Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mấy người vừa mới đi ra, dừng lại trên mặt Chung Tĩnh Ngôn, sau đó, xoay người lại, bước nhanh tới.
"Chung Tĩnh Ngôn, trên mặt em xảy ra chuyện gì vậy? Ai đánh em?" Quý Thiếu Kiệt đứng lại, toàn thân mang theo hơi thở lạnh lẽo, cau mày hỏi.
Khi Chung Tĩnh Ngôn nhìn thấy anh, đã theo bản năng xoay mặt qua, chỉ sợ anh sẽ thêm chuyện.
Nhưng mà anh lại thật sự đi tới, cắn quai hàm hỏi cô, cô lại không nhịn được chóp mũi có chút ê ẩm, —— loại tâm tình này giống như khi đứa bé bị ăn hiếp nhìn thấy người lớn, đau đớn và ấm ức trong nháy mắt khuếch đại.
Cô đưa tay vén mái tóc ngắn phủ lên dấu tay hồng hồng trên mặt, lông mi thật dài khẽ run, nhẹ giọng lầu bầu một câu, "Không có gì, không cần chú lo."
"Là ai đánh?" Quý Thiếu Kiệt vừa trầm giọng hỏi. Lần này ánh mắt anh không còn nhìn chằm chằm Chung Tĩnh Ngôn nữa, mà là quét qua mặt của từng người khác.
Không ai lên tiếng, chỉ có Mã Hoa hừ một tiếng.
Như vậy thì chính là bà ta rồi. Cũng chỉ có có thể là bà ta.
Ánh mắt Quý Thiếu Kiệt trở nên nham hiểm và độc ác, áp bức cực mạnh trên mặt Mã Hoa. Trong tròng mắt màu xanh của anh đã loại bỏ màu vàng của người phương Đông, như vậy càng giống như là ánh mắt của loài báo săn nguy hiểm.
Anh là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nói lớn cũng không phải là rất lớn, nhưng mà, ánh mắt đó, bao gồm cả Chung Bang Lập là người đã gặp không biết bao nhiêu sóng gió ở thủ đô, cũng cảm thấy rùng mình, giống như một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đó đáng sợ không thể biết trước được.
Mã Hoa lại ưỡn ngực cười lạnh nói, "Tôi đã nuôi cô ta lớn như vậy, dạy dỗ một chút cũng không được sao?"
Trước cửa quán riêng tư, đoàn người đều là có uy tín danh dự, nhân vật công chúng có lai lịch không nhỏ, đứng ở cửa rất làm người khác chú ý.
Cũng may vị trí nơi này vắng vẻ, trước cửa không có mấy người qua lại, nếu không, so với minh tinh chuyện này còn hiếm lạ hơn.
Trong lòng Chung Bang Lập thầm nói không ổn, Mã Hoa không nhìn thấy sự việc xảy ra mấy năm trước ở công ty Quý Thiếu Kiệt, thế nhưng ông lại nhìn rõ ràng, cả nhà họ Quý, đều không phải dễ chọc, thu/lệ'l[q/d ông lập tức tiến lên một bước, ngăn cản trước người Mã Hoa, "Cháu trai Quý, giữa người nhà chú có chút hiểu lầm, đây là chuyện nhà, cũng không nhọc đến cháu trai lo lắng."
Quý Thiếu Kiệt chậm rãi quét mắt nhìn Chung Bang Lập một cái, bàn về quan chức, hiển nhiên Chung Bang Lập đứng ở trên anh, nhưng bàn về thực lực tổng hợp, Quý Thiếu Kiệt anh còn chưa để bất người nào của nhà họ Chung vào trong mắt.
Nhưng, Chung Bang Lập vẫn luôn đối xử với Chung Tĩnh Ngôn rất tốt, dù sao cũng nuôi dưỡng Chung Tĩnh Ngôn nên người, anh và Chung Bang Lập nhìn nhau mấy giây, lạnh giọng nói, "Chuyện nhà bất bình, làm sao bình quốc sự? Bộ trưởng Chung thân là rường cột nước nhà, không lẽ ngay cả người bên cạnh cũng quản không được sao?" Khi nói đến người bên cạnh, ánh mắt của anh chuyển thành bén nhọn, bắn lên người Mã Hoa, "Nếu không, tôi chỉ có thể xin viện trưởng Mã thay mặt đứng ra trông nom thôi."
Anh đang nói viện trưởng Mã, chính là cha của Mã Hoa, Mã Hoa sở dĩ cả vú lấp miệng em(vênh váo hung hăng), cũng bởi vì có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, thậm chí năm đó cũng nhờ ông cụ thu xếp, Chung Bang Lập mới có thể thuận lợi vào thủ đô.
Nói xong, Quý Thiếu Kiệt tiến lên, nắm lấy cánh tay Chung Tĩnh Ngôn, giọng nói lộ ra nghiêm nghị, "Đi theo anh!"
Tay của anh nặng như vậy, bóp Chung Tĩnh Ngôn đau không thể đè nén, nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy ra, nhưng Chung Tĩnh Ngôn lại quật cường lắc đầu một cái, gạt đi bóng dáng mơ hồ của anh ra khỏi tầm mắt.
Cũng gần như ngay lúc đó, anh em nhà họ Chung một trái một phải bắt lấy cánh tay Chung Tĩnh Ngôn, trợn mắt nhìn Quý Thiếu Kiệt, trăm miệng một lời, "Anh thả tay ra! Anh muốn làm gì?"
"Làm gì? Hai người không có bản lãnh bảo vệ tốt cho cô ấy, thì để tôi bảo vệ!"
Trên mặt Chấn Thanh và Chấn Văn đỏ lên, vào giờ phút này, làm sao có thể buông tay yếu thế. "Đây là chuyện nhà chúng tôi, chúng tôi tự xử lý, anh đừng quan tâm!"
"Đừng lấy chuyện nhà ra nói chuyện. Chung Tĩnh Ngôn bây giờ là bạn gái của Quý Thiếu Kiệt tôi, cô ấy là người kẻ khác muốn đánh thì có thể đánh sao?"
Ba cánh tay, từ góc độ khác nhau, không để lôi kéo cánh tay mịn màng một bước.
Ba người đàn ông không giống nhau về số tuổi, nhưng lại anh tuấn và xuất sắc như nhau.
Phong cách khác biệt, nhưng lại cố chấp không chịu lui bước như nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt và khí thế của bọn họ giao chiến trong không khí, hơn nữa dường như có thể nghe tiếng răng rắc của tia lửa bạo liệt nổ tung.
Mắt thấy tình cảnh ba người đánh nhau của bốn năm trước sẽ tái hiện.
Khi sắp giương cung bạt kiếm, cách đó không xa, mấy chiếc xe hơi màu đen nối đuôi mà đến, dừng ở cửa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Ở giữa là một chiếc xe Bentley dài màu đen, sau khi dừng lại hẳn, tài xế cung kính bước xuống mở cửa bên trái ra, từ trong xe, một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi năm mươi d/đ'l/q;d tuổi bước xuống, sau đó là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, cùng nhau đi về phía cửa nhà hàng, sau đó mấy người đàn ông cao lớn mặc Tây trang màu đen cũng bước xuống từ những chiếc xe khác, kính cẩn đi theo phía sau bọn họ.
Buổi trưa, ánh mặt trời mùa đông vừa đúng, ấm áp chiếu lên thân hình người này, đi đầu là người đàn ông trung niên, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản có hoa văn tối màu vô cùng tinh tế, áo khoác ngoài màu tro, mặc dù tóc mai hai bên xuất hiện bạc trắng, đã có chút tuổi, nhưng nhìn qua dáng vẻ vẫn rất tự nhiên, tác phong nhanh nhẹn, phong cách cực kỳ cao quý, phong cách của người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh cũng không tầm thường.
Khí thế bọn họ phi phàm, lộ vẻ không phải người thường, ngay cả Chung Bang Lập và Quý Thiếu Kiệt cũng không thể không liếc mắt.
Khi đi qua bên cạnh họ thì ánh mắt của vị mỹ phụ(phụ nữ xinh đẹp) trung kia đột nhiên sâu sắc nhìn Chung Tĩnh Ngôn một cái, nhẹ ô một tiếng, rút cánh tay ra khỏi ngực người đàn ông, nhẹ nói, "Trí Viễn, anh chờ em một chút."
Bà dừng lại, mỉm cười nhìn Chung Tĩnh Ngôn, "Xin lỗi đã làm phiền, cô gái này, ngày hôm qua đã tham gia cuộc tranh tài thiết kế thời trang của các trường đại học quốc tế?"
Chung Tĩnh Ngôn đang bị ba người kia lôi kéo cổ tay đến phát đau, không rảnh để ý bà ta, chỉ là gật đầu một cái.
"Ha ha, vậy thì tốt quá. Là cô Quý hả?" Mỹ phụ vỗ tay mà cười, "Tôi rất thích tác phẩm dự thi ngày hôm qua của cô, sau cuộc tranh tài vốn định hẹn cô nói chuyện, nhưng cô lại rời đi trước, thật không nghĩ tới có thể gặp cô ở đây."
Lúc này, Chung Bang Lập bên cạnh đột nhiên tiếng, "Trí Viễn! Là Lôi Trí Viễn sao?"
Người đàn ông trung niên kia vẫn đứng ở bên cạnh, vẻ mặt cao quý mà xa cách, nghe tiếng giương mắt nhìn, liền giật mình, "Bang Lập!"
"Thật là anh, Trí Viễn!"
"Thoáng một cái đã hơn hai mươi năm, không ngờ sinh thời còn có thể gặp nhau!"
Hai người kích động bắt tay nhau.
Đây chính là Lôi Trí Viễn, hiện đang là người đứng đầu của gia tộc Lôi thị.
Gia tộc Lôi thị có gia thế uyên lâu, có thể ngược dòng tới triều Minh, tài lực vô cùng hùng hậu, xưa nay làm việc khiêm tốn, thần bí, nghe nói hiện tại phần lớn sản nghiệp của gia tộc đã dời ra nước ngoài, trên thế giới có khoảng 500 công ty mạnh bị Lôi thị nắm giữ một số cổ phần quan trọng. Rất nhiều người chỉ biết ăn mặc, sử dụng nhưng lại không biết tên ông chủ lớn sau lưng rất nhiều thứ ăn mặc đồ dùng đều là Lôi thị.
"Các người hãy buông tay ra!" Lúc này, tiếng nói mềm mại đè thấp của cô gái cắt đứt màn gặp lại của hai người bạn già.
Lôi Trí Viễn nghe tiếng khẽ nhìn chăm chú, bên kia, ba người đàn ông, đang dùng ánh mắt đấu sức, nắm thật chặt cổ tay của một cô gái không chịu thả.
Nhìn dáng dấp, giống như là cuộc tranh giành người tình giữa những người trẻ tuổi.
Mặc dù vừa rồi bạn gái ông cùng trò chuyện với cô gái đó nhưng ông, vẫn không chú ý đến, lúc này, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô gái, toàn thân bỗng dưng khẽ run lên một chút, ngược lại hỏi Chung Bang Lập, "Bọn họ là?"
Chung Bang Lập nhanh chóng giới thiệu với ông, "Hai người này chính là khuyển tử, Chấn Thanh, Chấn Văn, đây là con gái của tôi, Tĩnh Ngôn. Vị kia, là Đổng sự trưởng của tập đoàn Quý Nhân – Quý Thiếu Kiệt. "
"Con gái anh?" Con mắt sắc của Lôi Trí Viễn khẽ gợn sóng, nhìn chằm chằm trên mặt Chung Tĩnh Ngôn.
Lúc này vị mỹ phụ kia cười nói, "Trí Viễn, nếu cố nhân gặp lại, em cũng đang muốn cùng nhờ cô Chung một chút, không bằng chúng ta tìm chỗ ngồi xuống?"
Ngoại trừ chuyện có liên quan đến em gái thì tương đối kinh thế hãi tục một chút, từ nhỏ Chấn Thanh và Chấn Văn đều là người theo nề nếp, không muốn thất lễ trước mặt bạn bè của cha mình, mặc dù vô cùng không tình nguyện, nhưng mà vẫn buông lỏng Chung Tĩnh Ngôn ra, chào hỏi Lôi Trí Viễn.
Mà quý Thiếu Kiệt, anh là ai chứ? Là Quỷ Kiến Sầu. Mặc dù tên tuổi Lôi Trí Viễn vừa lọt vào tai đã biết lai lịch của đối phương, nhưng anh đâu thèm để ý những thứ đó, tay dùng sức, kéo Chung Tĩnh Ngôn đến lảo đảo một cái, ngã vào trong ngực anh.
Ánh mắt anh em nhà họ Chung như muốn phóng hỏa, Chung Tĩnh Ngôn bị cứng rắn ôm như vậy, cũng là không tình nguyện giãy giụa.
Anh chỉ cúi đầu nói một câu bên tai Chung Tĩnh Ngôn, Chung Tĩnh Ngôn liền đàng hoàng.
Giọng nói đó cực thấp, người khác không nghe được, nhưng lọt vào tai Chung Tĩnh Ngôn không sót một chữ, "Đừng động, cẩn thận váy."
Dưới váy cô không có gì, quần lót đã ở trong túi quần người ta rồi, gò má đỏ rừng rực, hung hăng nhìn chằm chằm người nào đó, làm sao còn dám nhích tới nhích lui?
"Bộ trưởng Chung, tôi phải dẫn Chung Tĩnh Ngôn đi, nếu không, khó đảm bảo ngày nào đó lại bị người ta khi dễ." Quý Thiếu Kiệt cứng rắn vô lễ thông báo xong với người đối diện, liền muốn ôm lấy Chung Tĩnh Ngôn xoay người đi.
"Không được!" Dưới tình thế cấp bách, Chấn Thanh và Chấn Văn một người kéo cánh tay Quý Thiếu Kiệt, một trực tiếp ngăn lại đường đi.
Chung Bang Lập tức giận nói, "Thiếu Kiệt, tôi tôn kính cha cậu và Tư lệnh Quý, bốn năm trước cậu giấu diếm chúng tôi đưa Lạc Lạc đi, tôi đã không truy cứu, nhưng bây giờ, dựa vào cái gì cậu lại muốn đưa con gái tôi đi?"
"Dựa vào bốn năm qua Chung Tĩnh Ngôn ở chung một chỗ với tôi, không bị bất kỳ uất ức nào!" Quý Thiếu Kiệt cương quyết nói.
Ba cha con nhà họ Chung nhất thời tức cười. Đúng vậy, ở cùng với một người ngoài như anh ta lại chưa từng bị uất ức gì, mà mới vừa về nhà, bọn họ lại để cho Lạc Lạc bị một cái tát.
Lôi Trí Viễn thờ ơ nhìn một màn này, đột nhiên nói, "Xin lỗi đã quấy rầy, tôi không biết giữa các người xảy ra chuyện gì, chỉ là, đi hay không đi, sao không nghe ý kiến của bản thân Chung Tĩnh Ngôn một chút?"
Giọng điệu của Lôi Trí Viễn lạnh nhạt cao nhã, nhưng lại có một phần uy nhiếp vô hình, Quý Thiếu Kiệt và Chấn Thanh Chấn Văn lại hoàn toàn bình tĩnh, không hề lên tiếng nữa.
Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Chung Tĩnh Ngôn.
Chung Tĩnh Ngôn cảm giác ngón tay ôm trên người nắm thật chặt, hình như muốn nói, "Đừng do dự, đi theo anh!"
Cô ngẩng đầu, nhìn vào trong đôi mắt màu xanh dương, giống như bốn năm qua, cũng không lộ vẻ hết sức nhiệt tình, lại kiên định, cường thế, đối với cô vĩnh viễn mang theo một chút sức lực dụ dỗ, giống như đi theo anh, liền cái gì cũng không cần nghĩ, tất cả đều có anh sắp xếp.
Vậy mà, dưới ánh mặt trời mùa đông, ánh mắt của các anh, lo lắng như vậy, mơ hồ hàm chứa mong đợi nhất định, đó mới là giấc mơ cô ôm ấp bốn năm qua không phải sao?
Không cần lựa chọn.
Thật ra thì, Quý Thiếu Kiệt cũng có thể biết lựa chọn của cô.
Cô tránh ra lồng ngực của Quý Thiếu Kiệt, tuy rằng cổ tay vẫn bị Quý Thiếu Kiệt lôi kéo nhưng đáp án đã viết trong mắt, "Tôi không đi. Tôi. . . . . . Phải về nhà."
Cô phải về nhà! Nhà, cái chữ ấm áp đó, nhiều năm như vậy, đã trở thành chấp niệm của cô.
Từ nhỏ đến lớn, điều cô muốn điều cô cần, cũng chỉ là một chữ này.
Đây là lần thứ hai cô từ chối anh như vậy, lần thứ hai khi lựa giữa anh và hai anh em nhà họ Chung.
Quý Thiếu Kiệt nhìn cô, qua hồi lâu, mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhỏ giọng, lộ ra bất đắc dĩ, "Em xác định?"
"Tôi xác định."
Cô cắn môi dưới, muốn rút cánh tay từ giữa ngón tay anh ra, nhưng sức lực của anh rất lớn, không chịu buông, cô tách ra từng ngón, dứt khoát mà dùng lực.
Khi cô tách đến ngón tay cuối cùng, anh đột nhiên buông lỏng sức lực, âm thầm buông cô ra.
Ánh mặt trời vừa đúng, nhưng thời tiết vẫn rét lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo T-shirt dài tay, nhưng đầu ngón tay ấm áp, nâng cằm của cô lên, nhẹ nhàng đẩy cánh môi cô đang cắn chặt, thả cánh hoa bị cô cắn đầy dấu răng ra ngoài, "Nhớ đối xử tử tế với bản thân, có anh, không cần uất ức!"
Anh lui về phía sau, xoay người rời đi.
"Nhớ những gì em đã đồng ý với anh đấy." Trước khi xoay người, anh đã nói như vậy.
Chấn Văn Chấn Thanh kéo Chung Tĩnh Ngôn về, một trái một phải, nửa ôm cô vào trong ngực, trong mắt người ngoài, đây là tư thế bình thường khi anh trai bảo vệ em gái. Anh em bọn họ nhìn nhau một cái, chỉ có bọn họ biết, vỏ trai và thịt trai, lại hợp lại với nhau.