“Cô Nương vì sao vô cớ nhận ta làm phu quân?” Hiên viên Hạo vừa ra cũng không thèm ngó người ta một cái đã chất vấn, là sợ nàng giận hay ghen sao?
“Ta….” Nữ nhân kia vui vẻ quay mặt lại bạc thần mở ra như muốn nói, nhưng khi nhìn thấy nàng thì hai mắt mở to thần sắc là không thể tin được, thoáng cái gương mặt kiều diễm kia đã xanh mét.
Kỳ Nhi nhìn thấy mi tâm nhíu lại, gương mặt kia nhỏ nhắn tinh xảo, mắt phượng phong tình, đôi môi mỏng khiêu gợi, kia còn không phải là gương mặt của nàng hay sao. Kỳ Nhi liếc xuống cái bụng của nàng ta đoán chừng cũng đã gần 8 tháng.
Hiên Viên Hạo nhìn thấy cũng giật mình, cô nương kia hoàn toàn giống thê tử của hắn như đúc, nhưng cái khác chính là thần thái và khí tức, cô nương kia khí tức tà mị một bộ dáng vương giả quyền quý nhưng lại làm ra vẽ phong tình vạn chủng, còn Kỳ Nhi của hắn tuy là tà nhưng là trong nét tà kia lộ ra vài phần phóng khoáng khoái nhạc của nữ nhi giang hồ, hoạt bát ngây thơ của tiểu nữ nhi mới trưởng thành, Kỳ Nhi giơ tay nhấc chân cũng không cần làm một dáng cũng thật phong tinh vạn chủng, khí tức tà mị của nàng là trời sinh mà có chứ không phải như cô nương kia.
“Ngươi…ngươi vì sao lại ở đây…không phải….ngươi…đã…đã…” Nàng kia run rẩy lấy tay chỉ Kỳ Nhi nói lắp bắp từng chữ.
“Đã chết rồi đúng không.” Kỳ Nhi tà liếc mắt nhìn nàng một cái, một cỗ áp bức vô hình làm cho nữ nhân kia run rẩy nàng càng thêm trắng bệch.
“Lục Minh.” Hiên Viên Hạo hoàn toàn chả nhìn mỹ nhân trước mặt có dung nhân y như nàng kia lấy một cái, chỉ quan tâm đỡ nàng ngồi xuống ghế sao đó tự mình cầm lấy chén trà đưa cho nàng.
“Phu nhân ta không đánh nữ nhân, huống chi nàng là nữ nhân mang thai.”
“Nàng ta không mang thai, ngươi cứ xem như bắt thỏ là được.”
“Ta chỉ biết số ta thật khổ.” Từ bên trong một bóng dáng màu xanh nhanh nhẹn phi thân ra tóm lấy nữ nhân đang hoảng hốt bỏ chạy kia, nhưng nàng ta cũng không tầm thường, so hơn 30 chiêu Lục Min mới chế phục được nàng áp giải vào trong đại sảnh.
Khuôn mặt Lục Minh lộ ra vẽ đắc y hướng nàng tranh công: “Phu nhân, xem, người ta đã bắt được.”
Kỳ Nhi hé môi cho hắn một nụ cười tươi, chậm rãi phun ra từng chữ: “Nếu ngươi không bắt được thì đừng làm phó lâu chủ của Tuyết Vũ Lâu nữa, trực tiếp thăng chức làm quản gia đi.”
Lục Minh xụ mặt nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng thở dài, nữ nhân này cứng mềm đều không ăn, nịnh bợ kiếm chỗ dựa cũng không được rồi.
“Ngươi vì sao giả trang thành Kỳ Nhi.” Hiên Viên Hạo không quan tâm thuộc hạ sắp được “thăng chức” kia, trực tiếp chất vấn.
“Vậy vì cái gì nàng thì được, ta lại không được?” Nữ nhân kia không trả lời mà hỏi ngược lại.
Kỳ Nhi buông xuống tách trà “Ngươi là Thụy Đông Quận Chúa.” lời nói ra khiến người trong sảnh sửng sốt, đường đường thiên kim quận chúa không làm lại giả dạng đi nhận mình là phu nhân của người khác.
Thụy Đông cắn môi không nói, Kỳ Nhi nói tiếp: “Ngươi là nhìn trúng phu quân ta nên mới bài ra nhiều trò như thế, ta nói không sai chứ.”
“Không liên quan đến ngươi, tiện nhân…á” Nàng ta chưa kịp nói gì tiếp theo, thì mặt đã nghiêng về một bên, không ai biết Kỳ Nhi ra tay lúc nào bởi vì chỉ thấy nàng nhẹ vung tay lên.
Kỳ Nhi quét mắt một vòng quanh phòng, ngoại trừ Hạo của nàng thì ai cũng trợn mắt há mồm kể cả Lục Minh, hừ! cái này là cách không chưởng tuyệt học của Ngũ gia đấy, từ khi nàng biết võ công đã không ngại khổ cực ngày đêm rèn luyện tuy không thể như Bạch Ngọc Đường nhưng ít nhất vẫn có thể ra oai tùy hứng nha!
“Ngươi biết ta là quận chúa vẫn dám đánh ta.” Thụy Đông ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Kỳ Nhi
Mà cái người bị nhìn kia chỉ là một bộ dáng thong dong tùy hứng, môi khẽ nhếch “Trong đây có ai thấy đương kim quận chúa nào hay không?”
Hiên Viên Hạo môi cũng khẽ nhếch nhìn khắp phòng một lần, sau đó quay đầu tiếp tục uy trái cây cho nàng “Có thấy không?”
Mọi người nhìn nhau ai cũng tự hiểu lấy, sao đó đồng thanh nói: “Bẩm gia, phu nhân, chúng ta không nhìn thấy.”
“Không tồi” Kỳ Nhi nuốt xuống một miếng táo gật đầu thỏa mãn “Thưởng mỗi người 20 lượng, lui xuống cả đi.” Kỳ Nhi phất tay, Lục Minh dẫn mọi người tạ lễ xong lui ra ngoài, bên trong chỉ còn 3 người.
Gương mặt Thụy Đông ngày càng trắng bệch, nàng không ngờ nam nhân luôn công tư phân minh lại sủng ái một nữ nhân đến vô pháp vô thiên như thế, chẳng những tận tay uy nàng ta ăn trái cây mà từ lúc nàng bị bắt đến giờ đều là nàng ta làm chủ ra lệnh cũng không thấy hắn phản đối một câu nào, chỉ là ôn nhu cười nhìn nữ nhân đang ngồi đó.
“Ngươi còn nhìn nữa ta trước tiên là móc hai mắt ngươi ra, cắt đứt tứ chi, hủy dung của ngươi rồi ném vào trong hố ngũ độc* bảy bảy bốn mươi chín ngày.”
*Ngũ độc gồm: rắn, rết, nhện, bọ cạp, cóc
Hiên Viên Hạo dở khóc dở cười nhìn tiểu nữ nhân đang lên cơn ghen trước mặt, nhưng tâm lại lan tràn ngọt ngào, nàng biết ghen tức là yêu hắn, bộ dạng đanh đá mắng chửa người cũng rất khả ái, gò má đỏ lên vì tức giận, cặp mắt lưu chuyển quang mang, đôi môi hơi chu ra, thật khiến người yêu thích.
Người ta nói tình nhân hóa tây thi là thế, bộ dáng bây giờ của Kỳ Nhi chằng khác nào nữ nhân đánh đá chanh chua vậy mà lọt vào trong mắt của Hiên Viên Hạo là khả ái…. nhưng không thể phủ nhận cái đẹp của hoa khôi Mãn Nguyệt Lâu, cho dù nàng có hung dữ hơn nữa cũng là một dạng phong tình khác mà thôi.
“Hahaha…thắng làm vua thua làm giặc Thụy Đông ta nay rơi vào tay ngươi thì mặc người xử trí, muốn chém muốn giết tùy ngươi, nhưng ta sẽ nguyền rửa ngươi dù cho chết cũng sẽ nguyền rửa ngươi..hahaha.” Thụy Đông hai mắt đỏ sậm, cười một cách điên cuồng.
“Ngươi vẫn còn có chỗ hữu dụng với chúng ta, giết ngươi là quá dễ dãi cho ngươi rồi.”
Hai tiếng vỗ tay vang lên, 2 hắc y nhân nhảy xuống cung kính quỳ trước mặt Kỳ Nhi, hai người là do nhị thư kí phải tới, vừa tới không bao lâu thì đã bị kêu xuống.
“Đem về cho nhị thư kí thẩm tra…..” Kỳ Nhi nhỏ giọng căn dặn một hắc y nhân, hai người nhận mệnh lập tức đánh ngất Thụy Đông bỏ vào trong bao bố khiên đi.
“Có mệt hay không.” Hiên Viên Hạo dìu nàng dậy.
Kỳ Nhi nhìn hắn: “Chàng không muốn biết chuyện gì sao.”
“Ta không quan tâm, chỉ biết hiện tại nàng đã tha thứ cho ta.” Hiên Hạo cười ôn nhu, nhưng lại bị một câu nói của Kỳ Nhi làm nét mặt cứng đờ “Ta có nói tha thứ cho chàng sao.”
“Kỳ Nhi…”
Kỳ Nhi cười “Nhưng ta cũng không nói là không cho chàng thêm cơ hội.”
“Như vậy là đủ rồi” Hiên Viên Hạo vòng tay ôm lấy nàng, vuốt ve cái bụng của nàng “Ta sẽ cố gắng tận dụng tốt cơ hội này, khiến nàng yêu ta thêm lần nữa và sẽ không bao giờ tổn thương nàng thêm nữa.”
Kỳ Nhi ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ôn nhu cùng tình cảm tràn đầy đã lâu, rất lâu Hiên Viên Hạo chưa từng thấy “Hy vọng chàng đừng làm ta thất vọng.”
“sẽ không.” Hiên Viên Hạo cuối đầu xuống nhẹ nhàng bao phủ lên môi của nàng, nụ hôn này ôn nhu nhưng mãnh liệt, hai người cứ dậy mặt kệ các nha hoàn người hầu khác đừng ở hành lang hôn nhau đến thất thần, triền miên không dứt, đến khi Kỳ Nhi thở không được nữa Hiên Viên Hạo mới buông nàng ra, đưa nàng về phòng nằm nghĩ.
……
Trong suốt hơn 1 tháng sau nàng luôn được Hiên Viên Hạo xem như trân bảo mà giữ gìn, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt bể, nóng quá cũng không được, lạnh quá cũng không xong.
Chỉ đi dạo có một lát hắn cũng hoảng đến độ quẳng hết công việc cho Lục Minh tự thân dìu nàng đi, ngay đến cả….tắm rửa cũng muốn tự tai giúp nàng, đương nhiên cũng phải tắm hơn 1 canh giờ mới xong….đều là hắn giở trò quấy rối.
Thuốc bổ thì không cần phải nói, căn bản là hắn hợp tác cùng chúng tỷ muội hành hạ nàng, cứ cách hai canh giờ lại phải uống một chén, không uống thì hắn dụng miệng để uy còn dùng lí do rất chính đáng là vì tốt cho bảo bối của bọn họ.
Chúng tỷ muội thỉnh thoảng cũng qua sẽ qua thăm nàng, nàng biết hiện tại cục diện rối rắm, Tam vương gia đang tranh giành quyền lực cùng Nhàn vương chúng tỷ muội khi thì chạy đi thám thính khi thì chạy đi làm nhiệm vụ ai cũng đặc biệt bận rộn nhưng vẫn đến thăm nàng đều đều không thiếu người nào.
Hôn lễ của nàng cũng đã bị hủy bỏ, cha nương hiện tại cũng đang ở tại Mãn Nguyệt Lâu giúp đỡ, nhị vị Độc Cô cũng đến góp vui nghe nói còn có đệ nhất dịch dung Bất Tri Diện Hạ Lạc Hà và đệ nhất thần y tiền nhiệm Y Tiên Lăng Diệc Thần cũng được hai vị đệ tử “ngoan” nắm áo lôi đến.
Người của Mộ Dung gia thì khỏi phải nói đương nhiên sẽ đến giúp đỡ cho con gái “cưng” của bọn họ, trong võ lâm cũng không ít người vì danh tiếng của minh chủ võ lâm mà kéo đến.
Kỳ Nhi hằng ngày chỉ có thể ở đây hết nằm lại ăn, ăn xong lại nằm đã nhàm chán đến phát điên, vào một ngày đẹp trời mây trắng bay bay nàng thành công trốn ra khỏi Tuyết Vũ Lâu đi từ từ đến Mãn Nguyệt Lâu.
Vì sao chạy trốn? vì sao lẻn đi? còn không phải tại phu quân “thân mến” kia của nàng quá mức “mẫn cảm” hay sao, động tí cũng không cho thì sao cho nàng ra ngoài, chỉ còn cách trốn mà thôi.
Thành công một đường an toàn đi đến lâu, bên trong vẫn náo nhiệt như ngày thường, Kỳ Nhi chọn cách đi vòng để tránh chú ý, nhưng ông trời không toại lòng người nàng vừa quẹo vào một khúc quanh thì thình lình có một nha đầu đâm thẳng vào nàng, theo quản tính nàng liền ngã ra sau.
Lúc ấy trong đầu Kỳ Nhi chỉ hiện lên 2 chữ: xong đời, nếu thật sự ngã xuống thì bảo bối của nàng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, đây là ông trời chừng phạt cái tính “quá” hoạt bát của nàng sao.
Nhưng đâu đớn không có hiện ra giống như dự liệu của nàng, một đôi tay rắn chắc thành công đỡ lấy nàng, Kỳ Nhi ngước lên nhìn người kia chỉ có thể cười gượng.