04.
Vệ Tiểu Thảo biết bản thân có lẽ rất giống với ai đó.
Bởi vì ngày đầu tiên khi theo ông chủ vào cửa, dì giúp việc trong nhà vừa thấy cậu đã quen miệng nói một câu: “Tiên sinh đã về rồi.”
Lúc ấy cậu không nghĩ gì nhiều, giờ nghĩ lại có lẽ là bác ấy chỉ người khác.
Cả ngày cậu rảnh rỗi không có gì làm, thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ dọn dẹp đồ trong nhà, nhưng cậu chưa từng vào thư phòng lần nào, bởi vì ngay từ ngày đầu tiên ông chủ đã bảo thế này.
Không được vào thư phòng, những chỗ khác thì tùy.
Vệ Tiểu Thảo không phải là người tò mò tọc mạch, không cho cậu vào thì cậu không vào thôi, cậu cũng không cảm thấy gì cả.
Trong ngôi nhà này, rõ ràng từng có dấu vết sinh hoạt của một người khác.
Mặc dù một nửa tủ quần áo của ông chủ không có gì, nhưng cốc nước đôi vẫn còn đặt trên bàn. Lúc Vệ Tiểu Thảo thu dọn đồ trên giường cũng phát hiện mấy thứ như vỏ gối đôi tuy độ mài mòn do sử dụng không giống nhau, Alpha hay thay cũ đổi mới hơn, nhưng rõ ràng đồ của ông chủ lại trông cũ hơn một chút.
Nhưng cậu chưa từng thấy ảnh của người kia đâu cả, có lẽ người đó rất giống cậu, dù gì lần trước ông chủ và nhóm bạn liên hoan uống say, lúc cậu đến đón anh đã dọa bọn họ giật nảy mình.
Hôm ấy đáng nhẽ phải do bác tài đi đón.
Nhưng con trai bác ấy lên cơn sốt, thật sự không thể nào đi được nên mới gọi điện thoại nhờ cậu đi thay.
Vệ Tiểu Thảo là người thấu tình đạt lý, cậu hỏi rõ địa chỉ rồi giúp bác tài chạy một chuyến.
Trước kia cậu từng lái xe tải đi đánh hàng nên giờ nhanh chóng làm quen với con siêu xe, lái cũng rất mượt.
Dừng trước cửa một nhà hàng đèn đuốc rực rỡ, cậu thấy ông chủ say rượu đang ở đại sảnh.
“Đưa anh ấy cho tôi đi.”
Vệ Tiểu Thảo thấy người bạn đang đỡ ông chủ vừa nhìn thấy cậu xuất hiện thì mặt mũi trắng bệch cả lại.
“Chị… À không chào anh Tiêu.” Mấy Alpha đi theo ông chủ nhìn cậu mà tay chân luống cuống, “Bọn tôi và anh Phong chỉ ăn cơm thôi, anh Phong uống hơi quá chén là la hét đòi về nhà luôn, không… không có gì khác cả.”
Vệ Tiểu Thảo không muốn giải thích nhiều với mấy người này, chỉ lặp lại: “Cứ giao người cho tôi, các anh về đi.”
Ông chủ đầu óc choáng váng bị người bạn kia chuyển giao cho cậu, còn chưa đỡ được người thì ông chủ bắt đầu giãy giụa.
“Cậu là ai? Lôi lôi kéo kéo cái gì! Bé con của tôi mà thấy sẽ giận tôi… Buông ông ra mau!”
“Anh Phong kìa… Anh mở mắt ra nhìn xem, anh Tiêu tới đón anh đấy, đừng giãy nữa.”
Người bạn kia sợ đến mặt tái nhợt, vội vàng khuyên nhủ, cũng may sau khi ông chủ mở mắt ra nhìn thấy Vệ Tiểu Thảo rồi thì vui mừng.
Vui tới nỗi dính lên người cậu, còn tủi hờn nữa.
“Bé con à… em đừng giận anh. Anh chỉ uống có chút à, sinh nhật của Sáu ngón* nên anh mới uống một chút thôi, không có uống linh tinh đâu, bình thường… bình thường anh không uống đâu.”
*gốc 六指儿 chắc là biệt danh, chưa rõ nhân vật nào
Vệ Tiểu Thảo nhìn dáng vẻ mặt người dạ thú* lúc thường ngày của ông chủ giờ đang cẩn thận lấy lòng cậu, mất một lúc lâu mới đáp lại.
*gốc 人模狗样 nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém
Cậu nói.
“Ừ, về nhà thôi.”