• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Vi đương nhiên không thấy được bộ dáng của Lệ Thần và A Mạo, nếu không mặt cô nhóc đã đỏ chót cả lên rồi. Sau khi được anh hôn, cô chép miệng, đầu lưỡi còn vương lại mùi vị của anh, Kỷ Vi nghiêng mặt qua bên kia, trong lòng tràn đầy niềm vui. Bởi vì trên xe ngủ không đủ nên cô có chút mệt, sau khi ngồi trên máy bay không bao lâu đã mơ màng ngủ mất.



Rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say, Lâm Trứ đưa tay qua kéo chăn lại cho cô.



Lệ Thần và A Mạo lau vệt rượu bị đổ ra, thăm dò nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi: “Ngủ rồi sao?”



Tay Lâm Trứ cầm quyển tạp chí lật qua vài trang, không đáp lời.



Bọn họ cố gắng nhoài đầu qua để xem thử tình hình, Lâm Trứ nhẹ nhàng nghiêng đầu chặn, anh nhìn họ, hai người bỗng cứng người, thành thật quay về chỗ ngồi.



Lệ Thần cười một tiếng, hỏi: “Lâm tổng, anh định khi nào công khai đây?”



Anh ta đã là người đại diện của anh từ lúc mới xuất đạo, một đường vững bước, mở ra một chân trời mới, anh ta chứng kiến Lâm Trứ nổi danh, mắt thấy không ít thì nhiều nữ diễn viên đâm đầu vào anh nhưng cũng không đổi được một cái liếc mắt. Ngay cả khi đóng phim > chung với Tô Nhan, mặc dù anh có quan tâm cô ấy hơn những người khác nhưng cuối cùng cũng không đâu vào đâu.



Đến lúc Lâm Trứ quay bộ > , anh ta mới biết được chẳng qua anh nể mặt mũi Trương Việt mà chiếu cố, căn bản là chẳng có gì đặc biệt ở đây.



Lúc ấy, Lệ Thần đã chuẩn bị xong các mối quan hệ xã hội, sau đó lại biết được sự thật Lâm Trứ với Tô Nhan. Lệ Thần cảm thấy Lâm Trứ thật đáng sợ mà.



Người đàn ông này sẽ thế nào khi yêu đương, hiện tại nhìn thấy anh như vậy thì anh ta mới phát hiện, à thì ra Lâm Trứ cũng là người đàn ông lớn tuổi bình thường mà thôi.



Lâm Trứ tiếp tục lật một tờ tạp chí: “Cô ấy còn nhỏ.”



“À, cũng đúng, còn nhỏ mà.” Lệ Thần nghe xong cũng gật đầu, quay qua nhìn A Mạo, A Mạo cười hì hì không ngừng, sau đó chêm thêm một câu: “Lâm tổng, cô ấy còn nhỏ, vậy nên anh phải kiềm chế chút nha.”



Đừng có nhanh chóng mà ăn luôn con người ta đấy.



Lâm Trứ khép tạp chí lại, trực tiếp ném qua lồng ngực A Mạo.



A Mạo trốn không kịp, quyển tạp chí đập vào ngực, thiếu chút nữa là hộc máu.



Giấc ngủ này của Kỷ Vi kéo dài hon một tiếng, tỉnh lại vừa qua giờ ăn tối một chút, Lâm Trứ vẫy tay gọi tiếp viên hàng không đem thức ăn ra, Kỷ Vi che miệng ngáp một cái, đưa tay gãi đầu tóc rối tung lên, cô nhỏ giọng hỏi: “Ăn gì đấy ạ?”



“Có beefsteak và mỳ Ý.” Lâm Trứ lau nước miếng nơi khóe môi cô, Kỷ Vi phản ứng lại thì vội lấy tay che miệng, mở to mắt nhìn anh. Lâm Trứ thong thả lấy khăn giấy, lau vệt nước trên ngón tay mình.



Kỷ Vi: “……”



Mất mặt muốn chết.



Cô nghiêng mặt qua bên kia nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối đen, máy bay lượn trong không trung giống sao trời.



Một lúc sau tiếp viên dọn đồ ăn lên, phần ăn của Kỷ Vi đã được hâm nóng, chắc là do Lâm Trứ dặn dò, một khoang máy bay tràn ngập mùi đồ ăn.



Kỷ Vi vừa ăn vừa uống nước trái cây, lâu lâu lại nhìn Lâm Trứ, Lâm Trứ gắp cho cô một ít salad, Kỷ Vi ngăn lại, đưa tay chỉ vào miệng: “Anh đút em đi.”



Cánh tay Lâm Trứ đang cầm nĩa khựng lại giữa chừng, một giây anh đưa lại phía cô, đồ ăn chạm vào phần môi dưới, Kỷ Vi há miệng ngậm lấy.



Phía bên cạnh, Lệ Thần và A Mạo ‘ấy da’ đồng thanh.



Kỷ Vi vội vàng xích người về, cúi đầu đỏ mặt nhai nhai salad trong miệng.



A Mạo còn nói thêm: “Tiếp tục đi, chúng tôi không nhìn nữa.”



Lệ Thần bồi thêm một câu: “Đúng vậy!”



Kỷ Vi lại tiếp tục đỏ mặt, vùi đầu vào ăn.



Lâm Trứ nhìn thấy cô như vậy thì thấp giọng cười cười, không tiếp tục gắp đồ ăn cho cô.



Ăn xong, đến nước trái cây cũng uống hết, Kỷ Vi no căng, cô dựa vào lưng ghế thở đều, đưa tay xoa bụng, Lâm Trứ đưa tay vén sợi tóc vào bên tai cô, Kỷ Vi nhìn anh cười, Lâm Trứ nhéo vành tai cô, thu hồi tay, tiếp tục xem tạp chí.



Hai người vô hình chung mang theo một chút ngọt ngào, một chút thân mật.



A Mạo nhìn đến run rẩy.



Lệ Thần thì ‘chậc’ một tiếng.



Không lâu sau, Kỷ Vi lại mơ màng buồn ngủ, bởi vì ở trên máy bay nên cô không thể chơi điện thoại, càng không thể tập được động tác yoga cho nên hơi buồn chán, chẳng mấy chốc lại ngủ mất.



Khoảng 10 giờ tối, máy bay đáp xuống một thành phố ven biển, thành phố này cũng khá giống Kim Thành, đều là đô thị loại 1, sân bay cũng rất hoành tráng. Kỷ Vi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Lâm Trứ lấy áo khoác đắp lên vai cô, ôm eo dắt cô xuống máy bay, Lệ Thần đi phía sau gọi điện thoại, liên hệ xe đến.



Nếu fans đã biết thời gian lên máy bay của Lâm Trứ tất sẽ biết thời gian đến nơi của anh, cũng khá may lần này anh đã đổi khoang, vốn dĩ lúc đầu Lâm Trứ mua khoang hạng nhất, nhưng vì có Kỷ Vi nên anh đổi thành khoang doanh nhân, chuyện này thì đến lúc sau khi anh lên máy bay fans mới biết.



Nếu như vậy thì chắc fans sẽ không đông như lúc chiều, nhưng vẫn phải chú ý.



Đi thẳng cửa VIP ra bên ngoài, xe đã đậu sẵn ở cửa, Kỷ Vi dựa vào lòng ngực Lâm Trứ, cô đảo mắt nhìn quanh sân bay, chờ đến khi ra được cửa bên ngoài là có thể lên xe. Không may là vẫn có một vài fans và truyền thông phát hiện ra, đèn flash nhấp nháy ào tới.



Lệ Thần và vệ sĩ nhanh chóng chặn lại những người chạy tới chỗ này.



A Mạo giơ tay ý bảo: “Hôm nay Lâm Trứ ngồi máy bay rất mệt, làm phiền mọi người không nên đuổi theo nữa, cảm ơn rất nhiều.”



“Giờ cũng đã trễ, mọi người nên về nghỉ ngơi, liên hoan phim ngày mai có thể nhìn thấy Lâm Trứ.”



“Còn phóng viên bên kia, xin đừng chụp hình.”



“Đúng vậy. Lần này Lâm Trứ dẫn theo cô gái trong nhà đi nhưng không có ý cho cô ấy xuất đạo, bây giờ là thời gian nghỉ hè, dẫn cô ấy đi học hỏi một chút thôi.”



“Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, được rồi, đừng tặng quà nữa, Lâm Trứ nói các bạn phải tự chăm sóc mình cho thật tốt trước đã.”



“Chuyện buổi chiều sao, ha ha, cái này đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết đâu.”



Fans và phóng viên cùng tiến tới, có một vài người thấy trong lòng ngực Lâm Trứ ôm một cô gái thì đặt câu hỏi liên tục, không buông tha một chi tiết nào. Còn về phía fans, sau buổi chiều hôm nay nhận ra sự thật người mà các cô ấy đuổi theo không phải là Lâm Trứ thì hỏi có phải mình bị treo đầu dê bán thịt chó hay không?



Cho dù là vậy thì trước đây chuyện như thế này Lâm Trứ cũng đã từng làm, anh không giống bất cứ nghệ sĩ thần tượng nào khác, khi bị fans hỏi thì trả lời qua loa, nguyên tắc làm việc của anh luôn có đạo lý, cho nên fans cũng không có giận dỗi gì nhiều, ngược lại còn rất hâm mộ cách làm của anh.



A Mạo thay mặt Lâm Trứ trả lời những câu hỏi của phóng viên, dùng người chắn phía ngoài.



Mà bên trong ba người còn lại nhanh chóng đi ra xe, Lâm Trứ nửa ôm rồi đỡ cô lên xe, sau đó chính mình cũng vào ngồi, Lệ Thần đi ngay phía sau đem cửa xe đóng lại, A Mạo trả lời xong, nghe thấy tiếng đóng cửa cũng nhanh chóng chạy về ghế phụ, mở cửa lên xe. Cả bốn người đều an vị rồi chiếc xe bảo mẫu màu đen mới chạy đi.



Fans và phóng viên đứng tại chỗ cầm điện thoại, máy ảnh chụp theo liên tục.



Vệ sĩ nhanh chóng lên một chiếc xe khác, sau đó đuổi theo phía sau.



Ở cửa sân bay bắt đầu yên tĩnh lại, những tin tức fans và phóng viên tiếp thu được nhiều nhất không phải là nam thần sẽ tham dự liên hoan phim như thế nào, mà là về cô nhóc mà anh đưa đến.



Tuy rằng che chở rất tốt nhưng vẫn có những phóng viên chụp được gương mặt của cô.



Ai nấy đều vội vàng biên tập nội dung tin tức.



Sau khi Kỷ Vi lên xe thì thở phào một hơi, cô trơ mắt nhìn những chiếc xe bên cạnh, vẫn có fans cố gắng đuổi theo, quả thật rất dọa người. Thiếu chút nữa chân cô lại mềm lần nữa, may mà đã an toàn lên xe, Lâm Trứ nghiêng người vén tóc cô, thấp giọng hỏi: “Bị dọa rồi sao?”



Kỷ Vi dựa vào lòng ngực anh, lắc đầu: “Không có.”



“Ừm.” Lâm Trứ không hỏi lại.



Xe đi đến khách sạn trung tâm thành phố, cả đoàn người lên nhận phòng, sau khi tìm được chìa khóa mở cửa đi vào, Kỷ Vi lập tực chạy đến giường nằm ngã ra, lười biếng duỗi eo.



Lâm Trứ tháo nút áo sơmi trên cổ, nhìn cô.



Đột nhiên Kỷ Vi từ trên giường bật dậy, người tựa vào đầu giường, “Anh….cũng ở đây ạ?”



Vốn dĩ Lâm Trứ đang lấy điếu thuốc, nghe vậy thì dừng động tác lại, đặt hộp thuốc xuống bàn rồi đi đến mép giường, Kỷ Vi nhìn theo từng bước chân của anh, cả người lùi dần về sau, Lâm Trứ đến chống tay vào đầu giường nhìn cô.



Mặt mày bình thản không nhìn ra cảm xúc.



Kỷ Vi nhìn anh hồi lâu, tim đập rất nhanh, sau cùng nghiêng đầu đáp: “Anh…nếu anh muốn cũng có thể ở đây nha.”



Lâm Trứ nhướng mày: “Vốn dĩ phòng này là của anh.”



“Vậy…em thì sao?”



Kỷ Vi vừa ra khỏi thang máy liền đi đến phòng này, cô cũng không nghĩ nhiều.



Lâm Trứ: “Em ngủ ở sô pha.”



Kỷ Vi hoảng sợ: “…..Anh nghèo vậy sao?”



Đặt thêm một phòng cũng không chịu đặt cho em ư?



Lâm Trứ đứng dậy, tháo cà vạt và rút áo sơmi ra khỏi quần, đi đến tủ quần áo, nói: “Đặt phòng quá gấp nên không tính em, bây giờ em chỉ có thể ngủ ở sô pha thôi.”



Kỷ Vi hóa đá.



Cho nên đúng là vậy sao?



Lâm Trứ lấy một bộ áo tắm dài từ tủ quần áo, xoay người bước qua phòng tắm, cũng không nhìn lại vẻ mặt đang mờ mịt của Kỷ Vi.



Kỷ Vi ngơ ngác ngồi trên giường, trong lòng có chút mông lung, cô đưa mắt nhìn về phía sô pha, sô pha trong này là dạng sô pha thấp, chỉ có hai chỗ ngồi, cô cảm giác lúc mình duỗi chân ra cũng có thể cho là miễn cưỡng ngủ được, vừa rồi cô cũng có thấy qua cái sô pha bên ngoài phòng khách, nó đúng là rất rộng, chỉ có điều gần chỗ bếp mà thôi.



Dù sao cũng được gọi là một căn hộ nhỏ nên bên ngoài còn có hồ bơi nữa.



Đây là phòng hướng biển, cho nên đi ra ban công là có thể nhìn thấy biển, Kỷ Vi nghĩ nghĩ, chắc không phải mình ngủ ở sô pha bên ngoài thật chứ?



Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, trong lòng xôn xao, Kỷ Vi không dám nhìn về nơi đó, mặc dù cái gì cũng không thấy nhưng cách một lớp cửa kính pha lê trắng đục này, Kỷ Vi vẫn không can đảm nhìn.



Trong phòng tắm, nước trên vòi hoa sen chảy dọc xuống người Lâm Trứ, tay anh chống lên vách tường, từng hàng nước liên tiếp chảy xuống, mặt mày người đàn ông bị bao phủ bởi hơi nước, điện thoại đặt trên bồn rửa tay vẫn kêu “ting ting” liên tục, rất nhiều tin nhắn wechat được gửi tới. Một lúc sau anh đưa tay tắt vòi hoa sen, lấy khăn lông lau toàn bộ người mình, mặc quần lót vào, khoác áo choàng tắm lên người, đi đến bồn rửa tay cầm điện thoại lên xem.



A Mạo nhắn rất nhiều tin tới cho anh.



A Mạo: 【 Lâm tổng, hình như chỗ em còn dư một phòng này? Nhưng mà ở lầu tám, tầng cao nhất chỗ anh lại không còn phòng. 】



A Mạo: 【 Trước đó em đã đi hỏi phía bên khách sạn xem có thể để lại thêm một phòng trên tầng cao nhất này không, nhưng họ bảo không còn phòng nữa, hiện tại là liên hoan phim, người đến rất nhiều. 】



A Mạo: 【 Nếu không anh lên ở tầng tám nhé? Để phòng ở tầng cao nhất cho tiểu tiên nữ? 】



A Mạo: 【 Đều tại em, đặt thiếu một phòng, là em sai rồi. 】



A Mạo: 【 Em sẽ tới chuộc tội với anh. 】



Lâm Trứ bình tĩnh nhìn cuộc trò chuyện, một giây sau gõ lên màn hình.



Lâm: 【 Không cần đặt, cô ấy ở với tôi. 】



A Mạo: 【 Hả??….Cô nhóc…cô nhóc còn nhỏ Lâm tổng à. 】



Lâm: 【 Im miệng. 】



A Mạo: 【…….】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK