Nghe trong phòng có tiếng động, Phi Yến đem theo chậu nước tiến vào giúp nàng rửa mặt thay y phục.
Kỳ Nhi ăn xong điểm tâm nhìn ra bầu trời phát hiện nàng cũng không ngủ trễ lắm, bén vác cái bụng bầu đã gần 6 tháng đứng lên cùng Phi Yến thong thả đi đến Lệ Phong Các.
“Kỳ Nhi ….” Lệ Phong đang múa kiếm trong sân gặp nàng đi vào thì thu chiêu, tay khẽ xoay kiếm bay một vòng chính xác cắm vào vỏ.
“Lệ tỷ hảo công phu.” Kỳ Nhi cười cười nịnh nọt.
Lệ Phong tiến lên đỡ lấy muội muội dìu nàng ngồi xuống ghế đá trong sân “Sao lại đến đây?”
“tìm tỷ nói chuyện phím.” Kỳ Nhi xoa xoa cái bụng.
Lệ Phong im lặng nhìn nàng, có phải muội muội này tìm lộn người rồi không, muốn chuyện phím nên tìm Minh Châu, Tiểu Miêu hay Zổ chứ, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Đói không.”
Kỳ Nhi nhớ lại mới ăn ba đĩa điểm tâm ngọt, nhưng vẫn cảm thấy đói bèn gật đầu “Đói.”
“đợi tỷ” Nói xong dùng khinh công bay về phía nhà bếp.
Triệu Minh Hàn từ bên ngoài tiến vào vẻ mặt bắt ngờ khi nhìn thấy nàng, Kỳ Nhi tủm tỉm chào: “Tỷ phu hảo.”
Triệu Minh Hàn thấy mi mắt giật giật nhìn sao cũng không cảm thấy nụ cười này có chút nào thân thiện, như đang tính kế hắn, nhẹ gật đầu cùng nàng rồi đi vào phòng.
Đi chưa được mười bước đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hai mắt hơi sáng lên một chút, ngừng lại cước bộ.
“Thử xem.” Lệ Phong bước ra tay cầm theo hai đĩa thức ăn thơm phức, màu sắc nhìn đã thèm nhỏ vãi đến trước mặt Kỳ Nhi.
Trong phút trong Kỳ Nhi nhìn thấy nét mặt của tỷ phu trầm xuống cũng lạnh xuống vài phần, nhếch môi cười, Kỳ Nhi bắt đầu lấy đũa gấp ăn, vừa ăn vừa bình luận: “Ăn ngon, món này thơm thật, rất mềm, ngọt mà không ngấy….a món này giòn ghê…”
Lệ Phong căn bản là không chú ý ai kia, chỉ hơi cong cong khóe môi nhìn muội muội đang ăn hết sức ngon lành, Thiên Hàn không làm gì được bèn vào phòng đóng cửa (tự kỉ)
Kỳ Nhi ăn xong trò chuyện cùng Lệ tỷ một chút rồi rời đi, mục tiêu tiếp theo là Hạ Huỳnh Cốc của Miêu nhi.
Kỳ Nhi đi vào đúng lúc hai người đang hôn môi thắm thiết khó phân khó lìa, tam vương gia giọng nói khàn khàn gọi tên thê tử, Kỳ Nhi cũng không khách sao hay áy náy mà trực tiếp đi vào ngắt ngang, làm cho tam vương gia dục hoa đốt người mà không có chỗ phát tiết ánh mắt ai oán nhìn nàng lại không thể làm gì được. (TS: Kỳ Nhi tỷ khẳng định là ai oán chứ không phải muốn giết người. Zổ tỷ: thách hắn cũng không dám. KN: *cười tươi* ôm Zổ tỷ cọ a cọ)
“Kỳ Nhi tìm ta có việc.” Tiểu Miêu kéo lại cái áo bị người kia cố tình mở ra, gương mặt đỏ bừng nhìn nàng.
“Miêu nhi.” Kỳ Nhi chu môi đi lại ôm lấy Tiểu Miêu, ở góc độ tỷ tỷ này không thấy tặng cho tam vương gia anh minh một cái liếc mắt trêu tức.
“Sao thế, có ai ăn hiếp nàng sao.” Tiểu Miêu vỗ lưng Kỳ Nhi sao đó dìu nàng ngồi xuống, thai phụ không nên đứng lâu.
“Ta nghe nói Cua tỷ đang cho người đều tra lại thân thế của nàng.” Kỳ Nhi nắm tay Tiểu Miêu.
Tam vương gia Bạch Vân Phi kia cừng đờ, Tiểu Miêu cũng ngây dại ra một lát mới hoàn hồn mà cà lăm hỏi nàng: “Sao…tại sao…lại điều tra…có phải các nàng phát hiện ….điều gì hay không.”
“Không biết…” Kỳ Nhi lắc đầu. “Miêu nhi, không sao chứ.”
“Không sao, không sao” Tiểu Miêu thì thào lập lại ánh mắt đờ ra, tại sao điều tra? Cua đã phát hiện chuyện gì? có phải nàng và Vân Phi thật sự là huynh muội?
Kỳ Nhi mỉm cười đi ra cửa dường như quên chuyện gì mà quay vào trong vẫy tay cùng Tiểu Miêu: “Miêu nhi”
Tiểu Miêu nghe thấy thẩn thờ bước ra, Kỳ Nhi ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Cua tú bà đích thực đang điều tra thân thế của Tiểu Miêu, nhưng là một Tiểu Miêu khác đang giả danh của nàng.” nói xong được Phi Yến dìu đi.
“Tiểu Miêu, muội ấy nói gì thế?” Bới vì Bạch Vân Phi phát hiện khi Kỳ Nhi nói gì đó vào tai thê tử của hắn, thì nàng ta từ thẩn thở trở nên kinh ngạc hai mắt mở to sau nữa là tức giận rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không có gì, cái này gọi là mình chịu khổ cũng muốn người khác hưởng cùng.” Tiểu Miêu cười, ôm lấy Bạch Vân Phi chôn đầu vào trước ngực nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia.
Bạch Vân Phi không hiểu, nhưng vẫn ôm thê tử nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trời đang vào đông nên không khí hơi se lạnh, kinh thành thì không lạnh lắm, bên ngoài chim đang từng đàn bay đi di cư, hoa nghiêng mình theo gió đung đưa, cảnh sắc thanh bình khiến lòng an tĩnh.
…Phiêu Hương Viên.
tất cả khách nhân đang say sưa uống rượu ngoạn tiểu quan, nhìn thấy một thai phụ như nàng bước vào đều tròn mắt im lặng ngóng nhìn, theo tình huống thì đáng lẽ họ phải cười nhạo nhưng chẳng ai dám cười cả, bởi vì họ biết thân phận thật của nàng.
Kỳ Nhi được Phi Yến dìu từng bước chậm rãi đi vào, trên lầu một hồng y thanh niên, mắt phượng câu nhân, cử chỉ thanh tao mà khéo léo, phong tình vạn chủng đang từng bước đi xuống lầu.
“Kỳ Nhi tiểu thư.” Huyết Nguyệt cung kính gọi một tiếng, nhìn nàng đang mang thai lại thật khó hiểu tại sao lại đến đây.
“Ngươi là Huyết Nguyệt?” Kỳ Nhi hỏi, âm thầm đánh giá..mỹ thụ trước mắt, nghe Zổ tỷ có kể về hắn nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn có chút kinh diễm,…mỹ nhân.
“Vâng!…chúng ta lên lầu nói chuyện.” Huyết Nguyệt nhìn một đám sài lang đang nhìn cả hai như thịt trên thớt mà âm thầm chảy mồ hồi, hắn đường nhiên không sợ, chỉ sợ ảnh hương thai khí của Kỳ Nhi tiểu thư thì chủ nhân còn không san bằng cả cái kinh thành Thùy Thiên này sao, đứa nhỏ trong bụng tương lại là nghĩa tử của chủ nhân đó!!!
“Ngươi đàn khúc Cô Vân cho ta nghe đi.” Kỳ Nhi theo hắn vào phòng ngồi xuống nhuyễn điếm, Phi Yến và “bảo kê” của Huyết Nguyệt đứng một bên.
“Tiểu thư chê cười.” Huyết Nguyệt khẽ cười, ngồi xuống trước án cầm đưa tay đặt lên đàn.
Khúc đang du dương lại tịch mịch, yên lặng rồi ngầm dâng trào, Kỳ Nhi mi mắt khép hờ lắng nghe khúc đàn.
Đàn xong Huyết Nguyệt đi về phía nữ nhân đang lim dim như sắp đi vào cõi mộng, hắn biết nàng chỉ đang nhắm mắt suy tư chứ không thật sự muốn ngủ, thanh âm hoặc nhân vang lên: “Tiểu Thư thấy sao.”
“Tại sao cô đơn rồi lại thương nhớ, muốn chia ly rồi lại không thể quen, sinh tử của người đều muốn biết cặn kẽ, nhưng khi kề cạnh lại muốn thờ ơ.” Kỳ Nhi mắt cũng không mở, nhẹ nhàng nói.
“Bởi vì yêu nên tức giận khi bị phản bội, bởi vì yêu nên mới cảm thấy đau lòng, bởi vì yêu nên không thể quên, bởi vì yêu nên sinh tử đều muốn cùng nhau.” Huyết Nguyệt nhìn nam nhân đang đứng trong phòng ánh mắt kiên định nói ta từng câu.
“Huyết Nguyệt,…Huyết Nguyệt…máu nhuộm thắm ánh trăng, đẹp đẽ mà lạnh lẽo, Cô Tinh đơn lẽ đã có Huyết Nguyệt làm bạn….” Kỳ Nhi mơ mờ hồ hồ nói không rõ ràng, hai người đang đứng không hiểu nhưng Huyết Nguyệt hiểu.
Huyết Nguyết không cho nàng trốn tránh, trực tiếp hỏi thẳng: “Có yêu nên mới đau khổ, Kỳ Nhi tiểu thư người còn yêu hắn sao.”
“Yêu…đương nhiên ta yêu hắn, nhưng tim ta cũng căm ghét hắn, hận hắn, hắn cầu xin ta tha thứ, ta phải làm sao đây?.” Kỳ Nhi tiếng nói tựa như gió, đều đều không nhìn ra cảm xúc.
Huyết Nguyệt kéo nàng lại gần mình, lập lại câu nói mà chủ nhân đã từng nói với hắn: “Đã yêu như thế….có gì mà không thể.”
Kỳ Nhi mở to đôi mắt như trân châu nhìn Huyệt Nguyệt, ý ngươi là muốn ta tha thứ cho hắn sao.
Kỳ Nhi mỉm cười, nụ cười khả ái nhất mà Huyết Nguyệt từng thấy: “Khúc Cô Vân kia nghe rất hay, cũng để cho ta tặng lại ngươi một khúc đi.”
“Hảo, tiểu thư mời.” Huyết Nguyệt yên lặng ngồi nghe đàn, khúc đàn trầm bổng nhẹ nhàng rồi lại mạnh mẽ, tiếng ca như oanh trong trẻo động lòng người.
“Hạo nguyệt thiên hạ, phong yên như họa…” Kỳ Nhi ngâm nga, nước mắt từng giọt từng giọt rơi, tình cảm nàng giành cho hắn là không thể thay đổi, nhưng vì sao vẫn chưa thể chấp nhận hắn 1 lần nữa
..bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ..
Sau cuộc nói chuyện ngày hôm đó, nàng bàng hoàng nhận ra rằng, nàng cần hơi ấm kia luôn ôn nhu vây lấy nàng, cần đôi tay mạnh mẽ bảo vệ nàng khỏi nguy hiểm, tấm lưng rộng lớn đã cõng nàng lên xuống Hàn Đàm, ánh mắt lo lắng khi nhìn thấy nàng bệnh, không cần nàng nói đã hiểu nàng cần gì, luôn chờ đợi nàng suốt nhiều năm liền, giữ vững lời hứa khi còn là trẻ con….
Thân ảnh đã cùng nàng dạo chơi trong lễ hội, cởi áo choàng khoác cho nàng khi trời lạnh, ôm nàng vào lòng khi nàng sợ sét đánh, trong miếu hoang đã nhuyễn ngôn nhu ngữ dỗ nàng ngủ, tức giận khi có người chê trách nàng cùng các tỷ muội.
Nếu đã không thể quên thì chọn chấp nhận đi, một lần nữa để vòng tay kia bảo vệ, một lần nữa để người kia yêu thương che chở.
Tiếng đàn ngừng, trên cấm án cũng đã ướt một mảng, Kỳ Nhi nhìn Huyết Nguyệt khẽ mỉm cười, Huyết Nguyết cũng cười với nàng khẽ gật đầu.
Kỳ Nhi cáo từ cả hai phu “thê” kia đi về Nguyệt Ảnh Lâu, tuy được quét dọn sạch sẽ nhưng một mình bước vào lại cảm thấy tịch mịch, đến trước gương ngồi xuống nhắm mắt lại, trên mái tóc dài như có người đang trải sau đó dùng bạch ngọc trâm thành thạo vấn lên…mở mắt ra phía sau không có ai cả.
Kỳ Nhi rời khỏi bàn trang điểm đi đến bên bàn trà, rớt cho mình một chén trà cầm trên tay xoay mấy vòng rồi mới nhấp một ngụm, nếu đã quá rõ cảm giác của mình thì hãy cho hắn một cơ hội nữa đi, thử lại một lần chấp nhận tình yêu ấy, lại một lần tan vào trong ôn nhu ngọt ngào kia…Hiên Viên Hạo ngày hôn lễ cũng là cơ hội cuối cùng của huynh.
Kỳ Nhi đặt tách trà xuống bàn, gương mắt nháy mắt lại trở về một thánh cô ma giáo tà khí bức nhân, một Nguyệt Kỳ Nhi của Mãn Nguyệt Lâu luôn tùy tính hành sự, yêu hận phân minh, một hoa khôi phượng nhãn câu nhân phong tình vạn chủng, và………….một người con gái đang chờ tình lang.
- -- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 16.2: Thê Tử Ác Ma…Phu Quân Chớ Trách Ta
Sáng hôm sau thức dậy, Kỳ Nhi phát hiện chỉ có mình nàng trên giường Zổ tỷ của nàng đã “chuồn” đi lúc nào cũng không biết, ai! khinh công của tỷ ấy có thể so với Bạch Bạch được rồi.
Nghe trong phòng có tiếng động, Phi Yến đem theo chậu nước tiến vào giúp nàng rửa mặt thay y phục.
Kỳ Nhi ăn xong điểm tâm nhìn ra bầu trời phát hiện nàng cũng không ngủ trễ lắm, bén vác cái bụng bầu đã gần 6 tháng đứng lên cùng Phi Yến thong thả đi đến Lệ Phong Các.
“Kỳ Nhi ….” Lệ Phong đang múa kiếm trong sân gặp nàng đi vào thì thu chiêu, tay khẽ xoay kiếm bay một vòng chính xác cắm vào vỏ.
“Lệ tỷ hảo công phu.” Kỳ Nhi cười cười nịnh nọt.
Lệ Phong tiến lên đỡ lấy muội muội dìu nàng ngồi xuống ghế đá trong sân “Sao lại đến đây?”
“tìm tỷ nói chuyện phím.” Kỳ Nhi xoa xoa cái bụng.
Lệ Phong im lặng nhìn nàng, có phải muội muội này tìm lộn người rồi không, muốn chuyện phím nên tìm Minh Châu, Tiểu Miêu hay Zổ chứ, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Đói không.”
Kỳ Nhi nhớ lại mới ăn ba đĩa điểm tâm ngọt, nhưng vẫn cảm thấy đói bèn gật đầu “Đói.”
“đợi tỷ” Nói xong dùng khinh công bay về phía nhà bếp.
Triệu Minh Hàn từ bên ngoài tiến vào vẻ mặt bắt ngờ khi nhìn thấy nàng, Kỳ Nhi tủm tỉm chào: “Tỷ phu hảo.”
Triệu Minh Hàn thấy mi mắt giật giật nhìn sao cũng không cảm thấy nụ cười này có chút nào thân thiện, như đang tính kế hắn, nhẹ gật đầu cùng nàng rồi đi vào phòng.
Đi chưa được mười bước đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hai mắt hơi sáng lên một chút, ngừng lại cước bộ.
“Thử xem.” Lệ Phong bước ra tay cầm theo hai đĩa thức ăn thơm phức, màu sắc nhìn đã thèm nhỏ vãi đến trước mặt Kỳ Nhi.
Trong phút trong Kỳ Nhi nhìn thấy nét mặt của tỷ phu trầm xuống cũng lạnh xuống vài phần, nhếch môi cười, Kỳ Nhi bắt đầu lấy đũa gấp ăn, vừa ăn vừa bình luận: “Ăn ngon, món này thơm thật, rất mềm, ngọt mà không ngấy….a món này giòn ghê…”
Lệ Phong căn bản là không chú ý ai kia, chỉ hơi cong cong khóe môi nhìn muội muội đang ăn hết sức ngon lành, Thiên Hàn không làm gì được bèn vào phòng đóng cửa (tự kỉ)
Kỳ Nhi ăn xong trò chuyện cùng Lệ tỷ một chút rồi rời đi, mục tiêu tiếp theo là Hạ Huỳnh Cốc của Miêu nhi.
Kỳ Nhi đi vào đúng lúc hai người đang hôn môi thắm thiết khó phân khó lìa, tam vương gia giọng nói khàn khàn gọi tên thê tử, Kỳ Nhi cũng không khách sao hay áy náy mà trực tiếp đi vào ngắt ngang, làm cho tam vương gia dục hoa đốt người mà không có chỗ phát tiết ánh mắt ai oán nhìn nàng lại không thể làm gì được. (TS: Kỳ Nhi tỷ khẳng định là ai oán chứ không phải muốn giết người. Zổ tỷ: thách hắn cũng không dám. KN: *cười tươi* ôm Zổ tỷ cọ a cọ)
“Kỳ Nhi tìm ta có việc.” Tiểu Miêu kéo lại cái áo bị người kia cố tình mở ra, gương mặt đỏ bừng nhìn nàng.
“Miêu nhi.” Kỳ Nhi chu môi đi lại ôm lấy Tiểu Miêu, ở góc độ tỷ tỷ này không thấy tặng cho tam vương gia anh minh một cái liếc mắt trêu tức.
“Sao thế, có ai ăn hiếp nàng sao.” Tiểu Miêu vỗ lưng Kỳ Nhi sao đó dìu nàng ngồi xuống, thai phụ không nên đứng lâu.
“Ta nghe nói Cua tỷ đang cho người đều tra lại thân thế của nàng.” Kỳ Nhi nắm tay Tiểu Miêu.
Tam vương gia Bạch Vân Phi kia cừng đờ, Tiểu Miêu cũng ngây dại ra một lát mới hoàn hồn mà cà lăm hỏi nàng: “Sao…tại sao…lại điều tra…có phải các nàng phát hiện ….điều gì hay không.”
“Không biết…” Kỳ Nhi lắc đầu. “Miêu nhi, không sao chứ.”
“Không sao, không sao” Tiểu Miêu thì thào lập lại ánh mắt đờ ra, tại sao điều tra? Cua đã phát hiện chuyện gì? có phải nàng và Vân Phi thật sự là huynh muội?
Kỳ Nhi mỉm cười đi ra cửa dường như quên chuyện gì mà quay vào trong vẫy tay cùng Tiểu Miêu: “Miêu nhi”
Tiểu Miêu nghe thấy thẩn thờ bước ra, Kỳ Nhi ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Cua tú bà đích thực đang điều tra thân thế của Tiểu Miêu, nhưng là một Tiểu Miêu khác đang giả danh của nàng.” nói xong được Phi Yến dìu đi.
“Tiểu Miêu, muội ấy nói gì thế?” Bới vì Bạch Vân Phi phát hiện khi Kỳ Nhi nói gì đó vào tai thê tử của hắn, thì nàng ta từ thẩn thở trở nên kinh ngạc hai mắt mở to sau nữa là tức giận rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không có gì, cái này gọi là mình chịu khổ cũng muốn người khác hưởng cùng.” Tiểu Miêu cười, ôm lấy Bạch Vân Phi chôn đầu vào trước ngực nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia.
Bạch Vân Phi không hiểu, nhưng vẫn ôm thê tử nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trời đang vào đông nên không khí hơi se lạnh, kinh thành thì không lạnh lắm, bên ngoài chim đang từng đàn bay đi di cư, hoa nghiêng mình theo gió đung đưa, cảnh sắc thanh bình khiến lòng an tĩnh.
…Phiêu Hương Viên.
tất cả khách nhân đang say sưa uống rượu ngoạn tiểu quan, nhìn thấy một thai phụ như nàng bước vào đều tròn mắt im lặng ngóng nhìn, theo tình huống thì đáng lẽ họ phải cười nhạo nhưng chẳng ai dám cười cả, bởi vì họ biết thân phận thật của nàng.
Kỳ Nhi được Phi Yến dìu từng bước chậm rãi đi vào, trên lầu một hồng y thanh niên, mắt phượng câu nhân, cử chỉ thanh tao mà khéo léo, phong tình vạn chủng đang từng bước đi xuống lầu.
“Kỳ Nhi tiểu thư.” Huyết Nguyệt cung kính gọi một tiếng, nhìn nàng đang mang thai lại thật khó hiểu tại sao lại đến đây.
“Ngươi là Huyết Nguyệt?” Kỳ Nhi hỏi, âm thầm đánh giá..mỹ thụ trước mắt, nghe Zổ tỷ có kể về hắn nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn có chút kinh diễm,…mỹ nhân.
“Vâng!…chúng ta lên lầu nói chuyện.” Huyết Nguyệt nhìn một đám sài lang đang nhìn cả hai như thịt trên thớt mà âm thầm chảy mồ hồi, hắn đường nhiên không sợ, chỉ sợ ảnh hương thai khí của Kỳ Nhi tiểu thư thì chủ nhân còn không san bằng cả cái kinh thành Thùy Thiên này sao, đứa nhỏ trong bụng tương lại là nghĩa tử của chủ nhân đó!!!
“Ngươi đàn khúc Cô Vân cho ta nghe đi.” Kỳ Nhi theo hắn vào phòng ngồi xuống nhuyễn điếm, Phi Yến và “bảo kê” của Huyết Nguyệt đứng một bên.
“Tiểu thư chê cười.” Huyết Nguyệt khẽ cười, ngồi xuống trước án cầm đưa tay đặt lên đàn.
Khúc đang du dương lại tịch mịch, yên lặng rồi ngầm dâng trào, Kỳ Nhi mi mắt khép hờ lắng nghe khúc đàn.
Đàn xong Huyết Nguyệt đi về phía nữ nhân đang lim dim như sắp đi vào cõi mộng, hắn biết nàng chỉ đang nhắm mắt suy tư chứ không thật sự muốn ngủ, thanh âm hoặc nhân vang lên: “Tiểu Thư thấy sao.”
“Tại sao cô đơn rồi lại thương nhớ, muốn chia ly rồi lại không thể quen, sinh tử của người đều muốn biết cặn kẽ, nhưng khi kề cạnh lại muốn thờ ơ.” Kỳ Nhi mắt cũng không mở, nhẹ nhàng nói.
“Bởi vì yêu nên tức giận khi bị phản bội, bởi vì yêu nên mới cảm thấy đau lòng, bởi vì yêu nên không thể quên, bởi vì yêu nên sinh tử đều muốn cùng nhau.” Huyết Nguyệt nhìn nam nhân đang đứng trong phòng ánh mắt kiên định nói ta từng câu.
“Huyết Nguyệt,…Huyết Nguyệt…máu nhuộm thắm ánh trăng, đẹp đẽ mà lạnh lẽo, Cô Tinh đơn lẽ đã có Huyết Nguyệt làm bạn….” Kỳ Nhi mơ mờ hồ hồ nói không rõ ràng, hai người đang đứng không hiểu nhưng Huyết Nguyệt hiểu.
Huyết Nguyết không cho nàng trốn tránh, trực tiếp hỏi thẳng: “Có yêu nên mới đau khổ, Kỳ Nhi tiểu thư người còn yêu hắn sao.”
“Yêu…đương nhiên ta yêu hắn, nhưng tim ta cũng căm ghét hắn, hận hắn, hắn cầu xin ta tha thứ, ta phải làm sao đây?.” Kỳ Nhi tiếng nói tựa như gió, đều đều không nhìn ra cảm xúc.
Huyết Nguyệt kéo nàng lại gần mình, lập lại câu nói mà chủ nhân đã từng nói với hắn: “Đã yêu như thế….có gì mà không thể.”
Kỳ Nhi mở to đôi mắt như trân châu nhìn Huyệt Nguyệt, ý ngươi là muốn ta tha thứ cho hắn sao.
Kỳ Nhi mỉm cười, nụ cười khả ái nhất mà Huyết Nguyệt từng thấy: “Khúc Cô Vân kia nghe rất hay, cũng để cho ta tặng lại ngươi một khúc đi.”
“Hảo, tiểu thư mời.” Huyết Nguyệt yên lặng ngồi nghe đàn, khúc đàn trầm bổng nhẹ nhàng rồi lại mạnh mẽ, tiếng ca như oanh trong trẻo động lòng người.
“Hạo nguyệt thiên hạ, phong yên như họa…” Kỳ Nhi ngâm nga, nước mắt từng giọt từng giọt rơi, tình cảm nàng giành cho hắn là không thể thay đổi, nhưng vì sao vẫn chưa thể chấp nhận hắn 1 lần nữa
..bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ..
Sau cuộc nói chuyện ngày hôm đó, nàng bàng hoàng nhận ra rằng, nàng cần hơi ấm kia luôn ôn nhu vây lấy nàng, cần đôi tay mạnh mẽ bảo vệ nàng khỏi nguy hiểm, tấm lưng rộng lớn đã cõng nàng lên xuống Hàn Đàm, ánh mắt lo lắng khi nhìn thấy nàng bệnh, không cần nàng nói đã hiểu nàng cần gì, luôn chờ đợi nàng suốt nhiều năm liền, giữ vững lời hứa khi còn là trẻ con….
Thân ảnh đã cùng nàng dạo chơi trong lễ hội, cởi áo choàng khoác cho nàng khi trời lạnh, ôm nàng vào lòng khi nàng sợ sét đánh, trong miếu hoang đã nhuyễn ngôn nhu ngữ dỗ nàng ngủ, tức giận khi có người chê trách nàng cùng các tỷ muội.
Nếu đã không thể quên thì chọn chấp nhận đi, một lần nữa để vòng tay kia bảo vệ, một lần nữa để người kia yêu thương che chở.
Tiếng đàn ngừng, trên cấm án cũng đã ướt một mảng, Kỳ Nhi nhìn Huyết Nguyệt khẽ mỉm cười, Huyết Nguyết cũng cười với nàng khẽ gật đầu.
Kỳ Nhi cáo từ cả hai phu “thê” kia đi về Nguyệt Ảnh Lâu, tuy được quét dọn sạch sẽ nhưng một mình bước vào lại cảm thấy tịch mịch, đến trước gương ngồi xuống nhắm mắt lại, trên mái tóc dài như có người đang trải sau đó dùng bạch ngọc trâm thành thạo vấn lên…mở mắt ra phía sau không có ai cả.
Kỳ Nhi rời khỏi bàn trang điểm đi đến bên bàn trà, rớt cho mình một chén trà cầm trên tay xoay mấy vòng rồi mới nhấp một ngụm, nếu đã quá rõ cảm giác của mình thì hãy cho hắn một cơ hội nữa đi, thử lại một lần chấp nhận tình yêu ấy, lại một lần tan vào trong ôn nhu ngọt ngào kia…Hiên Viên Hạo ngày hôn lễ cũng là cơ hội cuối cùng của huynh.
Kỳ Nhi đặt tách trà xuống bàn, gương mắt nháy mắt lại trở về một thánh cô ma giáo tà khí bức nhân, một Nguyệt Kỳ Nhi của Mãn Nguyệt Lâu luôn tùy tính hành sự, yêu hận phân minh, một hoa khôi phượng nhãn câu nhân phong tình vạn chủng, và………….một người con gái đang chờ tình lang.