• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau cùng buổi tập cũng xong, mồ hôi cả hai cô trò mướt mát và đôi chân đã mỏi nhừ, Tuệ San nhìn bộ dạng ướt đẫm của mình trước gương rồi có chút ái ngại.

Nữ nhân giảm độ điều hòa xuống, mong khí lạnh sẽ mau chóng làm mát lại cơ thể bởi sắp tới bữa ăn tối rồi, đồng thời cũng quay ra giục Trân Nhi:
- Tan học rồi, em lên thay đồ rồi xuống dùng bữa với cả nhà đi
Trân Nhi nằm ngả ra đùi Tuệ San, con bé cười tươi lộ ra vài chiếc răng sún, vui vẻ:
- Em còn có mồ hôi, mẹ bảo phải đợi ráo một lúc mới được tắm...!Hì hì, chị cũng ướt đẫm mồ hôi kìa
Tuệ San cười nhẹ, hai cô trò ngồi đó một lúc rồi cơ thể cũng hạ nhiệt hơn, Trân Nhi chạy thoăn thoắt lên phòng còn cô gọi điện cho A Nghiêm báo tối nay về muộn, cũng không quên gọi trước cho Khuất Ngôn Chấn từ chiều.

Hắn ta vẻ không đồng ý và lại hơi nổi đóa lên nhưng vì thái độ quyết liệt của Tuệ San mà đành hạ mình xuôi theo ý cô
Tuệ San thở dài, đi trên hành lang lát gỗ về hướng phòng bếp, căn biệt phủ này bề ngoài đã bệ vệ, hùng vĩ như vậy đến khi vào sâu bên trong mới thật là tráng lệ.

Sàn gỗ ấm lạnh theo mùa, gạch sứ cao cấp, các chi tiết trang trí cũng không phải đồ vật bình thường...!Tuệ San chạm tay vào vài thứ, ánh mắt lại đượm buồn một chút, còn nhớ nhiều năm trước, trong căn biệt thự Đàm gia ở, những thứ này không là gì cả nhưng hiện tại, với cô lại quá xa vời.

Căn biệt thự bị bán đi, số tiền trả cũng thật bèo so với giá trị thật cho đến căn nhà cấp bốn cô ở bây giờ, đầy đủ mọi thứ đồ sinh hoạt nhưng độ tiện nghi hào hoa một thời thì không

Nữ nhân đang trân trân nhìn vào một chiếc bình cổ thì giọng Mã Lê Thanh từ xa gọi tới:
- Tuệ San...!em dạy xong rồi sao?
Cô nghe tiếng hắn mà chỉ thêm mệt mỏi, liền bĩu môi một cái rồi thay đổi thái độ khác, đối diện với tên tiểu tử này thì cười lên khả ái, nhẹ nhàng:
- Vâng ạ, mới xong thôi
Mã Lê Thanh mới tắm xong, hắn tỏa ra mùi thơm đặc trưng của mình và dần tiến lại cô, nữ nhân không quan tâm tới bề ngoài tên này ra sao mà là cái hương nước hoa khốn kiếp kia.

Còn nhớ lần trước Ngôn Chấn vì chút mùi còn đượm lại đã đoán ngay ra là mùi hương của nam nhân, còn trúng phóc của Mã Lê Thanh, kết quả là “Ngài Khuất” đã nổi cơn ghen tuông vớ vẩn gì đó mà hành cô từ phòng tắm tới ra ngoài phòng ngủ
Tuệ San bất giác lùi lại, dè chừng:
- Anh...!Anh đừng lại gần đây quá
Mã Lê Thanh còn đang vui vẻ thì liền sững lại, vốn nghĩ cái nắm tay lúc nãy và thái độ hòa nhã hôm nay của Tuệ San thì đã tha thứ cho hành động ngông cuồng của bản thân mấy hôm nọ mà có vẻ là chưa hẳn.

Nam nhân có chút sượng, hỏi:
- Tuệ San, có chuyện gì sao?
Nữ nhân đơn thuần chỉ không muốn bện hương của tên tiểu tử này nhưng sau cùng nghĩ ra một kế sách, liền giả vờ bản thân còn sự ám ảnh và yếu đuối.

Tuệ San quay đi rồi bấu chặt vào đốt cổ mình, móng tay găm sâu để tạo vết, cơ thể cũng tự rúm ró lại cùng giọng nói như mềm oặt đi:
- Kh...!Không.

Anh đừng lại gần đây...!em chỉ ngắm chiếc bình này vì nó đẹp chứ...!chứ không có ý đồ gì cả
Mã Lê Thanh nghe vậy liền hiểu ra, hắn mau chóng tiến lại mà áp chế cơ thể Tuệ San vào lồng ngực mình, hai tay ôm chặt sau lưng và eo, ép chặt nữ nhân mà hạ giọng van cầu:
- Tuệ San, hôm đó là tôi nóng giận và hoảng quá nên mới quá tay với em.

Đã xin lỗi em nhưng em còn đương giận phải không? Nào nói đi, tôi phải làm gì nữa? Em đừng sợ hãi như thế, tôi thích em là thật, sẽ không làm gì tổn hại đến em nữa, từ nay và về sau
Tuệ San giả vờ bỏ bàn tay đang che cổ ra, nghiêng đầu sang một bên để vết bầm cô mới cấu chặt sẽ đập vào mắt Lê Thanh.

Y như rằng có tác dụng, tên tiểu tử này ngay tức khắc sốt sắng:
- Gần 2 tuần rồi mà vết bầm vẫn đậm như vậy sao?

Nữ nhân cố thoát khỏi vòng tay Lê Thanh như không được, xem ra hắn đang rất sốt ruột, cô cũng ra vẻ hơn chứ vết bóp cổ này ngay hôm sau Khuất Ngôn Chấn đã tự tay bôi thuốc gì mà hết tiệt rồi.

Nữ nhân từ tốn gật đầu, đáng thương:
- Đ...!Đau lắm
Mã Lê Thanh như bị chạm vào nơi yếu mềm nhất, liền xuôi theo cảm xúc bị vật nhỏ này dẫn dắt.

Hắn siết tay bạo dạn ôm chặt Tuệ San, như hối lỗi thật nhiều mà liên tục nói:
- Tôi sai rồi, Tuệ San em nói đi, tôi phải làm gì để tạ tội đây...!chính tôi cũng không ngờ vết bóp cổ lại mạnh thế, có phải suýt giết chết em hay không?
Tuệ San nghe mấy lời đó chỉ phì cười trong bụng, đảo mắt ngẫm nghĩ rồi dám đề nghị:
- Hmm, anh có thể...!đưa em lên thư phòng một lần nữa được không? Em đánh rơi chiếc vòng tay hôm tìm giày cho Trân Nhi, kể từ hôm đó chưa dám nói với ai
Mã Lê Thanh đối với lời nói này thân thể cường tráng liền trở nên cứng ngắc, hắn đơ hẳn ra tại đó mà lực tay ôm Tuệ San cũng lỏng lẻo.

Nữ nhân nín đợi thái độ của tên tiểu tử này, hắn có phải là cảm xúc nhất thời hay thực sự yêu mến cô, câu trả lời sẽ chuẩn bị được đưa ra
Nam nhân nhìn Tuệ San còn đương đứng trước mắt mình, liếc xuống cổ tay nhỏ nhắn của cô rồi bất giác nghiêm túc:
- Được, tôi đưa em lên
Tuệ San nghe lời nói này mà như muốn rụng rời, Mã Lê Thanh vậy mà lớn mật vượt mặt ba mình, đưa người ngoài lên căn phòng đó.

Trước khi lên đã thấy ánh mắt nam nhân nhìn sang đồng hồ, 20 phút nữa mới dùng bữa, chắc hẳn nhẩm tính việc tìm kiếm sẽ nhanh nên mới đồng ý, một phần là cảm thấy tội lỗi

Cả hai trong thang máy vài giây rồi tới trước căn phòng đó, mã khóa bên ngoài có số và vân tay, Mã Lê Thanh ấn ngón trở vào rồi nắm chắc tay Tuệ San dắt vào trong, để hờ cánh cửa phòng để nghe động tĩnh bên ngoài.

Nam nhân cũng biết lợi dụng thời cơ mà rờ tay lên đốt cổ của Tuệ San, kiểm tra vết bầm một chút rồi giọng nói trầm ngâm, nhắc:
- Em tìm mau đi, không có nhiều thời gian
Tuệ San gật gù rồi giả vờ chạy xung quanh, mục đích chỉ xem thái độ của Lê Thanh thôi chứ làm gì có cái vòng nào, ai mà ngờ hắn đồng ý đưa cô lên thư phòng thật, hại Tuệ San phải lăn lê đủ kiểu để tỏ ra mình đang tìm đồ.

Nữ nhân cúi sấp người xuống ngó qua từng ngóc, vô ý để phần hông vểnh cao lên, lại còn đăng mặc váy múa nên thực sự gây kích thích cho Mã Lê Thanh.

Hắn ta đi sát lại, đưa tay lên rờ cằm rồi nghiêm túc ngắm nhìn dáng vẻ này của Tuệ San, đôi mắt dần nhỏ lại như ngẫm nghĩ mấy điều gì đó không tốt đẹp.

Cả hai vẫn đang tập trung vào phần việc của mình bỗng ngoài hành lang vang tiếng nói lớn:
- Haha, được được...!hẹn anh ngày mai nhé.

Địa điểm ở đâu nhỉ? Meraki hay Osuba? Haha, tùy anh muốn chứ tôi ở đâu, miễn có anh tiếp chuyện là thoải mái rồi, chúng ta có nhiều chuyện để bàn tính với nhau lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK