“Cái đồ sao chổi nhà cậu, xin cậu mau cách xa tôi và bé con ra một chút.” Chẩm Lập Phong nhìn thấy Phong Tử mà như lâm phải đại địch, chắn trước người Vệ Tiểu Thảo như gà mái mẹ, không để cho bọn họ tiếp xúc với nhau, “Có bệnh thì đến viện khám khoa thần kinh đi, tôi xin cậu đấy.”
Đáng tiếc Phong thiếu gia hoàn toàn không bị kích thích, còn nguýt hắn một cái.
“Tên chồng cũ như anh ở đây luyên thuyên cái gì? Tôi cũng có theo đuổi anh đâu, giờ anh Tiêu độc thân rồi, anh ấy tự do rồi!” Phong Tử nháy mắt đưa tình với Vệ Tiểu Thảo, “Anh Tiêu, anh đừng hãm sâu vào trong cái tình yêu dị dạng này, giờ anh có quyền lựa chọn hạnh phúc cho chính mình! Tìm cái tên Alpha kiêu căng hồ đồ như Chẩm Lập Phong chẳng bằng nhìn em đây này! Em trẻ tuổi lại có tiền, trung thành với tình yêu, một lòng một dạ với anh…”
“Cậu đừng có ở đây mà lừa người ta!” Chẩm Lập Phong kéo lấy Vệ Tiểu Thảo, một lòng muốn chạy trốn, “Bé con, em đừng nghe cậu ta nói bậy, chúng ta về nhà thôi.”
Vệ Tiểu Thảo bị Chẩm Lập Phong kéo đi như con rối, nhưng lúc đi ngang qua Phong Tử thì cậu đột nhiên nhướn mày cười một tiếng.
Miệng cậu khẽ nhúc nhích, chỉ có Phong Tử nhìn thấy rõ khẩu hình cậu nói.
Cả người y cứng ngắc, phồng má lên như con cá nóc nhìn hai người họ kéo xe hàng đi xa, rồi tức giận quay lại chiếc xe thể thao của mình.
“Cậu chủ.”
Alpha với khuôn mặt lạnh lùng ngồi chỗ ghế lái, khi nhìn đến y thì ánh mắt bỗng dịu đi ba phần.
“Gọi cái gì, gọi hồn à.” Phong Tử ngồi phịch xuống, sau đó ngồi im chờ cái tên mặt liệt trong miệng Chẩm Lập Phong* chỉnh lại chỗ ngồi, cài chắc dây an toàn cho mình.
*nhân vật này được nhắc tới trong chương 32, lúc đầu tôi nhầm tưởng là Phong Tử hóa ra là công của bạn Phong Tử =)))
Phong Tử nhướn mày, hất cằm một cái.
Alpha lạnh lùng nghiêm túc kia nắm lấy chiếc cằm nhọn của y, cho y một nụ hôn nghẹt thở.
Phong Tử tê dại ngồi trên ghế, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cao ngạo nhìn đối phương một cách khinh rẻ.
“Vệ Tiêu này quả nhiên khó chơi.”
Phong Tử nói như vậy, vẻ táo bạo trên người dần tản đi, bĩu môi với người bên cạnh, tính trẻ con bốc lên.
“Vệ tiên sinh là người thông minh.”
“Đó là đương nhiên, trước kia chỉ với dăm ba câu mà anh ta đã khiến anh quy hàng, một lời không vừa tai thôi đã ném tôi đi rồi…” Phong Tử nghĩ đến chuyện cũ thì rất là khó chịu, hung tợn cắn đối phương một cái, “Nhưng thôi, dù gì anh ta cũng làm mối mát tay.”
Mặt liệt bị cắn như vậy mà mặt không đổi sắc, vẫn có thể vỗ về tâm trạng của thiếu gia điên.
“Cậu chủ, giờ em có tính toán gì?”
“Tính toán gì? Tôi nào có thích phá hoại nhân duyên của người ta chứ.” Phong Tử nói mà tự cười luôn, y nhớ lại khẩu hình miệng mà lúc nãy Vệ Tiêu nói.
“Trăm năm hòa hợp.”
“Tên Chẩm đần kia không chơi nổi với anh ta đâu.” Phong thiếu gia nhắm mắt, “Người yêu của anh ta quả thật không đơn giản chút nào.”
Thú vị.