Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Ương kéo tay Khương Trân: “Ông nội, cơm chúng cháu cũng ăn rồi nên cũng không ở lại quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa.”
“Từ từ không vội, ông có mấy câu muốn nói với cháu. Đi theo ông lên thư phòng.” Thẩm Trọng Giả đứng dậy nói với Thẩm Ương.
Khương Trân chỉ lo Thẩm Ương lại nói gì đó kích thích Thẩm Trọng Giả, từ lần trước bị Thẩm Trọng Giả đánh một lần thì sau đó cô rất sợ ông, cô vội dùng lực nắm chặt tay Thẩm Ương, anh nhìn cô thấy được sự sợ hãi không chút che dấu nào trong mắt cô, vừa nhìn anh lại vừa đau lòng lại vừa giận, nhưng bởi vì cô anh chỉ có thể thỏa hiệp.
Thẩm Ương buông tay cô ra, “Ở đây chờ anh, lát nữa chúng ta liền về nhà.”
Hai chứ “về nhà” này làm tim Thẩm Kiện Hoa hơi đau nhói, ông nhìn Thẩm Ương phát hiện vẻ mặt lúc anh nói chuyện với Khương Trân vô cùng dịu dàng. Đây là vẻ mặt mà ông chưa từng thấy qua, anh nói chuyện với bọn họ luôn mang theo sự lễ phép và khách khí, vĩnh viễn mang theo sự xa cách.
Khương Trân gật đầu với anh, “Dạ.”
Thẩm Ương đi theo Thẩm Trọng Giả lên lầu.
“Ông nội, nếu như ông muốn cháu về ăn cơm thì hãy nói thẳng với cháu.”
“Làm như ông nói với cháu thì cháu sẽ về vậy.”
Thẩm Ương trầm mắt chớp mắt, không thể phủ nhận.
“Ông nội, cháu nghĩ hôm nay ông gọi cháu về không chỉ vì ăn một bữa cơm đúng không ạ?”
Sắc mặt Thẩm Trọng Giả trở nên nghiêm túc, “Cháu đã biết Phi Cảnh chuẩn bị vào công ty làm đúng không.”
“Biết rồi ạ.”
“Vậy cháu biết thằng bé vào công ty làm cũng đồng nghĩa với gì sao?” Thẩm Trọng Giả nhìn anh, “Có nghĩa là thẳng bé phải từ bỏ những gì mà nó kiên trì nhiều năm qua, từ bỏ thứ đã từng là ước mơ của thằng bé. Đồng thời cùng bởi vì không muốn cháu bị làm khó.”
Thẩm Ương khẽ cười, thực ra mọi người đều biết rõ ước mơ của thằng bé, Lục Ngâm Thu biết rõ thế nhưng bà lại muốn thằng bé thừa kế công ty, Thẩm Trọng Giả biết rõ nhưng lại dùng thằng bé để kiềm chế anh. Đến cả bây giờ cũng bị lợi dụng không còn chút gì.
“Cháu cười cái gì?”
“Hai anh em chúng cháu là để cho ông dùng để kiềm chế và uy hiếp sự tồn tại của đối phương sao?”
Sắc mặt Thẩm Trọng giả cừng đờ, “Nếu như cháu đã cho là như vậy thì ông cũng không còn gì để nói. Ông chỉ đang phân tích tình hình trước mắt cho cháu thôi, không nói đến Phi Cảnh thì nói đến Khương Trân trước đi.”
Sau khi nhắc đến Khương Trân thì ánh mắt Thẩm Ương trở nên sắc bén, “Chuyện của Thẩm gia không liên quan đến cô ấy.”
“Quả nhiên vừa nhắc đến cô ta thì cháu liền mất khống chế.” Tâm trạng Thẩm Trọng Giả cuồn cuộn, “Được rồi vậy thì ông sẽ cận thận nói cho cháu biết, nếu như cháu phải kiên trì làm diễn viên thì cháu có thể mang đến gì cho cô bé? Hai người các cháu cùng một nghề, hai người đều bôn ba với lịch trình, với đoàn làm phim, một năm bận rộn không gặp nhau được mấy lần, không cần ông nói thì cháu cũng có thể tự hiểu.”
“Hơn nữa với cháu bây giờ thì cháu có năng lực bảo vệ cô bé sao? Trong cái giới kia của cháu nước sâu bao nhiêu hẳn cháu là người hiểu rõ nhất, coi như cháu bảo vệ được nhất thời thì có thể bảo vệ được một đời sao? Để bảo vệ cô bé cả đời thì cháu cần phải trở thành một người có chỗ đứng, trở thành người nói một không hai khiến cho tất cả mọi người đều biết rõ cháu là hậu thuẫn của cô ấy, chỉ có như vậy thì cháu mới có tư cách bảo vệ cô bé, mà nhà họ Thẩm có thể vì cháu mà cung cấp cho cháu một cái đài như vậy, cháu biết vì sao ông tình nguyện để cháu thừa kế Thẩm thị chứ cũng không muốn để cho Phi Cảnh thừa kế sao?”
“Bởi vì cháu có thủ đoạn hơn thằng bé, càng thích hợp với thương trường, ông cũng không coi trọng cái gì là đúng hay sai, ngôn thuận hay không thuận, ông chỉ hi vọng Thẩm thị mà ông dùng cả đời để dựng lên có thể tiếp tục phát triển, ai có năng lực hơn thì người đó đứng ở trên cao, với tài năng của cháu thì không nên giới hạn trong giới giải trí nhỏ bé kia, hơn nữa cháu ở trong giới cũng đã đủ huy hoàng rồi, rời khỏi vào thời điểm huy hoàng nhất cũng không phụ tâm huyết nhiều năm qua của cháu. Con người ấy, sống một đời không thể chỉ vì bản thân mình mà sống, lúc cháu còn nhỏ có thể vì bản thân mình, nhưng sau này cháu phải vì gia đình mình mà suy xét.”
“Được rồi, những gì ông cần nói cũng đã nói rồi, còn nên lựa chọn thế nào là do bản thân cháu. Ông chờ cậu trả lời của cháu.”
Thẩm Ương không thể không thừa nhận rằng những lời lúc nãy của Thẩm Trọng Giả đã tạo nên chấn động vô cùng lớn với anh, thậm chí anh không có cách nào để phản bác. Đúng là lấy năng lực hiện tại của anh thì anh có thể bảo vệ được Khương Trân nhưng bất kể làm thế nào đi chẳng nữa thì chung quy cũng không thể chu đáo được, bởi vì anh là diễn viên, là một ảnh đế nên có quá nhiều ràng buộc, quá nhiều hạn chế, quá nhiều băn khoăn, dễ rút dây động rừng.
Huống chi sau này bọn họ sẽ trở thành một gia đình, anh không chỉ cần phải bảo vệ Khương Trân mà còn phải bảo vệ gia đình của bọn họ, anh muốn bảo vệ cô cả đời, bảo vệ gia đình nhỏ của bọn họ cả đời.
Bởi vậy anh nhất định phải trở thành một người có chỗ đứng, trở thành một người nói một không nói hai, chỉ có như vậy anh mới có thể chân chính bảo vệ cả đời.
Người anh muốn bảo vệ không chỉ có Khương Trân mà còn có… Thẩm Phi Cảnh, giống như Thẩm Trọng Giả đã nói thằng bé anh mới phải vào công ty, một khi vào công ty thì kiên trì của những năm qua sẽ bị phá hủy toàn bộ, tất cả những hi vọng, giấc mơ của thằng bé sẽ không còn nữa.
“Thẩm lão sư?”
Ánh mắt Thẩm Ương có hơi mất tập trung, “Ừ, anh đây.”
Khương Trân nắm tay anh, “Phải đi rồi ạ.”
Thẩm Ương nhìn đèn giao thông lúc này đã chuyển sang đèn xanh, vừa rồi anh nghĩ nhập thần với vậy sao?
Anh gật đầu, lần nữa khởi động xe.
Sau khi khởi động xe lần nữa, Khương Trân xoay đầu nhìn Thẩm Ương, anh lái xe ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không còn mất tập trung như lúc nãy nữa, thế nhưng đôi chân mày lưỡi mác đẹp mắt kia vẫn hơi nhíu lại như cũ, cô nghĩ hẳn là lúc ở thư phòng ông nội đã nói gì với anh nên từ lúc anh rời khỏi Thẩm gia sắc mặt đã không tốt lắm.
“Thẩm lão sư?”
Lần này Thẩm Ương cũng không có thất thần, cô vừa gọi anh liền nghe thấy, anh nghiêng đầu, “Sao vậy em?”
“Có phải lúc nãy anh hơi tức giận đúng không ạ?”
Thẩm Ương hơi sửng sốt, “Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì em, nên anh mới đến Thẩm gia.” Ông nội dùng cô để uy hiếp anh.
Thẩm Ương cười với cô, “Đúng là anh tức giận.” Anh vừa nói liền thấy khuôn mặt nhỏ của Khương Trân xụ xuống, vì thế anh vội vàng nói: “Trong cái đầu nhỏ này của em không nên nghĩ nhiều chuyện phiền lòng này, anh không phải giận em.”
“Nhưng mà… vậy lần sau ông nội tìm em thì em sẽ tìm biện pháp từ chối vậy.”
“Em có thể từ chối?” Thẩm Ương hơi nhíu mày.
Khuôn mặt Khương Trân lập tức trầm xuống, hình như là thật sư không từ chối được, “Em…”
Thẩm Ương muốn duỗi tay xoa đầu cô nhưng nghĩ lại mình đang lái xe nên đành thôi, “Sau này ông có gọi em thì em cứ đi. Không sao cả, nhưng mà em phải nói sớm với anh được không?”
Khương Trân hơi suy nghĩ rồi đồng ý, “Vâng ạ.”
Tuy là nói như thế nhưng kể từ lần đó về sau Thẩm Trọng Giả cũng không gọi điện thoại cho cô nữa, Khương Trân hơi khó hiểu nhưng trong lòng Thẩm Ương lại hiểu rõ, ông là đang cho anh thời gian để suy nghĩ. Lúc đầu Khương Trân còn hơi nơm nớp lo sợ nhưng sau này vẫn không có động tĩnh gì mà cô lại công việc bận rộn nên cũng dần quên mất chuyện này.
Thời gian trôi qua thật nhanh mới chớp mắt thôi mà lại qua một năm. Mấy ngày gần tết, Chu Mộng Nguyên không hề có điềm báo trước mà đăng thông báo rời khỏi giới giải trí cùng với việc ra nước ngoài học chuyên sâu, lúc thông báo thì cô đã giải ước với người đại diện Dương Kỳ Vi, cùng kết thúc hợp đồng trong hòa bình với công ty Truyền thông Quang Ảnh. Ngày Chu Mộng Nguyên đi, Khương Trân nhận được điện thoại của cô ấy.
Sau khi điện thoại được kết nối, hai người ai cũng im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Chu Mộng Nguyện mở miệng trước.
“Hôm này tớ sẽ đi.”
“Tớ biết.”
Cuối cùng hai người cũng không nói thêm gì nữa, sau vài câu thoại ngắn liền cúp điện thoại, Chu Mộng Nguyên nắm chặt điện thoại, khóe miệng hiện lên nụ cười chua chát. Một lát sau, cô nghe thấy thông báo nhắc nhở đi đăng ký.
Cần phải đi rồi.
Sau khi Thẩm Ương tắm xong đi ra ngoài liền nhìn thấy Khương Trân cầm điện thoại đờ người ra, anh đi đến ôm cô từ phía sau, “Em sao vậy, điện thoại của ai thế?”
Khương Trân buông điện thoại trong tay xuống, xoay người ôm anh, buồn buồn nói, “Chu Mộng Nguyện.”
Thẩm Ương cũng có chút ấn tượng với Chu Mộng Nguyên, trước đây quan hệ của cô ấy và Khương Trân cũng không tệ lắn nhưng sau khi xảy ra những chuyện kia xong thì quan hệ liền trở nên xa cách, bởi vì gia đình Chu Mộng Nguyên có liên quan đến quân sự và chính trị, lấy năng lực lúc đó của anh cũng không thể đối cứng với Chu gia, nghĩ đến đây anh không khỏi nhớ lại những lời của Thẩm Trọng Giả.
Bây giờ cô gặp một Chu gia anh đã không có năng lực giải quyết, nếu như sau này còn xuất hiện một cái Lý gia, Triệu gia, Tôn gia giống Chu gia thì anh nên làm thế nào để bảo vệ cô, nghĩ đên đây con người của anh không khỏi thêm sắc bén, anh hôn đỉnh đầu cô hỏi, “Cô ấy gọi điện thoại cho em làm gì?”
“Hôm nay cô ấy lên máy bay.”
“Em và cô ấy nói gì?”
“Cũng không nói gì liền cúp máy.” Là thật sự không nói gì, thật ra cho đến tận bây giờ cô không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy, đến trước khi đi cô ấy không nói thì cô cũng không hỏi.
“Nếu như đã như vậy thì không cần suy nghĩ nữa.”
Khương Trân gật đầu, dựa vào người anh, “Thẩm lão sư, sắp đến tết rồi.”
Đúng vậy, một năm nữa lại trôi qua.”
Khương Trân nhớ đến năm ngoái bọn họ ăn tết là ở đoàn phim, lúc ấy quan hệ của hai người chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác, ai có thể nghĩ đến cái tết thứ hai bọn họ lại trở thành người thân cận nhất của nhau trên cõi đời này chứ.
“Khi nào thì em về?”
“Còn một lần ghi hình nữa sẽ kết thúc công việc năm nay, còn bộ phim kia thì sang năm sẽ quay.” Gần đến năm mới, Trương Tịnh Tịnh rất tâm lý không sắp xếp thêm cho cô bất kỳ lịch trình nào khác, từ mấy tháng trước cho đến bây giờ thì hầu như lịch trình của cô là quay gameshow, đôi lúc rảnh rỗi sẽ nhận một số hoạt động, nhưng mà sang năm thì cô rất bận, có ba bộ phim phải quay, một bộ điện ảnh hai bộ phim truyền hình, có có những đại ngôn và quảng cáo đếm không hết.
Lúc Khương Trân về trấn Thanh Liên thì Thẩm Ương đích thân đưa cô ra bến xe.
“Đến nơi thì gọi điện cho anh.”
“Vâng ạ.”
Thật ra trong tâm Khương Trân rất hy vọng Thẩm Ương có thể ăn tết với mình nhưng cô cũng biết là chuyện này không có khả năng. Anh không có lịch làm việc tất nhiên là phải về Thẩm gia ăn tết, hơn nữa cô cũng không thể ích kỷ, cô dùng sức ôm anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
“Thẩm lão sư, anh hôn em một cái đi.”