7:20, Trần Bội Bội đúng giờ gõ cửa, cô vô cùng tự giác mua ba suất đồ ăn sáng, cô cũng không biết Thẩm Ương thích ăn gì, thế là cô mua cho anh giống như Khương Trân, vừa vào cửa còn chưa kịp chào hỏi Thẩm Ương liền nhìn thấy băng cá nhân trên mặt anh.
Là băng vịt con hoạt hình mà cô mua cho Khương Trân.
Khương Trân cũng chú ý đến ánh mắt của cô ấy, cô mất tự nhiên nói: “Chị làm rách mặt anh ấy, trong phòng cũng chỉ có miếng vịt con này.”
Trần Bội Bội nhịn cười, cúi thấp đầu, “Chị Trân, Thẩm lão sư, hai người ăn sáng đi ạ.”
Lúc ba người đang ăn sáng thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Trân Bội Bội đứng dậy đi đến trước cửa, cô nhìn qua mắt mèo, “Hình như là anh Nghiêm ạ.”
“Nghiêm Lộc?”
“Dạ.”
“Khương tiểu thư, là tôi.”
Đúng lúc này truyền đến giọng trầm thấp của Nghiệm Lộc, Trần Bội Bội lập tức mở cửa, sau khi Nghiêm Lộc vào cũng không ngẩng đầu mà vội vàng trở tay đóng cửa lại.
“Anh Nghiêm, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Anh gật đầu với cô, “Anh có mang theo bữa sáng, cùng ăn đi.”
Trần Bội Bội không nói chuyện mà nhìn thoáng qua hai người đang ngồi ở bàn ăn, Nghiêm Lộc thuận theo tầm mắt của cô nhìn sang liền nhìn thấy hai người ngồi kia đã ăn xong bữa sáng.
Thẩm Ương ngẩng đầu nhìn anh, “Cậu tới trễ rồi, chúng tôi đã ăn xong rồi.”
Lúc này Nghiêm Lộc cũng không có chú ý đến anh nói cái gì, mà chỉ nhìn thấy băng cá nhân vịt con trên mặt anh, khóe mắt anh giật giật.
“Anh Nghiêm, anh lại đây ngồi đi.” Khương Trân chủ động gọi anh.
Nghiêm Lộc cảm thấy Khương Trân vẫn luôn gọi anh là Nghiêm tiên sinh thì thật sự quá khách sáo, huống chi bây giờ quan hệ của cô và Thẩm Ương là như vậy, Nghiêm Lộc liền chủ động yêu cầu cô không được gọi anh là Nghiêm tiên sinh nữa, vậy nên Khương Trân đổi thành gọi anh là anh Nghiêm.
Nghiêm Lộc mang bốn suất đồ ăn sáng đi qua đấy, anh đặt đồ ăn lên bàn ăn, theo hiểu biết của anh đối với Thẩm Ương nhiều năm như vậy, miếng băng hình vịt con này nhất định phải được anh đồng ý thì mới có thể dán được, quả nhiên bầu không khí trong này đều tràn ngập mùi hôi chua yêu đương!
“Mua đều đã mua rồi vậy thì cùng nhau ăn đi, có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu.”
“Thẩm lão sư, một lát nữa em phải đến đoàn phim, còn anh thì sao? Lịch trình hôn nay của thế nào?”
“Buổi sáng phải quay chương trình, buổi tối thì đi ăn cơm với mấy nhà sản xuất.”
“Anh vừa về đã bắt đầu công việc nhanh vậy sao?”
“Ừ, hai ngày này lịch trình tương đối kín, bởi vì tuần sau 《 Du Thành 》 sẽ khai máy, anh phải nhân lúc chưa khai máy đem lịch trình nới lỏng một chút.”
《 Du Thành 》 là bộ phim anh nhận sau khi quay xong 《 Trường Sinh Duyên 》, thời gian khai máy được định vào đầu tháng tám.
“Đầu tháng tám?” Khương Trân nhìn thoáng qua lịch trên bàn, “Bây giờ cũng đã 24 rồi, vậy cũng không còn mấy ngày.”
“Ừm, cho nên mới nói thời gian rất eo hẹp.”
“Anh quay ở đâu ạ?”
“Ở phim trường Duy Thành.”
“Duy Thành sao, vậy thì cách Tấn Thành cũng không xa mấy.”
Thẩm Ương cười cười, “Sao vậy? Muốn đi thăm anh sao?”
Khương Trân, “…Anh không muốn em đi thăm anh sao?”
“Muốn chứ.”
Nghiêm Lộc bị mùi chua lèm, yêu đương của hai người hun không sai biệt lắm, hỏi:
“Khương tiểu thư, bình thường mấy giờ các em đến phim trường?”
“Tám giờ ạ.” Khương Trân vừa trả lời anh vừa nhìn giờ trên điện thoại, nhìn thấy giờ trên đấy đã là bảy giờ bốn mươi năm cô vội vàng đứng dậy, “Thời gian trôi qua thật nhanh, không kịp nữa rồi, Thẩm lão sư, em đi trước đây ạ.”
Thẩm Ương gật gật đầu, “Được, đi đường cẩn thận.”
“Chị Trâm, chị còn chưa có trang điểm đâu ạ.” Trần Bội Bội cũng vội vàng đứng dậy, khung cảnh Thẩm Ương và Khương Trân ở chung với nhau thật sự là quá đẹp, cô vừa nhìn chăm chú vừa ăn sáng, không chú ý liền quên mất thời gian.
“Ở trên xe trang điểm là được.”
Sau khi hai người Khương Trân vội vã đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Ương.
“Thẩm ca, mặt anh là sao vậy?”
Thẩm Ương đưa tay sờ vịt nhỏ trên mặt, “Cạo râu không cẩn thận bị rách da.”
Nghiêm Lộc biết thói quen của Thẩm Ương, đối với chuyện cạo râu này chưa từng mượn tay người khác, anh ấy tự cạo râu nhiều năm như vậy anh cũng chưa thấy anh ấy tự làm rách da mình bao giờ, não anh chuyển một vòng liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Là Khương tiểu thư cạo giúp anh à.”
Nhắc đến Khương Trân, khóe miệng Thẩm Ương sâu thêm mấy phần, “Ừ, vô cùng không thạo.”
Nghiêm Lộc yên lặng cho anh mấy cái ánh mắt kinh thương trong lòng, đương nhiên là không thạo rồi, nếu như thuần thục rồi thì bây giờ anh còn có thể cười ra tiếng như thế sao?
“Rách nghiêm trọng không?”
“Không tính là nghiêm trọng.”
“Vậy trang điểm thì có thể che chứ ạ?”
“Hẳn là không thành vấn đề.”
Vì để không làm cho người ta hoài nghi, hai người chờ Khương Trân đi được nửa tiếng rồi mới rời khỏi khách sạn, trước khi đi Thẩm Ương lơ đãng liếc qua băng cá nhân vịt vàng nhỏ trên bàn trang điểm, anh nghĩ nghĩ, đi qua lấy mấy miếng nhét vào trong túi.
Nghiêm Lộc đem hành động đó của Thẩm Ương thu vào trong mắt, vốn dĩ anh nghĩ mình đã đủ hiểu về Thẩm Ương rồi, nhưng không, bây giờ anh cảm thấy có lẽ mình nên đi tìm hiểu về anh thêm lần nữa.
**
Thẩm Ương vịt vàng nhỏ.
Trên đường Thẩm Ương đi quay chương trình bị fan chụp ảnh, vịt vàng nhỏ trên mặt anh rất nhanh tạo nên cơn sốt, theo lời nhân viên nói thì sáng sớm hôm nay Thẩm Ương cạo râu không cận thẩn nên rách da, bởi vậy nên vịt vàng nhỏ mới được ra đời.
Đối với băng ca hình vịt vàng nhỏ thì dân cư mạng mỗi người một kiểu.
Có người nói bản thân Thẩm Ương sẽ không dùng miếng băng cá nhân đáng yêu như vậy, càng chứng thực sự kiện có người yêu trước đấy, cũng có người nói đây chỉ là một miếng băng cá nhân hình vịt vàng mà thôi, không cần thiết phải đại kinh tiểu quái như thế.
Tóm lại, bởi vì sự kiện vịt vàng nhỏ, trong nhất thời lôi kéo mọi người vào công cuộc dùng băng cá nhân hình vịt vàng nhỏ, fan hâm mộ nhao nhao dùng vịt vàng nhỏ giống Thẩm Ương, mà chủ nhân của băng cá nhân hình vịt vàng nhỏ lại không dám dùng.
“Bởi vì anh, rõ ràng vịt vàng nhỏ của em mà em cũng không dám dùng.”
“Vì sao?”
“Anh biết rõ mà còn cố hỏi.”
Thẩm Ương cười cười, không có tiếp tục đề tài này mà hỏi: “Khi nào thì em xong việc.”
“Có lẽ hơn chính giờ, còn anh thì sao?”
“Cũng không rõ lắm, chắc sẽ hơi muộn một chút.”
“Vâng, vậy anh uống ít rượu một chút.”
Thẩm Ương cười nhạo nói: “Bây giờ liền bắt đầu quản anh rồi sao?”
Khương Trân, “…Đây được coi là quản sao?”
“Đương nhiên.”
“Chẳng lẽ đây không phải là quyền lợi của bạn gái sao?”
“Cho nên bây giờ em đang sử dụng quyền lợi của bạn gái sao?”
“Anh nói đúng thì đó là đúng đi.”
Đầu bên kia đột nhiên đè thấp giọng, “Vậy em đã sử dụng quyền lợi của bạn gái rồi thì lúc nào anh có thể sử dụng quyền lợi của bạn trai?”
Lời anh trong nháy mắt làm tai cô nóng lên, “…Lưu manh.”
“Hả? Sao anh lại là lưu manh chứ?”
Miệng Khương Trân nhấp nháy mấy lần, nhưng lại không nói ra được gì, “Quên đi, không thèm nói với anh nữa, em phải cúp máy đây sắp bắt đầu quay rồi ạ.”
“Được rồi, em quay phim cho tốt đi, Khương Trân…” Thẩm Ương dừng lại một lát.
“Sao vậy ạ?”
“Không có gì, chỉ là nhắc nhở em một chút, nhớ lát nữa để cửa cho anh.”
“Biết… biết rồi, em cúp máy đây.”
Nói xong, Khương Trân lập tức cúp máy, cô sờ gương mặt nóng bừng, để cửa liền để cửa, nói mập mờ như vậy làm gì?
Lúc Khương Trân kết thúc buổi quay hôm nay đã là chín giờ rưỡi, cô tắm rửa xong Thẩm Ương vẫn chưa về, thế là vừa cô xem phim vừa chờ anh, đến gần mười một giờ anh mới trở về, nghe thấy tiếng gõ cửa cô lập tức chạy ra mở cửa.
“Anh trở về rồi?”
Thẩm Ương vừa vào cửa, Khương Trân liền ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, nhưng đôi mắt anh vẫn rất thanh tỉnh.
Khương Trân cười cười, “Em biết mà, vậy anh có muốn uống nước hay không, em rót nước cho anh?”
Thẩm Ương không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm mặt cô, trong lòng mềm mại, vừa nãy lúc ăn cơm, mấy nhà sản xuất nói gì với anh hầu như anh đều không có nghe lọt bởi vì trong đầu anh đều là cô, nếu không phải là Nghiêm Lộc bên cạnh nhắc nhở thì có khả năng một câu anh đều không trả lời.
Cô xoay người đi đến bàn ăn, còn chưa đi được hai bước liền bị Thẩm Ương nắm tay kéo vào trong ngực, sau khi tắm rửa xong thay đồ ngủ thì cô không có mặc nội y ở bên trong, anh ôm như thế cả người cô liền dán sát vào ngực anh, vốn đã mặc phong phanh, một cái ôm này làm Khương Trân trong nháy mắt cừng đờ người, hô hấp ngừng lại, cô nghe thấy Thẩm Ương rên hai tiếng lập tức xấu hổ đẩy anh ra.
“Anh buông ra trước… Ngô…”
Còn chưa nói xong đã bị nụ hôn của anh chặn lại, trong khoang miệng anh là mùi rượu mát lạnh, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô cũng bắt đầu tê dại, cô từng tấc từng tất bị anh chiếm đoạt, cô bị hôn đến không thở nổi.
Hơi thở xâm lược của anh làm chân tay cô mềm nhũn, bàn tay chống ở ngực anh mất đi sức lực, một tay nhanh chóng ôm lấy eo cô, một tay khác thuận theo vạt áo dò xét vào bên trong, tay của anh rất ấm áp tiếp xúc với da thịt làm cô không biết nên làm thế nào, cô bị anh ôm chặt eo càng không có đường né tránh, không có bất kỳ trở ngại nào, không có bất cứ vật gì che chắn, bàn tay anh thật sự đang nắm eo cô.
“Thẩm lão sư… Ngô…”
Nụ hôn càng mãnh liệt, càng mạnh hơn, cô không có chút sức lực nào để chống đỡ, chỉ có thể tùy ý anh dời sông lấp biển.
Đến lúc nụ hôn này gần như sắp không thể khống chế được nữa thì Thẩm Ương kịp thời thắng lại, anh lấy tay từ trong áo cô ra, ôm chặt lấy cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, hô hấp dồn dập, “Thật biết quyến rũ anh.”
Lúc này Khương Trân còn chưa có bình phục hơi thở, nghe anh nói như thế liền không vui, cô lập tức phản bác, “Sao anh lại không nói là anh quyến rũ em?”
Thẩm Ương sững sờ, sau đó lại cười rầu rĩ, “Anh có quyến rũ được em sao?”
Khương Trân đẩy nhẹ anh một cái, không trả lời anh.
Thẩm Ương cũng không giỡn với cô nữa, anh khom lưng bế cô lên
“Anh làm gì thế?”
Anh đặt cô lên giường, hẹp hòi nói: “Em nghĩ anh làm gì?”
Khương Trân đỏ mặt, “…Em không có nghĩ gì.”
Thẩm Ương vuốt nhẹ mũi cô, “Vậy em ngủ trước đi, anh đi tắm.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Thời gian Thẩm Ương tắm có hơi lâu, Khương Trân nằm trên giường nghe tiếng nước trong phòng tắm, có thể do hôm nay quá mệt mỏi, hơn nữa tiếng nước kia giống như tiếng hát ru vậy cô nằm nghe nghe không tự chủ được liền ngủ đi.
Thẩm Ương tắm rửa xong đi ra, anh nhìn Khương Trân nằm trên giường đến gần mới phát hiện cô đã ngủ rồi, nhìn bộ dáng cô ngủ anh không khỏi bật cười, anh bị cô trêu chọc một thân lửa thế mà bây giờ cô lại bình tĩnh chìm vào giấc ngủ?