Phủ An Viễn hầu trước kia vốn là phủ Cửu vương gia. Trước đây Cửu vương gia phú quý nổi danh chốn kinh thành cho nên phủ đệ tự nhiên là hoa lệ, đường hoàng đặc biệt là hoa viên, trong đó đủ loại kì hoa dị thảo, giả sơn, tiểu kiều (cầu).. cái gì cần có đều có, bố cục tinh xảo, cảnh sắc đẹp vô cùng. Lão Hầu gia năm đó phò tá tiên đế lập quốc có công lớn nên tiên đế đem tòa phủ đệ có thể sánh với ngự hoa viên này ban cho lão Hầu gia. Vì vậy, hậu hoa viên của phủ An Viễn hầu nổi tiếng trong hoàng thành. Hầu phủ mỗi lần có yến hội đều mở tiệc ở hậu hoa viên chiêu đãi khách.
Hôm nay, gió mát, trời trong, khí trời nhẹ nhàng sảng khoái, trà hội cũng như bình thường mà tổ chức ở hậu hoa viên.
Trước của Hầu phủ không khí nhộn nhịp, xe ngựa như nước, tất cả đều là những loại xe quý, các phu nhân quần là áo lụa, các nha hoàn vội vàng đỡ các phu nhân vào hậu hoa viên.
Có hai quý phụ nhân cùng xuống xe ngựa, nhìn thấy nhau vui vẻ cười nói.
Trong đó, một người khoảng chừng 30 tuổi, mặc áo lụa xanh mang theo chuỗi châu liên (vòng) xanh, người tranh sức đầy châu ngọc trông có vẻ cau có cười với người kia tuổi nhỏ hơn. Người có vẻ cau có, tức giận nói:
– Vương phu nhân, ngươi nói hôm nay có thể thấy Tương Nhược Lan hay không?
Vương phu nhân lấy khăn tay che miệng cười, vẻ mặt trào phúng:
– Ta nếu là thái phu nhân thì sẽ đem người này ở trong nhà, khóa kĩ tránh để làm mình mất mặt trước mọi người! Lưu phu nhân, ngươi nói đúng hay không?
Lưu phu nhân đi một bên vừa cười vừa nhìn nha hoàn dẫn đường của Cận gia mà quay qua nháy mắt với Vương phu nhân, ý bảo hai người nói chuyện bé một chút. Sau đó, vừa đến cạnh Vương phu nhân thì lấy tay bịt miệng cười khẽ nói:
– Năm đó nhà ta mở hội du viên (ngắm vườn), lúc đầu Tương Nhược Lan kia đem bộ ấm chén khắc hoa mai ta yêu thích nhất đập vỡ chẳng những không xin lỗi mà còn nói những lời khó nghe khiến ta rất tức giận. Nếu không phải nể Thái hậu thì ta đã đuổi nàng ra ngoài. Bát phụ này hôm nay còn sắp đặt Hầu gia, gả vào Hầu phủ, sau này Hầu phủ chắc náo nhiệt vô cùng.
Vương phu nhân thấp giọng, hả hê nói:
– Cần gì sau này, đảm bảo hôm nay sẽ có kịch hay cho mà xem! Thái phu nhân vốn trọng sĩ diện, lần này ta rất muốn xem bà sẽ giải thích vì sao Tương Nhược Lan không xuất tịch đây.
– Nếu lúc đó Tương Nhược Lan cầm roi xông ra thì thật là náo nhiệt!
– Chuyện này có khả năng lắm. Ta thật mong chờ nha.
– Lưu phu nhân, ngươi có phải là sợ thiên hạ không loạn sao?
– Chẳng có cách nào cả, cuộc sống quá nhàm chán, khó mà có được trò vui sao ta không thể không chờ mong chứ?
– Nói thế cũng đúng! Vương phu nhân cười.
Hai người đi theo nha hoàn đi qua dãy hàng lang dài liền nhìn thấy cửa lớn vào hậu hoa viên.
Đột nhiên Vương phu nhân dừng chân. Chỉ vào bóng dáng yểu điệu phía trước, cả kinh:
– Kia… kia… Kia không phải là Tương Nhược Lan?
Lưu phu nhân nhìn theo phía tay Vương phu nhân chỉ, trong giây lát cảm thấy thật kinh ngạc.
Nhìn thấy Tương Nhược Lan cũng không có gì kì quái nhưng là nhìn thấy Tương Nhược Lan đoan trang lễ nghĩa là đúng là chuyện ngạc nhiên nhất trần đời.
Lưu, Vương hai người mở to mắt nhìn Tương Nhược Lan chậm rãi đi về phía nàng. Tương Nhược Lan rất nhanh đã thấy hai người và vẻ mặt kinh dị vô cùng của họ.
Tương Nhược Lan cười cười, vẻ mặt này nàng cũng chẳng lạ, hôm nay hầu như tất cả các phu nhân thấy nàng đều lộ ra vẻ mặt này.
– Vương phu nhân, Lưu phu nhân mời vào bên trong ngồi, mẫu thân sẽ ra sớm thôi!
Tương Nhược Lan vừa nói vừa đứng thẳng lưng, tư thế này chúng tỏ thân phận của mình.
Vương, Lưu hai người lập tức hoàn hồn, trước mặt họ là Tương Nhược Lan người được đương kim Hoàng thượng tứ hôn là nhất phẩm phu nhân, bàn về lý thì hai nàng phải là hành lễ trước. Hai người hành lễ với Tương Nhược Lan, trong lòng âm thầm kinh ngạc không hiểu khi nào thì Tương Nhược Lan đã rành những lễ tiết như thế này?
Tương Nhược Lan cũng hoàn lễ cho hai người, động tác chẳng những không sai mà còn có sự ưu nhã, cao quí càng khiến hai người kì quái thêm kì quái.
Tương Nhược Lan làm như không để ý sự ngạc nhiên của hai nàng, chỉ sai nha hoàn dẫn hai người đến chỗ ngồi. Sau đó, xoay người chào những vị khách mới đến.
Bãi đất trống trong hoa viên đã xếp đặt những chiếc bàn, bàn chính giữa là của gia chủ. Bốn phía là vườn hoa diễm lệ, cách đó không xa là hồ nước trong suốt, bên hồ dương liễu thướt tha theo gió mà phất phơ, cảnh trí vô cùng đẹp. Trong cảnh trí này vừa phẩm trà vừa trò chuyện thì quả là chuyện cực kì cao nhã.
Vương Lưu được nha hoàn dẫn đến chỗ ngồi nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tương Nhược Lan như muốn nhìn thấu nàng. Bên cạnh một vi phu nhân ngồi đó nhỏ giọng nói với hai người:
– Đây đúng là Tương Nhược Lan sao? Thay đổi thật quá quỉ dị.
Lưu phu nhân nghe thấy vị phu nhân kia nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tương Nhược Lan, giọng đầy nghi hoặc, không dám tin nói:
– Đúng thế, còn chưa được bao lâu mà như thành người khác rồi.
Ngay cả cảm giác cũng thay đổi. Trước kia bất kể là lời nói, hành động hay thần thái khí chất của Tương Nhược Lan đều khiến người ta cảm thấy bá đạo, thô dã, ngoan lệ. Nhưng khi nãy thấy Tương Nhược Lan ánh mắt của nàng lại trầm tĩnh như nước, ưu nhã, thong dong.
Một người sao có thế thay đổi nhiều như thế trong thời gian ngắn. Thật là không thể tin được.
Đây có lẽ là cảm giác của tất cả những quý phu nhân ngồi đây.
Trong lúc này, Vu Thu Nguyệt đứng sau Tương Nhược Lan không xa. Nàng mặc dù xinh đẹp như hoa bách hợp, ôn nhu nhàn tĩnh, cử chỉ ưu nhã, dù hao hết tâm sức mà mỉm cười với mỗi người, nói chuyện với bọn họ mong lưu lại trong lòng các phu nhân này ấn tượng. Nhưng bất kể nàng có cố gắng thế nào thì sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào Tương Nhược Lan khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể phát tác.
Vương thị đi đến bên Vu Thu Nguyệt nhìn bóng Tương Nhược Lan mà hận nói:
– Nhìn nàng đắc ý kìa, những người kia cũng thật là, làm cho nàng ta càng lên mặt
Vu Thu Nguyệt ngoài miệng chưa nói gì nhưng nhìn Tương Nhược Lan càng ngày ứng xử càng nhàn thục thì chỉ cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đắc ý cũng chẳng được lâu đâu.
Lúc này, thái phu nhân và Cận Yên Nhiên cùng một đám nha hoàn đi tới. Tương Nhược Lan thấy vội đến đỡ tay trái thái phu nhân, tay phải là Cận Yên Nhiên. Vu Thu Nguyệt chỉ có thể theo sau cùng đám người hầu.
Các phu nhân nhìn thấy thái phu nhân đều đứng dậy thỉnh an, thái phu nhân cười mời các ngồi xuống.
Thái phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, Cận Yên Nhiên và Tương Nhược Lan ngồi bên cạnh bà. Vu Thu Nguyệt ngồi sau Tương Nhược Lan, vừa nhìn đã biết là thiếp.
Thái phu nhân ngồi xuống đã mở miệng cười nói:
– Hôm nay rất cảm tạ mọi người nể mặt đến phủ cùng bà già này bớt buồn.
Các phu nhân khác đều khách sáo nói đây là may mắn của các nàng, rất vui được đến Hầu phủ làm khách….
Màn chào hỏi qua đi, bắt đầu tiến vào chính đề.
Chương 38: Trà Hội 2
Trời sáng sớm không quá nắng nóng, hậu hoa viên ấm áp, gió nhẹ thổi khiến không khí ngập mùi hoa thơm khiến người ta có cảm giác cực kì thanh sảng.
Thái phu nhân nhìn mọi người cười nói:
– Hôm nay mời các vị phu nhân quá phủ thứ nhất là để tỷ muội chúng ta có dịp tụ tập hàn huyên. Thứ hai cũng là để giới thiệu với mọi người tân phu nhân Hầu phủ chúng ta….
Vừa nới vừa quay đầu qua bên trái nhìn Tương Nhược Lan nói:
– Nhược Lan, mau chào hỏi các phu nhân.
Tương Nhược Lan đứng lên hơi hơi phúc thân với mọi người:
– Nhược Lan chào các vị phu nhân
Bất luận là lễ số hay tư thái đều rất đúng mực, thái phu nhân mỉm cười vẻ mặt rất hài lòng
Tất cả các quý phụ dù rất kinh ngạc với sự thay đổi của Tương Nhược Lan nhưng vì nể mặt thái phu nhân nên cũng nói vài câu tán thưởng. Ngươi một câu, ta một câu cực kì náo nhiệt.
Nhưng trong số các phu nhân này có một vị cực kì ghét Tương Nhược Lan, bà là phu nhân của Lưu thái y đứng đầu Thái y viện là mẫu thân của Lưu Tử Căng – La thị.
Con gái của La thị là Lưu Tử Đồng đã bị Tương Nhược Lan đẩy xuống nước, dù giữ được mạng nhưng lại sinh bệnh, đến nay chưa khỏi hẳn, ảnh hưởng đến chuyện hôn sự. Tương Nhược Lan là con gái duy nhất của Uy Vũ tướng quân, có thái hậu bảo vệ bây giờ còn là nhất phẩm phu nhân. Bà chỉ là ngũ phẩm phu nhân nên đương nhiên không làm gì được nàng. Nhưng bây giờ thấy nàng là một bát phụ lại giả vờ giả vịt được mọi người tán thưởng lại nhớ đến con gái mình không thể xuất tịch trong bất kì buổi tiệc nào mà không thể ngừng được sự oán giận trong lòng.
Đang lúc mọi người đang ca ngợi nhau vui vẻ đột nhiên một tiếng lạnh như băng vang lên:
– Hầu phu nhân hôm nay thật khiến người ta kinh ngạc, lão thân suýt thì tưởng nhận nhầm người.
Không khí đang náo nhiệt nhất thời an tĩnh lại. Mọi người đều nhìn về phía phát ra thanh âm, đó là vị phu nhân ánh mắt nghiêm lạnh, chính là phu nhân Lưu Viện sĩ – La thị.
Ân oán của Lưu Tử Đồng và Tương Nhược Lan mọi người đều biết, các phu nhân trong hoàng thành có ai là không biết! Các vị phu nhân không hẹn mà hai mắt đều sáng ngời, trong lòng nghĩ sắp có kịch vui mà xem!
Thái phu nhân nghe câu này thì sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng thầm giận không biết là kẻ nào lại nói lời này. Đến khi thấy đó là La thị thì tức giận nhất thời tiêu tán, bà nhìn Tương Nhược Lan bên cạnh, nhẹ thở dài, thần sắc có chút không vui.
Nhiều năm qua bệnh của bà đều được Lưu gia chiếu cố nên mỗi lần có dịp tụ hội thì La thị đều được mời đến. Lần này mời khách cũng quên mất ân oán hai người….
Nhưng, trước kia Tương Nhược Lan đắc tội nào chỉ một La thị? Phòng được lần này sao biết còn lần sau? Nhược Lan này dù có cố gắng thay đổi nhưng có thể mang lại chút thể diện cho Hầu phủ chăng?
Thái phu nhân hơi nhíu mày.
Vu Thu Nguyệt nhìn vẻ mặt thái phu nhân mà hơi cười lạnh.
La thị vừa dứt lời, một phu nhân bên cạnh tiếp lời:
– Ý của Lưu phu nhân là gì vậy?
La thị nhìn Tương Nhược Lan cười lạnh nói:
– Các vị thật sự không rõ ý của lão thân?
Các phu nhân đều cười, trên mặt thái phu nhân có chút bực tức, bưng chén trà trước mặt lên nhấp để che dấu tâm trạng của mình. Cận Yên Nhiên ngồi bên cạnh hung hăng trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nghe được lời nói của La thị liền biết đây là khảo nghiệm lớn nhất, nếu không thể thành công bảo toàn được thể diện Hầu phủ, chỉ e từ này về sau thái phu nhân cũng không coi trọng mình nữa, những cố gắng trước kia đều là uổng phí.
Là từ giờ về sau trốn tránh trong Hậu phủ để tránh những lời nhạo báng hay đường đường chính chính để mọi người tiếp nhận mình. Đây là thái độ sống của một con người.
Tương Nhược Lan cũng không phải là người thích nổi tiếng nhưng nàng hi vọng được sự đón nhận của mọi người, hy vọng nhận được sự ấm áp chứ không phải là cô độc, tịch mịch, cho nên nàng phải có dũng khí để đối mặt tất cả.
– Nhược Lan hiểu ý của Lưu phu nhân.
Tương Nhược Lan đột nhiên lên tiếng khiến mọi người đều chú ý.
Thái phu nhân hơi lo lắng nhìn nàng, Cận Yên Nhiên nhỏ giọng nhiếc Tương Nhược Lan:
– Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi an phận một chút, hôm nay ngươi làm Hầu phủ mất thể diện còn chưa đủ?
Tương Nhược Lan quay mặt về phía thái phu nhân nhỏ giọng nói:
– Xin mẫu thân tin tưởng Nhược Lan một lần.
Nói rồi cũng không chờ thái phu nhân trả lời mà đứng dậy chậm rãi bước đến bên La thị.
Cận Yên Nhiên nóng nảy thiếu chút nữa muốn chạy đến kéo Tương Nhược Lan về nhưng thái phu nhân ngăn cản nàng, Cận Yên Nhiên la lên:
– Mẫu thân, người cứ để nàng làm loạn sao? Vạn nhất sự việc không thể thu thập thì Hầu phủ ta sẽ thành trò cười chốn kinh thành.
Thái phu nhân nhìn bóng Tương Nhược Lan, thản nhiên nói:
– Cũng không ngại tin tưởng nàng một lần
Khi nãy nhìn ánh mắt của nàng có một sự kiên định trong đó, ánh mắt đó khiến bà có chút cảm động, bởi vì bà tin Nhược Lan bây giờ làm tất cả là vì Thiệu Khang, nàng đã nguyện ý vì Thiệu Khang mà thay đổi thì bà cũng phải cho nàng một cơ hội.
Tương Nhược Lan chậm rãi đi về phía Lưu phu nhân. Các phu nhân ngồi xung quanh đều mở to mắt nhìn nàng, trong mắt có chút chờ mong, hưng phấn. Họ đều thầm đoán Tương Nhược Lan muốn làm gì. Nếu theo tính tình của nàng chắc không phải là việc tốt.
La thị nhìn Tương Nhược Lan đến gần trong lòng có chút khẩn trương. Tương Nhược Lan hung ác nổi tiếng, vạn nhất ở chốn đông người này nàng khiến bà khó xử thì sau này mình cũng thành trò cười cho mọi người sao. Bà ngồi ngay ngắn lại, cả người như căng ra, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nếu nàng dám làm gì mình thì cho dù liều mạng già cũng phải cáo trạng với Hoàng thượng lấy lại công đạo cho mình.
Tương Nhược Lan đi đến trước mặt La thị, La thị gắt gao nhìn nàng, tinh thần đề phòng. Các quý phụ đều gắt gao nắm chặt khăn tay, hai mắt không chớp chút nào.
Trong lúc mọi người ngừng thở, lòng đầy chờ mong thì ngoại dự liệu của họ, Tương Nhược Lan lại cung kính lễ La thị một lễ.
Tất cả mọi người đều không tin vào mắt mình, nàng…. nàng, lại hành lễ với La thị. La thị hạ nhục nàng mà nàng lại hành lễ trả La thị.
Đây là chuyện gì?
Mọi người không được xem kịch hay không nhưng không thất vọng mà ngược lại lại càng hứng thú. Các nàng rất muốn biết bát phụ Tương Nhược Lan muốn làm cái gì.
– Ngươi…. ngươi làm cái gì vậy?
La thị cũng ngạc nhiên không kém. Bà thậm chí đã chuẩn bị tinh thần bị đánh nhưng không nghĩ tới đối phương đột nhiên lại làm thế này khiến lòng bà rối loạn.
– Nhược Lan muốn xin lỗi phu nhân về chuyện của Lưu tiểu thư.
Tương Nhược Lan nhìn La thị, thành khẩn nói:
– Trước kia Nhược Lan làm chuyện quá đáng với lệnh ái khiến phu nhân thương tâm. Nhược Lan biết sai rồi, phu nhân hôm nay đừng nỏi là chỉ nói vài ba câu chỉ trích cho dù có đánh chửi Nhược Lan thì Nhược Lan cũng không có bất kì oán giận gì.
– Ngươi…. Ngươi nói cái gì?
La thị trong mắt nhìn nàng, thực không dám tin vào tai mình.
Ngoài bà, các phu nhân khác cũng nhìn nhau khó hiểu.
– Nhược Lan trước kia không hiểu chuyện, không hiểu quy củ, tính tình phóng túng làm thương tổn Lưu tiểu thư, trong lòng Phu nhân đương nhiên là chán ghét Nhược Lan. Hơn nữa ta biết không chỉ có phu nhân…
Tương Nhược Lan chậm rãi xoay người nhìn về phu nhân bên cạnh, thành tâm thành ý nói:
– Nhược Lan biết nhiều người cũng không thích Nhược Lan.
Nàng bước sang bên vài bước, thi lễ với Vương phu nhân:
– Ta từng đến phủ Vương phu nhân. Vì thích hoa cúc của Vương phu nhân mà không để ý người có đồng ý hay không mà đã lấy đi, kết quả là hủy đi biết bao tâm huyết của phu nhân. Nhược Lan rất hổ thẹn.
Vương phu nhân nhận lễ của Tương Nhược Lan mà không biết nên làm gì.
Tương Nhược Lan lại đi vài bước, hành lễ với một phu nhân khác:
– Lưu phu nhân, ta phá tan bộ ấm chén mà bà yêu thích nhất, thấy bà buồn chán lại còn chê cười bà nhỏ mọn. Bây giờ, Nhược Lan thành tâm xin lỗi bà, hy vọng phu nhân có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của Nhược Lan.
Lưu phu nhân cười khan hai tiếng:
– Cùng lắm chỉ là một bộ ấm chén… sao có thể để phu nhân hành đại lễ được.
Nhưng trong lòng bất tri bất giác cũng buông xuống chuyện này.
Tương Nhược Lan lại đi tới trước mặt một phu nhân khác, cung kính hành lễ:
– Nhược Lan bất chấp Viên phu nhân phản đối, đem công tử ra ngoài chơi khiến công tử té bị thương nhất định đã khiến phu nhân rất thương tâm. Nhược Lan không biết làm thế nào mới đền bù lại nước mắt của phu nhân.
Nói đến đây, giọng Tương Nhược Lan hơi nghẹn ngào.
Viên phu nhân thở dài một hơi:
– Thật ra tiểu nhi (con trai) cũng không có chuyện gì, khó mà được phu nhân vẫn canh cánh trong lòng.
Tương Nhược Lan cứ như vậy mà xin lỗi từng người, thái độ cung kính, giọng nói chân thành, khiêm tốn khiến các phu nhân đều thay đổi cái nhìn. Ban đầu họ mang tâm trạng xem kịch vui, hả hê mà nay lại thành cảm giác thương tiếc và cảm động. Dù sao những phu nhân này đều là người thiện lương, từ nhỏ học sách thánh hiền nên họ tin tưởng biết sai có thể sửa là chuyện vô cùng tốt. Huống chi bọn họ và Tương Nhược Lan cũng chẳng phải là đại cừu đại hận. Hôm nay Tương Nhược Lan là nhất phẩm phu nhân có thể thành tâm thành ý xin lỗi mọi người, sao họ lại còn muốn so đo.
Bên kia, Cận Yên Nhiên nói nhỏ với thái phu nhân:
– Mẫu thân, nàng lại hành lễ xin lỗi với những người này, có phải làm mất thể diện hầu phủ hay không?
Thái phu nhân vỗ vỗ tay nàng, cười nói:
– Con à, thật tình xin lỗi người khác không phải là chuyện mất thể diện. Đại tẩu con có thể làm thế này phải có dũng khí rất lớn. Nếu đổi lại là con, liệu con có dám làm như thế chăng?
Cận Yên Nhiên nhìn bóng dáng Tương Nhược Lan đứng giữa sân, bĩu môi:
– Con không làm gì mà phải xin lỗi nhiều người như thế.
Nhưng nếu đổi lại là mình, mình có dũng cảm để làm chuyện đó không? Cận Yên Nhiên nhìn Tương Nhược Lan hành lễ với từng người mà trong lòng mơ hồ dâng lên sự kính phục
Tương Nhược Lan gần như đã hành lễ xin lỗi với tất cả các phu nhân xong, nhìn mọi người lớn tiếng nói:
– Xin các vị tin tưởng thành ý của Nhược Lan, Nhược Lan giờ đã hối cải. Tuy không dám xin mọi người tha thứ nhưng hôm nay là mẫu thân tổ chức trà hội mời mọi người Nhược Lan không muốn chuyện của mình mà ảnh hưởng đến tâm ý mà mẫu thân đã bỏ ra để chuẩn bị trà hội. Vẫn xin các phu nhân nhìn thành ý của Nhược Lan mà tạm thời bỏ qua thành kiến với Nhược Lan. Xin mọi người để ý hưởng thụ sự chuẩn bị của mẫu thân, hưởng thụ cảnh đẹp này, Nhược Lan xin cảm ơn mọi người.
Các phu nhân cười cười, còn có hai vị phu nhân tới bên Tương Nhược Lan, kéo tay nàng nói:
– Nhìn phu nhân nói những lời này. Chuyện quá khứ chúng ta sớm quên rồi, ngươi không cần nhắc lại nữa. Hơn nữa, chúng ta cũng rất bội phục thái phu nhân.
Vừa nói, vị phu nhân này quay đầu cười với thái phu nhân:
– Thái phu nhân, ta nhất định phải học hỏi người. Trong thời gian ngắn như vậy có thể đem khối đá cứng mài thành mỹ ngọc thế này, thật khiến chúng ta rất bội phục. Mọi người nói xem có đúng không!
Các vị phu nhân khác vội phụ họa:
– Đúng thế! đúng thế! Thái phu nhân quả phải chỉ bảo chúng tôi nhiều mới được.
– Con gái tôi rất cứng đầu, nhất định phải mời thái phu nhân dạy dỗ rồi.
Thái phu nhân được mọi người nịnh bợ rất vui, cười nói:
– Nói như thế chẳng phải ta thành mụ mụ dạy quy củ rồi.
Mọi người đều cười nói, không khí vui vẻ.
Đang lúc này, đột nhiên có tiếng nữ tử thét chói tai