên đá này lên hai viên ngọc châu, cô nặng nề mà làm nũng một tiếng, bắt đầu run rẩy, cong eo lên, chủ động đón lấy, vùi đầu cọ vào ngực anh.
Bởi vì thay đổi tư thế, hai khối nặng trịch rơi xuống, anh nhìn xuống từ trên cao, thật sự giống như quả đào mật chín mùi, mềm mại chỉ còn chờ anh đến hái.
Anh dùng tay, cách một tầng bao tay màu đen, cảm thụ quả đào mật trong lòng bàn tay, không có cảm xúc, chỉ có sức nặng, anh nhẹ nhàng ném một cái, quả đào mật liền nảy lên cho anh xem. Anh thay đổi bên khác, cảnh tượng vẫn yêu mị và tươi đẹp như cũ.
Cô say đến trời đất mì mịt, dường như cảm thấy chơi như vậy rất vui, cuối cùng bám vào vai anh, mơ màng lộ ra nụ cười, hai núm đồng tiền hai bên má lúc ẩn lúc hiện.
Tất cả những thứ này, đều là của anh! Bầu ngực, toàn thân và cả nụ cười ấy nữa!
Trong lòng anh đột nhiên khó chịu... Cảm động. Chính là bầu ngực này, con người này, nụ cười này, không nhiều không ít, vừa khéo lấp đầy hàng ghế trống trong lòng anh.
Anh cần phải chiếm cô, mỗi ngày đều phải ở trong lòng anh, để cho anh yêu thương, để cho anh chỉ huy.