• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người một nhà ngồi quây quần bên nhau dùng cơm, không khí thực ấm áp, đặc biệt là ngay giữa trời đông giá rét, bên ngoài tuyết đang rơi, đèn trong phòng đều được bật, tiếng nói cười vang vọng.



Vài muỗng canh là đã có thể khiến người ấm bụng.



Mỗi bữa cơm Lâm lão gia đều ăn đúng lượng, không thể quá nhiều cũng không thể quá ít, thịt nấu thơm ngon cũng chỉ có thể ăn được hai miếng, chủ yếu phải ăn nhiều rau xanh. Kỷ Vi và dì Trần không cần ăn kiêng, cái gì cũng có thể ăn, một bàn đồ ăn trên bàn vẫn luôn được chọn lựa. Còn Lâm Trứ chắc là do quá bận, ăn uống không ngon miệng, chỉ dùng một chút rồi uống thêm tí rượu vang.



Kỷ Vi gắp đồ ăn vào chén cho anh, cái này gắp cái kia cũng gắp, Lâm Trứ nhướng mày nhìn cô, cũng không từ chối, Kỷ Vi thấp giọng nói: “Anh ăn nhiều một chút, đừng có uống rượu mãi thế, say thì làm sao bây giờ?”



Giọng nói của Lâm Trứ vì nãy giờ uống rượu nên trở nên khàn khàn: “Em cho rằng anh giống em sao?”



Mặt Kỷ Vi đỏ lên, có chút tức giận, đưa chân đá anh một cái dưới gầm bàn.



Lâm Trứ vẫn đang uống rượu, anh bình tĩnh nuốt xuống, mặt không biến đổi, không đem cái đá nhẹ của Kỷ Vi là chuyện lớn.



Kỷ Vi: “……” Hừ.



Lâm lão gia không nhịn được khi thấy Kỷ Vi bị khi dễ, ăn xong miếng rau cuối cùng thì quăng lại cái nhìn xem thường: “Vi Vi, người ta không để ý đến con thì con cũng đừng để ý đến nó, tự mình lo cho mình đi, con trẻ như vậy còn có nhiều việc khác cần để ý, đừng có đem hết quan tâm của mình đặt lên cái người già như nó.”



Dì Trần ‘phụt’ cười ra tiếng.



Tay Lâm Trứ đang cầm ly rượu cũng khựng lại…



Kỷ Vi: “……Dạ được, con biết rồi ông.” Dứt lời cũng không dám nhìn Lâm Trứ.



Vẻ Lâm lão gia thỏa mãn, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, ông xoa đầu Kỷ Vi: “Ngoan.”



Ăn cơm xong, Kỷ Vi đỡ Lâm lão gia về phòng nghỉ ngơi, xong xuôi lại quay về phòng mình, đồ trong valy còn chưa dọn ra, cô nhón chân nhét đồ vào tủ. Trong tủ lại thêm nhiều bộ mới, chắc là do Lâm Trứ kêu người mua. Làm xong việc thì cô ngồi xuống mép, ngáp một cái.



Điện thoại trong phòng vang lên, Kỷ Vi nhìn qua thì thấy đèn báo nhấp nháy.



Khóe môi cong cong, đôi mắt sáng lên, giọng nói của Lâm Trứ vang lên mang theo phần lười biếng: “Tối qua bên đây tắm rửa…”



“Bên đó nào ạ?” Kỷ Vi cố ý hỏi lại.



Lâm Trứ xoa đầu: “Là phòng anh, bây giờ em xuống luôn đi.”



“Sao anh bá đạo vậy…” Kỷ Vi cố ý ghẹo anh.



“Nhanh xuống nào.” Anh không nói hai lời, giống như đang ra lệnh cho cô.



Kỷ Vi chép miệng: “Em biết rồi.”



Sau đó anh cúp điện thoại, Kỷ Vi cũng không cần lấy áo ngủ, trong phòng Lâm Trứ đã có sẵn, cô chỉ cầm theo bài tập kỳ nghỉ đông và điện thoại rồi đi xuống lầu.



Cửa phòng Lâm Trứ khép hờ, Kỷ Vi đẩy cửa đi vào, trong phòng chỉ bật đèn tường, có phần mông lung, trong không khí lại phảng phất mùi rượu, chính là mùi thơm ngọt của rượu vang đỏ. Kỷ Vi cần thận bước lên thảm thượng, theo mùi rượu vòng qua phía tủ, sau đó cô nhìn thấy Lâm Trứ ngồi trên ghế sô pha, chân dài vắt chéo, nhắm mắt dưỡng thần.



Toàn thân mang theo chút lười biếng.



Kỷ Vi rất ít khi nhìn thấy anh như vậy nên có phần lạ lẫm, cô chậm chạp đi qua, không khỏi nhẹ bước chân, vòng qua sau đầu anh.



Kỷ Vi cúi đầu nhìn anh. Lâm Trứ dựa lưng vào ghế, cổ có yết hầu nhấp nhô. Ấn đường có vẻ như đang nhíu lại.



Kỷ Vi có chút đau lòng…



Cô duỗi tay xoa bóp huyệt thái dương cho anh, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn di chuyển, nhẹ nhàng massage cho anh.



Lâm Trứ mở mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, Kỷ Vi kinh ngạc, nhưng khoảng hai giây sau anh lại nhắm mắt, Kỷ Vi thở phào, tiếp tục xoa bóp.



Động tác mềm nhẹ, ánh đèn trong phòng lại mơ màng ấp ám, làm người cũng buồn ngủ theo.



Kỷ Vi vẫn luôn chăm chú nhìn anh, yết hầu của anh thật gợi cảm, từ góc độ của cô còn có thể nhìn thấy một phần xương quai xanh lộ ra, mờ hồ thấy cơ bắp bên trong áo sơmi, Kỷ Vi nhìn đến nóng mặt, mà đúng lúc này, bàn tay đang đặt ở huyệt thái dương bị anh cầm lấy, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Được rồi, nên đi tắm thôi.”



Kỷ Vi dừng lại, đầu vẫn cúi, hỏi: “Anh đỡ hơn chưa? Anh còn đau đầu không?”



Lâm Trứ mở mắt đối diện với cô, một giây sau anh liền nắm chặt cổ tay rồi kéo cô xuống, giữ nguyên tư thế này mà lấp kín môi cô, xộc vào miệng chính là mùi rượu vang, Kỷ Vi theo bản năng đưa lưỡi ra liếm, liếm đến khi chạm đến đầu lưỡi anh thì mặt đỏ như nhỏ máu.



Một lúc sau đầu gối Kỷ Vi nhũn ra, lúc này Lâm Trứ mới buông tha cô, khóe môi cong lên, giọng nói mang ý cười: “Rượu ngọt không?”



Kỷ Vi mềm thành bông: “… Ngọt.”



Chờ khi hai người đều tắm rửa xong thì sắc trời đã khuya, bông tuyết đọng trên cửa sổ, toàn bộ Kim Thành đều bị màu trắng bao trùm. Kỷ Vi ngồi trên giường đưa mắt nhìn ra cửa sổ…



Lâm Trứ thì ngồi ở phía bên mép, trong tay cầm sách đang xem.



Năm tháng yên tĩnh.



Kỷ Vi nhìn anh một lúc rồi cầm điện thoại lên chơi, cô chợt nhớ về Liêu Mân, chắc đêm nay chỉ có mình cô ấy, hơn nữa lúc hai người gặp nhau hình như Liêu Mân đã khóc, Kỷ Vi càng không thể yên tâm, cô mở wechat, nhìn chằm chằm màn hình, nửa ngày cũng không biết nhắn gì.



Có thể là bởi vì trong lòng muốn biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì mà phải tỏ ra cố tình như vậy nên cô không biết nhắn bắt chuyện như thế nào.



Mà đúng lúc này màn hình nhảy ra một hàng tự.



Liêu Mân nhắn đến, Kỷ Vi lập tức khẩn trương đọc.



Liêu Mân: 【 Vi Vi, mình thật hâm mộ cậu, lưỡng tình tương duyệt….】



Một câu này làm Kỷ Vi càng không biết trả lời ra sao. Nhưng có thể chắc chắn, Liêu Mân là bị chuyện tình cảm làm tổn thương. Trong lúc cô còn đang do dự, Liêu Mân lại nhắn thêm một tin.



Liêu Mân: 【 Vi Vi, cậu có bao giờ nghĩ đến chưa, nếu lúc trước nam thần không thích cậu thì cậu sẽ làm sao? 】



Vấn đề này, Kỷ Vi không hề cảm thấy khó khăn, cô đã nghĩ đến nó vô số lần, trong đầu cũng tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh. Kỷ Vi liếm môi dưới, trả lời.



Kỷ Vi: 【 Có thể lúc đó mình sẽ chọn một trường đại học khác ở xa nơi này, trở về nơi mình đã từng lớn lên, tốt nghiệp xong thì ở lại đó làm việc luôn….】



Đi xa, là biện pháp tốt nhất.



Liêu Mân: 【 À, vậy là cậu thật sự có nghĩ tới nhỉ. Vậy chắc cậu cũng khổ sở một khoảng thời gian đúng không…】



Đâu chỉ là khổ sở, lúc còn học cao trung cô còn tự ép chính mình phải ở trong ký túc xá….



Kỷ Vi: 【 Ừa, mặc kệ ra sao thì giờ chỉ muốn thuận theo tâm của mình. 】



Kỷ Vi vẫ rất ngại hỏi chuyện riêng của Liêu Mân, cho nên cũng chỉ có thể trả lời như vậy, Liêu Mân cũng không trả lời lại cô, Kỷ Vi nhìn dòng tin nhắn đến xuất thần.



Lúc này, Lâm Trứ chống tay phía bên sườn mặt của Kỷ Vi, thân mình anh đè xuống phía sau Kỷ Vi, hơi thở của anh lập tức ập tới.



Kỷ Vi cứng đờ.



Lâm Trứ dùng tay vén sợi tóc của cô lên, giọng vẫn bình thản: “Trước kia đã từng nghĩ tới rời cách xa anh một chút sao?”



Kỷ Vi vẫn còn nằm bò, cô có thể cảm giác được chân dài của anh đè lên chân mình, có phần ái muội, cũng có chút run sợ trong lòng, Kỷ Vi đáp lại với giọng buồn buồn: “Nếu anh không thích em thì em ở lại cạnh anh làm gì…”



Lâm Trứ ‘ừm’ một tiếng, duỗi tay xoay người cô qua: “Ngủ đi.”



“Dạ….”



Nghỉ đông trôi qua thật sự rất nhanh.



Những ngày cuối năm cũng đã đến, tuyết vẫn cứ rơi, đến ngày 29 tết thì một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống, mang theo một nhà Lâm Đế đến ăn tết.



Lâm Ngọc là con trai Lâm Đế, cu cậu được hai tuổi, vào bước vào thì tay lập tức vịn lên thành cửa, lục lạc trên tay vang lên, như là đang nói cho mọi người cậu đã đến.



Ánh mắt Lâm lão gia sáng lên, chống gậy đi qua ôm nhóc.



Giọng nói giòn tan của Lâm Ngọc cất lên: “Ông cố….”



“Ai da, chắt trai của ông đến rồi à, mau lại đây nào.” Lâm lão gia duỗi tay, Lâm Ngọc lạch bạch chạy đến ôm lấy chân ông.



Kỷ Vi và dì Trần cùng ra cửa đóng, Lâm Đế mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đỡ Lưu Tử Đồng vào cửa.



Kỷ Vi đi bậc thềm, đôi mắt chớp chớp, có phần vui mừng: “Chị Lưu, chị….chị có em bé sao?”



“Mẹ có em gái ạ!” Lâm Ngọc không đợi Lưu Tử Đồng trả lời thì liền quay đầu qua nói ngay với Kỷ Vi, Kỷ Vi vui vẻ không kiềm chế được, cũng bước lên đỡ lấy Lưu Tử Đồng.



Lưu Tử Đồng cười rộ lên, nắm tay Kỷ Vi, thấp giọng hỏi: “Vị kia nhà em đâu rồi?”



Đây là lần đầu tiên Kỷ Vi bị hỏi như vậy, mặt đỏ bừng, cô chỉ về phía cầu thang: “Ở trên lầu ạ.”



Lưu Tử Đồng thấy vẻ mặt cô vẫn còn con nít thì cảm thấy thật dễ thương, cô ấy liền nhéo mắt Kỷ Vi: “Lúc trước có bao nhiêu người còn muốn chờ gả cho Lâm tổng nha, ai ngờ anh ấy là bị em buộc lấy.”



Kỷ Vi thật sự ngượng ngùng, nhìn về phía Lâm Đế.



Lâm Đế chỉ chú ý nhìn Lưu Tử Đồng, thái độ đối với Lâm lão gia vẫn như vậy, không nóng không lạnh.



Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Lâm Trứ mặc áo sơmi đen bước xuống, hỏi Lâm Đế: “Tới rồi à?”



Lâm Đế ừ một tiếng.



Ngày thường Lâm lão gia ở nhà chính là một ông lão trẻ con, nhưng một khi gặp Lâm Đế đến, ông sẽ có phần nghiêm chỉnh hơn.



Buổi chiều ăn lẩu, mọi người đến rất nhiều, một bàn dài này là do Lâm Trứ bố trí mấy ngày nay. Nhìn mặt anh lạnh lùng như vậy nhưng từ khi biết cả nhà Lâm Đế muốn tới đây nên đã chuẩn bị mọi thứ, anh còn mua cho Lâm Ngọc không ít đồ chơi và xe nhỏ, cũng bố trí bác sĩ bên ngoài, Lưu Tử Đồng có thai bốn tháng, vừa mới đến kỳ ổn định.



Lâm Ngọc không hề sợ người lạ, có lẽ mấy đứa nhóc sẽ chủ động thân cận với những người tốt với chúng, cu cậu vừa nhìn thấy Lâm Trứ xuống dưới thì liền đi đến bò lên đùi anh, bộ dạng muốn ôm.



Lâm Trứ không đổi mặt bế cậu nhóc lên, để nhóc ngồi trên đùi mình.



Lâm Ngọc còn duỗi tay về phía Kỷ Vi, Kỷ Vi cười ngồi ngồi trên thảm, đưa tay nắm lấy tay cậu nhóc.



Lâm Ngọc cất giọng ngọt ngào: “Chị ơi, chị có thể làm vợ em…”



Lâm Trứ lạnh mặt: “Không được.”



Lâm Ngọc lần đầu tiên bị bác cả bác bỏ mặt mũi, nhóc bĩu môi, trừng mắt với Lâm Trứ, tay chân bò lên trên, cọ đầu vào vai anh: “Con muốn vậy.”



“Rất muốn.”



Không được thì liền la lối khóc lóc?



Lâm Trứ xách hai cái móng vuốt của cu cậu nhấc ra, đưa tay xoa đầu cậu: “Ngoan nào.”



“Không ngoan, tại bác không đồng ý với con….”



Lâm Trứ: “……”



Vì thế bên ngày Lâm Ngọc liền nháo lên, Kỷ Vi nhìn thấy Lâm Ngọc muốn khóc thì nhanh chóng duỗi tay ôm cậu, Lâm Trứ lạnh mặt nhìn Kỷ Vi ôm tiểu ma vương đi.



Tiểu ma vương được Kỷ Vi ôm thì nín khóc…



Cả nhà đều cười cười, Lưu Tử Đồng dựa vào lòng ngực Lâm Đế, lớn mật nói: “Lâm tổng à, hay là anh nhường cho con trai em đi.”



Lâm lão gia cũng hùa theo: “Đúng vậy, người đã lớn lại còn cùng tranh với một thằng bé gì chứ, truyền ra lại mất mặt.”



Lâm Đế ho một tiếng, xoa lỗ tai vợ, rất đương nhiên không giúp được anh mình.



Lâm Trứ lập tức trở thành đối tượng bị mọi người trêu chọc, anh khom lưng cầm ly trà, uống một ngụ, đôi mắt dừng lại trên người nhóc con Lâm Ngọc.



Lâm Ngọc oa một tiếng, ôm chặt Kỷ Vi…



Kỷ Vi nhanh chóng dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK